Nguỵ Vô Tiện rất muốn chạy, nhưng tìm trái tìm phải không ra quần áo hôm qua của mình, nói chung không thể mặc đồ ngủ rồi cứ thế chạy đi, thế là bất đắc dĩ, ngồi vào bàn chơi với con thỏ, chờ người ta trở về.
Cơ thể rất đau nhức, đặc biệt là thắt lưng, đều như bị tiểu cũ kỷ làm gãy rồi, nhưng may là dù sao cũng trẻ tuổi, tự mình xoa bóp nên cũng nhanh hồi phục.
Tuy rằng chỗ cổ bị cắn quá đáng, hiện giờ nóng rát, nhưng lần này không bị cảm giác đau đớn xé rách như lần trước, nghĩ rằng tiểu cũ kỷ đã đáp ứng đối xử tốt với hắn một chút, cho nên dù vẫn là hung tợn, nhưng có chú ý không làm hắn bị thương.
Bởi vậy so với lần trước tốt hơn nhiều, còn có thể đi, còn có thể cử động, bằng không thì hắn sẽ không đi học được, không biết sẽ trả lời thế nào với Giang Trừng và đám người Nhiếp Hoài Tang.
Lam Vong Cơ thật ra đi rất lâu, lúc quay lại, trong tay cầm theo hai hộp đồ ăn, thấy y đã trở lại, hỏi y: "Lam Trạm, quần áo ta đâu?"
"Giặt rồi" vừa trả lời, vừa lấy hộp đồ ăn sáng ra.
Nguỵ Vô Tiện lại hỏi y: "Vậy ta làm thế nào trở về hả?"
"Mặc đồ của ta", quần áo ở Vân Thâm Bất Tri Xứ giống như đồ tang, Nguỵ Vô Tiện không muốn mặc, hơn nữa mặc đi về bị người ta thấy được cũng khó giải thích.
Còn chưa kịp cự tuyệt, Lam Vong Cơ lại nói: "Còn không thì, ta nói huynh trưởng kêu Giang Vãn Ngâm lại mang một bộ đến đây?"
Nguỵ Vô Tiện đang ăn cháo, thiếu chút nữa là phun ra, ngăn lại nói: "Xin Lam nhị công tử cho ta mượn một bộ quần áo".
Để Giang Trừng đưa lại đây thì còn tới chuyện gì nữa, biết thì nghĩ hôm qua hắn mắc mưa nên quần áo bị ướt, không biết, còn tưởng rằng hắn ở Tĩnh Thất làm chuyện gì mà không mặc quần áo, tuy rằng cũng không phải là không có làm....!
Khi nói chuyện mới phát hiện, trên bàn lại đầy ngập đồ ăn trở lại, thậm chí còn khoa trương hơn cả hôm qua, để dọn đồ ăn cho bữa sáng, Lam Vong Cơ đem cái rổ đựng con thỏ để qua ghế, nguyên cái bàn bày đồ ăn không còn một kẽ hở nào.
Nguỵ Vô Tiện sợ ngây người, sau đó nhìn y lại đi mở một hộp đồ ăn khác, vội vàng ngăn y lại: "Đủ rồi Lam Trạm! Ăn không hết!"
Lam Vong Cơ nhìn cục bông tuyết trên ghế, nói: "Hộp này là của chúng nó".
Thấy y mở ra, bên trong rất nhiều cà rốt và lá cải, y muốn mang về nhiều một chút, cho nên dùng hộp đồ ăn mà không dùng rổ đựng.
Số lượng đã đủ hoảng rồi, Nguỵ Vô Tiện nhớ chuyện Lam Hi Thần kể, cảm thấy mình nên dạy dỗ tiểu cũ kỷ này một chút.
Vì thế buông chén xuống, gọi y đến ngồi xuống đối diện bên cạnh bàn, nói: "Lam Trạm, cái gì cũng phải có mức độ, người cũng vậy, mà thỏ cũng vậy, không thể cho ăn như thế".
Thấy Lam Vong Cơ im lặng lắng nghe, hắn đem hộp đồ ăn đựng cà rốt và củ cải lấy ra một chút, bày trên bàn, nói: "Một ngày ăn khoảng nhiêu đây thôi, số lượng này của ngươi có thể cho ăn trong ba ngày.
Còn bàn đồ ăn kia của ngươi, ta ăn ba ngày cũng không hết, ngươi cho dù không định ăn chung với ta, thì cũng không nên đem ta nuôi thành con heo chứ".
Lam Vong Cơ thành thật gật gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện vốn là vì mất bình tĩnh nên muốn nói cho hả, nhưng thấy dáng vẻ thành thật này của tiểu cũ kỷ lại phát tiết không được, chuyển sang khuyên nhủ chân thành: "Còn nữa, chuyện như tối hôm qua, không phải ngươi muốn làm là làm, cũng phải đợi ta đồng ý mới được, về sau muốn làm gì cũng đều phải có sự đồng ý của ta mới có thể làm, hiểu hay không? Bằng không thì ta sẽ thật sự không để ý tới ngươi nữa".
Đôi mắt Lam Vong Cơ chớp động, khựng lại một chút, rồi thành thật gật gật đầu.
Không ngờ tiểu cũ kỷ này lại phối hợp như vậy, Nguỵ Vô Tiện nhất thời không biết nói gì nữa, lúc này hai cục bông tuyết làm như nghe thấy mùi đồ ăn, tự mình nhảy xuống khỏi ghế, nhảy đến bên cạnh hai người.
Lam Vong Cơ bế một con lên, cầm củ cà rốt đút cho nó, nói thật bộ dạng Lam Vong Cơ mặt mũi lạnh lùng đút cho thỏ ăn, nhìn sao cũng không ổn, nhưng xem cử chỉ thật cẩn thận kia của y, lại cảm thấy đáng yêu thế nào ấy.
Nguỵ Vô Tiện cũng nhấc con kia lên, ôm vào ngực xoa xoa, cười nói: "Lam Trạm, ngươi định nuôi ở đâu vậy? Nuôi trong Tĩnh Thất chắc không tốt đâu".
Ngừng một chút, Lam Vong Cơ mới nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm nuôi thú cưng".
"Đây là ta cố tình bắt cho ngươi, ngươi không nuôi ha?" Thấy y không nói lời nào, Nguỵ Vô Tiện nắm đôi tai con thỏ trong lòng y lên, nói: "Được rồi, ngươi không cần, thì ta cầm đi nướng".
Lam Vong Cơ buột miệng: "Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể sát sinh"
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, "Vậy ta đem ra ngoài giết, giết xong lại mang vào đây nướng".
"Đưa ta".
Lam Vong Cơ vội vàng cướp hai con thỏ về, ôm vào lòng.
Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc, "Thế nào, lại muốn hả, ngươi luôn như vậy, không thành thật".
Lập tức hiểu ra Nguỵ Vô Tiện lại trêu chọc y, nhưng y cũng không giận, nói: "Còn phải xin phép huynh trưởng"
"Chuyện này không phải quá dễ sao, ta dạy cho ngươi, ngươi cứ làm theo cách của ta đi tìm Trạch Vu Quân, ta bảo đảm hắn đồng ý cho ngươi nuôi." Dứt lời, thì nhìn thấy đôi mắt sáng ngời tươi cười của Nguỵ Vô Tiện, đang nhìn y với nụ cười xấu xa.
***
Nguỵ Vô Tiện mượn quần áo Lam Vong Cơ, lặng lẽ không một tiếng động trở về phòng, thay quần áo của mình, cổ tay bị mạt ngạch siết chặt thành vết bầm, Lam Vong Cơ xức thuốc cho hắn, đau thì không còn đau, nhưng nhìn qua thật đáng sợ, hắn lấy dây quấn vài vòng, che kín mít cổ tay, sau đó đem bộ quần áo trắng đó cất vào tủ quần áo.
Đúng lúc Giang Trừng ở phòng bên cạnh có lẽ nghe thấy động tĩnh, nên một chân đá bung cửa phòng hắn đi vào.
"Nguỵ Vô Tiện, ngươi thế mà không bỏ trốn à?"
Lúc Nguỵ Vô Tiện nghe Lam Vong Cơ cho rằng hắn bỏ đi, hắn đã cảm thấy kỳ quái, Lam Vong Cơ tại sao lại nghĩ như vậy, quả nhiên do tên Giang Trừng này nói, hắn tức giận: "Ta tại sao muốn chạy trốn? Ngươi bớt nói nhảm đi".
Giang Trừng thấy kỳ lạ, "Không trốn vậy thì hôm qua ngươi đi đâu? Ta tìm ngươi nửa ngày, cũng không thấy thư từ gì để lại".
"Kể ra thì rất dài".
Nguỵ Vô Tiện than thở: "Ngày hôm qua gần như ta đi gặp Diêm Vương rồi, ngươi mém chút là không nhìn thấy ta nữa á".
Nghe hắn nói như vậy, Giang Trừng còn đang muốn hỏi cụ thể, nhìn thấy cổ hắn, hỏi: "Cổ ngươi bị thương à? Tại sao bị thương?"
Nguỵ Vô Tiện vội vàng dùng tay che lên, sợ Giang Trừng tinh mắt nhìn ra.
Đây là do Lam Vong Cơ cắn tối hôm qua, hơi thở ấm áp đan xen lẫn nhau, Lam Vong Cơ xuyên qua thân thể hắn, để lại vết tích khắc sâu.
Bị thương thì có bị thương, nhưng tại sao bị thương thì không thể nói cho Giang Trừng nghe được.
Nghĩ nghĩ, nói: "Bị dã thú cắn".
Giang Trừng cho rằng hắn gặp tai nạn, nói: "Ngay cả ngươi cũng cắn được, hung tợn như vậy".
Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, chỉ nói: "Thật sự là hung tợn muốn chết".
Lại nghĩ tới dáng vẻ ôm con thỏ lúc nãy của Lam Vong Cơ, cười một chút, nói "Nhưng có lúc cũng rất đáng yêu".
Giang Trừng hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì, chỉ cảm thấy đầu óc Nguỵ Vô Tiện có lẽ bị đánh hỏng rồi, bị cắn thành ra như vậy còn cảm thấy đối phương đáng yêu?
Tuỳ tiện dán một miếng dán lên cổ, cùng Giang Trừng ra cửa, gặp Nhiếp Hoài Tang, lại cùng nhau vô cùng vui vẻ đi đến Lan Thất.
Gần Lan Thất có một vài đệ tử thế gia đang đứng, thấy Nguỵ Vô Tiện một đường đi tới, đều gật đầu hành lễ với Nguỵ Vô Tiện một cách quỷ dị, Nguỵ Vô Tiện đang kỳ quái hôm nay bị làm sao vậy, bước vào Lan Thất, liền nhìn thấy Lam Vong Cơ đã đoan đoan chính chính ngồi vào vị trí.
Vốn nghĩ rằng vẫn phải một thời gian nữa sẽ không gặp Lam Vong Cơ, y không phải đang còn chép gia quy sao, không ngờ hôm nay y đi học trở lại.
Mới vừa tách ra không lâu lại gặp mặt, Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, đi đến chỗ ngồi và ngồi xuống.
Những người khác vẫn luôn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ, nhưng có lẽ do Lam Vong Cơ ở đây, cũng không ai dám nhiều lời.
Nguỵ Vô Tiện vẫn cảm thấy không thích hợp, hắn cùng Lam Vong Cơ đính hôn cũng không phải một hai ngày, hôm công bố tin tức cũng chưa có nhiều người chú ý đến hắn như vậy nha, hôm nay rốt cuộc là thế nào.
Hai người bọn hắn ngồi liền nhau, theo thói quen giương mắt lên lén nhìn sườn mặt của tiểu cũ kỷ, mới phát hiện ra bên hông cổ Lam Vong Cơ cũng dán một miếng thuốc dán.
Đó là do hắn cắn trả thù Lam Vong Cơ tối hôm qua, dù sao tiểu cũ kỷ đối với hắn hung bạo như vậy, hắn cắn lại một cái cũng không quá đáng mà.
Rốt cuộc hắn đã biết mấy người kia đang nhìn cái gì, hắn cùng tiểu cũ kỷ đính hôn, hiện giờ lại bị thương cùng một chỗ, thật sự là dễ dàng khiến người ta nghĩ ngợi lung tung.
Giang Trừng ngồi ở phía sau hắn, cúi người ghé sát lên nói với hắn một câu: "Nguỵ Vô Tiện, cổ Lam Vong Cơ cũng bị thương, liệu có thể gặp cùng một thứ mà ngươi gặp không".
Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ lên vai của vật hiếm quý trên trần gian này..