Nói chuyện tại sao Lam Vong Cơ lại ở chỗ này, thật ra tình huống cũng không khác với Nguỵ Vô Tiện lắm.
Một mình đi trong con hẻm nhỏ, lặng lẽ ngắm trăng hưởng thụ, rất là an bình.
Y nghĩ, với tính tình của Nguỵ Anh, đi một mình trên con đường này, chắc là không quen đâu.
Nguỵ Vô Tiện thích náo nhiệt, khi đi dạo phố thấy tâm trạng hắn rất tốt, lần sau có thể cùng hắn đi dạo nhiều hơn, mua đồ ăn ngon cho hắn, tâm trạng của mình hình như cũng sẽ có chút lâng lâng, cảm giác rất tốt.
Đang nghĩ như vậy, chợt nghe một mùi hương nồng đậm, mùi hương đó cực kỳ không thích hợp, là mê hương, nhưng mấy thứ mê hương linh tinh cho tới nay đều không có tác dụng với Lam Vong Cơ, y chưa bao giờ bị chuốc mê.
Nhưng người hạ mê hương không biết là vô dụng với y, dù sao đã bắt nhiều người như vậy, chưa từng thất bại, thả hương xong là cứ đi qua.
Lam Vong Cơ quay đầu lại, nhìn thấy một gã nam mặc đồ nữ cao lớn, người nọ thấy y, hoảng hồn, gã không ngờ có người trúng mê hương còn có thể đứng vững.
Thế là cứ đứng lúng túng như vậy, giằng co, Lam Vong Cơ nhìn gã, một thân yêu khí, cơ bản không phải là người.
Gã nam giả nữ nhìn Lam Vong Cơ, gã còn chưa từng gặp một thiếu niên nào xinh đẹp như thế, nhìn đến nỗi hơi ngây ngẩn, đang suy nghĩ cho dù dùng thủ đoạn mạnh bạo cũng phải mang người này về mới được, thì Lam Vong Cơ đã mở miệng: "Ngươi, dẫn ta đi đi".
Tuy rằng thiếu niên xinh đẹp này kỳ lạ, muốn chủ động đi cùng với gã, nhưng lại đỡ tốn công bắt người.
Gã cũng không nghĩ được nhiều như vậy, gần đây gã bị phạt quá nhiều, mang về được người có dung nhan này, đại ca chắc chắn sẽ cực kỳ cao hứng, sẽ thưởng lớn cho gã.
Hơn nữa mặc kệ thiếu niên này là người nào, có mục đích gì, vào nơi đó của bọn chúng, thì không phải đều có cùng một kết cục hay sao, có gì mà phải lo lắng.
Cho nên Lam Vong Cơ đi theo gã nam giả nữ, đi đến một khu rừng núi gần đó, sau đó gã đưa cho y một miếng vải, kêu y bịt mắt lại, đi thêm vài bước, lúc kêu y tháo miếng vải xuống, y đã ở chỗ cung điện này.
Gã nam giả nữ đưa y tới một căn phòng, kêu y đợi, y liền lẳng lặng đợi, nói chuyện với y, y cũng không trả lời, gã nam giả nữ liền đi ra ngoài khoá cửa lại.
Gã thấy y không thú vị, nhưng gương mặt đẹp nên đại ca chắc là thích, liền vui mừng đi xem thành quả của Tam đệ gã.
Lam Vong Cơ ở đó đợi một thời gian, gã nam giả nữ lại tới lần nữa, lúc này còn dẫn theo một tên thô kệch, cũng không phải là người, hai tên đó kêu y đi ra, y đi theo, cung điện này quả thực rất hoa lệ, hai bên đèn đuốc xếp thành hàng dài, đốt sáng trưng, nhưng từng dãy phòng, tất cả cửa phòng đều giống nhau, thoạt nhìn căn bản không phân biệt được đường đi và phương hướng.
Sau đó y bị dẫn vào một căn phòng, trong phòng đầy mùi hương nồng đậm, còn có bảy nam tử khác, ngồi ngây ngốc ở kia, tinh thần uể oải, nhìn qua thì chắc là bị trúng mê hương suốt một thời gian dài nên tâm trí mê muội.
Y lại bước vào phòng trong, trong đó có tên yêu quái mà hai gã kia gọi là đại ca, thân hình là người, nhưng đầu giống diều hâu, cũng không cao lớn mấy, còn có chút lòm khòm.
Nhưng yêu khí toả ra mạnh mẽ, tu vi cũng không thấp.
Lam Vong Cơ im lặng ngồi, phối hợp trong phạm vi có thể chấp nhận được, tính toán thời cơ ra tay.
Chắc là có nhiều người bị bắt trói ở nơi này, phải nắm bắt chính xác thời cơ, nếu có thể diệt được kẻ trước mắt này, sau đó trị hai tên dẫn đường hồi nãy, thì mới cứu được người.
Chỉ sợ một mình y thì hơi có chút khó khăn, hơn nữa nhớ tới đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh trăng kia, cười nói là sẽ tới cứu y.
Y suy nghĩ, hay là đợi một chút?
Mà Nguỵ Vô Tiện, vừa nghe thấy giọng của Lam Vong Cơ, liền không thể bình tĩnh nữa, làm gì còn quan tâm đến thời cơ xông vào phòng gì đó, lao qua một đống màn lụa đến thẳng cửa phòng, xông vào.
Liền nhìn thấy, thật ra thì cũng không thấy cái gì, Lam Vong Cơ đoan đoan chính chính ngồi ở kia, một tên yêu quái có cái đầu giống diều hâu ở bên cạnh, đang bưng trà đổ nước, vẫn còn cách một đoạn xa, nhưng Nguỵ Vô Tiện hồi nãy nghe thấy những lời kia, không hiểu sao trong lòng nổi giận.
Hắn tiến lên, vung chân đá vào ngực tên đầu diều hâu kia, đá hắn văng ra thật xa.
Sau đó chẳng quan tâm đến chuyện gì khác, vội vàng lại xem Lam Vong Cơ, ngó trái ngó phải, xem trên xem dưới, sốt ruột hỏi: "Lam Trạm! Ngươi, ngươi không sao chứ!"
Cách xuất hiện của Nguỵ Vô Tiện, giống như là người của y, ấn tượng và mãnh liệt không cách nào không để ý, Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, nhưng trong lòng hình như có chút ngây ngất, nhẹ nhàng nói: "Nguỵ Anh, ta không sao".
Lúc này Nguỵ Vô Tiện mới thở phào nhẹ nhõm, bên kia đầu diều hâu bò dậy, lại nhìn thấy thêm một thiếu niên xinh đẹp cực phẩm nữa, nước miếng sắp chảy ra, nhớ tới hôm nay lão nhị và lão tam nói, còn bắt được một món hàng xinh đẹp nữa, chắc là người này.
Cũng không thèm để ý mình bị đạp một phát, băng sơn mỹ nhân gã thích, hoạt bát dữ dằn mỹ nhân gã cũng thích, cười gian ác, nói: "Hai mỹ nhân này, quen biết nhau à, vậy chúng ta có thể cùng nhau chơi rồi".
Nguỵ Vô Tiện ghê tởm tên này muốn chết, còn muốn chơi, cũng không xem chính mình xấu xí như thế nào, lại còn muốn chạm vào tiểu cũ kỷ, hắn là người đầu tiên phản đối!
Đang định đi qua đá tiếp cho mấy cú, thì Lam Vong Cơ đã mở miệng: "Hắn đẹp hay là ta đẹp?"
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt khiếp sợ nhìn y, Lam Vong Cơ ngó hắn liếc mắt một cái, âm thầm nhướng mày.
Nguỵ Vô Tiện lập tức hiểu ý, cũng nói: "Đúng vậy, hai chúng ta ai đẹp!"
"Cái này..." Đầu diều hâu ngượng ngùng cười: "Đều đẹp, đều đẹp".
Nguỵ Vô Tiện không vui, quay đầu đi, vẻ mặt bực bội, "Vậy không được, nếu ngươi không nói ra ai đẹp hơn, ta sẽ không bồi ngươi chơi".
Lam Vong Cơ nhàn nhạt mở miệng: "Tán thành".
Nhưng như vầy khiến đầu diều hâu khó xử, hai mỹ nhân này, cần phải dụ ngọt, chưa nói trước đây gã chưa từng gặp qua thiếu niên đẹp như vậy, những người hiện giờ ngoài kia đã không hề có sinh khí, như cái xác không hồn, gã sớm chơi chán rồi.
Khó khăn lắm mới xuất hiện hai thiếu niên xinh đẹp đầy sức sống, lại còn có cá tính thế này, chỉ tưởng tượng thôi là gã đã chịu không nổi.
Cười lấy lòng: "Tiểu mỹ nhân đừng tức giận, ăn chút đồ ăn trước đi".
Nguỵ Vô Tiện giả vờ trừng mắt liếc gã một cái, lại nói: "Đại ca, ngươi chọn không ra, ta cũng không làm khó ngươi, ngươi tìm một chỗ cho ta, ta với y quyết đấu, chọn ra ai đẹp, rồi bồi ngươi, được không?"
Tiếng đại ca này kêu thật ngọt, đầu diều hâu rất là hưởng thụ, đôi mắt nhỏ nhắn kia, đầu diều hâu ngắm đến không thể rời mắt được.
Lam Vong Cơ lại nói: "Tán thành".
Đầu diều hâu tuy rằng nhìn bọn hắn đến chảy cả nước miếng, nhưng muốn nghe theo tiểu mỹ nhân để lát nữa có thể chơi chút trò tình thú, vì thế dỗ dành, "Được được được, hai người các ngươi cứ thương lượng một hồi, ta đợi các ngươi nha".
Sau đó kêu gã nam giả nữ và tên thô kệch vào, giải thích xong nói: "Cho rộng rãi thời gian rồi sau đó dẫn trở lại đây".
Hai tên kia nhận lệnh, đầu diều hâu lau nước miếng, nói với bọn hắn: "Tiểu mỹ nhân à, chút nữa gặp nha, hắc hắc hắc hắc".
Gã cười hết sức bỉ ổi hạ lưu, Nguỵ Vô Tiện toàn thân nổi da gà.
Hai tên kia lại đưa bọn hắn đến một căn phòng, cho hai người vào, khoá cửa lại.
Tên thô kệch nói: "Nhị ca, không cần trói lại sao? Có thể nhân cơ hội này chạy trốn không nhỉ."
Gã nam giả nữ cười tà ác nói: "Đại ca đã dặn như vậy, chúng ta cứ làm theo thôi, hơn nữa chỗ này, trừ khi đại ca đồng ý mở kết giới, không thì không ai có thể đi ra, còn chạy thế nào được"
Hai tên vừa cười vừa bỏ đi, cho đến khi không còn nghe bất kỳ giọng nói nào nữa, Nguỵ Vô Tiện mới đi tới, lại tỉ mỉ kiểm tra Lam Vong Cơ một lần nữa, "Lam Trạm, ngươi thật không sao chứ, có bị chạm vào nơi nào không?"
"Nguỵ Anh, bình tĩnh" Lam Vong Cơ nói.
Nguỵ Vô Tiện làm sao có thể bình tĩnh, nói: "Tại sao ngươi không phản kháng hả, nghĩ gì vậy chứ!"
Lam Vong Cơ lại nói: "Ngươi không phải là, sẽ tới cứu ta sao?"
"Cho nên ngươi liền thành thật ngồi yên?! Bị người ta chạm vào thì làm sao chứ! Tức chết ta mà! Tên lưu manh kia còn muốn chạm vào ngươi!" Nguỵ Vô Tiện giận muốn nổ tung, tiểu cũ kỷ này, sao lại nghe lời hắn như vậy!
Lam Vong Cơ thấy hắn như vậy, hỏi hắn: "Ngươi, không vui?"
Đâu chỉ có không vui, Nguỵ Vô Tiện đều sắp bị làm cho tức chết rồi, nói: "Đúng vậy, ta không vui! Ngươi không tự mình suy xét một chút sao, nếu ta không tới thì sao! Ngươi sẽ để cho người ta tuỳ ý chạm vào?!"
Con ngươi nhạt màu trong veo của Lam Vong Cơ nhìn hắn, nói một cách chắc chắn: "Yên tâm, Nguỵ Anh, chỉ có ngươi có thể chạm vào ta".
Lời này nói ra, trong nháy mắt Nguỵ Vô Tiện liền xẹp lép, kỳ thật cũng không phải Lam Vong Cơ sai, hơn nữa đúng là cũng không xảy ra chuyện gì.
Liền bĩu môi, ngồi xuống bên cạnh y, nói: "Vậy hiện giờ làm sao đây, ngươi cố tình nghĩ ra cách này, là đã có kế sách?"
Lam Vong Cơ nói: "Nơi này có điều không ổn, cần phải bắt sống trước".
Nguỵ Vô Tiện khi đến đây, đã cảm thấy không thích hợp, lại nói: "Có thể bắt sống trước, nhưng sau đó ta nhất định phải gõ chết hắn! Nhất định! Nhất định sẽ!"
Lam Vong Cơ gật gật đầu, "Vụ việc tồi tệ, nên tiêu diệt sạch".
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy đâu chỉ có tồi tệ! Mà là quá tồi tệ! Hắn đang tức giận, giận đến nỗi trái tim không bình tĩnh lại được, liên tục đập điên cuồng.
"Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ nhìn qua, đưa tay chạm vào mặt hắn, "Mặt ngươi đỏ quá".
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng, cho dù là nổi giận, tim đập thế này cũng là quá bất thường, thân thể còn nóng lên một cách không hiểu nổi, "Ta, ta bị sao vậy?"
Lam Vong Cơ hơi nhíu mày, nói: "Ngươi hít phải mê hương trong căn phòng kia".
"Mê hương?" Hèn chi thân thể hắn cảm thấy kỳ lạ như vậy..