Xuân Ý Nháo FULL


Cảnh xuân đẹp vô hạn, hoa ngọc lan nở rộ nhẹ nhàng đung đưa trong gió, hương thơm thoang thoảng lan toả, ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đúng là khiến người ta cảm thấy rất là thoải mái, Lam Vong Cơ nhìn người ngồi đối diện, không biết có nên nói ra hay không.

Y vốn là do Lam Khải Nhân phái đến Tàng Thư Các, để giám thị Nguỵ Vô Tiện chép phạt gia quy, nhưng người này đại khái là vì ánh nắng sáng sớm quá mức dễ chịu, chép chưa được mấy bản, đã gục xuống bàn, ngủ say sưa.

Lam Vong Cơ xem canh giờ, định đánh thức hắn, nếu không thì sợ là hắn không thể chép xong nhiệm vụ của hôm nay, nhưng Nguỵ Vô Tiện ngủ, khoé miệng hơi cong lên, thỉnh thoảng lẩm bẩm mấy câu khó hiểu, giống như đang trong mộng đẹp, thế nhưng tất cả những điều này, lại khiến Lam Vong Cơ sinh ra ý niệm không đành lòng kêu hắn dậy.

Lam Vong Cơ kinh ngạc, trước nay Lam Vong Cơ chính là không có trái tim, thế mà hiện giờ lại không đành lòng.

Điều này làm trong lòng y càng thêm rối rắm, không biết nên làm thế nào cho phải.

Y ở đó nhìn Nguỵ Vô Tiện, thật lâu sau, cảm thấy nắng sớm thực sự quá thoải mái, thôi, để cho hắn ngủ thêm một lúc, chỉ một lúc.

Mà Nguỵ Vô Tiện, chỉ lo ngủ đã đời, có nhớ gì tới chuyện nhiệm vụ hôm nay không chép xong đâu, hắn mà có tính tình này, thì cũng sẽ không bị phạt nha.

***
Nói tới đêm đó sau khi đánh một trận với Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy không tệ lắm, không hề lạ giường ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, sau khi vận động ngủ thật là ngon, nghĩ sau này có cơ hội, lại cùng tiểu cũ kỷ kia đánh mấy trận nữa thì tốt.

Hắn ngủ thật là đắc chí, Giang Trừng đạp tung cửa phòng của hắn, túm cổ hắn dậy.

Hôm nay là ngày đầu tiên bọn hắn đi học ở Cô Tô, chắc chắn là không nên đến trễ, Giang Trừng vẫn cứ lải nhải nhắc mãi, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên cũng biết tầm quan trọng của việc này, nhưng cố gắng thế nào, cũng đều không dậy nổi.

Cô Tô Lam thị có một vị tiền bối đức cao vọng trọng, Lam Khải Nhân, cổ hủ, cố chấp, nghiêm khắc, đã dạy dỗ ra rất nhiều đệ tử ưu tú, nghe nói bất kể là dạng người tệ hại thế nào, đưa lại đây, đến khi trở về, nhất định sẽ trở thành hình người.

Nhưng thỉnh thoảng ông mới mở khoá học dành cho bên ngoài, bao nhiêu người trong tiên môn đau đầu bóp trán để giành lấy cơ hội cho con mình, đưa đến lễ ra mắt, nhưng danh sách có hạn, những gia tộc không có chút thực lực thì thật sự là sẽ không có được cơ hội đó.

Tiên môn bách gia, hiện giờ tứ đại gia tộc Lam, Kim, Nhiếp, Giang tạo thành thế chân vạc, Nguỵ Vô Tiện tuy không họ Giang, nhưng là đại đệ tử đứng đầu của gia chủ Giang thị Giang Phong Miên, cùng với Giang Trừng tiểu công tử Giang thị bị đưa tới nghe học, cùng lớp còn có mấy công tử thế gia khác, đều là thiếu niên 15 – 16 tuổi, còn chưa bắt đầu giờ học, trên đường đi đến Lan Thất liền bắt đầu hi hi ha ha giao lưu.

Nguỵ Vô Tiện còn chút buồn ngủ, ngáp dài, Giang Trừng liền nhắc nhở hắn: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi nên chú ý một chút, đừng làm mất thể diện Giang thị"
Nguỵ Vô Tiện khẽ cười một tiếng: "Ơ, ta ưu tú như vậy, khiến ngươi nhọc lòng rồi".

Người ở bên cạnh, mặt mày hiền hoà, là nhị công tử Thanh Hà Nhiếp Thị, Nhiếp Hoài Tang, xoẻ quạt cười ha hả, nói: "Nguỵ huynh, ở Cô Tô, ngươi cần phải chú ý không nên trêu chọc một người, là Lam Trạm, Lam Vong Cơ trong Lam thị song bích.

Người đó là môn sinh đắc ý của Lam Khải Nhân, cũng là chưởng phạt của Lam gia, là một người cứng nhắc và nghiêm khắc, lớn bằng ta với ngươi, nhưng không hề có chút bộ dạng nào của người trẻ tuổi, bị y túm được sơ hở, là sẽ bị phạt."
Nghe Nhiếp Hoài Tang nói như vậy, Nguỵ Vô Tiện bỗng nhớ tới một người, hỏi gã: "Có phải là một thiếu niên rất là tuấn tú không?"
Giang Trừng không nhịn được, trừng hắn một cái, nói: "Thật ra ở Cô Tô Lam thị ngươi thử tìm một người không tuấn tú cho ta xem".

Đúng thật, quy củ của Cô Tô Lam thị rất nhiều, hơn 3000 gia quy, kỷ luật bản thân nghiêm ngặt, còn từ chối nhận những người có dung mạo không đứng đắn, nên tất cả môn sinh đều tuấn tú.

Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Đặc biệt đặc biệt đẹp trai, mặc bạch y mang mạt ngạch, đeo kiếm màu bạc, mặt nghiêm nghị".

Dứt lời, còn nhướng mày lên, mô tả lại.

Nhiếp Hoài Tang gật đầu: "Đúng đúng, chính là y, Nguỵ huynh hôm qua mới đến, sao đã gặp y rồi?"
Nguỵ Vô Tiện liền đem chuyện tối hôm qua kể cho bọn họ nghe, sau đó còn cao hứng nói: "Thân thủ Lam Trạm không tồi".

Giang Trừng nghe xong chỉ có thể nghẹn lời, y có nghĩ tới Nguỵ Vô Tiện chắc chắn sẽ trở thành một thất bại trong cuộc đời dạy học của Lam Khải Nhân, nhưng không ngờ hắn có thể gây ra chuyện nhanh như vậy.

Nhiếp Hoài Tang ở đó ngạc nhiên nói: "Nguỵ huynh thế mà có thể cùng thiên tài Lam Vong Cơ so chiêu hả? Cũng quá lợi hại đi".

Lam thị song bích nổi danh, vẫn luôn được trưởng bối các thế gia dùng làm chuẩn mực để so sánh với con cháu nhà mình, rất nổi bật trong cùng thế hệ.

Đặc biệt là Lam Vong Cơ này, nghe nói sáu tuổi đã kết đan, là thiên tài trong số các thiên tài.

Nguỵ Vô Tiện nghe xong, lên tiếng: "Sáu tuổi kết đan à, vậy thì đúng là lợi hại".

Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt buồn bã nói: "Đúng vậy đó, hoàn toàn khác với ta, mười hai tuổi ta mới miễn cưỡng kết đan, thành tích học hành các thứ cũng thường thường".

"Vậy thì sao?" Nguỵ Vô Tiện không để tâm, "Ta cũng mười hai tuổi mới kết đan, không phải cũng đánh một trận với y đó sao?"
Giang Trừng chỉ cảm thấy đau đầu, nói: "Nguỵ Vô Tiện, vừa đến ngươi đã chọc tới Lam Vong Cơ, ta thấy ngươi toi đời rồi".

Nguỵ Vô Tiện lại an ủi y nói: "Ôi, không sao đâu, người ta thần đồng như thế, sao mà học cùng chúng ta lớp với chúng ta, chẳc chắn là không gặp"
Vừa dứt lời, bọn hắn vòng qua ô cửa sổ trống, liền nhìn thấy một người ngồi bên trong Lan Thất, đoan đoan chính chính, tấm lưng thẳng tắp, khí tức lạnh lẽo quanh người, nghe được giọng của bọn hắn, đôi mắt nhạt màu trong veo lạnh lùng liếc về phía này một cái.

Nguỵ Vô Tiện trong lòng thầm than một tiếng, thực sự là không biết nói thế nào.

Nhưng Nguỵ Vô Tiện là ai chứ, căn bản chả sợ gì hết, nhấc chân bước vào.

Nhiếp Hoài Tang còn ở đó cảm thán: "Nguỵ huynh thân thủ lợi hại như vậy, cũng là mười hai tuổi mới kết đan ha"
"Hắn hả?" Giang Trừng ở bên nói với gã: "Hắn chín tuổi mới bắt đầu tu luyện, mười hai tuổi đã kết đan, ngươi so với hắn?" Dứt lời cũng đi vào.

Nhiếp Hoài Tang nghe xong, càng kinh ngạc, Lam Vong Cơ sáu tuổi kết đan đúng thật là lợi hại, nhưng chỉ tu luyện ba năm đã kết đan, trước đó cũng chưa bao giờ nghe, nói như vậy, đây không phải cũng là thiên tài sao?
Nhìn thấy Lam Vong Cơ ngồi ở kia, đệ tử các thế gia tiến vào Lan Thất đều tự động ngậm miệng, lặng lẽ chọn chỗ ngồi, lặng lẽ bỏ trống chỗ bên cạnh Lam Vong Cơ, không ai dám đi qua.

Chỉ có Nguỵ Vô Tiện, đi qua, ngồi bên cạnh y, Lam Vong Cơ nhìn sang, Nguỵ Vô Tiện cười với y, vẫy tay, Lam Vong Cơ quay mặt đi, làm lơ hắn, Nguỵ Vô Tiện còn đang định mở miệng nói chuyện, nhưng lúc này Lam Khải Nhân đã đến.

Sau đó Lam Khải Nhân bắt đầu giảng bài, giải thích và đọc cho bọn hắn nghe hơn 3000 điều gia quy của Lam thị, nội dung thật sự nặng nề nhàm chán, Nguỵ Vô Tiện không có việc gì làm cũng không muốn nghe, ánh mắt bay lung tung, rồi bay đến một bên mặt của Lam Vong Cơ, phải nói rằng, Lam Vong Cơ nhìn thật sự rất đẹp mắt, việc học nhàm chán như thế, còn không bằng hắn nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ cho qua ngày.

Đang nghĩ thật là đẹp quá, thì bị Lam Khải Nhân gọi tên.

Hỏi mấy câu, Nguỵ Vô Tiện đều đối đáp trôi chảy, lại hỏi một câu, Nguỵ Vô Tiện không phải là không hiểu, chỉ là nghịch ngợm một chút, khiến Lam Khải Nhân tức giận ném quyển sách qua, giận dữ kêu hắn: "Cút"
Nguỵ Vô Tiện cầu còn không được, vội vàng cút, Lam Khải Nhân tức đến phát run.

Lam Vong Cơ thoáng nghiêng đầu, nhìn theo bóng dáng của thiếu niên áo tím kia, sợi dây cột tóc màu đỏ thật bắt mắt, đuôi ngựa cột cao cao ở sau đầu lắc qua lắc lại, dường như làm trái tim di chuyển theo.

Nhưng người này thực sự không ngoan, lần này bị phạt, lần sau vẫn dám phạm tội, khi đến kỳ thi giúp người khác gian lận, bị Lam Vong Cơ bắt gặp tại trận, Lam Khải Nhân giận tím mặt, phạt hắn đến Tàng Thư Các chép gia quy một tháng, dưới sự giám thị của Lam Vong Cơ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui