Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện gắp đồ ăn, kết hợp với kinh nghiệm lúc trước, hỏi hắn: "Ngươi thích cay?"
"Ừ" Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu.
Giang Trừng lại nói: "Người Vân Mộng có thể ăn cay, Nguỵ Vô Tiện càng là người ăn cay nhất trong những người ăn cay".
"Lam Trạm, ngươi muốn thử một chút không?" Nguỵ Vô Tiện kẹp một miếng thịt đỏ rực, đưa tới bên miệng Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nhìn nhìn, khẽ hé miệng, đang định ăn, nhưng Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên lấy lại, miếng thịt đỏ rực lướt qua môi Lam Vong Cơ, đi vào miệng Nguỵ Vô Tiện.
Hắn nói: "Lam Trạm, ngươi chưa từng ăn cay đúng không?"
Lam Vong Cơ nhìn miệng hắn nhai, gật gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện lại lấy một cái chén, cầm ấm trà đổ vào một chút nước, sau đó lại gắp một miếng thịt đỏ rực, nhúng nhúng vào chén nước kia, sau đó đưa tới bên miệng y, nói: "Vậy trước hết ngươi ăn như vậy, ta sợ ngươi bị cay".
Lam Vong Cơ há miệng cắn lấy, sau đó chậm rãi nhai, chậm rãi nuốt.
Nguỵ Vô Tiện có chút khẩn trương, ngậm chiếc đũa trong miệng, hỏi y: "Thế nào?"
Lam Vong Cơ thành thật trả lời: "Đầu lưỡi tê"
"Ha ha ha ha ha" Nguỵ Vô Tiện bị chọc cười ha hả, lại nói: "Từ từ sẽ quen, ngươi thử lại cái này".
Dứt lời lại gắp món đó, nhúng xuống, đút qua.
Thế này đừng nói là Nhiếp Hoài Tang ngồi gần bên, mà những người ngồi quanh đó, nhìn vào đều cảm thấy, hai người ngày hình như không giống như lời đồn đãi, có vẻ thực sự hơi có vấn đề đó nha!!!
Ăn rồi uống, rượu nhiêu đó không đủ, Nguỵ Vô Tiện cầm vò rượu lên, chỉ vài giọt chảy ra, đã là vò không rồi, hiện giờ là đúng giờ ăn cơm, nên chẳng thấy mặt mũi tiểu nhị đâu, Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, định tự mình đi lấy.
Lam Vong Cơ giữ hắn lại, nói: "Để ta đi".
Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Lam Trạm, ngươi muốn mời ta uống rượu à?"
Lam Vong Cơ nói: "Không phải ngươi muốn ta bồi thường rượu cho ngươi sao?"
Đó là lần đầu tiên gặp nhau, Nguỵ Vô Tiện có nói, mà hắn đã quên hết rồi, không ngờ Lam Vong Cơ vẫn còn nhớ rõ, vì vậy cười rộ lên, "Lam nhị công tử đã nói như vậy, thì ta đây đành phải nhận thôi".
Lam Vong Cơ lại hỏi: "Kêu thêm đồ ăn không? Ta thấy ngươi thích mấy món này, gọi thêm một phần nữa?"
"Ngươi đừng đó cho ta ăn như heo vậy, hai món này là được rồi".
Nguỵ Vô Tiện bất đắc dĩ nói, thật không biết cái thói quen cho ăn này của Lam Vong Cơ khi nào mới sửa được.
Lam Vong Cơ gật gật đầu đứng dậy, rời đi, Nguỵ Vô Tiện lại kêu một tiếng:
"Lam Trạm! Lấy thêm mấy vò rượu nữa! Ta uống không đủ!" Lam Vong Cơ hơi nghiêng đầu, lại nhẹ gật đầu, ra vẻ đã hiểu, rồi đi xuống lầu.
Giang Trừng liền hỏi hắn: "Lam Vong Cơ còn tự mình đi mua rượu cho ngươi ư? Nhà hắn không phải cấm rượu sao?"
Nguỵ Vô Tiện cười rất đắc ý, "Gia quy Lam thị đều bắt đầu bằng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, đây không phải đang ở bên ngoài hay sao".
Nói rất có lý, Giang Trừng lại nói: "Nếu như vậy, ta cảm thấy Lam Vong Cơ cũng khá tốt đấy".
Những người xung quanh nghe thấy đều cảm thấy kính nể Giang Trừng, thầm nghĩ, lúc này nên khen Lam Vong Cơ là người tốt hay sao? Đây rõ ràng là Nguỵ Vô Tiện cậy sủng mà sinh kiêu á!
Một bàn ăn gần đó, có người không bình tĩnh, mở miệng nói: "Quả nhiên là tiểu tức phụ của Lam nhị công tử, đãi ngộ không giống nhau mà".
Người đó còn nói thật lớn tiếng, giọng điệu đầy vẻ trào phúng, vốn dĩ Nguỵ Vô Tiện lười nhớ tới những người vặt vãnh này, nhưng giọng nói này đã nghe nhiều lần, nên thật sự là nhớ kỹ.
Nhìn qua, quả nhiên là đám người đáng ghét đã từng bị bọn hắn tẩn cho một trận, lần trước bị đánh rồi bị phạt xong thì không gây sự ở Vân Thâm Bất Tri Xứ nữa, bây giờ vừa ra ngoài đã quản không được cái miệng.
Dù sao Nguỵ Vô Tiện tuy rằng là đại đệ tử của Tông chủ Giang gia, nhưng xuất thân thế nào mọi người đều biết, bất quá chỉ là con của một gia phó được Giang Phong Miên nhặt được ở bên ngoài mang về, nhưng năng lực diện mạo đều áp đảo triệt để các công tử thế gia chân chính, hiện giờ lại còn dính vào Lam Vong Cơ, lập tức nổi bần bật trong lứa đệ tử thiếu niên cùng thế hệ, đương nhiên không ít người bất mãn, ghen ghét.
Nguỵ Vô Tiện lạnh lùng liếc gã một cái, không đáp lời, người nọ còn muốn nói tiếp, đồng môn ngồi bên cạnh nhắc nhở: "Đừng nói nữa, Lam Vong Cơ đã trở lại".
Sau đó nhìn thấy Lam Vong Cơ đang lên lầu ở phía bên kia, hai tay đều cầm Thiên Tử Tiếu, ước chừng đến bảy tám vò, Nguỵ Vô Tiện cười nhảy tới, nhưng cũng không phải có ý muốn cầm giúp, chỉ ngoài mặt ra vẻ nói: "Lam Trạm, ngươi mua nhiều như vậy ha, có nặng không? Ta giúp ngươi".
Lam Vong Cơ nói: "Không sao".
Cũng không định đưa cho hắn.
Nguỵ Vô Tiện đi theo bên cạnh, cười nói: "Lam Trạm, Lam Trạm, ta nghĩ hay là kêu thêm mấy món ăn, chứ không chỉ uống rượu không có đồ ăn thì không thú vị"
Lam Vong Cơ lại nói: "Được, ta lại đi".
Đến bên bàn, đặt mấy vò rượu xuống, cùng lúc tiểu nhị mang những món ăn vừa gọi để lên bàn, Lam Vong Cơ tất nhiên không cần phải đi nữa, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Lam Trạm, ta có thể gọi gì cũng được đúng không?"
Lam Vong Cơ nói: "Có thể".
Lại gọi vài món, Nguỵ Vô Tiện tận lực ăn rất là vui vẻ, "Nè, Lam Trạm, đồ ăn này ngươi kêu bỏ thêm ớt đúng không, vừa rồi ta quên nhắc ngươi, ngươi cũng thật thông minh, không hổ là ngươi nha".
Khi nói chuyện hắn ăn đến miệng đầy dầu mỡ, một miếng ớt còn dính trên môi, Lam Vong Cơ mở miệng nhắc nhở: "Nguỵ Anh, trên miệng".
Sau đó thấy Nguỵ Vô Tiện không tự lau, mà thò mặt lại gần cười tủm tỉm, nói: "Ta không nhìn thấy".
Lam Vong Cơ cũng không giận, lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau cho hắn.
Giang Trừng thật sự nhìn không nổi nữa, kêu to: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi bị thoái hóa hay sao hả! Lau miệng cũng không lau?! Ngươi không biết xấu hổ à!"
Nguỵ Vô Tiện thản nhiên nói: "Ta tuy rằng không thích người khác xem thường ta, nhưng ta thích người khác sủng ta, thế nào, ghen ghét à, nhìn không quen à, tự mình đi tìm một người đi".
Lời này, đương nhiên không phải nói cho Giang Trừng nghe, lập tức những người bên bàn kia đang hóng chuyện, lắm mồm đều cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Lam Vong Cơ đi trả tiền, ba người đứng ở cửa chờ y, gã đáng ghét kia đi ngang qua Nguỵ Vô Tiện, lại nói câu: "Không biết liêm sỉ".
Nguỵ Vô Tiện thật sự thấy hơi phiền, nói: "Vị này..." người này ngay cả tên hắn cũng không không nhớ rõ, chỉ có thể gọi như vậy, "Ngươi quan tâm chuyện của ta như vậy, thật khiến cho ta không khỏi cảm thấy, chẳng lẽ là người thích Lam nhị công tử? Hay là, thích ta?"
"Ngươi!!!" người nọ trực tiếp bị hắn làm cho tức chết rồi, không nói được lời nào, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Thích ai cũng không đến phần ngươi, hết hy vọng đi ha".
"Ngươi bớt nói nhảm đi!" gã hét lớn một tiếng, khiến cho những người khác bu lại xem, mấy đồng môn kia của gã cảm thấy không ổn, nếu việc này bị nghe ngóng rồi truyền đi, thì đây sẽ là mối quan hệ tay ba đáng sợ, vì vậy vội vàng che miệng người nọ kéo đi.
Nguỵ Vô Tiện bất kể là công phu ngoài miệng, hay là công phu đánh kiếm, nếu không phải gặp Lam Vong Cơ, thì trước nay hắn chưa từng thua qua, đối phó loại người này quả thực còn dễ hơn ăn cháo.
Giang Trừng nói: "Tên khốn khiếp đó, cứ thế buông tha vậy à?"
"Chứ sao giờ, chẳng lẽ ta có thể đánh chết hắn được hay sao".
Nói rồi quàng vai Giang Trừng, nói: "Ta biết là ngươi quan tâm ta, nhưng đối phó với loại người này, khiến hắn tức chết tốt hơn là đánh nhau."
"Đi đi đi" Giang Trừng trừng mắt với hắn, nói: "Loại câu nói vừa rồi cũng chỉ có người không biết xấu hổ như ngươi mới có thể nói ra, ta thấy tên khốn đó trở về sẽ tức đến chết".
Vốn dĩ lúc trước Nguỵ Vô Tiện đánh đám người đáng ghét đó, là vì bản thân hắn không chấp nhận được chuyện này.
Nhưng hiện giờ, cảm thấy tiểu cũ kỷ khá tốt, vừa đẹp trai vừa ngoan ngoãn, hắn cảm thấy việc đính hôn này cũng không tệ lắm, cho nên người khác muốn nói gì thì nói, chỉ cần không phải thật sự tơ tưởng đến tiểu cũ kỷ, thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Nguỵ Vô Tiện, con người này đó mà, mọi lúc mọi nơi đều là tâm điểm, cho nên cũng không thực sự để ý nhiều đến ánh mắt cũng như lời nói của người khác.
Nhưng cũng chính vì Nguỵ Vô Tiện tiêu sái như thế, cho nên vài ngày sau, đã đánh nhau với Kim Tử Hiên.
Lúc Lam Vong Cơ tới đây tìm hắn, nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện quỳ gối trong sân, bả vai rung rung lên, cho rằng hắn đang khóc, vội vàng chạy qua, giọng điệu thể hiện sự lo lắng: "Nguỵ Anh?"
Nghe giọng của y, Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, làm gì có khóc đâu, chỉ thấy hắn đang cầm một cành cây nhỏ, trên đó có con kiến đang bò, vừa rồi hắn thấy nhàm chán, nên chọc vào tổ kiến, nhìn thấy y, cười nói: "Lam Trạm? Sao ngươi lại tới đây?"
Người này bị phạt quỳ, còn có tâm trạng chơi với kiến, trong nháy mắt Lam Vong Cơ không biết nói gì.
Nhưng vẫn đi lại, nói: "Ta tới thông báo cho ngươi, không cần quỳ nữa".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Còn chưa tới giờ mà".
Vừa rồi Giang Phong Miên đến, sau khi nói chuyện với Lam Khải Nhân và Kim Quang Thiện, tới nhìn nhìn hắn, cũng không thấy nổi giận, chỉ dặn hắn nghe lời Lam lão tiên sinh, rồi đi mất.
Lúc sau Giang Trừng cũng tới, nói vài câu rồi cũng đi, thời gian Lam Khải Nhân phạt hắn còn chưa hết, nên không ai dám lại đây nói gì với hắn.
Lam Vong Cơ nói: "Thúc phụ miễn phạt, không cần quỳ nữa".
Dứt lời nhìn nhìn vào tay hắn, lại nói: "Đi Tĩnh Thất, xức thuốc".
Nguỵ Vô Tiện định nói là mình đánh người kia, chứ không phải bị người kia đánh, xức thuốc cái gì, thì mới phát hiện ra khi mình đấm Kim Tử Hiên, mu bàn tay cũng hơi bị thương, rũ mắt, nói: "Vết thương nhỏ, không cần"
Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh, cùng ta trở về".
"Về đâu? Tĩnh Thất?" Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Tại sao ta lại đi Tĩnh Thất với ngươi chứ".
Lam Vong Cơ nghe câu này, hình như ngẫm ra có gì đó không thích hợp, hỏi hắn: "Nguỵ Anh, vì sao tức giận?"
Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, không muốn nói tiếp đề tài này nữa, nói: "Được rồi, được rồi, đi là được đúng không".
Dứt lời tự mình đứng lên, đi một hơi.
Lam Vong Cơ đi theo sau, thấy Nguỵ Vô Tiện như vậy, rõ ràng là giận đùng đùng.
Nguỵ Vô Tiện rất vui vẻ, rất thích cười, Lam Vong Cơ chưa bao giờ thấy hắn như thế này, trong lòng nghĩ mãi không ra, không có manh mối, vậy nên tâm trạng có chút bất ổn, không biết nên làm gì bây giờ..