Tĩnh Thất vẫn trống trải như thế, giống y như lần trước hắn tới, không hề thay đổi gì, lạnh lẽo, hai người ngồi bên mép giường.
Lam Vong Cơ mang hòm thuốc lại, cầm tay hắn, bôi thuốc cho hắn.
Nguỵ Vô Tiện định phản đối, nhưng lực tay Lam Vong Cơ rất mạnh, kéo qua giữ lại, hắn không nhúc nhích gì được, không còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn ngồi yên ở đó.
Lam Vong Cơ nhìn vết thương của hắn, có chút đau lòng, sau đó nhìn hắn, hỏi: "Tại sao lại đánh nhau?"
"À" Nguỵ Vô Tiện cười lạnh một tiếng, nói: "Tên Kim khổng tước đó nhục mạ sư tỷ của ta, nếu không phải có người ngăn cản, ta đã đánh hắn nằm liệt giường rồi".
Tay đang xức thuốc của Lam Vong Cơ chợt hơi cứng lại, "Sư tỷ?"
Nguỵ Vô Tiện nói với y, "Sư tỷ của ta là hôn thê của Kim Tử Hiên, hắn không vừa mắt sư tỷ của ta.
Ở trong lòng ta, sư tỷ là người tốt nhất trên đời, ta không vừa mắt hắn thì có."
"Giang cô nương..." Lam Vong Cơ ngừng một chút, lại nói: "hẳn là người rất tốt".
Nguỵ Vô Tiện liền tràn đầy tự hào nói: "Đúng nha, lần sau ngươi cùng ta đi Vân Mộng, ta sẽ giới thiệu cho ngươi, ngươi sẽ thấy sư tỷ của ta là người rất tốt".
Lam Vong Cơ gật gật đầu, tiếp tục yên lặng thoa thuốc cho hắn, một lát sau, lại hỏi: "Vậy tại sao bây giờ ngươi lại tức giận?"
Người cũng đã đánh, phạt cũng được miễn, nhưng y cảm giác Nguỵ Vô Tiện vẫn còn tức giận.
"Ta? Làm sao ngươi biết ta đang tức giận?" Nguỵ Vô Tiện hỏi y.
"Vẻ mặt" Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, nói: "Lần trước trong ảo cảnh của yêu tà kia, lúc ngươi tức giận cũng là vẻ mặt này"
Tiểu cũ kỷ này, quan sát tỉ mỉ nha.
Bị vạch trần, Nguỵ Vô Tiện đành thừa nhận, hắn nói: "Bọn họ đều nói sư tỷ của ta không xứng với Kim Tử Hiên, ỷ vào gia thế mới định ra hôn sự, Kim Quang Thiện và Giang thúc thúc cũng vì thế lực của gia tộc, liên quan đến lợi ích nên không huỷ bỏ hôn ước".
Lam Vong Cơ im lặng lắng nghe, thấy con ngươi Nguỵ Vô Tiện xoay chuyển, sau đó hỏi y: "Lam Trạm, chúng ta, không phải cũng như vậy chứ?"
Những người khác bàn tán, nói về hắn cũng giống như nói về Giang Yếm Ly, thậm chí còn khó chịu hơn, Nguỵ Vô Tiện cũng không nói ra.
Hắn vốn là người không quan tâm đến dư luận này nọ, nếu Nguỵ Vô Tiện đã quyết định thử với Lam Vong Cơ, vậy thì hắn muốn sống thế nào sẽ không ai có thể quản được, nhưng mà hắn vẫn là không vui.
Cái gì mà con trai của gia phó, cái gì mà số mệnh tốt, từ nhỏ đến lớn hắn đã nghe rất nhiều, so với những lời nói lạnh nhạt của Ngu phu nhân, thì lời nói của những người này căn bản là không đáng nhắc tới.
Hắn không vui là bởi vì nghe thấy giọng điệu ép buộc của Lam Vong Cơ, nhớ tới những lời bàn tán đó, hắn nghĩ Lam Vong Cơ thì sao?
Sẽ suy xét đến gia thế ư? Sẽ cảm thấy hắn là người may mắn sao? Sẽ muốn hắn phải ngoan ngoãn nghe lời sao? Hắn không biết suy nghĩ của Lam Vong Cơ, hắn nghĩ Lam Vong Cơ không giống với những người khác, nhưng không hiểu sao lại có chút thấp thỏm, cho nên thấy bực bội.
Trong lòng đầy bất ổn nghĩ đông nghĩ tây, xác định không rõ, nhưng nếu người này suy nghĩ giống mình, thì Nguỵ Vô Tiện thật sự có đủ dũng khí để vứt bỏ tất cả, tiếp tục bước tới.
Cho nên hỏi y, để tìm một đáp án mình mong chờ, "Nếu ta không phải người Vân Mộng Giang thị, hoặc ta là một người bất kỳ nào đó, sẽ như thế nào?"
Lam Vong Cơ không hiểu ý tứ của hắn, chỉ là Nguỵ Vô Tiện hỏi, thì y đáp thôi, "Nguỵ Anh, bất kể ngươi là ai, cho dù là người dân bình thường, cũng vẫn là ngươi".
Còn nói gì nữa, còn do dự gì nữa, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ giống như một cơn gió, đến ngay trước mặt, thổi tan mây mù, làm cho cả trái tim đều cảm thấy lâng lâng bay bổng.
Nhìn thấy vết thương trên tay hắn không nghiêm trọng gì cả, mà Lam Vong Cơ cứ cẩn thận thoa thuốc tới lui cho hắn, hắn liền thấy giống như lần ở quán Hồ Nam trước đó, cố tình làm nũng, để xem Lam Vong Cơ sẽ làm thế nào, nên hắn nói: "Vậy Lam Trạm, nếu ta chuyện gì cũng không nghe lời ngươi, thì ngươi sẽ làm sao?"
"Không sao", Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đáp lại: "Ta có thể nghe lời ngươi".
Nguỵ Vô Tiện đã đánh giá thấp Lam Vong Cơ rồi, Lam Vong Cơ sẽ làm gì ư? Lam Vong Cơ chỉ biết chiều chuộng, một lòng chiều chuộng mà thôi.
Hắn lúc này mới nhớ tới, ngoại trừ lúc ở trên giường, Lam Vong Cơ vẫn luôn rất nghe lời hắn, rất là ngoan ngoãn, không phản đối, cũng chưa bao giờ yêu cầu hắn phải làm chuyện gì.
Nghĩ như vậy Nguỵ Vô Tiện lại cảm thấy mình thật ngốc, cũng không biết chính mình vừa rồi nổi giận vì cái gì, thật ra vừa rồi chỉ cần hắn đồng ý xức thuốc, thì dù hắn không chịu đi Tĩnh Thất, đòi đi đến phòng hắn, đi đến bất kỳ chỗ nào khác, thậm chí ở ngay trong sân đó, Lam Vong Cơ cũng đều sẽ đồng ý.
Lam Vong Cơ tuấn mỹ như vậy, đôi mắt nhạt màu lấp lánh sáng ngời, trong mắt Nguỵ Vô Tiện dường như càng đẹp đẽ hơn.
Hắn nghĩ, tiểu cũ kỷ thật sự là không giống những kẻ phàm phu tục tử khác nha.
Lập tức cảm thấy có chút ngượng ngùng, từ chỗ cổ tay đang được bàn tay ấm áp kia cầm lấy truyền đi một chút độ ấm, càng lúc càng lan toả, cuối cùng nóng đỏ cả mặt.
Lam Vong Cơ lên tiếng: "Nguỵ Anh, mặt đỏ quá, sao vậy?"
Nguỵ Vô Tiện hơi né tránh, nói: "Tức giận, giận nên đỏ mặt á".
Nhưng Lam Vong Cơ muốn nói, bộ dạng đáng yêu này của hắn, không giống như tức giận, mà giống như thẹn thùng.
Nhưng y không rõ tại sao Nguỵ Vô Tiện lại tức giận, sợ lát nữa chọc cho Nguỵ Vô Tiện tức giận hơn, y nghĩ nghĩ, hỏi: "Ăn gì không? Ăn no sẽ hết tức giận".
Nguỵ Vô Tiện phụt cười, rồi cười một tràng thật to, "Ha ha ha ha ha ha, Lam Trạm, ta không phải là heo!"
Lam Vong Cơ không hiểu, nói: "Ta đương nhiên biết ngươi là người".
Nguỵ Vô Tiện thở một hơi dài, thầm nghĩ tiểu cũ kỷ này thật sự không hiểu rất nhiều chuyện, nhưng không sao, sau này mình ở bên cạnh y, có thể dạy y nhiều thứ.
Đi ăn đi chơi, dẫn y đi ngắm cảnh, thưởng thức thế giới muôn màu muôn vẻ.
Vì vậy khoé môi cong lên, hắn nói: "Lam Trạm, tay ta đau".
Lam Vong Cơ lập tức hơi hoảng hốt, y đã xức loại thuốc trị thương tốt nhất cho Nguỵ Vô Tiện, nếu còn đau, sợ là có vấn đề gì rồi, y đứng lên, nói: "Ta đi mời y sư"
"Nè! Ngươi đợi đã!" Tiểu cũ kỷ này cứ quy củ như vậy á, cũng không biết cái tính này còn có thể cứu vãn được hay không đây.
Nguỵ Vô Tiện giữ chặt lấy y, hơi dùng lực, Lam Vong Cơ cũng không chú ý, vừa rồi còn hoảng hốt lo lắng cho vết thương của hắn, bị kéo một cái, trọng tâm liền đổ về phía hắn, hai người đụng vào nhau, cùng lúc ngã ra giường.
Lam Vong Cơ sợ đè nặng lên hắn, vội vàng ngồi dậy, Nguỵ Vô Tiện đang lôi kéo y, không không y ngồi dậy, sau đó cười nói: "Lam Trạm, ta có một phương pháp, so với y sư còn tốt hơn".
Dáng vẻ này của Nguỵ Vô Tiện, nụ cười thật là rạng rỡ, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng nhảy nhót, y lại cảm giác hiện giờ Nguỵ Vô Tiện rất là vui vẻ, Lam Vong Cơ bị hắn làm cho hơi ngẩn người, hỏi hắn: "Muốn như thế nào?".
Nguỵ Vô Tiện dán sát vào y, hơi thở phà lên mặt, nóng nóng có chút ngứa, Lam Vong Cơ cảm thấy Nguỵ Vô Tiện thật mềm mại, vừa vặn hồi nãy Nguỵ Vô Tiện không cho y đi, lúc này ôm vào ngực liền không muốn buông ra, cho đến khi Nguỵ Vô Tiện tiến tới thật gần, chóp mũi khẽ chạm vào nhau, nghe thấy hắn nói: "Ngươi hôn ta, hôn một chút sẽ không đau".
Không có tâm tư nào khác, trong lòng Nguỵ Vô Tiện thực sự nghĩ, chỉ là thích Lam Vong Cơ hôn, hiện giờ chỉ là rất muốn Lam Vong Cơ hôn hắn mà thôi.
Mà Nguỵ Vô Tiện dễ dàng có thể lay động được lòng người, ngực dán sát vào nhau, đều cảm nhận được nhịp tim đập vang dội của đối phương, thình thịch thình thịch.
Bị giọng nói đó mê hoặc, Lam Vong Cơ hôn hắn một cái, thực sự là một nụ hôn nhẹ nhàng, thuần khiết, hỏi hắn: "Như vậy?"
"Kiểu nhắm mắt này cơ" Nguỵ Vô Tiện vòng tay qua cổ y, nhắm mắt lại, làm như bất mãn mà bĩu môi lên, lại nói: "Chỉ có thể hôn thôi nha, không làm chuyện khác, thương thế trên người ta còn chưa khỏi đâu, nếu không sẽ càng đau thêm".
"Được" Lam Vong Cơ đã nói là đều nghe lời hắn, tất nhiên là sẽ đều nghe lời hắn, đôi môi mỏng dán lên, hôn hắn.
Môi răng triền miên, Lam Vong Cơ siết chặt người vào lòng, cho đến khi người nọ trở nên vừa đáng yêu vừa mềm mại.
Trong lòng hắn rất vui vẻ, nhìn nè, tiểu cũ kỷ này nghe lời như vậy.
Nguỵ Vô Tiện từ bỏ việc chống lại những tin đồn vớ vẩn này nọ, nhằm vào hắn, ai quản hắn, hiện giờ hắn chỉ muốn cùng Lam Vong Cơ tiếp tục đi tới.
***
Ba tháng nhanh chóng trôi qua, đã đến lúc các đệ tử thế gia đến Cô Tô cầu học trở về nhà.
Nguỵ Vô Tiện đưa Giang Trừng đến sơn môn, Giang Trừng cầm tay nải, nói: "Nguỵ Vô Tiện, ta phải đi rồi".
"Ừ, giúp ta hỏi thăm sức khoẻ Giang thúc thúc và sư tỷ mọi người".
Bởi vì Nguỵ Vô Tiện không đi, theo ý của Giang Phong Miên, để hắn ở lại Cô Tô cùng Lam Vong Cơ bồi dưỡng tình cảm, cho nên Nguỵ Vô Tiện chỉ có thể tiễn đến đây.
Giang Trừng thấy hắn vẫn bộ dạng cà lơ phất phơ như thế, mình phải đi rồi, nhưng lại sinh ra một loại cảm khái như mẹ già, y không thể không mở miệng nhắc nhở: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi nên cẩn thận một chút, không nên ở riêng một mình với Lam Vong Cơ, không được trêu chọc người ta, ngươi cũng tự mình bớt lại một chút".
Nguỵ Vô Tiện bất đắc dĩ liếc y một cái, nói: "Được rồi, ngươi việc gì lại xoắn xít lên như thế, lần sau ta sẽ tìm cơ hội trở về Vân Mộng, đi đi, ta cũng phải trở về".
Nói xong hai người chia tay, Nguỵ Vô Tiện trở về phòng, chỉ lát sau, lại có người tới gõ cửa, Nguỵ Vô Tiện còn tưởng là ai, ra mở cửa nhìn thấy Lam Vong Cơ cầm một hộp thức ăn lớn đến tìm hắn.
Lam Vong Cơ nói: "Nghĩ là ngươi chắc chưa dùng cơm".
"Ừ, vừa mới tiễn Giang Trừng đi, bụng đang đói đây".
Vừa vui vẻ nói vừa mở hộp đồ ăn, phát hiện thế mà có mấy món đồ ăn cay hắn thích ăn, hắn kinh ngạc mừng rỡ nói: "Còn có cả đồ ăn cay, ngươi đi Thải Y trấn mua hả?"
Lam Vong Cơ không trả lời, căn phòng này của Nguỵ Vô Tiện hơi nhỏ, bàn ghế đã bị Nguỵ Vô Tiện chiếm, y cũng chỉ còn cách ngồi trên giường.
Sau đó quan sát căn phòng này một chút, bởi vì là ký túc xá dành cho đệ tử bên ngoài tới nghe học, nên đúng thật là quá nhỏ, rất nhiều thứ không đầy đủ, Lam Vong Cơ mở miệng nói: "Ngày mai chỗ này sẽ không có ai ở".
Nguỵ Vô Tiện ăn một hồi, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, thuận miệng "Ừ" một tiếng.
Lam Vong Cơ lại nói: "Nguỵ Anh, không phải là ngươi muốn học đàn sao?"
Vừa nghe thấy câu này, cảm giác y không phải đơn giản đến đây đưa cơm, Nguỵ Vô Tiện buông đũa, đứng lên, ngồi bên cạnh y, hỏi y: "Đúng, rồi sao?"
Ánh mắt Lam Vong Cơ hơi chớp động, tiếp tục nói: "Buổi sáng ngươi dậy không nổi, cần phải có người kêu ngươi, trong cuộc sống hàng ngày cũng nên có người chăm sóc, ngươi lại thích náo nhiệt nữa".
"Cũng đúng, rồi sao?" Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm vào y, đợi y mở miệng.
Lam Vong Cơ ngừng một chút, rốt cuộc nói: "Cho nên, huynh trưởng kêu ta hỏi ngươi, có muốn dọn đến Tĩnh Thất ở hay không?"
"Ồ, hoá ra là Trạch Vu Quân muốn hỏi ta à?" Nguỵ Vô Tiện hiếm khi thấy Lam Vong Cơ nói nhiều như vậy, đương nhiên muốn chọc ghẹo y, hắn nói: "Nếu là Trạch Vu Quân hỏi ta, thì ta tất nhiên không đi".
Nghe thấy lời này, đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ hoàn toàn cụp xuống, biểu lộ vẻ thất vọng, Nguỵ Vô Tiện lén cười thầm, lại nói: "Nhưng nếu là Lam nhị ca ca diện mạo tuấn mỹ, quy phạm đoan chính, rất hiểu lòng người kia mời ta, thì ta cũng không phải là không thể đi".
Lập tức nhìn thấy đôi mắt nhạt màu trong veo kia tươi tỉnh hẳn lên, thầm nghĩ tiểu cũ kỷ này có phần quá đáng yêu đi, hoàn toàn vì lời nói của mình mà ảnh hưởng đến tâm trạng, vui vẻ hay không chỉ trong nháy mắt nha.
Hắn nhịn không được nghiêng người qua, lại muốn trêu một chút, nói nhỏ bên tai y: "Nhưng chúng ta là chỉ ở đơn thuần thôi? Hay là ngươi muốn làm gì đó với ta?".
Truyện Teen Hay
Thấy vành tai trắng tinh trước mắt đỏ ửng cả lên, Nguỵ Vô Tiện hài lòng, đưa tay sờ một chút, "Úi cha, phỏng tay rồi, chà chà, Lam nhị công tử quy phạm đoan chính, rốt cuộc là muốn làm chuyện gì vậy? Ha ha ha ha ha ha".
Nguỵ Vô Tiện nhéo dái tai y, cười thật to, tiếng cười sảng khoái truyền vào trong tai, Lam Vong Cơ không thể kềm chế được nữa, nắm lấy cổ tay hắn, lấp kín đôi môi của hắn, làm cho tiếng cười kia bị hơi thở dồn dập bao phủ.
Những lần hôn của Lam Vong Cơ luôn luôn là thoải mái, Nguỵ Vô Tiện ôm lấy cổ y, tự mình dán sát lên hôn đáp trả y.
Lam Vong Cơ siết chặt người vào lòng vuốt ve, đôi tay như phát ra những tia lửa cuồng nhiệt, y nhớ tới cảm giác khi rờ lên làn da mềm mại mịn màng đó, vì vậy kéo áo Nguỵ Vô Tiện ra, lớp áo trượt khỏi bờ vai, lộ ra đầu vai và lồng ngực trắng nõn, Lam Vong Cơ vuốt ve khắp nơi, tay vòng ra sau eo, xoa nắn chỗ mẫn cảm kia.
Nguỵ Vô Tiện bị y làm cho cả người mềm rũ ra, nằm xụi lơ trong lòng ngực y phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, để mặc cho tay y sờ soạng lung tung trên người mình, đôi môi dính chặt lấy nhau không rời.
Ở bên kia Giang Trừng rời khỏi sơn môn, đi xuống một đoạn đường rồi, chợt nhớ tới trên người mình còn nhiều bạc, Nguỵ Vô Tiện vốn không quen mang theo tiền, phải sống ở Lam gia mà một chút tiền cũng không có, muốn ra ngoài uống rượu không lẽ phải xin Lam Vong Cơ hay sao? Như thế chắc chắn là không được, nhỡ đâu Lam Vong Cơ nhân cơ hội đòi hỏi quá đáng với Nguỵ Vô Tiện thì sao, càng nghĩ càng đáng sợ, cho nên hắn nhanh chóng quay trở lại.
Cũng theo thói quen, đá văng cánh cửa phòng Nguỵ Vô Tiện, hắn nói: "Nguỵ Vô Tiện! Ta có chút bạc..."
Nghe thấy tiếng, Lam Vong Cơ vô cùng bình tĩnh, lập tức kéo áo Nguỵ Vô Tiện lại ngay ngắn, nhưng cũng không buông người ra, vẫn ôm trong lòng.
Giang Trừng sửng sốt một chút, sau đó phản ứng đầu tiên chính là giống như hắn đã lo lắng, Lam Vong Cơ quả nhiên vẫn là phải động tay động chân với Nguỵ Vô Tiện, lập tức liền mắng: "Lam Vong Cơ, ngươi là đồ cầm thú! Lại làm gì Nguỵ Vô Tiện thế! Ngươi buông hắn ra!"
Nói xong định đi cứu người, nhưng nhìn kỹ rồi hắn lại không muốn đi qua, hắn cảm giác Nguỵ Vô Tiện cũng có chút kỳ lạ, Nguỵ Vô Tiện không có ý định vùng dậy khỏi vòng tay Lam Vong Cơ, tay vẫn ôm trên cổ của người ta, nói: "Không phải ngươi đã đi rồi sao?"
Cả người Giang Trừng ngẩn ra, trả lời: "Ta còn nhiều bạc, định để lại cho ngươi."
"Để trên bàn đi", Nguỵ Vô Tiện hất cằm ra hiệu, sau đó lại nói: "Tạm biệt, đi ra nhớ đóng cửa lại".
Giang Trừng ngơ ngác, nghe lời, lui ra ngoài, giúp bọn hắn đóng cửa lại, sau đó xoay người bỏ chạy.
Trong lòng thầm nhủ hai người bọn hắn thật sự là đang chơi đùa thôi! Thật sự là chơi đùa! Thật sự là chơi đùa! Á a a a a cay mắt quá!
Hắn vẫn luôn nhắc nhở, thế mà Nguỵ Vô Tiện vẫn bị Lam Vong Cơ vác đi mất!! Nhịn không được lại mắng to: Nguỵ Vô Tiện, ngươi thật là kẻ không biết cố gắng mà!!!
Vào ngày hôm đó, công tử Vân Mộng Giang thị, Giang Trừng Giang Vãn Ngâm, cảm thấy mọi nhận thức của mình, đều sụp đổ.
"Giang Vãn Ngâm đã nhìn thấy" Lam Vong Cơ ôm Nguỵ Vô Tiện, nhỏ giọng nói.
Nguỵ Vô Tiện thản nhiên: "Tại hắn không gõ cửa, chúng ta là phu phu đã đính hôn, ở trong phòng mình hôn nhau thì làm sao".
Đối với những lời lẽ này của hắn, Lam Vong Cơ bất lực nhìn hắn một cái, một tay Nguỵ Vô Tiện vẫn để tay trên gáy y, tay kia đưa tới gãi gãi cằm y, cười nói: "Nhưng chuyện này, Lam nhị công tử thật sự phải chịu trách nhiệm với ta nha".
"Được, chịu".
Dứt lời, liền đặt những nụ hôn thân mật yêu thương lên khoé môi hấp dẫn kia của hắn.
Tiểu cũ kỷ này đã muốn chịu trách nhiệm, hắn quyết định chấp nhận.
Dù sao giữa biển người mênh mông, Nguỵ Vô Tiện tình cờ thế nào, lại trở thành niềm vui nỗi buồn duy nhất trong thế giới cô đơn của Lam Vong Cơ..