Nói chuyện sau khi Giang Trừng đi, hắn thu dọn đồ dùng cá nhân, nhưng hắn vốn chỉ định ở ba tháng, nên đồ đạc cũng không nhiều lắm, chỉ một tay nải nhỏ, Lam Vong Cơ cầm cho hắn, rồi dẫn hắn đến Tĩnh Thất.
Buổi sáng hắn dậy không nổi, Lam Vong Cơ sẽ ở bên cạnh giường kêu hắn hết lần này đến lần khác, hắn vẫn không dậy nổi, túm lấy người ta rồi cọ cọ vào lòng ngực, tiếp tục ngủ.
Hắn cũng không biết chính mình bị cái gì, trước kia cũng không phải chưa từng tự mình thức dậy, Giang Trừng kêu hắn rời giường hắn cũng rất dứt khoát, nhưng thật khó rời khỏi cái giường này của Lam Vong Cơ, làm như cái giường này có ma lực, khiến hắn càng thêm lười.
Hắn chỉ cảm thấy tự mình dậy không được, Lam Vong Cơ ôm hắn, hắn sẽ tiếp tục nằm ngủ trong vòng tay người ta, cả người đều mềm mại.
Lam Vong Cơ gọi hắn: "Nguỵ Anh, nên dậy rồi".
Hắn liền lầm bầm bằng giọng mũi: "Ừm, ngủ tiếp một chút".
Thân mình mềm mại, giọng nói cũng mềm mại, bày ra dáng vẻ lười biếng buồn ngủ mờ mịt, Lam Vong Cơ cảm thấy thật sự là quá đáng yêu, con ngươi nhạt màu nhìn hắn loé lên, không nhịn được, cúi xuống hôn một cái.
Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm: "Ta tỉnh rồi nha, đừng đánh lén ta".
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi nhắm mắt".
Sau đó lấp kín môi hắn.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng mắng một câu, tiểu cũ kỷ này càng lúc càng hư, tuy rằng giữa bọn hắn thoả thuận rằng khi nhắm mắt thì có thể hôn, nhưng hắn không phải là đang ngủ hay sao, lẽ nào có thể ngủ mở mắt.
Nhưng mà buồn ngủ quá, không muốn mở mắt, hôn thì cứ hôn, dù sao mỗi ngày đều cùng tiểu cũ kỷ hôn tới hôn lui, đã thành thói quen, ngay cả Lam Vong Cơ không chủ động, thì hắn cũng muốn hôn hít loạn xạ lên người y.
Lại nhão nhão dính dính một hồi, Lam Vong Cơ lại nói: "Bị muộn rồi".
"Được mà" Sau đó hắn mơ mơ màng ngồi dậy, mặc quần áo, rửa mặt, khi chuẩn bị sẵn sàng thì Lam Vong Cơ cũng đã dọn xong bữa sáng, nhìn các đĩa đồ ăn này, Nguỵ Vô Tiện rất là vui mừng, bởi vì với nỗ lực chăm chỉ dạy dỗ không ngừng của hắn, Lam Vong Cơ rốt cuộc đã cho hắn ăn như một người bình thường, lấy về một lượng cơm sáng bình thường.
Từ ban đầu đầy cả bàn, trở thành nửa bàn, giờ chỉ là mấy chén.
Hai con thỏ bọn hắn nuôi cũng vậy, dưới sự chỉ đạo cho ăn của Nguỵ Vô Tiện, đã an toàn sống sót, hơn nữa còn sống rất tốt, thấy được Lam Vong Cơ thật sự thích con thỏ, chăm sóc bọn chúng rất tốt, thỉnh thoảng ôm về Tĩnh Thất chơi, cả hai con đều bám lấy y không rời.
Đối với Nguỵ Vô Tiện thì khác, Nguỵ Vô Tiện thích kiếm chuyện, thường xuyên túm lấy xoa loạn cả lên, đám thỏ không thích gần gũi hắn, nhìn thấy hắn liền chạy trốn, hắn không có gì để chơi, nhàm chán, chỉ biết dựa vào Lam Vong Cơ, cọ cọ vào cục bông tuyết trong tay y.
Những ngày này trôi qua khá tốt, đau đầu nhất chính là mỗi ngày phải đi học, cùng học theo các lớp học đang có của người Lam gia, chương trình học buồn tẻ nhàm chán.
Điểm này thực sự rất khác với Vân Mộng Giang thị, Giang gia ít khi dạy các kiến thức trong sách vở, chủ yếu là thực tế, Nguỵ Vô Tiện từ rất nhỏ đã bắt đầu đi săn đêm, rồi từ thực tế mà học được kiến thức, còn Lam gia là trước hết học thật giỏi kiến thức lý luận sau đó mới đi thực tế.
Nói đúng ra mỗi cái đều có điểm tốt, nhưng với tính tình của Nguỵ Vô Tiện thì thật sự là không thể ngồi yên, dạy những thứ hắn đã biết từ lâu, nên không muốn nghe, đành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Lam Vong Cơ cho qua ngày, Lam Vong Cơ dường như lúc nào cũng nghiêm túc nghe giảng, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc hắn.
Hắn chán quá, chỉ còn cách chọc ghẹo tiểu cũ kỷ, thế là viết tờ giấy, gấp lại, ném qua bàn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ lập tức dùng tay ngăn lại và chụp lấy, cũng không xem, chỉ cất đi.
Trong lòng hắn thầm cười trộm, quả nhiên tiểu cũ kỷ này ngoài mặt giả vờ nghe giảng, nhưng thật ra là có để ý đến hắn.
Hắn cười, lại viết mấy tờ nữa, ném qua, ánh mắt Lam Vong Cơ hơi động, tất cả đều chụp được.
Đang như thế thì tình cờ một mảnh giấy ném qua, đúng lúc Lam Khải Nhân quay người lại, Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt dùng tay áo che lại, sau đó im lặng không nhúc nhích, mắt không hề chớp, Lam Khải Nhân nhìn một hồi, không thấy chuyện gì, lại xoay người tiếp tục giảng bài.
Sau đó rốt cuộc Lam Vong Cơ đã nhìn về phía hắn, lặng lẽ làm khẩu hình: phá phách.
Đang trong giờ học thế mà tiểu cũ kỷ nhìn hắn, lại còn nói với hắn, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy vô cùng thành tựu, thầm nghĩ, quả nhiên không có ai chịu nổi sự trêu chọc của ta mà!
Vì thế dùng khẩu hình đáp lại: Chuyên tâm đê.
Lam Vong Cơ lại quay đầu trở về tiếp tục nghe giảng, Nguỵ Vô Tiện một tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào sườn mặt của y, cười thật là đắc ý, hắn cũng không sợ Lam Khải Nhân phát hiện, càng không sợ Lam Vong Cơ tức giận, dù sao bất kể hắn phá phách gây sự thế nào đi nữa, tiểu cũ kỷ cũng sẽ về phe hắn.
Thái độ của người Lam gia đối với Nguỵ Vô Tiện không khác gì các môn sinh khác, nhưng như vậy lại khiến hắn thoải mái, Nguỵ Vô Tiện sợ nhất là được đãi ngộ đặc biệt không cần thiết.
Đãi ngộ đặc biệt đã có Lam Vong Cơ làm cho hắn rồi, không cần phiền tới người khác, cuộc sống nhỏ của hai người bọn hắn trôi qua thật tuyệt vời, đóng cửa lại còn có thể hôn hôn sờ sờ.
"Lam nhị công tử hôm nay đi học không chuyên tâm nha?" Nói xong đưa tay lục tìm trong tay áo rộng của người nọ, lấy mấy tờ giấy xếp trong đó ra, cười nói: "Chẳng lẽ bị mấy thứ nhỏ bé này làm cho phân tâm?"
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, nói: "Về sau đi học phải chăm chú, không được phá phách".
Nguỵ Vô Tiện cười một chút, nói: "Lam nhị công tử là chưởng phạt, bắt được chứng cứ, có thể giao cho Lam lão tiên sinh, sau đó xử phạt ta mà".
Dứt lời hắn sán lại gần, dán vào mặt người ta, rồi nói: "Hay là, ngươi sợ nội dung này bị người khác nhìn thấy? Dù sao cũng là những lời thầm kín ta nói với Lam nhị ca ca đó nha".
Hắn cong khoé mắt xinh đẹp để cười, giống như là cố ý muốn câu dẫn người ta, lông mi Lam Vong Cơ chớp chớp, kéo hắn vào lòng, đang sắp sửa lấp kín cái miệng nói lung tung kia, thì bên ngoài có môn sinh tới gõ cửa.
Đành tạm thời buông tha Nguỵ Vô Tiện, đi mở cửa, hoá ra là Lam Hi Thần phái người tới tìm bọn hắn, hai người lại đi đến Hàn Thất.
Lam Hi Thần nói với bọn hắn: "Vong Cơ, Nguỵ công tử, tin tức của gã nam giả nữ nói lúc trước, ta đã cho người đi kiểm tra, đúng là có chuyện như vậy, nhưng hiện giờ có chút phiền phức".
"Phiền phức?" Nguỵ Vô Tiện hỏi, "Phiền phức như thế nào?"
Lam Hi Thần thở dài, nói: "Có quỷ quậy phá trong nhà, công tử đó bị coi là tà tuý và bị nhốt lại, cho nên chúng ta không hỏi thăm được.
Việc này chỉ sợ hai người các ngươi phải tự đi một chuyến.".