Nhìn con người nhạt màu của Lam Vong Cơ tựa hồ như toé lửa, trực giác của hắn liền sợ hãi.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện vang lên tiếng chuông cảnh báo nguy hiểm, sự việc hình như phát triển theo hướng ngoài dự đoán của hắn, đầu óc Nguỵ Vô Tiện vội vàng nghĩ thật nhanh, nghĩ làm thế nào để thoát ra.
Trước hết vẫn là chịu thua, nói ngon ngọt khuyên nhủ, "Lam Trạm, quân tử động khẩu không động thủ, nếu ngươi giận, thì mắng ta vài câu? Trước hết thả ta ra, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, ha?"
Cảm thấy lực đạo trên tay Lam Vong Cơ hơi lỏng ra một chút, Nguỵ Vô Tiện lập tức rút một tay ra, vung quyền đánh về phía y, nhưng Lam Vong Cơ đã sớm đoán được như thế, nên có phòng bị, trở tay một cái lại bắt được tay hắn.
Trong lòng y biết quả nhiên người này đúng là không biết hối cải, Nguỵ Vô Tiện kêu to: "Đau đau đau!", Lam Vong Cơ không hề có chút ý định nào buông tay.
Tứ chi hắn giãy giụa loạn xạ, chính là muốn chạy, Lam Vong Cơ hơi nheo mắt, kéo mạt ngạch xuống, dứt khoát lưu loát cột hai tay của hắn trước ngực, sau đó dùng sức ở tay, đè hai chân của Nguỵ Vô Tiện giang rộng ra.
"Cái, cái gì?" Nguỵ Vô Tiện còn không biết Lam Vong Cơ muốn làm gì, chỉ cảm thấy hành động của y vô cùng quỷ dị, "Lam Trạm, ngươi muốn làm gì?".
Có thể là vì sợ hãi, nên giọng nói đó đều mang chút vẻ mềm mại.
Bộ phận yếu ớt nhất giữa hai chân, cách lớp quần, nổi lên rõ ràng trước mắt, Lam Vong Cơ duỗi tay, sờ lên, chạm vào.
Nguỵ Vô Tiện mặt mày trắng bệch, kêu to: "Lam Trạm! Ngươi làm gì vậy! Điên rồi hả!"
Nhưng xúc cảm đó, so với tưởng tượng còn tuyệt vời hơn, tay Lam Vong Cơ cũng không rời đi, mà là bắt đầu vuốt ve nhịp nhàng.
Nguỵ Vô Tiện xem nhiều sách Đông cung, tuổi trẻ có lúc bốc đồng, bản thân hắn cũng có lúc thử qua, đương nhiên biết Lam Vong Cơ đang làm gì, trong lòng hắn càng luống cuống, quơ đại cuốn sách trong tầm tay ném lên đầu Lam Vong Cơ, ý định làm cho y tỉnh lại, "Ngươi buông ta ra!"
Không biết xui xẻo thế nào, cuốn sách hắn vô tình chụp được lại chính là Xuân cung đồ vừa rồi hắn dùng để đùa cợt người ta, cuốn sách nện vào đầu Lam Vong Cơ, sau đó rớt lên người Nguỵ Vô Tiện, tuỳ ý lật ra một trang, chính là hình ảnh thân thể dây dưa khó coi.
Lam Vong Cơ nhìn thấy hình ảnh đó, Nguỵ Vô Tiện cũng nhìn thấy hình ảnh đó, trong lòng càng cảm thấy thôi tiêu rồi.
Lam Vong Cơ giơ tay cầm lấy cuốn sách, tuỳ ý ném về phía sau, nói: "Không cần".
Nguỵ Vô Tiện nghe không hiểu, thì thấy y lại tiếp tục nói: "Không phải ngươi muốn dạy ta sao?"
Nếu có cơ hội, Nguỵ Vô Tiện nhất định sẽ tự vả miệng mình.
Nói xong, Lam Vong Cơ đưa tay đến dây quần của hắn, xé một phát lột cả quần trong lẫn quần ngoài.
Thân thể thiếu niên dù sao cũng còn non, bày ra tính khí hơi đỏ hồng cụp xuống giữa hai chân, tiểu huyệt khẩu phía sau cũng mềm mại hồng hào hiện ra trước mắt.
Nguỵ Vô Tiện bị y doạ đến hoảng sợ, nhất thời không dám động đậy, nhưng Lam Vong Cơ cũng không làm thêm động tác gì, lẳng lặng ở yên đó.
Cành ngọc lan ngoài cửa sổ xào xạc, gió thổi mang hương hoa bay vào trong.
Chàng thiếu niên luôn thích cười, sáng lạn như ánh mặt trời, dây cột tóc đỏ tươi đung đưa khiêu khích ánh mắt của y, như chùm hoa trên cành cây kia, rung rinh nở rộ trong lòng.
Thiếu niên hiện giờ nằm dưới người y, đôi môi đỏ hé mở, dùng giọng nói mang theo chút ngây ngô dễ nghe, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Lam Trạm?"
Liên tưởng với cảnh trong mơ, rất nhiều hình ảnh chồng chéo trong đầu.
Từng ấy năm trôi qua, trái tim bị phong bế kia, đã bị mở ra.
Những cảm xúc bị đè nén đó bộc phát, muốn ngăn cũng ngăn không được, như một con thú khổng lồ đang phát triển trong cơ thể, là sự xúc động điên cuồng cần được giải toả, là khát khao không thể kềm chế.
Lam Vong Cơ duỗi tay, hướng đến giữa hai chân Nguỵ Vô Tiện, bắt đầu sờ soạng.
Nguỵ Vô Tiện có lẽ còn kêu gào gì đó, nhưng Lam Vong Cơ đã không còn lắng nghe.
Thân thể trẻ trung của chàng thiếu niên, cảm giác chạm vào thật là tuyệt, non non mềm mềm, dưới sự vuốt ve của bàn tay.
Huyệt khẩu non mềm thít chặt, Lam Vong Cơ sờ đến, tập trung xoa ấn vào đúng một nơi.
Cảm giác quái dị từ hạ thân truyền đến, ngón tay đó có chút lạnh lẽo, khiến thân thể Nguỵ Vô Tiện run lên.
Hắn cực kỳ sợ hãi, nghĩ rằng cần phải chạy trốn, nhưng đôi tay đã bị trói, đành nhấc chân đá lên, không ngờ động tác Lam Vong Cơ cực nhanh, chặn lại bằng một tay, đem cẳng chân thon dài trắng nõn đè xuống, cúi thấp người, khiến cho hai chân hắn càng giang rộng hơn.
"Lam, Lam Trạm! Ta sai rồi, ta nhận sai, ta xin lỗi, ngươi buông ta ra trước đi!" Hảo hán chịu thiệt hại trước mắt, co được duỗi được mới là Nguỵ Vô Tiện, cùng lắm sau này có cơ hội sẽ lại tính sổ, giờ xin tha trước rồi nói.
Hắn mở miệng xin tha, Lam Vong Cơ nhân cơ hội liền đưa ngón tay của mình vào trong miệng hắn, "Ơ? Ưm ưm!!!"
Ngón tay Lam Vong Cơ thon dài, khớp xương rõ ràng, là một đôi tay hoàn toàn thích hợp để đánh đàn.
Nguỵ Vô Tiện đã nhìn thấy y cầm bút, liền nghĩ rằng cực kỳ đẹp, nếu đôi tay đó đánh đàn, thì nhất định là rất đẹp.
Nhưng ngón tay rất đẹp kia, hiện giờ đang khuấy loạn trong miệng hắn, câu lấy đầu lưỡi của hắn, ép hắn phải liếm, Nguỵ Vô Tiện cũng không có cách nào tránh né, chỉ đành phải ngậm lấy, để cho ngón tay đó cọ xát qua lại trên mặt lưỡi hắn, mang theo chút ngứa ngáy nhè nhẹ.
Miệng bị bắt căng ra, nước bọt hoàn toàn không cách nào nuốt được, chạy dọc theo khoé môi, hắn kêu to "Ô, ơ", đợi đến khi Lam Vong Cơ đem ngón tay hắn đã liếm ướt đẫm rút ra, cánh môi ướt át còn chưa kịp khép lại kia, thì Lam Vong Cơ đã dùng ngón tay đó ấn ngay huyệt khẩu ở hạ thân hắn, "Cái...!A! A!"
Lam Vong Cơ không hề báo trước, đã chọc ngón tay vào, ở nơi chưa bao giờ bị người khác chạm qua, cảm giác bị dị vật xâm nhập phi thường mãnh liệt, cảm giác đó quá mức quái dị, Nguỵ Vô Tiện lớn tiếng kêu to lên, "Lam Trạm! Ngươi lấy ra đi! Lấy ra đi!"
Lam Vong Cơ không dao động, dùng ngón tay khuấy trong thân thể hắn một lúc, Nguỵ Vô Tiện lại trở thành kêu "rên rỉ", cảm giác quái dị ăn mòn thân thể, Nguỵ Vô Tiện cắn môi dưới, tận lực đè nén cảm giác kỳ lạ kia xuống, ngước mắt nhìn lên, thấy ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn hắn, nguy hiểm mà cực kỳ nóng bỏng, thành thật mà nói, tình huống này khiến trong lòng Nguỵ Vô Tiện hoảng sợ vô cùng.
Hắn dùng đôi tay bị trói đánh vào ngực Lam Vong Cơ, lại bắt đầu chống cự, "Ngươi mau thả ta ra! Ta không cần như vậy!"
Trái tim Lam Vong Cơ trầm xuống, một tay chụp lấy đôi tay của hắn lại, ấn lên đỉnh đầu, ngăn động tác của hắn lại, một tay rút ra khỏi thân thể hắn, cởi dây quần của chính mình, móc thứ ở giữa hai chân của mình ra.
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy vật đang cương cứng kia, ngẩng cao ở giữa hai chân Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ lớn lên xinh đẹp thanh tú, nhưng kích cỡ vật ở hạ thân thật sự khiến người ta sợ hãi.
Các sư huynh đệ ở Vân Mộng bọn hắn, thường xuyên cùng nhau bơi lội, tắm rửa, tắm suối, cởi hết ngươi nhìn ta ta nhìn người là chuyện bình thường, nhưng cho tới bây giờ Nguỵ Vô Tiện chưa từng thấy qua kích cỡ thế này, doạ cho hắn sợ đến mức không nhẹ.
Trong lúc đang hoảng hồn Lam Vong Cơ đã đem thứ kia để ngay chỗ hậu huyệt của hắn, mặt mày Nguỵ Vô Tiện bị doạ đến trắng bệch, "Đừng! Lam Trạm! Vào không được!"
Lam Vong Cơ mắt điếc tai ngơ, nắm lấy tính khí của mình, phần đầu nhắm ngay huyệt khẩu non mềm kia, phần eo dùng sức, đâm vào bên trong.
"A! A! A a a!!" Nguỵ Vô Tiện trực tiếp bật ra tiếng kêu la thảm thiết, thật sự là quá đau, thứ kia vừa thô vừa to vừa cứng, lại dùng sức đâm thẳng vào, thân thể hắn bị tính khí của Lam Vong Cơ cưỡng ép khai phá, đau đớn vì bị xé rách.
Thân thể chưa bao giờ bị sử dụng, huyệt khẩu căng chặt, gắt gao khoá lấy cự vật của Lam Vong Cơ, vách thịt bên trong mềm mại ấm áp, nhưng thật sự quá mức nhỏ hẹp, phác hoạ hoàn toàn tính khí của Lam Vong Cơ, bao kín lấy nó.
Hậu huyệt bị căng ra đến tối đa, Nguỵ Vô Tiện có thể cảm giác rõ ràng được tính khí của Lam Vong Cơ chôn trong cơ thể mình, mạch đập trên đó nảy lên bên trong thân thể, từng chút từng chút, thành vách của hắn cũng theo đó mà rung lên.
Đau quá, thật là khổ, hắn muốn chạy trốn, không nhịn được vặn vẹo một chút.
Thật sự rất chặt, Lam Vong Cơ cũng có chút khó chịu, vô tình Nguỵ Vô Tiện còn nhúc nhích, khiến cho Lam Vong Cơ chịu không nổi, nắm lấy đùi hắn, ra sức nhào nặn, rồi bắt đầu chuyển động bên trong cơ thể hắn.
Đang lúc đau đến mức tận cùng, thậm chí kêu không ra tiếng, mắc kẹt bên trong cổ họng, khuôn mặt Nguỵ Vô Tiện trắng bệch, há miệng mà không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Lam Vong Cơ cúi người xuống, hôn lên thái dương của hắn, ghé sát lỗ tai kêu: "Nguỵ Anh?"
Nước mắt Nguỵ Vô Tiện rơi lã chã, theo sự đỉnh lộng của Lam Vong Cơ, nghẹn ngào "rên rỉ".
Lam Vong Cơ hôn lên khoé mắt hắn, động tác dưới thân không ngừng, ra ra vào vào, càng khám phá vào tận sâu bên trong.
Đại não Nguỵ Vô Tiện tê liệt, hoàn toàn không hiểu hiện tại đang xảy ra chuyện gì, hắn chỉ biết sáng nay cố tình đến đây thật sớm, sắp đặt rất nhiều thứ, chỉ muốn trêu chọc tiểu cũ kỷ một chút.
Bởi vì hôm nay thời gian trừng phạt của hắn sẽ kết thúc, ngày mai không tới nữa, hắn chỉ muốn cùng Lam Vong Cơ đùa giỡn, muốn thấy phản ứng đáng yêu của Lam Vong Cơ khi bị trêu chọc đến không biết làm sao, cũng muốn tạo cho mình một kỷ niệm hoà thuận trong khoảng thời gian ở chung này thôi.
Nhưng hiện giờ là sao đây? Tiểu cũ kỷ dường như bỗng nhiên thay đổi thành một người khác, cực kỳ không phù hợp.
"A!" không biết bị đâm trúng chỗ nào, Nguỵ Vô Tiện phát ra một tiếng rên rỉ, mang tới cảm giác hơi khác lạ, Lam Vong Cơ lại đâm vào chỗ đó lần nữa, Nguỵ Vô Tiện lại kêu một tiếng, chính hắn cũng ngạc nhiên, cái cảm giác kỳ dị đó là cái gì? Còn chưa kịp nghĩ ra, Lam Vong Cơ đã điên cuồng tiến công vào chỗ này, cảm giác đó trong nháy mắt lan tràn khắp toàn thân, khiến cho đầu óc hắn trở nên trống rỗng.
Hắn phục hồi tinh thần lại, ngước mắt nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ đang nắm lấy hai cái đùi hắn, banh rộng chân của hắn ra, dùng tính khí màu đỏ tím dữ tợn của mình, ra ra vào vào nơi huyệt khẩu bí ẩn của Nguỵ Vô Tiện, khi Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy hình ảnh đông cung sống động dâm đãng này, trong đầu lập tức bừng tỉnh, nhận ra Lam Vong Cơ đang làm gì hắn, hắn cần phải trốn..