Xuân Yến

Cô là người kể chuyện cho tôi. Còn tôi lại là người viết truyện cho người khác. Tôi tự hỏi lòng, vì sao lại để cô làm thế với mình. Bằng cách nào cô có được
sự cho phép và chấp thuận của tôi. Hay đây vốn dĩ là điều cả cô và tôi
mong cầu. Ở một thành cổ xa lạ, trên một chuyến tàu tốc hành. Tôi nhớ
ngón tay mình run run rà trên danh bạ, nhớ khoảnh khắc mình tống cùng
một lúc mấy viên thuốc an thần vào miệng. Bấy giờ, tôi cần yêu. Người
được yêu ơi, anh hay cô ta, đang ở đâu.

Người phụ nữ xa lạ, lõa thể, lại vòng cánh tay qua người tôi, áp mặt vào lưng tôi, hôn dọc sống lưng, rê dần rê dần xuống, môi lạnh và mềm. Thao tác dứt khoát điêu
luyện, khiến tôi tin rằng cô đã định làm thế này từ đầu. Mái tóc dày đổ
xuống phảng phất hương ngọc lan, chưa gội, lẫn với mùi mồ hôi nhàn nhạt. Cô nói, cô và Trinh Lượng đều thích ngọc lan, trồng rất nhiều trong
vườn. Hương hoa lành lạnh, thanh mát, lâu dài sẽ nhạt dần mỏng dần. Tôi
xoay người lại, không tìm kiếm mắt cô. Cô chồm lên tôi, lại bướng bỉnh
áp sát, vuốt ve, hôn hít, bám riết. Đầu di chuyển xuống thấp, định gieo
ngọn lửa mới vào người tôi. Một nỗi bi ai vô cớ giống như nước chảy từ

từ rót xuống thân thể, dần dần mực nước dâng cao, vỗ đập nơi ngực. Cảm
giác cô độc trào lên dữ dội, len vào khoảng trống giữa hai tấm thân
chúng tôi.

Thể xác là phương tiện giải cứu duy nhất hiện thời.
Nếu không yêu bằng hình hài trần tục, không hòa tan nỗi cô độc vào nhau, không ủi bẹp yếu ớt và ngây ngô, không trao đổi niềm vui và nỗi đau sâu sắc của đời, thì chúng ta còn cách yêu nào khác nữa chứ?

Tôi
quyết định chấp nhận để thuận theo tự nhiên. Quay mình lại, cúi xuống
bên cổ cô, nút mạnh lấy làn da, cảm nhận cơn chấn động khẽ khàng của
động mạch khỏe khoắn sôi nổi và tiếng sủi khe khẽ của huyết dịch cuộn
trào. Nỗ lực của tôi làm người cô run bắn, từ cổ họng bật ra tiếng rên
trầm hồi đáp. Tìm đến đường viền uốn lên, lần xuống vụng sâu mềm mại,
lối vào u tịch. Khai phá những giới hạn bi ai sâu thẳm khó dò vẫn ẩn

giấu trong người nhau. Lùng sục nó, liên lạc với nó, tồn tại bên nó ở
một đầu thời gian. Để hai cơ thể cùng khai thông, gặp gỡ, cuối cùng đạp
đổ mọi ngăn cách và lằn ranh.

Không có những lời vụn vặt. Trong phòng chỉ có tiếng thở hổn hển như sóng dồn. Là âm thanh buột ra do vui sướng và đau đớn, giống hạt quả khô mùa thu rơi xuống đất và sinh
trưởng, lả tả đổ xuống cơn trầm mặc của hai thể xác đang hòa hợp. Cơn
trầm mặc tựa vầng trăng đêm khuya, biển cả phương xa, hẻm núi lặng ngắt, sức mạnh vùi lấp thế gian nhưng đã lạc mất vòng tay người yêu. Bành
trướng, nở bung, đắm đuối, tan vỡ. Môi lưỡi nếm lấy vị chát hơi tanh của nhau, mồ hôi mằn mặn trên lưng, làn da sáng mờ trong đêm tối, không khí sôi lên vì sức nóng và hơi nước, vẫn phảng phất hương ngọc lan.

Mái tóc dài của cô ẩm ướt dính bết lại. Khi một cơn rùng mình hưng phấn tràn qua cô, nhẹ nhưng rõ, tôi vo lấy mái tóc dày và dài đó, nhồi thẳng vào miệng cô, khiến cô, trong cao trào và ngạt thở, bấm mạnh hai tay
vào lưng tôi, hét lên như xé vải.

Cô muốn đi đâu. Tôi thì
sẽ đi đâu. Chúng tôi sẽ yêu đương hay bầu bạn với ai. Hay lại đơn độc cả đời, một mình lang bạt khắp nhân gian cho tới khi chết. Những vấn đề
khó hiểu này, chỉ trả lời được khi thân thể mình đi đến bước cuối cùng,
bình tĩnh và quên lãng.

Lúc này, chúng tôi cùng nghiền ngẫm những nghi vấn ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận