Xuất Phát Điểm Từ Diễn Viên Quần Chúng


Quần lót đó mẹ anh mua cho anh mang lúc vào đại học, nhưng kiếp trước anh không định đi đại học.
Anh học tiểu học và trung học ở nông thôn, thi vào trường cấp ba cũng không ra gì, xếp cuối thành phố.
Nhưng huyện này chỉ có ba ngôi trường cấp ba, anh thi đậu cũng tốt rồi - trường trung học anh học, chỉ có hơn mười người thi đậu cấp ba.
Lên cấp ba, thành tích của anh ở mức trung bình khá.
Lúc này, đại học đã mở rộng tuyển sinh, nhưng số lượng vẫn khá ít, thi đậu không hề dễ dàng.
Nếu lớp 11 và lớp 12 anh cố gắng một chút, có thể thi đậu trường loại 2, nhưng lúc đó gia đình nợ nần, mỗi khi nghỉ hè anh đều đi làm thêm...!Dựa vào số điểm thi thử của anh, cao nhất là trường loại 3 hoặc là cao đẳng.

Trường loại 3 có học phí khá cao, nhiều người nói học cao đẳng không có ích gì, gia đình lại nợ nần, tự nhiên anh không định học tiếp.
Còn đời này...!anh cũng không định đi.
Kỳ thi đã kết thúc, lúc thi anh không quá để tâm, thành tích tự nhiên không tốt, anh nhớ rõ điểm của mình chỉ đủ thi đậu cao đẳng.
Ba mươi lăm tuổi, quay lại học chắc chắn không thích ứng được, học cao đẳng không giúp gì cho sự nghiệp của anh...!có thời gian học, anh thà cố gắng một chút, nhanh chóng trả hết nợ cho gia đình.
Kiếp trước Tô Hướng Dương không hiểu biết nhiều về tài chính, không đầu tư cổ phiếu, mua quỹ, nhưng anh hiểu rõ giới giải trí, biết phim nào sẽ thành công.
Nhưng biết cũng vô ích, anh không có tiền đầu tư.
Cho nên...!việc cấp bách bây giờ là phải kiếm tiền.

Tô Hướng Dương dẫn Quý Vệ Ngôn lên tầng, vào phòng mình, lấy một chiếc quần lót ra, sau đó là một bộ quần áo.
Tuy nhà không dư dả, nhưng quần áo của anh cũng không ít, quần áo mùa hè mẹ anh mua vải về tự may cho anh, không tốn nhiều tiền, còn quần áo mùa đông, mẹ anh đan áo len, một chiếc có thể mặc nhiều năm.
Quần áo anh đưa cho Quý Vệ Ngôn là do chính mẹ anh tự làm.
“Quần áo này bao nhiêu tiền?” Quý Vệ Ngôn nhìn phòng ngủ có sàn nhà bằng xi măng, còn có đồ dùng trong phòng, phỏng chừng có tuổi đời hơn 20 năm lịch sử.
"Quần lót giá năm tệ, quần áo mẹ tôi làm, tôi mặc rồi, không tính tiền." Tô Hướng Dương nói.
Quý Vệ Ngôn lấy một cuộn tiền trong túi ra, lấy hai tờ một trăm đưa cho Tô Hướng Dương: "Tôi đưa anh hai trăm, thuê phòng một tháng.

Có thể tôi sẽ cần mua đồ dùng sinh hoạt và ăn uống...!cần bao nhiêu anh cứ trừ vào trong đó."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận