Xúc Tác Hoàn Hảo

Brittany

Tôi sẽ không đời nào âu yếm Alex Fuentes.

Rất may là cô Peterson đã cho chúng tôi bận rộn làm thí nghiệm cả tuần, chúng tôi không có thời gian nào để mở miệng trừ việc ai sẽ đốt đèn Bunsen[1]. Dù vậy, mỗi khi quay qua nhìn cánh tay băng bó của Alex, tôi lại nhớ lúc mình đập mạnh vào tay hắn.

[1] Đèn Bunsen: là một loại đèn được sử dụng trong các phòng thí nghiệm với công dụng đốt, khử trùng.

Tôi cố gắng không nghĩ về hắn khi tô son cho cuộc hẹn với Colin. Đó là tối thứ Sáu, chúng tôi sẽ đi ăn và xem phim.

Sau khi nhìn lại mình hai ba lần trong gương và đeo vào chiếc vòng tay hiệu Tiffany anh ấy tặng tôi năm ngoái nhân ngày kỷ niệm của hai đứa, tôi ghé qua sân sau, nơi chị tôi đang tập vật lý trị liệu trong hồ bơi của gia đình. Mẹ tôi đang khoác chiếc áo nhung màu hồng, ngồi trên ghế đọc vài tạp chí về trang trí nhà cửa.

Thật yên tĩnh, ngoại trừ giọng nói của bác sĩ vật lý trị liệu đang hướng dẫn Shelley.

Mẹ đặt cuốn tạp chí xuống, mặt nghiêm nghị. “Brit, đừng đi quá mười rưỡi nhé.”

“Mẹ, chúng con xem phim suất tám giờ. Bọn con sẽ về nhà ngay sau đó mà.”

“Con nghe rồi đó. Phải về trước mười rưỡi. Nếu con có thể rời khỏi rạp phim sớm để về nhà đúng giờ, thì nên làm như thế. Bố mẹ của Colin sẽ không coi trọng một cô gái không tuân thủ luật giới nghiêm.”

Chuông cửa vang lên. “Có lẽ là anh ấy,” tôi nói.

“Con nên ra mở cửa nhanh lên. Một thằng bé như nó chẳng bao giờ chờ đợi mãi đâu.”

Tôi chạy vội ra cửa trước khi mẹ lên tiếng dạy dỗ và biến cả hai thành trò hề. Colin đang đứng dưới mái hiên với một bó hồng trong tay.

“Cho em,” anh nói, khiến tôi ngạc nhiên.

Ồ! Tôi thật ngốc nghếch khi đã nghĩ nhiều đến Alex suốt tuần qua. Tôi ôm Colin và tặng cho anh một nụ hôn, một nụ hôn thật sự lên môi.

“Để em cắm hoa đã,” tôi nói rồi quay vào trong.

Tôi ngân nga hạnh phúc lúc đi vào bếp, hít hà hương thơm ngọt ngào của bó hồng. Đổ nước vào bình, tôi tự hỏi Alex đã bao giờ mang hoa cho bạn gái chưa. Có lẽ hắn sẽ đưa cho bạn gái con dao để làm quà, phòng khi ả ta cần đến trong lúc hẹn hò với hắn. Đi với Colin thật là…

Chán ngắt?

Không. Chúng tôi không hề chán. Chúng tôi an toàn. Thoải mái. Dễ thương.


Sau khi cắt gốc hoa hồng và cắm vào lọ, tôi tìm thấy Colin đang trò chuyện với mẹ tôi trong sân, điều mà tôi thực sự không muốn anh ấy làm.

“Đi chứ?” tôi hỏi.

Colin nở nụ cười triệu-đô siêu trắng của mình. “Đi.”

“Đưa con bé về trước mười rưỡi nhé,” mẹ tôi gọi vọng ra. Như thể tư cách của một cô gái được nâng lên bằng lệnh giới nghiêm vậy. Thật lố bịch, nhưng tôi nhìn Shelley và đành nuốt xuống ý định cãi lại.

“Chắc chắn rồi, bác Ellis,” Colin đáp.

Khi chúng tôi vào trong chiếc Mercedes của anh ấy, tôi hỏi, “Chúng ta đi xem phim gì vậy?”

“Thay đổi kế hoạch nhé. Công ty bố anh có vé xem trận bóng chày. Ở chỗ đẹp, ngay đằng sau vị trí đích đến để ghi bàn. Cưng, chúng ta sẽ đi xem đấu bóng chày nhé.”

“Tuyệt thật. Chúng ta sẽ về lúc mười rưỡi chứ?” Bởi tôi biết, trăm phần trăm mẹ sẽ đợi tôi tại cửa.

“Nếu họ không chơi thêm hiệp phụ. Liệu mẹ có nghĩ em sẽ biến thành một quả bí ngô hay cái gì đó đại loại vậy không?”

Tôi nắm lấy tay anh. “Không. Chỉ là, ờ, em không muốn làm mẹ phiền.”

“Không có ý làm mếch lòng em đâu, nhưng mẹ em có vẻ kỳ quặc. Bà là một phụ nữ nóng bỏng, đến anh còn phải thèm, nhưng lại hoàn toàn khác thường.”

Tôi rụt tay lại. “Nàyyy! Colin, anh vừa gọi mẹ em là một phụ nữ nóng bỏng mà đến anh cũng phải thèm đấy! Tởm quá!”

“Làm ơn đi, Brit.” Anh nhìn tôi. “Mẹ em trông như chị em sinh đôi với em ấy. Bà thật nóng bỏng.”

Mẹ tập luyện rất nhiều, tôi thừa nhận thân hình bà trông như mới ba mươi thay vì bốn lăm tuổi. Nhưng nghĩ rằng bạn trai bị kích thích bởi mẹ mình thì rõ là kinh.

Ở sân chơi, Colin đưa tôi đến dãy dành cho công ty của bố mình ở Wrigley Field. Khu này toàn những người đến từ các công ty luật của trung tâm thành phố. Bố mẹ Colin chào đón chúng tôi. Mẹ anh ôm tôi và gửi cho tôi một nụ hôn gió trước khi lại lẫn vào đám đông.

Tôi nhìn Colin nói chuyện với những người trong dãy. Anh tự nhiên như thể đây là nhà; như cá gặp nước vậy. Anh bắt tay, mỉm cười hết cỡ và cười vang trước lời nói đùa của mọi người, cho dù chúng có hài hước hay không.

“Chúng ta sẽ ngồi xem trận đấu ở đằng kia nhé?” anh nói, dẫn tôi đến dãy ghế thượng hạng sau khi hai đứa mua xúc xích và nước uống từ quầy bán đồ ăn.

“Anh hy vọng sẽ được nhận một suất tập huấn ở chỗ Harris, Lundstrom và Wallace hè tới,” Colin nói khẽ, “vì vậy anh cần gặp được mấy người này.”

Khi ông Lundstrom xuất hiện kế bên chúng tôi, Colin bắt tay ngay vào thực hiện kế hoạch nói trên. Tôi ngưỡng mộ nhìn khi anh ấy nói chuyện với ông Lundstrom như thể họ là những người bạn cũ. Bạn trai tôi hẳn là có sở trường của một “ông tám”.


“Ta nghe nói cậu muốn tiếp bước cha mình?” ông Lundstrom hỏi.

“Vâng, thưa ông,” Colin đáp. Rồi họ bắt đầu nói về bóng đá, cổ phiếu và nhiều thứ khác, bất cứ chủ đề gì Colin đưa ra để khiến ông Lundstrom tiếp tục chuyện trò.

Megan gọi điện cho tôi, tôi kể cho con bé những nét chính của trận đấu và tán gẫu với nó trong lúc chờ đợi Colin. Megan nói rằng mình đang rất vui tại câu lạc bộ khiêu vũ có tên là Nơi Huyền Bí, họ cho phép thanh thiếu niên dưới hai mốt tuổi lui tới. Nó khẳng định Sierra và tôi sẽ thích chỗ này.

Ở hiệp thứ bảy, Colin và tôi đứng lên hát bài “Take Me Out to the Ball Game.” Chúng tôi hát sai nhạc hết cả, nhưng không quan trọng bởi có vẻ như hàng ngàn người hâm mộ Cubs đều hát sai như chúng tôi. Thật dễ chịu khi được ở cạnh Colin và vui vẻ thế này. Hẳn là tôi đã nghiêm trọng hóa mối quan hệ của hai đứa.

Chín giờ bốn mươi lắm, tôi quay sang Colin nói rằng chúng tôi cần phải về nhà dù trận đấu chưa kết thúc.

Anh ấy nắm tay tôi. Tôi nghĩ anh sẽ cáo lỗi vì không thể tiếp tục cuộc trò chuyện với ông Lundstrom, nhưng ông Lundstrom lại gọi với qua cho ông Wallace.

Từng phút trôi qua, tôi ngày càng lo lắng. Đã có đủ căng thẳng trong nhà rồi, tôi không muốn gây thêm nữa. “Colin…” Tôi gọi, siết tay anh.

Anh ấy vòng một tay quanh người tôi thay lời đáp.

Sang đầu hiệp thứ chín, khi đó đã quá mười giờ, tôi nói, “Xin cáo lỗi cùng hai ông, Colin phải lái xe đưa tôi về nhà bây giờ.”

Ông Wallace và ông Lundstrom bắt tay Colin, rồi tôi kéo anh ra cửa.

“Brit, em có biết khó khăn thế nào mới có được một suất tập huấn tại HL & W không?”

“Tới lúc này, em không quan tâm. Colin, em cần có mặt tại nhà lúc mười rưỡi.”

“Vậy em sẽ về nhà lúc mười một giờ. Nói với mẹ là chúng ta bị kẹt xe đi.” Colin không hề biết chuyện gì sẽ xảy ra khi mẹ tôi nổi cáu. Rất may tôi luôn tránh đưa anh đến nhà thường xuyên và nếu có đến cũng chỉ là ghé qua chừng vài phút.

Xe đi vào đường lái xe nhà tôi không phải lúc mười một giờ mà gần mười một rưỡi. Colin vẫn còn lải nhải về khả năng tập huấn tại HL & W khi lắng nghe phần tóm tắt lại trận đấu trên đài WGN.

“Em phải đi,” tôi nói với anh, nghiêng người cho một nụ hôn nhanh.

“Ở lại thêm vài phút nữa,” anh nói bên môi tôi. “Đã lâu rồi chúng mình không vui vẻ với nhau, cứ như hàng thế kỷ ấy. Anh nhớ lắm.”

“Em cũng vậy. Nhưng đã muộn rồi.” Tôi nhìn anh tỏ ý xin lỗi. “Chúng ta còn nhiều tối khác đi cùng nhau mà.”


“Hy vọng là càng sớm càng tốt.”

Tôi đi bộ vào nhà, chuẩn bị để nghe la mắng. Chắc chắn rồi, mẹ đang đứng khoanh tay chờ sẵn ngoài sảnh. “Con về muộn.”

“Con biết. Con xin lỗi.”

“Con nghĩ gì vậy, rằng mẹ đưa ra luật cho có thôi sao?”

“Không ạ.”

Bà thở dài.

“Mẹ, con thực sự xin lỗi. Chúng con đã đến xem một trận bóng của đội Cubs thay vì đi xem phim, và gặp kẹt xe.”

“Trận bóng của đội Cubs? Sang tận bên kia thành phố sao? Con đã có thể bị cướp!”

“Chúng con đã ổn mà, mẹ.”

“Con nghĩ mình biết hết mọi thứ, Brit, nhưng con chả biết gì. Con có thể nằm chết ở một xó xỉnh nào đó trong thành phố mà mẹ thì vẫn đinh ninh là con đang xem phim. Kiểm tra lại ví của con đi, xem liệu tiền hay giấy tờ có bị thiếu cái nào không.”

Tôi mở ví và kiểm tra lại tất cả đồ trong đó, chỉ để xoa dịu bà. Tôi cầm chứng minh thư của mình và tiền lên. “Đây ạ.”

“Xem như lần này con gặp may.”

“Con luôn cẩn thận khi đi vào thành phố. Với lại, Colin đã ở cùng với con suốt mà.”

“Mẹ không cần lời bào chữa, Brit. Sao con không gọi báo cho mẹ biết về thay đổi trong kế hoạch và việc con về trễ?”

Để rồi bà sẽ la mắng tôi qua điện thoại, và lại ca cẩm thêm lần nữa khi tôi về đến nhà à? Không đời nào. Nhưng tôi không thể nói ra như thế. “Con đã không nghĩ đến chuyện đó,” đấy là tất cả những gì tôi nói.

“Con đã bao giờ nghĩ đến gia đình này chưa? Không phải tất cả đều xoay quanh con, Brittany.”

“Con hiểu điều đó, mẹ. Con hứa lần sau sẽ gọi báo. Con mệt rồi. Con có thể đi ngủ bây giờ chưa?”

Mẹ phẩy tay đuổi tôi đi.

* * *

Sáng thứ Bảy, tôi bừng tỉnh bởi tiếng thét thất thanh của mẹ. Vứt vội cái chăn qua một bên, tôi vội vã nhảy ra khỏi giường và chạy xuống cầu thang để xem có chấn động gì.

Shelley đang ngồi trong xe lăn cạnh bàn bếp. Đồ ăn đầy trên miệng và rơi vãi khắp áo quần chị. Chị trông như đứa trẻ thay vì cô gái hai mươi tuổi.

“Shelley, nếu con còn làm thế lần nữa thì con sẽ được đưa về phòng đấy!” Mẹ hét lên, rồi đặt một bát thức ăn nghiền lên bàn trước mặt chị.


Shelley hất văng nó xuống sàn. Mẹ thở hổn hển, mắt nheo lại nhìn chị.

“Để đó cho con,” tôi nói, chạy ngay đến bên Shelley.

Mẹ chưa từng đánh chị tôi. Nhưng cơn giận dữ của bà đang sôi sục, một điều gây đau đớn không thua kém.

“Đừng để ý đến trò trẻ con của nó, Brittany,” mẹ nói. “Nếu nó không muốn ăn, nó sẽ phải ăn bằng ống. Con muốn thế chứ, Shelley?”

Tôi ghét khi mẹ làm thế này. Bà sẽ nói về kịch bản tồi tệ nhất mà không hề tìm cách làm mọi thứ đỡ hơn. Khi Shelley nhìn tôi, tôi thấy sự thất vọng tương tự trong mắt chị.

Mẹ chỉ tay vào Shelley rồi chỉ xuống đống thức ăn vung vãi dưới sàn. “Thế nên hàng bao nhiêu tháng nay mẹ chẳng bao giờ đưa con đến nhà hàng,” bà nói.

“Mẹ, thôi đi,” tôi nói. “Mẹ không cần phải làm mọi việc trở nên căng thẳng. Chị ấy đã rất buồn rồi. Tại sao lại khiến chuyện trở nên tồi tệ hơn?”

“Vậy còn mẹ thì sao?”

Căng thẳng bắt đầu dâng lên, khởi đầu từ trong mạch máu của tôi và lan rộng đến từng đầu ngón tay, ngón chân. Nó sôi sục và đột nhiên bùng nổ bằng một sức mạnh khiến tôi không thể kìm giữ lâu hơn nữa. “Đây không phải là về mẹ! Tại sao mọi chuyện luôn luôn quay về việc chúng ảnh hưởng đến mẹ như thế nào?” Tôi hét lên. “Mẹ, mẹ không thấy chị ấy bị tổn thương sao… thay vì la mắng chị ấy, sao mẹ không dành thời gian để nghĩ mình đã làm sai điều gì?”

Không cần suy nghĩ, tôi nhặt lấy cái khăn và quỳ xuống cạnh Shelley, bắt đầu lau sạch những vết bẩn trên quần chị.

“Brittany, đừng!” Mẹ la lên.

Tôi không thèm nghe. Lẽ ra tôi nên nghe, vì trước khi tôi có thể di chuyển ra xa, Shelley đã luồn tay vào tóc tôi và bắt đầu kéo mạnh. Sau chấn động vừa rồi, tôi quên mất sở thích mới của chị tôi là kéo tóc.

“Ối!” Tôi nói. “Shelley, dừng lại đi mà!” Tôi thử vòng tay qua và gỡ từng khớp ngón tay chị như bác sĩ hướng dẫn, nhưng vô ích. Tôi đã ở sai vị trí, người cúi gập dưới chân Shelley. Mẹ không ngừng chửi rủa, đồ ăn bay tung tóe, và da đầu tôi thì rát buốt.

Shelley không nới lỏng nắm tay, cho dù mẹ đang cố rút tay chị ra khỏi tóc tôi.

“Gỡ khớp ngón tay, mẹ!” Tôi la lên, nhắc bà làm theo cách mà bác sỹ Meir gợi ý. Quỷ thật, chị ấy đã bứt mất bao nhiêu cọng tóc rồi? Tôi có cảm giác như toàn bộ da đầu mình đã trọc lốc.

Sau lời nhắc nhở của tôi, mẹ chắc đã gỡ được các khớp ngón tay của Shelley vì tóc tôi đã được buông ra. Hoặc có lẽ, Shelley đã buông tóc tôi ra để chộp lấy bất cứ thứ gì chị có thể chộp được.

Ngã xuống sàn nhà, tôi lập tức đưa tay ra sau đầu.

Shelley đang mỉm cười

Mẹ tôi thì cau có.

Và nước mắt dâng đầy mắt tôi.

“Mẹ sẽ đưa nó tới chỗ bác sĩ Meir, ngay bây giờ,” mẹ nói, lắc đầu nhìn tôi, vì vậy tôi biết bà đang đổ lỗi cho tôi về tình huống vượt khỏi tầm kiểm soát này. “Điều này là quá đủ rồi. Brittany, lái xe của bố con và đi tới O’Hare đón ông ấy. Chuyến bay của ông ấy sẽ hạ cánh lúc mười một giờ. Đó là điều tối thiểu con có thể làm đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui