Tiêu nghĩ, y biết phải đi đâu để tìm thấy bé xúc tu của mình.
Có lẽ là ở hang động ban đầu của bé xúc tu.
Có lẽ là ở địa bàn của một thú xúc tu khác.
Có lẽ là ở bên cạnh một nhân loại nào đó.
Đương nhiên, cũng có thể là lang thang bên ngoài giống như lúc này.
Y chứng kiến bé xúc tu mình cẩn thận bảo vệ đang trèo lên mỏm đá, một việc phải nói là vô cùng khó khăn với thú xúc tu.
Động tác của bé xúc tu chẳng có chút sức lực, đúng là hiện tượng mềm nhũn người sau khi làm.
— Hắn còn chưa kịp phục hồi.
Nếu vậy, tại sao còn muốn tha cơ thể yếu ớt đi lung tung khắp nơi?
Đôi mắt Tiêu chất chức một cảm xúc khó tả, khiến chú chim nhỏ đang đậu bên cạnh y vội vã đổi sang một cành cây khác.
Không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, Tiêu không trực tiếp đi bắt Ekko. Y đứng ở một nơi bí mật gần đó, lẳng lặng theo dõi dáng vẻ giãy dụa trong khe đá của Ekko.
Tiêu rất thích Ekko, xét theo đủ loại góc độ.
Dù có nói thế nào, trong khoảng thời gian này y đều đã tận tâm tạo dựng một hoàn cảnh phù hợp với thú xúc tu cho Ekko.
Hang động, rừng rậm.
Thậm chí y còn không tính tới chuyện đưa Ekko đi, bởi khu rừng già này là nhà của Ekko, là nơi Ekko sinh ra và lớn lên.
Nơi đây không phải nhà của Tiêu, nhưng y vẫn ở lại vì Ekko.
Tiêu nói không sai, có đôi khi y còn hiểu Ekko hơn chính Ekko.
Nói chuẩn xác hơn, Tiêu hiểu chủng tộc xúc tu.
Y biết rõ sở thích của chủng tộc này, cũng biết rõ khó khăn của họ.
Cho tới giờ, y đã dâng lên mọi thứ mà thú xúc tu ưa thích cho Ekko, bất kể thứ đó có khó kiếm cỡ nào.
Y dâng hết những thứ mà có thể Ekko sẽ ưa thích cho hắn, sau đó lẳng lặng nhìn phản ứng của Ekko, đoán xem hắn sẽ yêu thích nó cỡ nào.
Cái hang động y chuẩn bị cho Ekko, có nhiệt độ, độ ẩm, vị trí, không gian phù hợp với thú xúc tu nhất.
Thức ăn y chuẩn bị cho Ekko, cũng là thức ăn phù hợp với thú xúc tu nhất.
Hơn hết, y càng thêm che chở cơ thể Ekko.
Cơ thể ấy khiến y mê say.
Tiêu thích hình thái của Ekko, màu da của Ekko, yêu thích hình dáng và màu sắc xúc tu của Ekko, yêu thích tính cách của Ekko, yêu thích mọi thứ của Ekko. Vì vậy, y cũng tỉ mỉ chở che tất cả mọi thứ của Ekko.
Chỉ là hiện tại, cơ thể này đang vật lộn trong khe đá, trượt ngã bị thương hết lần này tới lần khác, chật vật không chịu nổi.
Lại một lần nữa, xúc tu bủn rủn của Ekko không bám được lên tảng đá. Cú ngã bất ngờ khiến cơ thể hắn cọ mạnh vào vách đá. Thậm chí, Tiêu có thể thấy nước mắt ánh lên trong mắt Ekko. Thế nhưng, Ekko vẫn tiếp tục, gắt gao bám lại vào mỏm đá, gắng gượng bò lên.
Cơ thể mà Tiêu cẩn thận bảo vệ giờ chằng chịt vết thương, bám đầy bùn đất và đá vụn. Bị như vậy ắt hẳn sẽ đau lắm. Ekko sợ đau nhất, mỗi lần Tiêu hơi dùng sức, Ekko sẽ khẽ rên lên nức nở, nếu Tiêu hung hăng làm Ekko, thể nào sau đó Ekko cũng thở phì phò giận y, vậy mà lần này, tại chỗ này, Ekko lại quyết không lùi bước.
Tại sao lại thế, đây không phải là địa hình phù hợp với loài xúc tu, xung quanh nơi này cũng không có đồ vật thú xúc tu ưa thích, rốt cuộc là chỗ này có gì tốt…
Dường như bị ý nghĩa của chính mình làm kinh ngạc, trong nháy mắt, khí tức kinh khủng đáng sợ xung quanh Tiêu bỗng biến mất. Y lẳng lặng dõi theo bé xúc tu đang phấn đấu đằng kia.
Thật lâu sau, sau hàng loạt tổn thương, trượt ngã, kiên trì, leo lên rồi lại ngã xuống, rốt cuộc Ekko cũng tới một khe đá, rồi chui vào trong đó.
Nhất định là chật chội lắm, xúc tu bị Tiêu nuông chiều hẳn sẽ rất đau.
Thế nhưng hắn vẫn chui vào.
Lại thật lâu sau, một cái xúc tu màu trắng lộ ra khỏi khe đá, rồi tới những xúc tu khác thò ra thăm dò bám vào tảng đá, cuối cùng nửa thân trên của thiếu niên mới len ra ngoài.
Vết máu trên cơ thể trắng nõn của thiếu niên nom càng thêm đáng sợ, nhưng thiếu niên chỉ nhìn chăm chú một cây hoa trong tay. Chuẩn xác mà nói, là một loại trái cây có hình dạng như đóa hoa.
Thiếu niên nhìn nó, trên môi nở nụ cười hạnh phúc đầy mãn nguyện, phảng phất như không hề cảm giác được đau đớn trên cơ thể.
Nhìn tới đây, Tiêu lặng lẽ trở về.
Y phải đi chuẩn bị thuốc trị thương cho bé xúc tu của mình.
Sau đó chờ hắn trở về.