Chín
Tôi tránh mặt Darcy trong ba ngày, một việc rất khó. Chúng tôi chưa bao giờ không nói chuyện với nhau lâu như thế. Cuối cùng khi cô ấy gọi điện, tôi đổ lỗi cho công việc, bảo rằng mình bận ngập đầu – điều đó đúng – dù tôi vẫn khối thời gian để mơ mộng đến Dex, gọi điện cho Dex, e- mail với Dex. Cô ấy hỏi tôi có rỗi để sáng Chủ nhật đi ăn bữa nửa buổi hay không. Tôi đồng ý, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng phải đối diện cho xong chuyện. Chúng tôi nhất trí gặp nhau ở quán EJ gần nhà tôi.
Sáng Chủ nhật, tôi đến EJ trước, thở phào nhẹ nhõm khi thấy quán ăn đầy trẻ con. Những tiếng hò hét vui vẻ của bọn trẻ khiến tôi nhãng đi, đỡ hồi hộp một chút. Nhưng tôi vẫn lo lắng trước ý nghĩ phải ngồi cùng Darcy. Thời gian qua tôi cũng đã có thể đối diện với cảm giác tội lỗi bằng cách không nghĩ ngợi gì đến cô ấy hết, gần như vờ rằng Dex còn độc thân và chúng tôi đang trở lại hồi học ở trường luật, trước khi tôi nảy ra ý nghĩ giới thiệu Darcy với anh ấy. Nhưng trưa nay thì cách đó bất khả dụng rồi. Và tôi sợ rằng việc dành thời gian ở bên cô ấy sẽ buộc tôi phải kết thúc mọi chuyện với Dex, điều tôi không hề muốn làm một chút nào.
Một lát sau, Darcy vào quán mang theo chiếc túi Kate Spade màu đen to đùng mà cô ấy dùng để chạy đi làm những việc nặng, nhất là để chuẩn bị cho lễ cưới. Tôi biết ngay mà, chiếc cặp tài liệu màu da cam quen thuộc thò ra khỏi miệng túi, trong đó nhét đầy những tờ xé ra từ các tạp chí cưới. Dạ dày tôi chùng xuống. Tôi chỉ chuẩn bị tinh thần cho việc gặp Darcy thôi chứ không phải đám cưới.
Cô ấy thơm lên má tôi hai lần theo kiểu của người châu Âu, trong khi tôi thì mỉm cười, cố gắng cư xử cho tự nhiên. Cô ấy tuôn ào ào chuyện buổi hẹn hò của Claire tối hôm trước với một bác sĩ phẫu thuật tên Skip, một người chưa biết mặt. Cô ấy nói buổi hẹn đó không được tốt đẹp, rằng Skip thấp hơn Claire, không hỏi xem Claire có muốn dùng món tráng miệng không, thế nên anh ta làm cho ra đa tìm kẻ ky bo kẹt xỉ của cô ấy phát tín hiệu. Tôi thì lại nghĩ có lẽ cái ra đa duy nhất báo động là ra đa phát hiện "kẻ khinh người đáng ghét" của Skip thì đúng hơn. Có thể anh ta chỉ muốn đi về, thoát khỏi cô ta mà thôi. Nhưng tôi không nói ra ý kiến đó. Vì Darcy không thích tôi chỉ trích Claire trừ phi cô ấy tự khơi mào ra trước.
"Cậu ấy quá khó chiều," Darcy nói khi người ta dẫn chúng tôi ra bàn. "Cứ như là cậu ấy chỉ thấy toàn những thứ mình chẳng thích, cậu hiểu không?"
"Khó chiều thì cũng chấp nhận được," tôi nói, "Nhưng những tiêu chuẩn cậu ấy đặt ra thật vớ vẩn."
"Vậy cậu nghĩ sao?"
"Ấy suy nghĩ hơi nông cạn."
Darcy nhìn tôi chăm chăm không hiểu gì.
"Chỉ là mình thấy cậu ấy đặt quá nặng vấn đề tiền bạc, ngoại hình và anh chàng đó quan hệ với giới thượng lưu thế nào. Cậu ấy đang tự thu hẹp phạm vi của mình – và cả cơ hội tìm kiếm một người bạn trai nữa."
"Mình không nghĩ cậu ấy khó chiều đến thế," Darcy nói. "Cậu ấy từng đi chơi với Marcus mà anh ta có phải là người có mối quan hệ tốt với những người giàu có đâu. Anh ta xuất thân từ một thị trấn tầm thường nào đó ở Wyoming. Tóc anh ta cũng mỏng nữa."
"Ở Montana," tôi nói, ngạc nhiên khi thấy Darcy lại nông cạn đến vậy. Tôi đoán cô ấy trở nên như thế từ khi chuyển đến sống ở Mahattan, mà cũng có thể từ khi sinh ra, nhưng đôi khi, nếu hiểu rõ một ai đó, bạn lại không nhìn nhận họ theo đúng con người thật sự của họ. Tôi thật sự nghĩ rằng mình đã cố tình cho qua điểm quan trọng này trong tính cách của cô ấy, có lẽ không muốn nhìn nhận người bạn thân nhất của mình theo cách như thế. Nhưng kể từ sau cuộc chuyện trò với Ethan, cái tính hời hợt, thích ép người khác của cô ấy dường như càng trở nên quá mức, không thể cho qua được nữa.
"Montana, Wyoming. Sao cũng được," cô ấy nói, phẩy tay như thể bản thân cô ấy không sinh ra ở vùng Trung Tây vậy. Tôi không thích cái kiểu Darcy coi thường những người có cùng xuất thân, thậm chí thỉnh thoảng còn chê bai Indiana gọi nơi ấy là lạc hậu, xấu xí.
"Mình thích mái tóc của anh ta," tôi nói.
Cô ấy cười khì. "Mình thấy cậu đang bênh anh ta. Hay đấy."
Tôi lờ đi.
"Gần đây cậu có liên lạc với anh ta không?"
"Có vài lần. E- mail là chính."
"Có gọi điện không?"
"Ít thôi."
"Cậu gặp anh ta chưa?"
"Chưa."
"Khỉ thật, Rachel. Đừng để lụi tàn chứ," cô ấy nhả kẹo cao su ra, gói vào tờ giấy ăn. "Ý mình muốn nói là, đừng để mất mối này. Cậu sẽ không làm được hơn thế nữa đâu."
Tôi chăm chứ đọc thực đơn mà cảm thấy cơn giận cùng sự phẫn nộ mỗi lúc một tăng. Nói như vậy thật thô lỗ hết sức! Không phải tôi nghĩ Marcus có gì đó không ổn, nhưng sao tôi lại không thể làm được hơn thế chứ? Mà điều đó nghĩa là thế nào? Trong suốt bao nhiêu năm làm bạn, tôi vẫn thầm hiểu rằng Darcy là đứa xinh dẹp, may mắn, hấp dẫn. Nhưng hiểu ngầm là một chuyện. Còn nói ra như thế - cậu không thể làm tốt hơn được nữa đâu – thì lại là chuyện khác rồi. Cô ấy dám nói như thế với tôi, thật sự không thể tin nổi. Tôi định đáp lại mấy câu nghe cũng chấp nhận được, nhưng rồi lại thôi. Cô ấy không biết lời nhận xét đó cay nghiệt đến thế nào đâu; cũng chỉ cho tính vô tâm bẩm sinh của cô ấy mà thôi. Vả lại, xét trong hoàn cảnh hiện nay thì tôi thực sự chẳng có quyền giận cô ấy.
Tôi ngẩng lên khỏi quyển thực đơn và liếc Darcy, lo sợ cô ấy có thể nhận ra tất cả những điều đó khi nhìn nét mặt tôi. Nhưng cô ấy hoàn toàn không biết gì. Mẹ tôi lúc nào cũng nói cảm xúc của tôi toàn lộ ra ngoài, nhưng trừ phi Darcy thực sự muốn hiểu tôi, còn không thì cô ấy chẳng thấy được điều gì hết.
Người bồi bàn tiến lại gần để chúng tôi gọi đồ ăn mà không mang theo sổ ghi, điều đó luôn khiến tôi bị ấn tượng. Darcy gọi bánh mì nướng không và một cốc cà phê cappucino, tôi gọi trứng ốp lết kiểu Hy Lạp, thay pho mát sữa cừu bằng pho mát cheddar và khoai tây chiến. Cứ để cô ấy là đứa thon thả hơn.
Darcy rút cái cặp tài liệu màu da cam và bắt đầu đánh dấu những tờ danh sách. "Nào. Chúng ta có nhiều việc phải làm hơn mình tưởng đấy. Tối qua mẹ mình gọi điện hỏi, ‘Con làm việc này chưa? Làm việc kia chưa?’ và mình bắt đầu thấy hoảng rồi."
Tôi nói với cô ấy rằng vẫn còn nhiều thời gian. Bản thân rồi cũng đang ước có thêm thời gian.
"Còn đâu hình như ba tháng thì phải, Rach ạ. Rồi ngày đó sẽ đến trước khi chúng ta nhận ra."
Lòng tôi chùng xuống khi tôi tự hỏi ba tháng tới đây tôi còn được gặp Dexter bao nhiêu làm nữa. Và đến lúc nào chúng tôi mới dừng lại? Nên dừng lại sớm thôi chứ không để đến khi muộn. Nên dừng lại ngày bây giờ.
Tôi nhìn Darcy trong lúc cô ấy xem qua tập tài liệu, viết những dòng chú thích nhỏ xíu ở bên lề, cho đến khi người bồi bàn mang đồ ăn đến. Tôi kiểm tra bên trong lớp trứng ốp lết – pho mát cheddar. Anh ta làm đúng như tôi yêu cầu. Khi tôi bắt đầu ăn thì Darcy càu nhàu về cái vương miện đội đầu của cô dâu.
Tôi gật gù, chỉ nghe nửa vời, vẫn còn khó chịu vì những lời nói thô lỗ của cô ấy.
"Cậu có nghe mình nói không đấy?" cuối cùng cô ấy hỏi.
"Có."
"Vậy mình vừa nói gì?"
"Cậu bảo không biết tìm vương miện ở đâu."
Cô ấy cắn một miếng bánh mì, trông vẫn còn ngờ vực. "Thôi được. Vậy là cậu có nghe."
"Đã bảo rồi mà," tôi nói rồi rắc muối lên món khoai chiên.
"Cậu có biết mua ở đâu không?"
"Bọn mình đã thấy mấy cái ở Vera Wang, trong tủ kính ở tầng một ấy, đúng không? Mình tin là Bergdorf có đấy."
Tôi nghĩ lại những ngày đầu khi Darcy mới đính hôn, khi đó ít nhất tôi cũng có chút cảm xúc đấy. Dù ghen tị vì cuộc sống của cô ấy từ trước tới giờ thật suôn sẻ, tôi thực sự thấy mừng cho cô ấy và đã hết lòng đóng vai trò của một cô phù dâu chính. Tôi nhớ lại chuyến săn lùng áo cưới cho cô ấy mất bao nhiêu thời gian. Cả hai đã xem tất cả váy ở New York này. Chúng tôi đã cuốc bộ đến cửa hàng Kleinfeld ở Brooklyn. Chúng tôi đến trung tâm thương mại và cả những cửa hiệu áo cưới nhỏ ở Village, tìm đến cả những nhà thiết kế nổi tiếng ở đại lộ Madison – VeraWang, Carolina Herreran Yumi Katsura, Amsale.
Nhưng Darcy không bao giờ có cảm giác mà người ta thường hay thấy khi cảm xúc dâng trào và khóc trong phòng thử váy. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra vấn đề đích thực là gì. Đó là vấn đề giống như khi Darcy đi thử áo bơi. Mặc thứ gì trông cô ấy cũng xinh đẹp. Những chiếc váy ôm sát lấy thân người khoe được cặp hông nhỏ nhắn và chiều cao của cô ấy. Còn những chiếc váy phồng thì lại nhấn vào vòng eo thon. Càng thử nhiều váy thì cả hai chúng tôi càng bối rối khó chọn. Sau cùng, cuối ngày thứ bảy mệt nhoài dài dằng dặc đó, khi chúng tôi đến cửa hàng cuối cùng ở Wearksatt, khu Soho, tôi quyết định rằng đến nốt cửa hàng cuối cùng này thôi. Một cô gái có gương mặt tươi tắn chưa bị cuộc sống và chuyện yêu đương làm ệt nhoài bèn hỏi Darcy cô ấy hình dung ra ngày trọng đại ấy sẽ như thế nào. Darcy nhún vai không rõ và nhìn tôi để tôi trả lời hộ.
"Cô ấy sẽ tổ chức đám cưới trong thành phố," tôi nói.
"Tôi cực kì mê những đám cưới ở Mahattan."
"Phải. Và đám cưới sẽ được tổ chức vào đầu tháng Chín. Vậy nên chúng tôi biết thời tiết sẽ ấm… Tôi nghĩ Darcy muốn váy cưới đơn giản thôi, không diêm dúa quá."
"Nhưng không được quá đơn điệu." Darcy chen vào.
"Đúng vậy. Không quá đơn điệu," tôi nói. Lạy trời.
Cô gái đó dí một ngón tay vào thái dương, bước đi vội vã rồi quay lại với bốn cái váy chữ Anh trông hầu như chẳng khác gì nhau. Lúc đó tôi quyết định sẽ chọn một trong số mấy cái váy đó làm váy cưới. Khi Darcy thử chiếc thứ hai, một cái váy chữ Anh bằng lụa và xa tanh màu trắng nhạt đằng sau hở xuống đến tận eo và có đính hạt ở phần thân áo bên trên, tôi há hốc miệng kinh ngạc. "Ôi Darcy. Cậu mặc trông thật tuyệt vời," tôi nói (Tất nhiên đúng là thế rồi.) "Đây chính là chiếc váy đó đấy!"
"Cậu nghĩ thế à?" Giọng cô ấy run run. "Cậu chắc chứ?"
"Chắc chắn," tôi nói. "Cậu cần phải mua chiếc váy này.i>"
Lát sau, chúng tôi đặt mua chiếc váy đó và nói chuyện về những lần thử váy. Darcy và tôi đã là bạn từ lâu lắm rồi, nhưng tôi nghĩ đó là lần đầu tiên tôi nhận ra mình có ảnh hưởng đến cô ấy. Tôi chọn cho cô ấy váy cưới, thứ quan trọng nhất cô ấy được mặc trong đời.
"Vậy hôm nay cậu không ngại chạy đi chạy lại cùng mình chứ?" giờ thì cô ấy hỏi. "Việc duy nhất mình thực sự muốn làm cho xong là tìm đôi giày. Mình cần giày cho lần thử váy tiếp theo. Chắc bọn mình sẽ đến xem ở Stuart Weitzman rồi ù đến Barney. Cậu đi với mình được chứ?"
Tôi nhúng một đĩa trứng ốp lết vào nước sốt. "Tất nhiên… nhưng hôm nay mình thực sự phải làm việc rồi," tôi nói dối.
"Cậu lúc nào cũng làm việc! Mình chẳng hiểu ai mê việc hơn - cậu hay Dex," cô ấy nói. "Thời gian gần đây anh ấy đang làm một dự án lớn. Chẳng bao giờ anh ấy ở nhà cả."
Tôi vẫn cụp mắt xuống, tìm nốt miếng khoai tây ngon nhất còn lại trên đĩa, "Thế à?" tôi nói, nghĩ đến những buổi tối mới đây khi Dex và tôi ở lại chỗ làm đến khuya, nói chuyện điện thoại với nhau. "Tệ quá nhỉ?"
"Cậu nói xem. Anh ấy chẳng bao giờ có thời gian giúp mình chuẩn bị cho lễ cưới. Mình bắt đầu thấy bực lắm rồi đấy."
Sau bữa trưa và nhiều cuộc nói chuyện về đề tài đám cưới thêm nữa, chúng tôi đi bộ đến Madison, rẽ trái, tiến về cửa hiệu Stuart Weitzman. Khi vào, Darcy xuýt xoa khen ngợi cả tá xăng đan, nói với tôi rằng đôi giày được đóng thật hoàn hảo, hợp không chê vào đâu được với đôi chân thon, gót chân nhỏ nhắn của cô ấy. Cuối cùng chúng tôi cũng đến được chỗ bán giày xa tanh cho cô dâu ở phía sau. Cô ấy săm soi từng chiếc một, chọn ra bốn đôi để thử. Tôi quan sát cô ấy xỏ giày đi quanh cửa hàng theo kiểu bước trên sàn diễn thời trang, cuối cùng cô ấy chọn đôi có gót cao nhất. Suýt nữa thì tôi hỏi cô ấy có chắc chắn là đôi giày ấy đi thoải mái không, nhưng lại thôi. Cô ấy càng sớm quyết định thì tôi càng sớm được tha.
Nhưng Darcy còn chưa xong chuyện với tôi. "Đến đây rồi bọn mình sang bên Elizabet Arden xem son môi nhé?" cô ấy hỏi trong khi trả tiền
Tôi miễn cưỡng đồng ý. Chúng tôi đi qua phố 5, trong khi đó tôi phải chịu đựng cô ấy lải nhải về mascara không trôi và chuyện tôi phải nhắc cô ấy mua vài lọ để dùng trong ngày cưới, vì cô ấy không thể ghìm được nước mắt trong lễ cưới đâu.
"Ừ," tôi nói. "Mình sẽ nhắc cậu."
Tôi tự nhủ mình hãy coi những nhiệm vụ đó bằng cái nhìn khách quan đi, cứ coi như là một người tổ chức đám cưới không quen biết cô dâu ấy, chứ không phải là người bạn lâu năm nhất, nhưng bất trung nhất, của cô dâu. Dù sao, nếu tôi tận tâm hết sức với Darcy thì mặc cảm giác tội lỗi sẽ vơi đi. Tôi hình dung Darcy phát hiện ra hành vi xấu xa của tôi và sẽ nói, "đúng, tất cả những chuyện đó đều là sự thật. Cậu phát hiện ra rồi. Nhưng xin phép nhắc cho cậu nhớ là TÔI CHƯA BAO GIỜ BỎ NHỮNG NGHĨA VỤ LÀM PHÙ DÂU CHÍNH CỦA MÌNH!"
"Xin hỏi hai chị cần gì ạ?" người phụ nữ đằng sau bàn tính tiền ở hiệu Elizabeth Arden hỏi chúng tôi.
"Vâng. Chúng tôi muốn tìm son hồng. Màu hồng tươi nhưng vẫn dịu và trong sáng dành cho cô dâu ấy," Darcy nói.
"Và chị là cô dâu?"
"Vâng, đúng vậy." Darcy khoe một nụ cười giả tạo của dân PR.
Người phụ nữ cười tươi đáp lại và đưa ra những lời gợi ý dứt khoát, nhanh chóng mang ra năm thỏi son, đặt lên bàn tính tiền ngay trước mặt chúng tôi. "Son của chị đây. Đẹp tuyệt."
Darcy nói với cô ta rằng tôi cũng cần một thỏi hồng tương tự. Tôi là phù dâu chính.
"Hay quá. Hai chị em phải không?" Người phụ nữ mỉm cười. Hàm răng to vuông vức của cô ta khiến tôi nhớ đến những viên kẹo cao su Chiclets.
"Không," tôi nói.
"Nhưng cô ấy cũng như chị tôi," Darcy nói một cách đơn giản và chân thành.
Tôi cảm thấy mất hết tinh thần. Tôi hình dung ra mình trong Ricki Lake, chương trình "Bạn Thân Nhất Cướp Mất Chú Rể Của Tôi". Khán giả la ó trong khi tôi lắp ba lắp bắp thanh minh và xin lỗi. Tôi giải thích rằng mình không cố ý, chỉ là do tôi không thể kiềm chế được. Tôi từng băn khoăn không hiểu làm sao người ta phát hiện ra được những người phạm tội bất trung đáng khinh miệt như thế (đấy là chưa nói đến chuyện làm thế nào họ thuyết phục được những người đó tự thú trên truyền hình quốc gia). Giờ tôi sắp gia nhập vào hội những kẻ ngoài lề xã hội. Brandi có đuôi i phải cạnh tranh gay gắt với tôi rồi.
Chuyện này phải dừng lại thôi. Ngay bây giờ. Ngay giây phút này. Tôi còn chưa ngủ với Dex trong lúc tỉnh táo sáng suốt. Còn chuyện chúng tôi lại hôn nhau ư? Đó chỉ là một nụ hôn thôi mà. Thời khắc thay đổi tất cả sẽ là lúc chọn màu son cô dâu. Ngay bây giờ. Một, hai,ba, bắt đầu!
Rồi tôi lại nghĩ đến mái tóc mềm mại, đôi môi thơm mùi quế của Dexter và những lời anh ấy nói - Thực sự tôi thích tất cả những gì thuộc về em. Tôi vẫn không thể tin nổi Dex lại dành cho tôi tình cảm đó. Và tôi cũng có tình cảm như thế với anh ấy, sự thật đó tôi không thể nào lờ đi được, Có lẽ mọi chuyện đúng ra phải như thế. Những từ như "số phận" và "người tri kỷ" cứ quay cuồng trong đầu tôi, những từ ngữ đó tôi từng coi thường khi còn đôi mươi. Tôi nhận ra điều trớ trêu ấy - chẳng phải bạn càng già đi thì sẽ càng trở nên hoài nghi hơn sao?
"Cậu thích màu này chứ?" Darcy quay sang tôi. Môi dẩu ra.
"Đẹp đấy," tôi nói.
"Có chóe quá không?"
"Mình nghĩ là không. Đẹp lắm."
"Mình thì thấy hơi chóe quá. Đừng quên là mình sẽ mặc váy trắng. Trông sẽ khác lắm. Còn còn nhớ Kim Frisby trang điểm trong lễ cưới không, trông cô ta như một ******** ấy? Mình muốn trông thật nóng bỏng, nhưng cũng thật ngọt ngào. Cậu biết đấy, như thiếu nữ trinh trắng, Nhưng vẫn phải nóng bỏng."
Tự nhiên, không ngờ được là tôi lại sắp khóc đến nơi - chỉ là tôi không thể chịu nổi cuộc nói chuyện về đám cưới thêm một giây phút nào nữa. "Drace, mình thực sự phải đi làm đây. Thành thật xin lỗi
Môi dưới của cô ấy trề ra. "Đi mà, chỉ một chút xíu nữa thôi. Việc này không có cậu mình không làm được!" Rồi cô ấy nói với người bán hàng. "Tôi không có ý xúc phạm chị đâu."
Người bán hàng mỉm cười như thể hiểu hết, không sao cả. Cô ta nhận ra điều Darcy đã nói là sự thật và có lẽ đang tự hỏi phù dâu chính kiểu gì mà lại bỏ mặc cô dâu trong giây phút quan trọng thế này.
Tôi hít một hơi dài và nói với cô ấy là tôi ở lại thêm vài phút cũng được. Cô ấy bôi thêm vài thỏi, lau bằng dung dịch tẩy trang giữa các lần thử sắc hồng.
"Cái này thế nào?"
"Đẹp." Tôi mỉm cười thành thật.
"Đẹp thôi chưa đủ!" cô ấy đốp lại. "Phải hoàn hảo. Trong mình phải thật hoàn hảo!"
Trong lúc quan sát đôi môi mọng màu hồng dâu của cô ấy trề ra, sự hối hận trong tôi đã tan biến hết. Tất cả những gì tôi cảm thấy là nỗi uất ức đến cùng cực.
Tại sao mọi thứ với cậu cứ phải là hoàn hảo? Tại sao tất cả đều đến được tay cậu trong một chiếc hộp hoàn hảo bằng chiếc nơ của Martha Steward? Cậu đã làm gì để xứng đáng có được Dex chứ? Tôi gặp anh ấy trước. Tôi đã giới thiệu anh ấy với cậu. Lẽ ra tôi phải đến với anh ấy. Tại sao hồi đó tôi lại không làm vậy? Ồ, phải rồi, vì tôi nghĩ rằng mình không xứng với anh ấy. Tôi đã lầm. Rõ ràng tôi đã nhìn nhận sai. Chuyện đó có thể xảy ra lắm chứ… nhất là với một người có cô bạn như cậu, người bạn tự cho rằng mình có quyền được hưởng điều tốt đẹp nhất trong tất cả mọi thứ, người không lúc nào ngừng việc lấn át, nổi trội hơn bạn, đến nỗi bạn bắt đầu tự đánh giá thấp chính bản thân mình, không dám trông đợi gì nhiều. Đó là lỗi tại cậu, Darcy ạ, cậu đã lấy đi những gì đáng lẽ ngay từ đầu phải thuộc về tôi.