Mười hai
Darcy và tôi đang trên máy bay về Indianapolis dự bữa tiệc tặng quà cho em bé sắp sinh của Annalise, và tôi bị mắc kẹt phải ngồi ở cái ghế giữa khủng khiếp. Darcy được xếp ngồi giữa, nhưng tất nhiên cô ấy tiến ngay đến chỗ của tôi ở cạnh cửa sổ, nói rằng nếu không nhìn được ra ngoài thì cô ấy sẽ say máy bay. Tôi muốn nói cho cô ấy biết cái nguyên tắc lúc đi du lịch bằng ô tô đó không áp dụng được với máy bay, nhưng tôi chẳng thèm bận tâm, chỉ cho qua yêu cầu đó. Trước kia thì có lẽ tôi sẽ làm thế mà chẳng hề nghĩ ngợi gì, nhưng bây giờ tôi thấy ấm ức lắm. Tôi nghĩ đến Ethan, Hilary và những lời gần đây họ nói về Darcy. Cô ấy ích kỷ, đơn giản chỉ có vậy. Đó là sự thật, dù tôi có tình cảm với Dex hay không.
Một gã đàn ông tầm bốn mươi tuổi đầu đinh ngồi bên trái tôi, cạnh lối đi. Cánh tay phải của hắn ta vươn ra chiếm sạch chỗ đặt tay chung của cả hai, không chừa ra tẹo nào hết. Hắn ta dùng tay trái để uống rượu và giở báo để cho khỏi mất chỗ.
Người phi công thông báo rằng trời trong và chúng tôi sẽ hạ cánh sớm hơn giờ đã định. Darcy kêu chán. Cô ấy là người duy nhất trên mười hai tuổi mà tôi biết liên tục, liên tục kêu chán.
Tôi ngẩng lên khỏi cuốn sách đang đọc, ngước nhìn. "Cậu đã đọc cẩm nang cưới hỏi của Martha Stewart chưa?"
"Đọc hết rồi. Trong đó chẳng có gì mới. Mà này, chính cậu mới là người phải đọc chứ. Trong đó có một bài báo tư vấn cách tặng quà cưới – cậu đã hứa là sẽ giúp mình nghĩ ra một ý tưởng quà tặng thật độc đáo còn gì," cô nói và chỉnh ghế ngồi ngả hết cỡ ra sau rồi lại dựng lên như cũ.
"Tặng túi diêm được không?"
"Cậu bảo phải độc đáo cơ mà!" Darcy khoanh tay trước ngực. "Ai ai cũng làm túi diêm! Điều đó là đương nhiên rồi. Ngoài ra mình cần phải có một món quà cho phù hợp.
"Thế Martha gợi ý tặng gì?" tôi hỏi, lấy ngón tay cái đánh dấu cuốn sách đang đọc.
"Mình chẳng biết. Những thứ khó làm lắm. Mất rất nhiều công sức." Cô ấy nhìn tôi chán nản. "Cậu phải giúp mình! Cậu biết mình chẳng khéo tay gì cho lắm mà."
"Mình cũng thế."
"Nhưng cậu còn giỏi hơn mình!"
Tôi quay lại với cuốn sách, vờ như đang chăm chú đọc.
Cô thở dài, nhai kẹo Juicy Fruit mạnh hơn. Và khi việc đó không có tác dụng, cô đập vào gáy sách của tôi. "Raa-chel!"
"Thôi được rồi! Được rồi!"
Cô mỉm cười, thật chẳng biết điều, cứ như là một đứa trẻ con chỉ cần được thứ nó muốn mà không thèm quan tâm xem nó khiến cho bà mẹ phải khốn khổ thế nào. "Vậy cậu có nghĩ là bọn mình nên làm gì đó với D không?"
"D ấy à?" tôi hỏi, giả ngây giả ngô.
"Cậu biết mà, chữ d ấy… nghĩa là Dex và Darcy. Hay là như thế thì tầm thường quá?"
"Thường quá," tôi nói, dù trước khi có chuyện giữa D và R đi nữa thì tôi cũng vẫn nói vậy.
"Được rồi – thế thì là gì?" Cô ấy đọc xem có bao nhiêu gram chất béo trong gói đồ ăn nhanh tổng hợp trước khi tống nó vào chiếc túi ở lưng ghế đằng trước.
"Ừm, cậu đặt món hạnh nhân bọc đường cho vào túi lưới rồi thắt ruy băng nhạt màu… hay là kẹo bạc hà trong hộp thiếc có in ngày cưới của cậu," tôi đáp trong lúc lấy khuỷu tay trái đẩy nhẹ, cố gắng đặt được một tẹo lên chỗ để tay. Qua khóe mắt, tôi thấy Đầu Đinh gồng bắp tay lên để chống đối. "Hay là cậu đặt quà kỷ niệm vĩnh viễn giống như là đồ trang trí trên cây thông Nôen…"
"Không được. Khách mời có quá nhiều người Do Thái – và nói thật nhé, mình nghĩ còn có người gốc Phi nữa cơ," cô ngắt lời tôi, lấy làm tự hào về cái danh sách khách mời đa dạng của mình.
"Thôi được. Nhưng cậu hiểu ý mình rồi đấy. Theo thể loại đó. Quà kỷ niệm vĩnh viễn: đồ trang trí, CD tự thu những bài hát cậu thích."
Cô trở nên hớn hở. "Mình thích ý tưởng đĩa CD! Nhưng như thế chẳng phải là đắt quá sao?"
Tôi nhìn cô một cái ra hiệu: ừ thì đắt, nhưng thế mới đáng. Cô ấy chấp nhận. "Nhưng cũng chỉ thêm có vài trăm đô la trong tổng số tiền thôi chứ mấy, đúng không?" cô hỏi.
Tôi tin là bố mẹ cô ấy sẽ thích những câu nói đó lắm đây. "Đúng vậy," tôi nói giọng kẻ cả.
"Vậy là bọn mình sẽ làm… gọi là gì nhỉ… Bản nhạc của Darcy và Dex rồi thu vào đó những bài hát ưa thích qua các thời đại của bọn mình," cô ấy nói.
Tôi nhăn mặt.
"Cậu chắc chắn như thế không tầm thường quá chứ? Nói thật với mình đi."
"Không đâu, mình thích như thế. Mình thích mà." Tôi muốn nói sang chuyện khác nhưng lại sợ làm vậy sẽ khơi ra cuộc thảo luận về chuyện tôi có thiếu sót đối với nghĩa vụ làm phù dâu chính của mình. Vậy nên thay vào đó, tôi làm bộ tận tình chu đáo lắm và nói với cô ấy rằng cho dù làm CD như thế thì mất nhiều thời gian và đắt tiền nhưng đó sẽ là một món quà dễ thương và đặc biệt. Rồi tôi hỏi cô ấy là liệu Dex có thích ý tưởng đó không.
Cô ấy nhìn tôi như thể muốn nói: ai thèm quan tâm Dex muốn gì chứ? Chú rể không quan trọng. "Được rồi. Giờ nghĩ hộ mình vài bài đi."
Tôi nghe thấy Shania Twain đang hát "Đôi giày của anh đặt dưới chân giường ai vậy?" Hoặc là Diana Ross đang gào lên "Nhân danh tình yêu! Hãy dừng lại!" Không được, tất cả đều không ổn, tôi thầm nghĩ. Cả hai bài đó đều khiến Darcy trở thành một nạn nhân đáng th
"Mình chẳng nghĩ được bài nào hết. Đầu óc mình trống rỗng lắm. Nghĩ giúp mình đi," Darcy nói, chiếc bút đặt trên tờ giấy ăn. "Có thể là bài nào đó của Prince chăng? Hay là Van Halen?"
"Mình cũng chịu thôi," tôi nói, thầm mong Bruce Springsteen không nằm trong danh sách.
"Cậu tin chắc là không tầm thường chứ?" cô ấy hỏi.
"Không mà," tôi nói, sau đó thì thầm, "Cái gã ngồi cạnh thực sự đang khiến mình muốn điên lên đây. Hắn không ình chỗ đặt tay gì hết." Tôi quay lại để liếc nhanh vẻ mặt kiêu căng tự mãn của Đầu Đinh.
"Xin lỗi! Này anh!" Darcy rướn người qua tôi, đập đập lên cánh tay hắn ta. Một lần, hai lần, ba lần. "Này? Này!"
Hắn lườm cô một cái vẻ coi thường.
"Này anh, làm ơn cho bạn tôi cùng để tay với được không?" Cô khoe với hắn nụ cười quyến rũ nhất của mình.
Hắn ta dịch cánh tay sang bên được đúng một phân. Tôi lẩm bẩm câu cảm ơn.
"Thấy chưa?" Darcy hỏi tôi đầy tự hào.
Đó luôn là lúc tôi phải bày tỏ sự ngạc nhiên trước trình độ cư xử với đàn ông của cô.
"Cậu chỉ cần biết cách đòi hỏi thứ mình muốn thôi mà," cô thì thầm. Người dạy tôi cách cư xử với người khác giới đây.
Tôi nghĩ đến Dex và ngày mồng bốn tháng Bảy.
"Có lẽ mình cũng phải thử xem thế nào," tôi đáp.
° ° °
Ngay sau khi máy bay vừa hạ cánh, bố mẹ gọi vào máy di động của tôi để đảm bảo rằng bố Darcy sẽ đến đón chúng tôi, và hỏi lúc ở trên máy bay tôi có ăn gì không. Tôi bảo với họ là có, chú Rhone có đến, và không, người ta thôi phục vụ bữa tối trên chuyến bay từ New York đến Indy cả mười năm nay rồi.
Lúc xe đến chỗ con phố cụt, tôi thấy bố đang đứng đợi mình ở hiên trước căn nhà hai tầng hai bên ốp tấm nhôm trắng và cửa chớp xanh của chúng tôi. Bố mặc chiếc áo sơ mi kẻ, ngắn tay, màu xám và hồng đào, đi đôi giầy Docker cũng màu xám. Dù thế nào đi nữa thì đó cũng là một bộ "trang phục" và nhìn biết ngay đó là sản phẩm của mẹ tôi. Tôi cảm ơn chú Rhone đã cho đi nhờ và bảo với Darcy là tôi sẽ gọi điện cho cô ấy sau. Tôi nhẹ cả người vì cô ấy không hỏi chúng tôi ăn tối cùng nhau được không. Tôi phải nói chuyện về đám cưới thế là đủ lắm rồi, và tôi biết cô Rhone cũng không thể bàn bạc thêm gì nữa.
Khi đi ngang qua sân Darcy về nhà mình, bố tôi giơ tay lên vẫy một cái quá đà như thể làm hiệu với tàu biển đang ở ngoài khơi xa. "Chào cô luật sư!"bố kêu lên và nhe răng cười hết cỡ. Bố vẫn chưa quen với việc có đứa con gái làm luật sư.
"Chào bố!" tôi hôn bố rồi đến mẹ đang đứng bên cạnh, nhìn tôi chăm chăm xem có dấu hiệu nào của chứng biếng ăn không, thật là kỳ cục. Tôi thì chẳng gầy tẹo nào, nhưng mẹ tôi không chấp nhận định nghĩa của thành phố New York về thế nào gọi là gầy.
Sau khi đáp lại những lời hỏi han của họ về chuyến bay, tôi nhận ra giấy dán tường ở hành lang đã thay đổi. Tôi từng khuyên mẹ là đừng dùng giấy dán, sơn tường sẽ làm ọi thứ mới mẻ hơn nhiều. Nhưng mẹ nhất định dùng giấy, chuyển từ loại in hoa nhỏ xíu sang loại còn nhỏ hơn nữa. Từ hồi tổng thống Ronald Regan bị ám sát đến giờ, sở thích của bố mẹ tôi chẳng hề thay đổi gì cả. Gia đình tôi vẫn còn rất nhiều đặc điểm của vùng này – thêu thùa những câu nói vui như "Bạn bè sau nhà là bạn bè tốt nhất", khắp nhà lác đác những con bò, lợn, những cây dứa làm bằng gỗ và cả những tấm khuôn in.
"Giấy dán tường đẹp thật," tôi nói, cố gắng sao cho nghe có vẻ thành thật.
Mẹ tôi không tin. "Mẹ biết – con không thích giấy dán, nhưng bố con và mẹ thì có," mẹ nói rồi dẫn tôi vào bếp. "Người sống ở đây là bố mẹ cơ mà."
"Anh có bao giờ bảo là thích giấy dán đâu," bố tôi nói, nháy mắt với tôi.
Mẹ lườm bố một cá kiểu lườm mẹ tập nhiều rồi. "Chắc chắn anh cũng thích đấy, John." Sau đó mẹ thì thầm với tôi nhưng cũng cố tình để bố nghe thấy là thực ra chính bố tôi đã chọn giấy mới.
Bố nhìn tôi với vẻ mặt kiểu "Ai cơ? Tôi ấy à?"
Hai người họ chẳng bao giờ biết chán những việc hằng ngày đó. Mẹ tôi đóng vai trò một nhà lãnh đạo dũng cảm, toàn dồn ép ông chồng khó bảo, một người đàn ông khờ khạo tốt tính. Dù trong suốt những năm tháng tuổi thanh niên tôi thấy khó chịu trước cái cảnh việc đó diễn ra đều đều, nhất là khi có bạn đến chơi nhà, những năm gần đây tôi dần thấy biết ơn điều đó. Trong cái cách bố mẹ tôi ngày nào cũng nói chuyện với nhau có điều gì đó khiến người ta cảm thấy thật yên ổn. Tôi lấy làm tự hào vì họ vẫn còn ở bên nhau, trong khi bố mẹ của rất nhiều bạn bè tôi đã ly dị, tái hôn, gộp hai gia đình thành một, mức độ thành công thì cũng đa dạng vô cùng.
Mẹ tôi chỉ vào đĩa pho mát cheddar, bánh quy Ritz và nho đỏ. " Con ăn đi,"mẹ nói.
"Nho không hạt hả mẹ?" tôi hỏi. Nho có hạt chẳng đáng phải bỏ công để trồng.
"Ừ," mẹ nói. "Giờ mẹ chế món gì đó hay là con thích gọi pizza?"
Mẹ biết tôi thích pizza hơn mà. Thứ nhất là vì tôi thích pizza ở cửa hàng Sal, chỉ khi nào về nhà tôi mới được ăn. Thứ hai, "chế món gì đó" là câu miêu tả rất chính xác kiểu nấu ăn của mẹ tôi – đối với mẹ tôi, gia vị là muối và hạt tiêu, công thức nấu ăn có xúp cà chua và bánh quy. Không có gì có thể khiến tim tôi thót lại như cảnh mẹ tôi loay hoay với cái tạp dề.
"Pizza," bố đáp hộ. "Bọn anh muốn ăn pizza!"
Mẹ tôi lôi từ chỗ tủ lạnh ra phiếu ăn ở cửa hàng Sal và quay số, đặt một cái bánh pizza to với nấm và xúc xích. Mẹ lấy tay bịt ống nghe. "Được chứ, Rachel?"
Tôi giơ ngón tay cái lên. Mẹ cười tươi, tự hào vì còn nhớ những thứ tôi thích ăn.
Trước khi cúp máy, mẹ hỏi han về chuyện tình cảm của tôi. Dù tất cả những cuộc điện thoại thăm hỏi của tôi nói rằng tôi không có chuyện gì là nói dối, tôi vẫn giấu nhẹm sự thật cho đến giờ phút này. Bố tôi lấy hai tay bịt lại, giả vờ ngượng. Tôi mím môi cười với họ, thầm nghĩ việc hỏi han này là phần duy nhất tôi không thích khi về nhà. Tôi cảm thấy mình đúng là một đứa khiến người khác thất vọng. Tôi đang khiến họ thất vọng. Tôi là đứa con độc nhất của bố mẹ, là người duy nhất mang lại cho họ những đứa cháu. Tính toán đơn giản thì thấy này: nếu trong vòng khoảng năm năm tới mà tôi không sinh con thì có thể bố mẹ tôi sẽ không được nhìn thấy các cháu mình lúc chúng tốt nghiệp đại học. Thật đúng là chất chồng thêm áp lực lên cái mục tiêu đang theo đuổi mà vốn dĩ cũng đã khó khăn mệt mỏi lắm rồi.
"Ở đó con không có anh chàng nào à?" mẹ tôi hỏi trong lúc bố thì đang tìm kiếm miếng pho mát ngon nhất. Đôi mắt mẹ mở to đầy hy vọng. Cuộc thăm dò này có vẻ như thiếu tế nhị, trừ một điều mẹ thực sự tin là tôi có hàng tá các chàng để lựa chọn và điều duy nhất khiến tôi chưa sinh cháu ẹ là do tôi còn đang lo lắng. Mẹ không hiểu rằng tình yêu đơn giản, chân thành, yêu và được yêu mà mẹ dành cho bố, nó chẳng đến với tôi một cách dễ dàng như thế đâu.
"Không ạ," tôi nói, cụp mắt xuống. "Con bảo rồi, tìm được một anh chàng tử tế ở New York khó hơn ở bất cứ nơi nào khác." Đó là câu cửa miệng của những người độc thân ở Manhattan, nhưng chỉ vì đó đúng là sự thật mà thôi.
"Bố hiểu," bố tôi nói, gật đầu một cách thành thật. "Quá nhiều người tham gia vào cuộc sống bon chen khốc liệt đó. Có lẽ con nên về nhà thì tốt hơn. Hay ít nhất chuyển đến Chicago cũng được. Thành phố đó trong sạch hơn nhiều. Bởi vì Chicago có các ngõ, con biết đấy." Cứ lần nào đến New York là bố tôi lại ca cẩm về chuyện ở đây không có ngõ; ai lại đi xây một cái thành phố mà không có ngõ ngách bao giờ?
Mẹ tôi lắc đầu. "Ở ngoại ô thì ai ai cũng kết hôn và sinh con cả rồi. Nó không làm thế được đâu."
"Nếu muốn thì nó sẽ làm được," bố tôi nói, miệng đầy những bánh quy.
"Ừm, thì nó không muốn," mẹ nói. "Đúng không, Rachel?"
"Vâng." tôi nói một cách đầy hối lỗi. "Bây giờ con thích sống ở New York."
Bố tôi nhíu mày như thể muốn nói: vậy thì chịu
Sự im lặng tràn ngập căn bếp. Bố mẹ tôi liếc nhìn nhau buồn bã.
"Ừm. Thật ra thì cũng có…" tôi buột miệng nói, chỉ là để khiến họ vui lên chút ít.
Bố mẹ tôi mặt mũi hớn hở, đứng thẳng dậy.
"Thế à? Mẹ biết mà!" Mẹ tôi vỗ tay vui sướng.
"Vâng, anh ấy rất tốt. Rất thông minh."
"Và chắc chắn là cũng đẹp trai nữa," mẹ nói.
"Cậu ta làm nghề gì?" bố tôi chen vào. "Vẻ bề ngoài không phải là điều quan trọng nhất."
"Anh ấy làm marketing. Tài chính," tôi đáp. Tôi cũng chẳng rõ mình đang kể với họ về Marcus hay là Dex. "Nhưng mà…"
"Nhưng sao?" mẹ hỏi
"Nhưng mà anh ấy vừa mới kết thúc với một người khác, vậy nên thời điểm này có thể là… không được hoàn hảo cho lắm."
"Chẳng có gì là hoàn hảo cả." mẹ tôi nói. "Con phải hiểu là như vậy."
Tôi thành thật gật đầu, thầm nghĩ mẹ thêu câu nói thông thái đó mà treo lên đầu giường tôi ở trên gác cũng được đấy.
"Cậu sợ bữa tiệc kiểu này đến mức nào, xét theo thang điểm từ một đến mười?" Darcy hỏi tôi vào ngày hôm sau, trong lúc bọn tôi lái chiếc xe Camry đời 86 của mẹ tôi đến bữa tiệc của Annalise, tôi từng học lái xe bằng chiếc ô tô này. "Mười là cực kỳ sợ, sắp đến lúc tận thế rồi. Còn một là không thể chờ đợi được nữa, sẽ vui phải biết."
"Sáu," tôi đáp.
Darcy ừ hử một tiếng rồi mở hộp phấn ra để xem son môi thế nào. "Thực ra," cô ấy nói, "mình tưởng cậu sẽ trả hơn cơ."
"Tại sao? Thế cậu sợ đến mức nào?"