Xúc xắc tình yêu

Mười bốn
Hàng năm, cứ qua ngày lễ mồng bốn tháng Bảy là người người ở Manhattan lại ùn ùn kéo nhau đi nghỉ. Người ta đổ về Hamptons, mũi đất Cod, đảo Martha's Vineyard, hay thậm chí là cả New Jersey. Chẳng còn ai ở lại. Ngay cả đến Les cũng không. Vào mùa hè năm tôi thi lấy giấy phép hành nghề luật sư, khi Nate và tôi ở lại trong thành phố để học ôn, tôi rất kinh ngạc trước cảnh nơi đây khác hẳn, yên bình đến không tin nổi, chẳng còn người nào cả. Dĩ nhiên, năm nay tôi cũng dự định ngồi nhà - tôi không tài nào chịu nổi ý nghĩ phải trông thấy Dex và Darcy quấn quýt bên nhau. Tôi gọi điện cho Dex và nói với anh như vậy. Anh nói đúng cái câu mà tôi đang thầm hy vọng anh sẽ nói.
"Anh cũng ở lại."
"Thật không?" Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh được qua đêm với Dex cũng khiến tim tôi đập liên hồi kỳ trận.
"Ừ. Ta cứ làm như thế nhé."
Vậy là chúng tôi thảo ra kế hoạch như sau: đến phút chót cả hai sẽ cùng phát hiện ra" là còn việc phải làm. Chúng tôi sẽ phàn nàn ca thán một trận, nhưng vẫn khăng khăng nói với Darcy là hãy cứ đi chơi vui vẻ mà không có chúng tôi. Đến lúc đó thì cô ấy đã xong xuôi việc sơn sửa móng chân, mua quần áo mới, lên lịch tiệc tùng và đặt chỗ ở những nhà hàng cô ấy yêu thích rồi. Vậy nên không đời nào cô ấy lại chịu ở nhà, và thế là Dex và tôi sẽ được ở bên nhau mấy ngày liền mà không ai làm phiền. Chúng tôi sẽ đi ngủ cùng nhau, thức dậy cùng nhau, và ăn cùng nhau nữa. Và mặc dù Dex vẫn còn chưa khẳng định lại thật chắc chắn nhưng tôi vẫn cho rằng rồi đến một lúc nào đó, chúng tôi sẽ phải nói chuyện về vấn đề trọng đại đó với nhau.
Tôi kể cho Hillary nghe về kế hoạch này, cô ấy kỳ vọng rất nhiều. Cô ấy tin chắc rằng kỳ nghỉ cuối tuần rất dài này sẽ là một bước ngoặt trong mối quan hệ của tôi với Dex. Khi rời chỗ làm vào buổi trưa ngày mồng ba, cô ấy ghé qua phòng tôi làm việc và chúc tôi có một kỳ nghỉ cuối tuần thật tuyệt vời. "Chúc cậu may mắn." Cô ấy bắt chéo ngón tay, giơ lên.
"Ý cậu là sao? Cậu nghĩ bọn này sẽ bị bắt quả tang à?"
"Không phải. Mình đâu có ý đó. Điều mình muốn nói là chúc cậu may mắn trong cuộc nói chuyện. Cậu sẽ nói với Dex xem mọi chuyện thế nào, đúng không?
"Ừ. Chắc vậy."
"Chắc vậy ấy à?"
"Chắc chắn. Kế hoạch là thế mà."
"Được rồi. Nhớ là phải làm đấy." Cô ấy nhìn tôi nghiêm khắc. "Đến thời điểm quyết định rồi."
Tôi nhăn mặt.
"Rachel, chuyện này cậu đừng có co vòi vào đấy. Nếu cậu muốn đến với anh ta thì bây giờ chính là lúc phải nói ra."
"Biết rồi. Mình hiểu." tôi đáp. Và trong một giây tôi hình dung ra chính mình giống như Hillary. Mạnh mẽ, dũng cảm và đầy tự tin.
"Nếu cô nàng kia có chút gì nghi ngờ thì mình sẽ gọi cho cậu."
Tôi gật đầu, đột ngột cảm thấy thật tội lỗi vì dám bày ra kế hoạch như thể lừa dối Darcy.
Hillary biết thừa tôi đang nghĩ gì. "Việc cần làm thì phải làm." Cô ấy nói. "Bây giờ không được mềm yếu."
° ° °
Đúng bây giờ, y như kế hoạch, Dexter xuất hiện trước cửa căn hộ của tôi với mái tóc mới cắt càng làm nổi bật hai gò má hơn. Anh cầm trên tay một chai vang đỏ, một chiếc túi du lịch nhỏ màu đen và một bó hoa loa kèn Casablanca trắng, loại hoa mà cửa hàng đồ ăn Hàn Quốc nào cũng bán với giá ba đô la một cành. Cho dù bó hoa ấy không đắt và có hơi héo nhưng tôi vẫn thích như lọ hoa hồng đắt tiền kia.
"Tặng em," anh nói. "Xin lỗi. Chúng cũng hơi héo rồi."
"Em thích lắm." tôi đáp. "Cảm ơn anh."
Anh đi theo khi tôi vào bếp tìm lọ để cắm bó hoa. Tôi chỉ vào chiếc lọ màu xanh dương yêu thích đặt trên tủ chén đĩa, ngoài tầm tay tôi. "Anh đưa hộ em cái lọ kia với?"
Anh với chiếc lọ rồi đặt lên bàn, tôi bắt đầu tỉa bớt là trên cành hoa và cắm vào lọ. Trông tôi giống như một người phụ nữ yêu gia đình vậy.
"Chúng ta làm được rồi." Dex thì thầm vào tai tôi.
Gai ốc nổi lên trên hai cánh tay tôi. Tôi cố gắng cắm hết chỗ hoa, đổ chút nước vào lọ nước trước khi quay lại hôn anh ấy. Cổ anh thật ấm, phía sau mái tóc vẫn còn hơi ẩm do mới cắt tóc. Dex thơm mùi nước hoa, không phải lúc nào anh ấy cũng dùng. Dĩ nhiên tôi cũng xức nước hoa, thường tôi không hay dùng. Nhưng đây là một dịp đặc biệt. Khi bạn đã quá quen với từng khoảng thời gian ngắn ngủi rồi thì mấy ngày dài trước mắt chúng tôi dường như là mãi mãi. Cảm xúc này khiến tôi nhớ đến lúc nhảy ào xuống khỏi xe buýt vào buổi học cuối cùng trước khi nghỉ hè. Chẳng có gì phải lo lắng nữa, ngoại trừ nghĩ xem nên làm gì trước tiên - đi xe đạp, đi bơi hay là chơi trò Nói Thật Hay Làm Liều với Darcy và Annalise ở tầng hầm mát rượi chưa xây xong của nhà tôi. Ngày hôm nay tôi biết mình muốn làm gì trước hết, và tôi cũng tin rằng chúng tôi sẽ làm sớm thôi. Tôi hôn cổ Dex, hít lấy mùi thơm ngọt trên làn da anh và cả mùi hương hoa loa kèn nữa.
"Cuối tuần này sẽ không còn gì kiểm soát nổi nữa." anh nói, kéo chiếc áo phông không tay của tôi qua đầu, thả rơi xuống chân hai đứa. Anh cởi áo lót của tôi, hai bàn tay ôm lấy ngực tôi, rồi sau đó là gương mặt. Những ngón tay anh áp chặt vào gáy tôi.
"Anh ở đây thế này em vui lắm," tôi nói. "Em hạnh phúc vô cùng."
"Anh cũng vậy," anh nói trong khi cởi khóa quần tôi.
Tôi dẫn Dex lại giường, trút bỏ quần áo của anh, ngưỡng mộ thân hình anh từ mọi góc nhìn, hôn anh ấy ở những chỗ mới. Ở khoeo chân. Ở khuỷu tay. Chúng tôi có thời gian mà.
Chúng tôi làm tình với nhau thật chậm, mỗi người dừng người kia ở nhiều điểm khác nhau cho đến lúc cả hai không thể chịu đựng thêm được nữa, rồi sau đó đổi ngược lại ở tư thế liều lĩnh đến nghẹt thở. Chưa bao giờ anh cảm nhận được về tôi nhiều đến thế, và tôi biết lý do: đêm nay anh không về nhà với cô ấy. Không phải tắm rửa sạch sẽ, hay kiểm tra xem còn dấu hiệu nào cho thấy chúng tôi đã ở bên nhau hay không. Tôi bấm móng tay mình vào lưng anh, kéo anh lại gần mình mạnh hơn nữa.
Xong đâu đấy, chúng tôi gọi điện đến quán đặt đồ ăn, rồi cùng nhau ăn bánh hamburger dưới ánh nến. Rồi cả hai lại trèo lên giường, chúng tôi nói chuyện và nghe nhạc, cố gắng cưỡng lại sự mệt mỏi để có thể tận hưởng thời gian ở bên nhau chứ không phí phạm vào việc ngủ nghê.
Lần duy nhất chúng tôi cắt ngang là vào khoảng nửa đêm, Dex bảo là có lẽ anh nên gọi điện cho Darcy. Tôi nói ý kiến đó được đấy, tự hỏi mình nên cho anh được riêng tư hay là cứ nằm cạnh trên giường. Tôi quyết định đi vào phòng tắm, để cho anh làm việc cần làm. Tôi vặn cho nước chảy để không phải nghe thấy điều gì trong cuộc nói chuyện giữa bọn họ. Một phút sau, Dex gọi tên tôi.
Tôi hé mở cửa. "Anh xong chưa?"
"Rồi. Lại đây. Em đâu cần phải đi chỗ khác."
Tôi leo lên giường cạnh anh, tìm kiếm bàn tay anh.
"Xin lỗi em." Anh nói.
"Không sao. Em hiểu mà."
"Chỉ là để đề phòng thôi...Anh nghĩ giờ cô ấy sẽ không gọi nữa đâu. Anh bảo là đang trên đường về đi ngủ."
"Cô ấy đang làm gì vậy"
"Họ đang ở Talkhouse. Say khướt và vui vẻ."
Nhưng chúng tôi thì đều tỉnh táo và còn vui hơn, quấn lấy nhau dưới tấm chăn của tôi, tựa chung đầu trên một chiếc gối. Khi Dex ngồi dậy thổi tắt cây nến đặt trên bậu cửa sổ, tôi nhận thấy những mẩu vụn nhỏ do mới cắt tóc từ trên cổ Dex dính vào vỏ gối trắng của tôi. Có điều gì đó trong những vụn tóc đen nhỏ xíu ấy khiến tôi hạnh phúc muốn bật khóc.
Tôi nhắm mắt lại để không khóc.
Chẳng biết từ lúc nào, chúng tôi chìm vào giấc ngủ.
° ° °
Và ngày mới bắt đầu.
Tôi tỉnh dậy, nhớ lại buổi sáng đầu tiên chúng tôi thức dậy bên nhau, nhớ lại nỗi sợ hãi thắt lấy tim mình vào sáng ngày Chủ nhật khi tôi bước sang tuổi ba mươi. Cảm giác của tôi lúc này đây lại hoàn toàn khác hẳn. Hạnh phúc bình yên.
"Chào em, Rachel."
"Chào anh, Dex."
Cả hai nhe răng cười.
"Chúc mừng ngày mồng bốn tháng Bảy." Anh nói, bàn tay đặt trên mặt trong đùi tôi.
"Chúc mừng."
"Hôm nay một ngày mồng bốn tháng Bảy điển hình của em. Không pháo hoa, không dã ngoại, không đi biển. Em thấy như thế không sao chứ?" anh hỏi.
"Vâng. Em không sao." Tôi nói.
Chúng tôi ân ái rồi sau đó tắm cùng nhau. Lúc đầu tôi ngại, nhưng vài phút sau, tôi thả lỏng mình ra, để anh cọ lưng cho tôi. Chúng tôi đứng cùng nhau dưới làn nước nóng (anh thích nước nóng y như tôi) thật lâu sau khi những ngón tay đã nhăn hết cả lại. Sau đó chúng tôi cùng ra ngoài, tản bộ dọc theo đại lộ 3 đến quán Starbucks. Ngày hôm nay thật ẩm ướt, xám xịt và có vẻ như trời sắp mưa. Nhưng thời tiết đẹp với chúng tôi chẳng cần thiết. Hạnh phúc đang trào dâng trong tôi lúc này đây.
Chỗ xếp hàng chỉ có độc hai chúng tôi, trên loa phát ra giọng hát của Marvin Gaye. Tôi gọi một cà phê sữa không béo trong chiếc ly cao. Dex nói, "Cho tôi giống như thế, một cốc to với...ừm... sữa loại thường."
Tôi thích cái cách anh không nói cái từ đặc dụng ở các cửa hàng Starbucks, bỏ qua từ "grande", gọi cà phê theo cách thông thường mà đàn ông hay gọi.
Cô gái vui tươi đứng sau quầy hàng gào lên những đồ uống chúng tôi đã gọi cho đồng nghiệp, người đó nhanh chóng đánh dấu hai cốc của chúng tôi bằng bút đen. Những nhân viên làm ở Starbucks luôn luôn vui vẻ một cách kỳ lạ, kể cả trong suốt thời điểm đáng sợ nhất là giờ cao điểm vào buổi sáng, khi họ phải phục vụ hàng dài dằng dặc đầy những con người cáu bẳn sốt ruột chờ đợi món đồ uống chứa cafeine.
"Ô, khoan đã," cô gái đó nói, cười tươi. "Đây là mua chung hay riêng vậy ạ?"
Dex đáp nhanh, "Chúng tôi... hai cốc chung với nhau."
Tôi mỉm cười vì câu lỡ lời của anh. Chúng tôi ở chung với nhau.
"Anh còn cần gì nữa không?"
"Ừm. Có. Thêm một bánh nướng việt quất." Dex nói rồi nhìn tôi. "Rachel?"
"Vâng. Tôi cũng lấy một chiếc," tôi nói, ghìm lại niềm thôi thúc gọi một cá bánh nướng ít béo. Tôi chẳng muốn giống Darcy ở điểm nào hết.
"Vậy cho hai bánh nướng việt quất." Dex trả tiền rồi bỏ tiền trả lại vào chiếc cốc đựng tiền boa trước quầy. Cô gái mỉm cười với tôi như muốn nói: anh chàng của chị không những hấp dẫn mà còn hào phóng nữa.
Dex và tôi đều cho thêm một gọi đường nâu vào cốc cà phê, khuấy lên rồi tìm chỗ ngồi quay ra mặt phố. Vỉa hè không một bóng người.
"Em thích New York như thế này," tôi nói, hớp lấy đám bọt cà phê. Chúng tôi quan sát một chiếc taxi vàng đơn độc chậm chạp chạy dọc theo đại lộ 3. "Anh nghe mà xem... không có một tiếng còi nào cả."
"Ừ. Đây đúng là thành phố chết," anh nói. "Dám cá là tối này ta muốn đặt chỗ ở nhà hàng nào cũng xong. Em có muốn đi ăn ở ngoài không?"
Tôi nhìn anh ấy. "Chúng ta không thể."
Đi uống cà phê là một chuyện. Còn ăn tối lại là chuyện khác rồi.
"Chúng ta có thể làm bất cứ điều gì mình thích. Em còn chưa hiểu ra điều đó à?" Anh nháy mắt và hớp một ngụm cà phê.
"Nhỡ có ai nhìn thấy chúng ta thì sao?"
"Chẳng có ai ở đây đâu." Anh ra hiệu phía ngoài cửa sổ.
"Mà nếu có thấy thì sao? Chúng ta phải ăn chứ, đúng không? Anh thậm chí còn có thể nói với Darcy là hai ta sẽ đi ăn cùng nhau. Cô ấy biết cả hai đều phải ở đây làm việc mà, phải vậy không?"
"Chắc thế."
"Thôi nào. Anh muốn đưa em đi ăn tối. Trước giờ anh chưa đưa em đi chơi trong một buổi hẹn đàng hoàng. Anh thấy thế thật tệ. Em thì sao?"
Tôi nhướng mày và cười nửa"Nét mặt đó là thế nào vậy?" Dex hỏi. Đôi môi đầy đặn của anh chạm vào mép cốc.
"Chỉ là khi nghĩ về chuyện chúng ta thì em không thể nghĩ ra cái từ "đàng hoàng" đó."
"À, ra vậy," Dex nói, phẩy tay như thể tôi vừa mới nói ra một chi tiết chẳng có gì đặc biệt trong mối quan hệ giữa chúng tôi. "Chuyện đó thì đành vậy thôi... Ý anh là - ừ đúng, hoàn cảnh bây giờ... không được lý tưởng."
"Nói thế còn nhẹ. Hãy thành thật đi, Dex. Chúng ta đang ngoại tình."
Từ trước đến giờ, đó là điều thẳng thừng nhất tôi từng nói về việc chúng tôi đang làm với nhau. Tôi biết Hillary sẽ không thích tôi nói thẳng như vậy, nhưng tim tôi vẫn thót lên từng hồi. Đối với tôi, đó là một câu nói rất can đảm đấy.
"Chắc là vậy," anh ngần ngừ nói. "Nhưng khi ở bên em, anh chẳng nghĩ... mối quan hệ giữa chúng ta là không đàng hoàng. Ở bên cạnh em anh không thấy có gì sai cả."
"Em hiểu anh muốn nói gì," tôi nói, thầm nghĩ rồi sẽ có vài người phản đối cho xem.
Tôi chờ đợi anh nói thêm về chuyện đó. Về chúng tôi. Về tương lai của hai đứa, hay ít nhất là lần mạo hiểm vào cuối tuần này. Anh không nói gì. Thay vào đó lại bảo là chúng tôi nên mang cà phê về nhà, nằm trên giường đọc báo.
"Nghe thật tuyệt," tôi nói, tự hỏi không biết anh đọc phần nào trước. Tôi muốn biết tất cả mọi điều về Dex.
° ° °
Cả ngày trời cứ chốc chốc lại mưa, vậy nên chúng tôi ở nhà, chuyển từ giường sang sofa nằm, rồi lại về giường, nói chuyện hàng tiếng, chẳng bao giờ xem đồng hồ. Chúng tôi nói về tất cả mọi thứ - về hồi cấp ba, đại học, hồi học ở trường luật, về gia đình, bạn bè, sách báo, phim ảnh. Nhưng không nhắc đến Darcy hay tình cảnh lúc này. Thậm chí cả khi cô ấy gọi vào máy di động của Dex để chào anh cũng không. Tôi quan sát lớp da quanh móng tay trong lúc anh ấy bảo với Darcy là vừa mới rời khỏi văn phòng đi ăn qua loa, và đúng, anh làm được nhiều việc lắm, cả ngày cắm đầu vào làm mà. Anh lẩm bẩm, "Anh cũng vậy" vào cuối cuộc nói chuyện qua loa giữa họ, thế là tôi biết anh vừa nói gì với Darcy rồi. Tôi tự nhủ rằng nhiều cặp đôi kết thúc cuộc gọi điện thoại bằng những câu "Anh/em yêu em/anh" một cách tự động giống như những người khác hay nói "tạm biệt" ấy mà. Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Khi Dex gập máy lại, trông vẻ mặt chán nản, thì di động của tôi reo. Là Darcy. Dex bật cười. "Cô ấy vừa bảo anh là phải đi đây. Y như rằng! Để gọi cho em chứ gì!"
Tôi không nhấc máy nhưng sau đó nghe tin nhắn thoại. Cô ấy ca cẩm về thời tiết nhưng nói rằng dù sao bọn họ cũng vẫn vui vẻ. Cô ấy nói là nhớ tôi. Bảo rằng không có Dex và tôi thì không được như trước. Tôi sẽ không cảm thấy tội lỗi gì hết. Không đâu.
Tối đó, Dex và tôi xa nhau chỉ trong vài tiếng đồng hồ để anh về thay quần áo đi ăn tối, vì anh chỉ mang theo mỗi quần jean, quần đùi và những đồ tắm gội cần thiết nhất. Trong lúc anh đi, tôi thấy nhớ nhưng lại thích cái kiểu xa nhau thế này khiến cho bữa tối của bọn tôi dường như giống với một buổi hẹn nhiều hơn. Vả lại, tôi mừng vì được một mình sửa sang tút tát lại. Tôi có cơ hội làm những việc mà một anh chàng vừa mới hẹn hò không nên chứng kiến - nhổ những sợi lông mày mọc lung tung, khéo léo xịt nước hoa đúng chỗ (sau đầu gối, giữa ngực) và trang điểm sao cho trông như bạn chỉ dùng có chút xíu son phấn thôi.
Dex đón tôi lúc bẩy giờ bốn lăm, chúng tôi bắt taxi đến một trong những nhà hàng tôi yêu thích ở Manhattan tên là Balthazar, đặt chỗ ở đó luôn luôn là chuyện bất khả thi trừ trường hợp bạn gọi điện trước hàng mấy tuần hoặc là ngồi ăn vào lúc sáu giờ hay mười một rưỡi. Nhưng chúng tôi bước vào lúc tám giờ đúng và được xếp một chỗ ngồi thật lý tưởng, ấm áp. Tôi hỏi Dex có biết Jerry Seinfeld cầu hôn vợ anh ta, Jessica Sklar, ở nhà hàng Balthzar này không. Có lẽ chỗ ngồi này chính là nơi Jerry đã nói ra câu hỏi đó kèm với một chiếc nhẫn Tiffany.
"Anh không biết," Dex nói, ngẩng lên khỏi tờ danh sách rượu.
"Anh có biết là cô ta đã đá ông chồng mới cưới được bốn tháng để đến với Jerry không?"
Anh cười. "Có, chắc anh từng nghe điều đó rồi."
"Vậy... Balthazar chắc chắn là nhà hàng lý tưởng cho những chuyện đáng hổ thẹn."
Anh lắc đầu, mỉm cười vẻ hơi bực bội. "Xin em đừng gọi hai chúng ta như thế nữa đi."
"Chấp nhận thực tế đi, Dexter. Chuyện này thật đáng hổ thẹn... Chúng ta chỉ giống như Jerry và Jessica thôi."
"Này em. Chúng ta không thể ép buộc tình cảm của mình được." Dex nói một cách thành thật.
Phải lắm. Và có lẽ đó chính là điều Jessica đã thì thầm với Jerry qua điện thoại trong khi ông chồng ngây thơ của cô ta đang ngồi phòng bên cạnh, xem chương trình ti vi không thể bỏ qua và cười ầm lên.
Trong lúc đọc lướt quyển thực đơn, tôi nhận ra rằng có lẽ cách nhìn nhận của tôi về chuyện Jerry và Jessica đang dần thay đổi. Trước đây tôi từng tin rằng anh ta là một kẻ không có trái tim, phá hoại hạnh phúc của người khác, còn cô ta là kẻ đào mỏ không biết xấu hổ, kẻ nhẫn tâm bỏ ông chồng Nederlander để vươn cao hơn tới một anh chàng người mẫu giàu có hơn, hài hước hơn ngay khi cơ hội tự bày ra trước mắt, mà theo như tôi đọc được thì cơ hội đó xuất hiện ở Câu lạc bộ thể thao Reebok, phòng tập ở khi Upper West Side mà Darcy cũng đến tập. Nhưng bây giờ thì tôi lại không dám chắc chắn nữa rồi. Có thể mọi chuyện đã tan vỡ như thế đấy. Và có lẽ Jessica kết hôn với Eric Nederlander, người mà cho đến lúc đó cô ấy nghĩ là mình sẽ yêu cả cuộc đời, thế rồi cô ấy gặp Jerry vài ngày sau khi đi nghỉ tuần trăng mật ở Ý về, và nhanh chóng nhận ra rằng trước đây mình chưa từng yêu thực sự, rằng tình cảm cô ấy dành cho Jerry lớn hơn rất nhiều so với Eric.
Cô gái đó sẽ phải làm gì? Tiếp tục cuộc hôn nhân với một người đàn ông chọn nhầm chỉ để giữ thể diện? Jessica biết rõ rằng mình sẽ phải nhận những điều tiếng xấu xa thế nào, không chỉ từ bạn bè, gia đình và từ chính người chồng cô ấy đã từng thề thốt sẽ yêu và ở bên trọn đời (chứ không chỉ trong vòng 120 ngày), mà còn cả thế giới này - hay ít nhất là những người quá chán cuộc sống của chính mình đến nỗi chộp ngay lấy tờ tạp chí People ngay khi nó ra sạp. Thế nhưng cô ấy vẫn cứ làm, nhận ra rằng người ta chỉ được sống một lần mà thôi. Cô ấy bước ra phố, và giống như con ếch trong trò chơi video tôi yêu thích nhất qua mọi thời đại, băng qua đường, an toàn nhảy vào chiếc hộp nhỏ phía trên cùng màn hình, hay như thực tế là, nhảy vào căn hộ trị giá sáu triệu đô la, hướng ra công viên Trung tâm. Việc cô ấy thừa nhận sai lầm của mình phải cần đến sự quyết tâm và lòng can đảm thực sự. Và có lẽ cả Jerry cũng xứng đáng có tin vì đã bỏ ngoài tai tất cả những lời nói ác ý của cả thế giới này để nghe theo con tim mách bảo, dù phải trả bất cứ giá nào. Có lẽ tình yêu thực sự đã chiến thắng tất cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui