Hai mươi ba
Đó là Dex. Anh đứng dậy khi thấy tôi nhìn chằm chằm. Anh mặc quần jean và áo phông xám có chữ "Hoyas". Trông da anh sạm nắng hơn so với lúc tôi đi. Tôi cảm thấy cay đắng trước vẻ mặt ửng hồng và nét bình thản trên gương mặt anh.
"Chào em," anh nói, bước một bước về phía tôi.
"Chào anh." Tôi đứng nguyên, cảm thấy tư thế của mình trở nên thật hoàn hảo. "Sao anh biết khi nào em về."
"Ethan nói cho anh về chuyến bay của em. Anh tìm thấy số điện thoại của cậu ta trong sổ địa chỉ của Darcy."
"À… Anh muốn gì? Anh đến đây làm gì?" tôi hỏi. Tôi không cố ý tỏ ra cay nghiệt, nhưng tôi biết mình đang như vậy.
"Cho anh lên nhà. Anh cần nói chuyện với em." anh nói khẽ, nhưng khẩn thiết. José vẫn đang tươi cười, hoàn toàn chẳng biết gì cả.
Tôi nhún vai, ấn nút thang máy. Lúc đi lên thật lặng lẽ và như dài đến vô tận. Tôi nhìn anh khi anh đợi cho tôi ra trước. Xem nét mặt thì tôi biết anh đến để lại nói xin lỗi đây mà. Anh ấy không chịu được khi phải làm người xấu. Tôi sẽ không để cho anh ấy được thỏa mãn đâu. Và tôi cũng sẽ không để cho anh ấy coi thường mình. Nếu anh ấy lại bắt đầu nói với tôi anh cảm thấy có lỗi như thế nào thì tôi sẽ ngắt lời luôn. Thậm chí có khi còn kể cho anh ấy nghe về James nữa. Tôi sẽ nói rằng mình chẳng sao cả, rằng tôi sẽ dự đám cưới, nhưng sau đó sẽ hạn chế liên lạc với anh ấy đến mức tối thiểu, và mong anh ấy cũng sẽ làm như vậy. Đừng phạm sai lầm nào nữa, tôi sẽ nói như vậy, tình bạn giữa chúng ta đã chấm dứt rồi.
Tôi xoay chìa khóa trong ổ, rồi mở cửa. Bước vào căn phòng của tôi chẳng khác gì mở cửa một cái lò nóng hầm hập, dù tôi nhớ là đã kéo hết rèm xuống rồi. Cây cối trong nhà đều héo rũ cả. Lẽ ra tôi nên nhờ Hillary đến tưới nước cho chúng. Tôi bật điều hòa lên rồi nhận thấy máy không chạy. Cứ khi nào thời tiết trên 35 độ là lại có chuyện cố tình cắt giảm điện năng toàn thành phố. Tôi thấy nhớ London, ở đó thậm chí còn chẳng phải mua điều hòa nhiệt độ.
"Điện yếu rồi," Dex nói.
"Em biết," tôi đáp.
Tôi đi lướt qua anh, ngồi xuống sofa, khoanh tay lại, cố gắng bắt chước Phoebe nhướng một bên lông mày. Nhưng lại thành cả hai bên.
Dex không xin phép gì, ngồi xuống cạnh tôi. Anh cố nắm lấy tay tôi nhưng tôi giật ra.
"Anh đến đây làm gì hả Dex?"
"Anh hủy rồi."
"Gì cơ?" tôi hỏi. Chắc chắn là tôi đã nghe nhầm.
"Đám cưới bị hủy rồi. Anh… anh sẽ không kết hôn."
Tôi chết sững, nhớ lại lần đầu tiên mình nghe nói người ta tự véo vào người mình khi họ nghĩ họ đang nằm mơ. Lúc đó mới bốn tuổi, tôi hiểu câu đó theo đúng nghĩa đen và véo vào cánh tay mình thật mạnh, như thể nghĩ rằng có khi mình vẫn còn đang hai tuổi, nửa phần đời còn lại chỉ là do mình nằm mơ thấy thôi. Tôi còn nhớ đã cảm thấy nhẹ cả người khi thấy da mình đau điếng.
Dex tiếp tục nói, giọng khe khè, đều đều. Trong lúc nói, anh nhìn chằm chằm vào hai nắm tay đặt trên đùi, chỉ nhìn tôi giữa những lần ngắt câu. "Trong suốt thời gian em đi, anh như phát điên. Anh nhớ em vô cùng. Anh nhớ gương mặt em, nhớ mùi hương của em, thậm chí nhớ cả căn hộ của em nữa. Trong đầu anh tái hiện lại mọi chuyện. Tất cả những lúc chúng ta ở bên nhau, tất cả những gì chúng ta đã nói. Rồi trường luật. Hôm sinh nhật em. Ngày mồng bốn tháng Bảy. Tất cả mọi thứ. Anh không thể hình dung nổi sẽ không bao giờ còn được ở bên em nữa. Đơn giản chỉ có vậy thôi."
"Thế còn Darcy?" tôi hỏi.
"Anh quan tâm đến cô ấy. Anh muốn cô ấy được hạnh phúc. Anh đã nghĩ cưới Darcy là việc đúng đắn. Bọn anh đã yêu nhau bảy năm, phần lớn thời gian cả hai cũng khá vui vẻ. Anh không muốn làm cô ấy đau lòng."
Em cũng không muốn làm cô ấy đau lòng, tôi thầm nghĩ.
Anh nói tiếp. "Nhưng đó là trước khi có em. Anh không thể cưới cô ấy khi lại có tình cảm với em như thế này. Anh không thể. Anh yêu em. Và đây mới chỉ là khởi đầu thôi… Nếu như em vẫn còn yêu anh."
Có biết bao điều tôi muốn nói, nhưng không hiểu sao tôi không thể cất lời.
"Em nói gì đi."
Tôi cố gắng thốt ra một câu hỏi. "Anh đã nói với cô ấy về hai chúng ta à?"
"Không phải về hai chúng ta. Anh bảo rằng anh không yêu cô ấy, và thật không công bằng nếu kết hôn
"Cô ấy đã nói gì?" Tôi hỏi. Tôi cần biết tất cả mọi chi tiết trước khi tôi tin chuyện đó là thật.
"Cô ấy hỏi có phải anh có người khác không. Anh bảo không… chỉ là chuyện giữa hai chúng ta không ổn."
"Cô ấy thế nào rồi?"
"Buồn. Nhưng chủ yếu là về chuyện cái đám cưới dớ dẩn và mọi người sẽ nghĩ gì. Anh thề đó là điều khiến cô ấy buồn bực nhất."
"Bây giờ Darcy ở đâu?" tôi hỏi. "Cô ấy chưa gửi cho em lời nhắn nào cả."
"Chắc đến nhà Claire, anh nghĩ vậy."
"Em tin chắc cô ấy nghĩ rằng anh sẽ thay đổi quyết định."
Tôi cũng đang nghĩ như thế. Anh ấy sẽ thay đổi quyết định, và khi điều đó xảy ra, chuyện này sẽ còn tàn nhẫn hơn rất nhiều.
"Không," anh nói. "Cô ấy hiểu là anh nói nghiêm túc. Anh đã gọi điện cho bố mẹ anh và nói với họ rồi. Tối nay, cả anh và cô ấy sẽ gọi điện cho bố mẹ cô ấy. Cô ấy báo là muốn anh nói với họ… sau đó cả hai sẽ gọi cho tất cả những người khác." Giọng nói của anh có gì đó như nghẹn lại, trong một giây tôi tưởng anh sẽ khóc.
Tôi nói xin lỗi. Tôi chẳng còn biết phải nói gì khác. Tôi không thể chấp nhận tin này một cách nhanh chóng. Tôi muốn hôn anh, muốn cảm ơn anh, muốn mỉm cười. Nhưng tôi không thể. Điều đó có vẻ không ổn.
Anh gật đầu, lùa bàn tay qua mái tóc rồi lại đặt trên đùi. "Việc này thật khó, nhưng anh thấy mình trút được gánh nặng ngàn cân. Làm như vậy là đúng."
Anh nhìn tôi, và tôi đáp lại cái nhìn thật lâu đó trước khi hôn anh. Và khi cánh tay anh ôm lấy mình, tôi thầm nghĩ: Đây là sự thật. Rồi tôi từ từ thả lỏng trong vòng tay Dex, lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian tưởng như dài vô tận, tôi cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy mình đủ đầy. Trước đây tôi luôn thấy thiếu cái cảm giác bình yên từ trong sâu thẳm, chúng tôi ở bên nhau trong suốt khoảng thời gian tưởng như dài vô tận, tôi cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy mình đủ đầy. Trước đây tôi luôn thấy thiếu cái cảm giác bình yên từ trong sâu thẳm, kể cả khi chúng tôi ở bên nhau trong suốt cuối tuần nghỉ lễ mồng bốn tháng Bảy. Giờ đây chúng tôi có thời gian. Tất cả thời gian. Thậm chí có khi là mãi mãi.
Tôi tự hỏi sẽ thế nào khi không còn Darcy. Liệu chuyện ân ái có cảm giác gì không? Tôi sắp sửa có câu trả lời rồi, bởi lẽ Dex đang cởi cúc áo cho tôi. Tim tôi đập thình thịch khi cả hai tiến lại giường, cởi đồ cho nhau.
"Anh nhớ em, Rachel," anh nói. Tôi có thể cảm thấy trái tim anh đang đập, áp vào tim mình.
Thế rồi José cắt ngang, rung chuông một, hai, rồi ba lần. Tôi đi ra để nghe, nghĩ rằng đó chỉ là bưu kiện hoặc đồ giặt khô, hay là có điều gì anh ta quên nói với tôi. Tôi sẽ bảo anh ta là dù có chuyện gì đi nữa thì cũng cứ để sau đã. Nhưng không phải bưu kiện. Đó là Darcy. Và cô ấy nghe thấy giọng tôi nói qua hệ thống loa.
"Bảo cô ấy là tôi xuống ngay đây!" tôi nói.
"Cô ấy đang trên đường lên rồi!" José gần như hát khi báo tin đó. Rõ ràng anh ta không hề biết rằng Darcy đến có nghĩa là tôi và vị khách đầu tiên kia sắp có rắc rối to. Nhưng mà, cũng có thể anh ta biết. Có thể người giữ cửa, cho dù có giả vờ như là bạn của bạn đi chăng nữa, anh ta cũng âm thầm thích thú xem chuyện gay cấn xảy ra với bất cứ người thuê nhà nào.
Dex bình tĩnh mặc quần đùi vào. Anh nhanh nhẹn đi đến chỗ tủ quần áo của tôi, mở cửa ra, mang theo quần jean và áo phông. Cái tủ lại phân ra thành từng ngăn từ trên xuống dưới. Không xong rồi.
"Anh vào tủ khác đi. Cái kia kìa!" tôi chỉ, hết sức hoảng hốt, đôi mắt như dại đi.
Anh đi vòng qua góc, mở cái tủ kia. Trong đó còn chỗ, Dex khom lưng núp cạnh giỏ đồ của tôi, cầm theo cả quần áo của anh. Tôi đóng tủ lại đúng lúc nghe thấy cô ấy gõ cửa.
"Mình ra đây!" tôi nói to.
Tôi mặc vội bộ đồ lót và ra mở cửa. "Xin lỗi cậu. Mình đang thay quần áo
"Ôi trời. Ơn trời, cậu đã về," cô nói.
Tôi hỏi cô có chuyện gì trước khi nhận thấy vẻ mặt và giọng nói của cô vẫn bình thường. Mắt cô không đỏ, không dính mascara, không có vẻ gì buồn chán cả. Darcy bước vào, còn tôi lắp bắp nói rằng tôi vừa mới về và muốn thay bộ đồ nào đó thoải mái hơn. Tôi mặc quần soóc và áo phông vào.
Cô vẫn không nói gì.
"Vậy là chỉ còn sáu ngày nữa thôi. Chắc hẳn cậu đang nóng lòng lắm?" tôi lo lắng cười. "Giờ mình về rồi đây. Muốn nhờ gì cũng được. Mình sẽ giúp cậu chuẩn bị những việc cuối cùng cho đám cưới."
"Sẽ chẳng có đám cưới nào cả." Cô ấy sụt sịt.
"Gì cơ?" Tôi há hốc miệng, mắt mở to, tiến lại gần cô ấy. Đúng lúc sắp sửa bày tỏ lòng cảm thông sâu sắc thì tôi chợt nhớ rằng đúng ra thì tôi không biết ai là người đã hủy đám cưới. Vậy là tôi hỏi cô ấy.
"Do cả hai."
"Cả hai ư?" tôi hỏi, giọng tôi vang lên to hơn.
Tôi dẫn Darcy đến giường và ngồi xuống. Cái tủ đó kê cạnh giường. Tôi muốn Dex nghe thấy hết. Do cả hai? Dex nói là anh ấy đã hủy cơ mà. Nếu cả hai cùng muốn hủy, hoặc là cô ấy nói ra trước, vậy thì có lẽ điều đó cũng chẳng có ý nghĩa cho lắm như lúc đầu tôi tưởng. Tất nhiên là tôi vẫn sẽ thấy hạnh phúc. Nhưng tôi muốn lựa chọn đó là do Dex quyết định. Tôi muốn lý do họ hủy là vì mình.
"Ừm. Đúng ra mà nói thì Dexter là người hủy. Sáng nay anh ấy nói với mình là anh ấy không thể tiếp tục. Nói rằng có lẽ anh ấy không yêu mình." Cô đảo tròn mắt và mỉm cười mỉa mai. Ước gì Dex có thể trông thấy nét mặt cô. Cô ấy chẳng tin Dex không yêu mình hơn tin rằng tôi có thể đang giấu anh Dex bán khỏa thân trong tủ là mấy.
"Cậu đùa đấy à? Chuyện này thật điên rồ. Cậu cảm thấy thế nào?"
Darcy cúi nhìn xuống dưới chân. Giờ thì cô ấy sẽ khóc à xem. Và tôi sẽ an ủi, nói với cô rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Sau đó tôi sẽ bảo rằng cả hai nên đi dạo một lát. Hít thở không khí trong lành, cho dù ngoài kia thời tiết nồm đến khó chịu. Có lẽ tôi sẽ rủ cô đi ăn tối. Món ăn do cô chọn. Bánh hamburger và khoai tây chiên chẳng hạn, bây giờ làm gì còn cái váy nào nữa để mà giữ dáng.
Thế nhưng Darcy không khóc. Cô ấy hít một hơi thật sâu. "Rachel… có điều này mình phải nói với cậu." Giọng cô nghe thật bình tĩnh. Cô không cư xử giống kiểu của những người "vừa bị người ta bỏ rơi". Đang có chuyện gì thì phải. Trong giây phút tôi tưởng Darcy sắp nói rằng cô biết hết rồi, cô hiểu, tình yêu thực sự chiến thắng tất cả, và cô ấy thấy rằng Dex và tôi nên đến với nhau.
"Gì vậy?" tôi hỏi, cảm thấy bối rối.
"Đối với mình, nói ra chuyện này cho cậu biết thật sự rất khó. Thậm chí còn khó hơn cả khi mình báo tin được nhận vào Notre Dame nữa kia," cô ấy nói tiếp.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhắc đến trường Notre Dame kể từ khi học đại học – điều này thật điên rồ, cứ xem gần đây tôi biết được những gì thì rõ. Cuộc nói chuyện này thật vô nghĩa lý. Có lẽ cô ấy sắp sửa thú nhận rằng cô ấy cũng không được nhận vào trường đó. Rằng cô ấy đã đua tranh với tôi trong suốt bao nhiêu năm qua. Và rằng cuối cùng cô ấy cũng chịu thừa nhận thất bại.
"Cậu còn nhớ lúc mình nói chuyện đánh mất nhẫn không?"
"Ừ?"
"Mình để mất ở nhà một người bạn làm cùng?"
Giờ thì tôi thực sự không hiểu gì. Chắc chắn Dex còn thấy khó hiểu hơn. Tôi lấy làm mừng vì chưa từng nói với anh thật sự Darcy đã để mất nhẫn như thế nào. Dù không biết điều đó nhưng anh vẫn hủy bỏ đám cưới.
"Mình lên giường với anh chàng đó và để mất nhẫn ấy mà?"
Chuyện này giống như tập phim Three’s Company, trong đó Jack và Chrissy đang nói chuyện, còn Janet thì nấp ở đâu đó nghe thấy hết, tập phim đầy những hiểu lầm và những câu nói hàm ý khác nhau. Tôi còn nhớ cảnh quay sát gương mặt Janet, cô ấy bị sốc và rất phẫn nộ. Nhưng trong căn phòng của tôi thì chẳng có gì khó hiểu cả. Chỉ có một ý nghĩa duy nhất, và Dex không hề nghe nhầm: cô ấy lên giường với người khác. Sao em không nói với anh điều đó? anh sẽ hỏi tôi, có lẽ còn nói như kết tội tôi nữa. Nếu vậy mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhiều, anh ấy sẽ nói như thế. Tôi sẽ bảo anh rằng tôi nghĩ anh thay đổi ý kiến vì lý do đó thì không ổn. Có lẽ như thế sẽ khiến tôi có vẻ đàng hoàng hơn chăng, và điều đó càng cho thấy Darcy hoàn toàn không hợp với Dex.
"Ừm, thực ra thì không hẳn là mình đã lên giường với một người ở cùng công ty," cô ấy nói chậm rãi, rõ ràng từng từ một.
"Không phải cậu làm mất nhẫn à?"
Có phải cô ấy sắp thú nhận tội lừa đảo để lấy tiền bảo hiểm?
"Người mình đã ở cùng đó không phải làm cùng công ty. Mà là người khác."
"Là ai?"
"Đó là Marcus," cô nói.
"Marcus ư?" tôi sửng sốt.
"Marcus của cậu. Đúng vậy đấy."
Tất nhiên rồi. Marcus của tôi. Anh Marcus tôi đã phải bay qua Đại Tây Dương để quên đi ấy mà.
"Cậu có ghét mình không?" cô hỏi, hết sức buồn bã. "Xin cậu hãy nói gì đó đi."
"Vào cái hôm để mất nhẫn, cậu đã ở với Marcus? Cậu để mất nó trong căn hộ của anh ta?" tôi nói để cho chính mình và cả Dexter hiểu rõ.
Cô ấy gật đầu. Thế rồi trong một giây thoáng qua, khi cô liếc sang tôi – đôi mắt cô sáng lên, hai khóe miệng khẽ nhếch lên một chút xíu. Cô ấy đang vui mừng. Đây là khoảng khắc cô ấy gây sốc. Gây sốc và chơi nổi. Lại một lần nữa cô ấy thắng.
Tôi cho Darcy thấy những gì cô ấy muốn. Giả vờ như mình thất bại. Lại là một kẻ thua cuộc tốt bụng.
"Vậy là cậu đã ngủ với anh ta?" tôi giữ giọng mình sao cho không có vẻ như người bị tổn thương đang kết tội.
"Đúng."
"Nhiều hơn một lần?"
"Đúng," cô ấy thì thầm khẽ đến mức tôi biết Dex không nghe thấy câu trả lời đó đâu.
Thế là tôi hỏi to, rõ ràng. "Thật ư?"
"Đúng vậy," cô ấy nói.
Tôi giả vờ nghĩ ngợi về điều đó. Mà thực ra đúng là tôi đang nghĩ thật. Nhưng ở một mức độ khác mà Darcy không biết. "Vậy là," tôi nói. "Thế đấy."
Tôi không hỏi thêm gì, nhưng cô ấy vẫn nói. "Chuyện bắt đầu từ hồi cuối tuần nghỉ lễ mồng bốn tháng Bảy. Bọn mình từ bar Talkhouse về, say khướt. Rồi chuyện này dẫn đến chuyện kia."
"Mồng bốn tháng Bảy?" tôi hỏi.
Chuyện này càng lúc càng tốt hơn.
"Đúng vậy, nhưng anh ấy cảm thấy thật tồi tệ. Bọn mình đã thề là sẽ không bao giờ để xảy ra lần nữa. Nhưng mà thực sự bọn mình thích nhau. Rất sâu sắc… Bọn mình không thể xa nhau được. Cả hai bắt đầu gặp nhau đi ăn trưa, rồi thỉnh thoảng sau giờ làm. Lần nào bọn mình cũng cảm thấy thật xấu xa đối với Dex, và với cậu. Nhưng rồi chuyện cứ thế lặp lại mãi… Cậu có ghét mình không?"
Tôi đang rối trí đây. Tôi không biết phải đóng kịch như thế nào. Ethan sẽ khuyên gì nhỉ? Giả vờ hối hận đùng đùng ư? Có, tôi ghét cậu. Cậu cút đi. Cút đi! Đó là một cách. Hay là câu nhẹ nhàng, buồn bạ: Sao mình có thể ghét cậu được? Cậu là bạn thân nhất của mình cơ mà. Hoặc cũng có thể là : Mình không biết phải nghĩ gì nữa. Mình cần có thời gian.
Trong khi tôi cân nhắc câu trả lời, cô ấy bảo có một điều nữa cần nói với tôi. Một điều trọng
"Còn nữa ư?"
"Đúng vậy. Còn nữa." Giọng cô rất khẽ, nhưng nét mặt đã để lộ tất cả. Nhất định cô ấy đang thích thú trước điều này.
Tôi nhìn chằm chằm xuống dưới chân. "Nói đi."
"Mình bị muộn mất mấy ngày. Mà cậu biết rồi đấy, chu kỳ của mình luôn luôn chính xác hai mươi tám ngày." Cô ấy âu yếm vuốt ve bụng. Nó vẫn phẳng lì.
Da dày tôi chao đi. "Cậu có thai rồi à."
"Mình nghĩ vậy. Ừ đúng."
Tôi sợ phải hỏi ai là đứa bé. Nếu là Dex thì tất cả những gì tôi có sẽ mất hết.
"Mình kiểm tra rồi… dương tính."
"Dương tính nghĩa là cậu có thai?"
"Đúng. Hai vạch hồng. Đúng, mình đã có thai."
Tôi nín thở, cầu nguyện, thỏa thuận với Chúa. Tôi sẽ không bao giờ đòi hỏi thứ gì nữa, chỉ cần… "Ai là bố đứa bé?" Câu hỏi đó vang vọng khắp căn phòng, vờn quanh chúng tôi, luồn qua cánh cửa tủ.
"Marcus."
Tôi thở hắt ra, cảm thấy nhẹ cả người. "Cậu chắc không?"
"Có. Hoàn toàn chắc. Dex và mình không ân ái trước khi mình bị lần cuối. Cách đây lâu lắm rồi."
"Anh ta có biết không?"
"Ai? Marcus ấy à?"
"Đúng. Marcus có biết không?
"Có. Nhưng Dex thì chưa. Chưa biết."
Giờ thì anh ấy biết rồi đấy.
"Mình muốn nói chuyện với cậu trước tiên."
Tôi gật đầu, vẫn đang cố hiểu. "Vậy cậu định sẽ làm gì?"
"Ý cậu là sao?"
"Cậu có giữ lại không?"
"Có. Mình muốn sinh nó." Cô ấy vuốt cái bụng theo vòng tròn. "Mình muốn cưới Marcus và sinh đứa con của anh ấy. Mình biết điều đó nghe thật điên rồ, nhưng mình lại thấy làm thế là đúng."
"Có chắc Marcus muốn kết hôn không?"
"Chắc."
"Cậu có nghĩ là Dex nghi ngờ không?" tôi hỏi khẽ. Vì lý do nào đó, tôi không muốn anh nghe thấy câu hỏi này.
"Không. Nhưng nói thật, mình nghĩ anh ấy cảm thấy gần đây mình trở nên lạnh nhạt. Có lẽ vì thế anh ấy mới hủy. Cậu biết đấy, anh ấy nói không yêu mình… Vì anh ấy cảm thấy là mình quay lưng lại với anh ấy trước."
"Mình hiểu."
"Mình bị sốc khi thấy cậu lại bình tĩnh đến vậy. Cảm ơn đã không ghét mình."
"Ừ… Mình không ghét cậu."
"Hy vọng Dex cũng như thế. Ít nhất là khi Marcus nói. Dex sẽ ghét anh ấy một thời gian. Nhưng Dex là người biết suy nghĩ. Không ai cố tình làm việc này để khiến anh ấy bị tổn thương. Chỉ là bất đắc dĩ thôi."
Đúng lúc tôi đang nghĩ chuyện này diễn ra đúng y như tập phim Three’s Company cùng với cái kết mọi chuyện tỏ rõ ràng, thì tôi thấy Darcy đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó đằng sau tôi. Cứ xem nét mặt cô ấy thì tôi nghĩ đó là Dex từ chỗ trốn chui ra. Tôi quay lại, tin chắc sẽ được thấy anh. Nhưng không, cánh cửa tủ vẫn đóng kín. Tôi quay lại nhìn Darcy. Cô ấy vẫn nhìn chẳm chằm chỗ đằng sau tôi, nét mặt lạnh lùng, sửng sốt.
Sau đó cô ấy hỏi, "Sao đồng hồ của Dexter lại ở trên tủ đầu giường của cậu?"
Tôi lại hướng theo ánh nhìn của cô ấy. Đúng rồi, đồng hồ của anh ấy chắc chắn là đang nằm trên chiếc tủ của tôi. Là đồng hồ của Dexter. Tủ của tôi. Không thể nào khác được. Ít nhất thì tôi cũng không thể nghĩ ra ai đó được.
Tôi nhún vai, lắp bắp nói rằng không biết. Nếu như trước đây tôi có chút nghi ngờ nào về khả năng phản ứng nhanh nhạy của mình thì giờ không còn nữa. Tôi lẩm bẩm nói, "À, không phải đồng hồ của anh ấy đâu. Mình cũng có một cái giống như thế… Mình mua ở bên Anh." Giọng tôi run rẩy. Tôi đúng thật là đứa đầu óc kém cỏi bị tai họa giáng xuống đầu.
Darcy nhảy ra khỏi giường, chộp lấy chiếc đồng hồ để trên bàn, lật nó lại rồi đọc dòng chữ khắc trên đó. "’Yêu anh, Darcy,’" cô ấy đọc. Sau đó Darcy nhìn tôi với vẻ căm ghét tột độ, vẻ mặt mà lẽ ra khi nghe tin cô ấy với Marcus tôi cũng phải biểu lộ như vậy.
"Cái quái quỷ gì thế này?" cô ấy hỏi. Một câu hỏi lạnh lùng, cứng rắn. Mắt cô ấy nheo lại. "Cái quái quỷ gì thế này!" cô lại hét lên, nhưng lần này không còn là một câu hỏi. Điều đó có nghĩa là tôi không cần phải trả lời.
Tôi đứng đó trong khi cô ấy xô tôi ra để vào phòng tắm. Tôi chạy theo, còn cô ấy kéo tấm rèm phòng tắm sang một bên đánh roạt. Chỉ có hai lọ kem nâu da Aveda, một con dao cạo bằng nhựa màu hồng, và một bánh xà phòng dùng đã mòn vẹt.
Tôi bắt đầu soạn ra một câu chuyện: Dex đến nhà tôi để kể cho tôi nghe chuyện họ chia tay. Anh ấy tháo đồng hồ ra, buồn bã đọc câu chữ khắc trên đó. Dex không thể ghìm nén nỗi buồn. Tôi an ủi anh ấy mấy câu, sau đó anh ấy bỏ đi dạo một mình trong công viên.
Nhưng đã quá muộn cho những lời giải thích. Cơ hội xin cô ấy ba mươi giây để phân trần đã không còn nữa. Những ngón tay dài gầy guộc của Darcy đang kẹp chặt lấy cái tay nắm cửa trên tủ quần áo của tôi rồ
"Darcy, đừng," tôi nói, rõ ràng điều đó cho thấy rằng vị hôn phu đã chia tay của cô ấy đang ở đằng sau cánh cửa số hai. Tôi đứng chắn ngang, lưng áp vào cửa tủ.
"Tránh ra!" cô ấy quát lên. "Tôi biết hắn đang ở trong đó!"
Tôi tránh đường, vì còn biết phải làm gì nữa đây? Cô ấy nói đúng. Tất cả chúng tôi đều biết anh ấy đang ở trong đó. Nhưng khi cô ấy mở cánh cửa, phần nào trong tôi thực sự nghĩ rằng Dex sẽ tìm cách thu mình lại để trốn vừa vào góc đằng sau tủ. Hoặc anh ấy đã đi rồi, phóng vù ra ngoài trong bốn giây khi Darcy và tôi đang chen nhau đứng trong phòng tắm. Hoặc cũng có thể điều thần kỳ xảy ra, anh ấy tìm được một cánh cửa bí mật đằng sau tủ giống như trong phim The Lion, The Witch, and the Wardrobe cũng nên.
Nhưng không, anh ấy kia, đang ngồi khom lưng ở đúng chỗ lúc trước tôi nhìn thấy, trong tay là quần jean và áo phông, trên người mặc chiếc quần đùi kẻ màu xanh hải quân, đưa mắt nhìn chúng tôi chằm chằm. Anh ấy thôi không cúi người nữa mà đứng thẳng dậy.
"Đồ dối trá!" Darcy gào lên, chọc ngón tay trỏ vào ngực Dex.
Anh ấy mặc kệ, từ tốn mặc quần áo, xỏ một chân vào quần, rồi đến chân kia. Tiếng anh kéo khóa vang lên rõ mồn một trong căn phòng.
"Anh đã nói dối tôi!"
"Cô đùa tôi chắc," Dex nói, tìm thấy lỗ xỏ tay áo phông. Giọng anh trầm trầm, bình thản. "Cô là đồ khốn, Darcy."
Mặt Darcy chuyển sang đỏ, cô ấy phun phì phì trong khi quát lên, "Anh nói không có người thứ ba nào! Thế mà anh ở đây giở trò chim chuột với đứa bạn thân nhất của tôi!"
Tôi yếu ớt gọi tên cô ấy, nghe như tiếng kêu của một cái đĩa hát bị hỏng. "Darcy. Darcy. Darcy."
Cô ấy mặc kệ tôi, chỉ nhìn chằm chằm vào Dex. Tôi chờ đợi anh lên tiếng bênh vực cho cả hai chúng tôi, thanh minh cho tình huống này, nói rằng không có chuyện chim chuột nào cả. Không có chuyện gì hết, cho đến ngày hôm nay khi anh đến đây tìm kiếm sự an ủi Dex lại bình thản nói, "Chẳng phải chuột chù chê khỉ rằng hôi đấy sao, Darce? Cô và Marcus, hả? Có con cơ à? Chắc tôi chúc mừng là hợp lý rồi."
Tôi chờ đợi cô nói gì đó về sự thủy chung, về tình yêu và tình bạn. Tôi chờ đợi cô buộc tội chúng tôi làm thế trước. Nhưng cô chỉ nhìn tôi rồi đến Dex, sau đó nói rằng cô ấy biết hết rồi, cô căm ghét cả hai chúng tôi, mãi mãi. Cô ấy đi ra cửa.
"À, Darcy này?" Dex nói.
"Gì? Cô quát lên, nhưng trong đôi mắt cô ấy là cái nhìn yếu ớt, đầy trông đợi.
"Trả lại tôi cái đồng hồ được chứ?"
Cô ấy ném cái vật chứng về phía Dex. Rõ ràng hành động đó là để đáng anh ấy, làm anh ấy đau. Nhưng cô ấy nhắm mục tiêu không chính xác, cái đồng hồ đập vào tường rồi văng ra, trượt dài trên sàn gỗ, dừng lại dưới chân cô ấy, mặt có câu khắc ngửa lên trên. Cô ấy nhìn cái đồng hồ, sau đó nhìn tôi.
"Còn cô! Không bao giờ tôi muốn nhìn thấy mặt cô nữa! Đối với tôi, cô như đã chết rồi!"
Cô ấy đóng sầm cửa lại và đi mất.