Hồn phách bị khóa chặt, ngoài việc thân thể mất hết tri giác ra, hình như còn mất luôn cảm nhận về thời gian nữa.
Chẳng thể biết rốt cục là đã trôi qua một ngày, một tháng, một năm hay là lâu hơn thế rồi.
Hình Tu hoàn toàn mất hút khỏi tầm mắt cậu, tuy y vẫn ngồi cạnh cậu, song với góc nhìn của Quý Đằng hiện tại, hoàn toàn chẳng thể nào thấy được.
Đã thế Hình Tu lại cứ im thin thít, cũng chẳng động đậy chi hết, làm Quý Đằng không khỏi chuyển dần từ trạng thái thấy hơi hoảng sang hẳn vô cùng hốt hoảng luôn, cậu bắt đầu chẳng thể nhận ra Hình Tu có còn đó không, hay là bỏ cậu lại đây một mình rồi.
Giống như một người bịt mắt đi đường vậy, cho dù có người nói với anh ta rằng phía trước rất an toàn, thì vẫn không tránh khỏi càng bước tới càng thấy hoang mang, càng đi càng sốt ruột muốn gỡ khăn bịt mắt xuống.
Mà Quý Đằng càng ra sức giãy giụa, thì thuật khóa hồn kia lại càng trói chặt hơn, cậu vẫy vùng đến khi sức cùng lực kiệt, mà nó chẳng mảy may nới lỏng ra được chút nào.
Quý Đằng khiếp sợ tột cùng, Hình Tu rốt cục có còn ở bên cạnh mình không?
Nỗi sợ hãi dường như đã gia cố thêm hiệu quả khóa hồn, dẫu rằng cơ thể chẳng còn nhận biết gì rồi, song Quý Đằng vẫn cảm thấy được, thứ pháp thuật đang chế ngự toàn thân mình này, đang ngày càng bành trướng, gần như muốn nuốt chửng cả người cậu.
Sau rốt, cậu cũng nghe được có tiếng gọi khe khẽ: “Quý Đằng——”
Giọng, giọng nói này không giống như Hình Tu đang gọi cậu trong hình hài của Lạc Hạ Thạch, mà giống với giọng thật của chính Hình Tu hơn.
Tiếng gọi nho nhỏ này, đã xua tan đi nỗi bất an trong lòng Quý Đằng, trong lúc cậu đang lần tìm đến chủ nhân của giọng nói, thì nghe thấy Hình Tu từ tốn lên tiếng: “Đừng cố giãy giụa nữa, thả lỏng đi nào.”
Giọng Hình Tu, lúc nào cũng trong veo và lạnh lùng, mang đến cảm giác xa cách đến khôn cùng, nhưng ngay lúc này, nó lại là chiếc phao cứu sinh mà Quý Đằng vớ được.
Nó khiến cậu có cảm tưởng như mình vừa nghe thấy khúc ca thánh thót nhất trần đời, nhỏ nhẹ vỗ về từng sợi dây thần kinh của cậu, bằng một cách gần như có thể gọi là dịu dàng.
“Từ từ quên đi sự tồn tại của bản thân, nhưng chớ quên ta nhé.”
“Quên đi chính mình, tập trung nghĩ đến ta.”
“Đến với ta nào.”
“Lại đây, lại đây nhìn ta này.”
Giọng nói anh dẫn dắt dòng suy nghĩ của Quý Đằng.
Quý Đằng cũng chẳng hiểu mô tê gì cả, chỉ là thật sự muốn quay sang ngắm nhìn gương mặt Hình Tu.
Dương như có thứ gì đó đang bị hút ra, cậu cũng chẳng buồn bận tâm, mà đã thật sự quên lãng chính mình, cậu một lòng một dạ, chỉ muốn nhìn thấy Hình Tu.
Và rồi cậu đã thấy được.
Hình Tu ngước lên nhìn cậu, vừa khéo bắt gặp ánh mắt cậu.
Khi linh hồn rời khỏi thể xác, cảm giác giống như tấm vải bịt mắt đã được tháo xuống, cậu giờ đây đã có thể trông thấy thật rõ ràng, chân thực.
Ví dụ như, màn sương dày đặc giăng kín quanh đây.
Còn có, cả Hình Tu nữa.
Thân hình của Lạc Hạ Thạch trước mặt bỗng trở nên thật mờ ảo, mà diện mạo của Hình Tu, lại hiện ra rõ mồn một.
Hình Tu ngồi trên thảm cỏ, phong thái hệt như khi ngồi ở sảnh xét xử của Âm Dương Đạo, lấp lánh ánh hào quang mang đậm mùi giết chóc hung tàn, gần như soi sáng toàn bộ bãi cỏ bị bao phủ bởi luồng sương mù tăm tối này.
Quý Đằng hốt nhiên vỡ lẽ, đấng tôn quý nhất, chính là linh hồn này đây.
Mày có bị ngu không hả Quý Đằng, khi mà Hình Tu ở trong hình hài Hình Tu, thì lạy lục cúc bái, thế mà chỉ vì người y nhập vào là anh trai ruột, liền tự cho mình cái quyền được hỗn xược càn rỡ đến thế?
Hình Tu vẫn là Hình Tu cơ mà, người duy nhất thay đổi chính là mình.
Hình Tu quan sát Quý Đằng, trong mắt ánh lên những tia sáng lạ kỳ chẳng thể nào nắm bắt được, trong một khoảnh khắc, Quý Đằng có cảm giác như Hình Tu vốn đã toan đứng dậy, nhưng rồi lại tự dằn lòng mà ngồi trở lại vậy, y chỉ về phía bên cạnh.
Nhìn theo hướng ngón tay y, Quý Đằng mới phát hiện ra, cậu không chỉ có thể thấy Hình Tu, mà còn thấy được cả cái xác nằm ngay kế Hình Tu nữa.
Đó, chẳng phải là cơ thể mình đấy ư?
Vừa nhận thức được điều này, đã thấy đất trời ngả nghiêng, một sức mạnh vô hình không cách nào kháng cự được, đã lập tức hút Quý Đằng về lại xác.
“Làm tốt lắm.
Mặc dù thân thể này chỉ có chút đỉnh pháp lực mà thôi, song việc cậu có thể thoát khỏi nó đã là rất giỏi rồi.” Hình Tu xoa xoa đầu Quý Đằng, Quý Đằng cực kỳ muốn ngồi dậy, song tay chân lại cứ như bị đông cứng, đau đến tê dại.
Hình Tu nhận ra cậu đang rất chật vật, mới đỡ cậu dậy, để cậu tựa vào người mình, trông thấy tay Quý Đằng xụi lơ dưới đất, bèn cầm lên, ân cần xoa nắn.
Sự săn sóc này, tận tình đến nỗi khiến Quý Đằng có hơi rùng mình muốn nổi da gà.
Việc duy nhất Quý Đằng có thể làm lúc này là chớp chớp đôi mắt, tròng mắt đã lâu không cử động, nay vừa nhúc nhích một tí, hốc mắt khô khốc của cậu đã cay xè, rát bỏng, nước mắt cứ thế tí tách rơi.
Hình Tu gạt đi dòng lệ nơi khóe mắt Quý Đằng, như đang suy tư gì đấy, qua một hồi, mới nói: “Tất Đồ, thú cưng lúc trước ta nuôi ở Âm Dương Đạo, rất thích uống những giọt nước mắt rơi ra khi hồn phách đau buồn, thế nên từng có một khoảng thời gian rất dài, ta đã tự mình thi hành án, lượng nước mắt đớn đau thu thập được nhiều đến mức đủ để dìm chết nó.” Ánh mắt Hình Tu sáng lập lòe, như vừa nghĩ ra thứ gì đó đủ để Quý Đằng sợ vãi linh hồn vậy, “Tất Đồ nói, lệ rơi khi đau khổ, nếm vào sẽ có vị ngọt ngào đến mức mê mẩn không lối thoát.
Quý Đằng không nhịn được mà gạt phăng đi: “Nước mắt nào cũng mặn chát như nhau cả thôi.
Không tin anh nếm thử coi.”
Hình Tu nghe vậy thì sững sờ, như thể trước giờ quả thật chưa từng tính đến khả năng này, anh nhìn Quý Đằng lom lom, thoáng chần chừ, rồi thật thà liếm thử ngón tay mình, nhíu mày đánh giá: “Quả nhiên là vị mặn.”
Quý Đằng bất giác phì cười: “Anh làm gì mà như con nít thế.”
Cậu hoàn toàn chẳng cho rằng lời nói của mình mang tính xúc phạm, mà cũng chẳng thấy mình hỗn hào chỗ nào sất, cậu chỉ đơn thuần nghĩ sao thì nói vậy thôi.
Hình Tu cau mày nhìn chằm chằm Quý Đằng, dường như không hiểu nổi tại sao cậu lại nói vậy, nhưng cũng chỉ được một lúc, y lại chẳng buồn truy cứu nữa, tiếp tục bóp tay cho Quý Đằng.
Đến khi Quý Đằng đã có thể tự mình đứng dậy, Hình Tu mới chuyển sang dắt ngựa.
Lạ lùng lắm luôn, trước hết, chỗ này bé tí như cái lỗ mũi, việc gì phải dắt ngựa theo, kế đến, một Hình Tu vốn dĩ chẳng buồn động tay vào bất cứ việc gì, toàn bắt người ta hầu hạ cho, lúc này lại chịu tự mình đi dắt ngựa, coi có ngộ đời không cơ chứ.
“Làm gì vậy?” Quý Đằng hỏi.
“Chuẩn bị ra khỏi đây.” Hình Tu điềm nhiên đáp lại.ꜱɑɲꜱħɨɾɨʑ.ώøɾɖρɾєꜱꜱ.ɔøɱ
“Ra ngoài? Không phải mình bị nhốt ở đây cả đời sao?” Quý Đằng ngớ người.
“Trong trận pháp này chả có gì ăn, đợi nữa thì có mà đói chết, nếu đói chết rồi, hồn phách sẽ thực sự bị nhốt lại, hết còn đường ra luôn đấy.” Hình Tu thủng thẳng đáp, “Những oan hồn đang bao vây lấy chúng ta này, phần lớn đều đã bị trấn áp, chỉ còn lại chút tàn dư thôi, giải quyết rất đơn giản.”
“Giải quyết kiểu gì khi mà anh đã mất hết pháp lực rồi?” Quý Đằng chất vấn.
Hình Tu vỗ vỗ đầu ngựa, hỏi bâng quơ: “Em đoán xem, vì sao ta lại phải hao công tốn sức kiếm con yêu quái này về làm thú cưỡi?” Không để Quý Đằng kịp trả lời, Hình Tu đã đột ngột kéo cậu vào lòng, ôm thật chặt.
Quý Đằng chỉ thấy được chỗ ngón tay Hình Tu đang chỉ, tấm da ngựa hoàn chỉnh giờ đây đã bị xé rách, để lộ ra con yêu quái dữ tợn.
Quý Đằng thề có trời đất chứng giám, nếu sớm biết ngoại hình con quái này ra làm sao, có đánh chết cậu cũng không đời nào dám cưỡi lên mình ngựa đâu!
Nó còn chưa kịp bổ nhào qua, lớp da ngựa đã bất ngờ phủ lên người bọn họ.
Quý Đằng chỉ thấy trước mắt bỗng dưng tối sầm, mùi máu tanh tưởi xộc thẳng vào mũi thật tởm lợm, lớp da ngựa mau chóng được quấn chặt lại, bọc kín lấy cả hai.
Giọng Hình Tu vang lên bên tai: “Bởi vì bất kể là người hay súc vật hay ma quỷ, nó đều nuốt trọn!”
Mãi đến khi loáng thoáng nghe thấy tiếng oan hồn khóc than ngoài kia, Quý Đằng mới đại khái hiểu được ý đồ của Hình Tu.
Dùng bùa chú trấn áp phần lớn oan hồn, với thiểu số còn sót lại, thì để rận Quỷ Bì xơi tái từ đây, công phá trận pháp từ trong ra ngoài.
Mà rận Quỷ Bì tuy cũng đáng sợ đấy, nhưng chỉ cần dùng lớp da ngựa đã được vẽ bùa bọc chính mình lại cho cẩn thận, là sẽ an toàn thôi.
Trong bóng tối, chẳng thể nhìn thấy gì, chỉ có hơi ấm đến từ Hình Tu, là có tác dụng xoa dịu cậu được đôi chút.
Quý Đằng im thin thít, cố dỏng tai lên nghe tiếng thét gào đầy thê lương, cùng với tiếng yêu quái chạy hì hục ngoài kia.
Khi mọi âm thanh dần dần lắng xuống, Quý Đằng mới bắt đầu thấy yên tâm.
Đôi tay đang siết lấy cậu, thình lình run bắn lên như mắc chứng co giật, Quý Đằng cả kinh hỏi: “Sao vậy?”
Hình Tu chỉ vỗ về sau lưng cậu để trấn an, chứ chẳng nói gì.
Quý Đằng lại càng thấy nhấp nhổm không yên hơn, bởi vì Hình Tu, sẽ không vô duyên vô cớ mà đột nhiên hốt hoảng vậy đâu, nếu có, thì nhất định đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng đáng sợ rồi.
“Có chuyện gì vậy?” Quý Đằng thử hé mắt nhìn, hiềm nỗi bốn bề tối mịt tanh hôi, cậu chẳng thấy được gì cả, “Tôi không nhìn thấy anh, anh làm sao thế?”
Tựa hồ nghe thấy tiếng Hình Tu thở dài thật khẽ, kế đến, hồn phách y phát ra ánh sáng nhàn nhạt, le lói thắp sáng không gian nơi đây.
Khuếch trương hồn phách, làm cho bóng dáng Hình Tu một lần nữa hiện ra.
Trông y vẫn khá ổn, nhưng ở ngay nơi da thịt tiếp xúc nhau, cứ chốc chốc lại cảm nhận được những rung động của bắp thịt, như thể đang cố hết sức nín nhịn, kỳ lạ làm sao.
“Làm sao thế hả?” Quý Đằng vẫn kiên nhẫn hỏi han.
“Có gì đâu, chẳng qua là tấm da này không đủ lớn, không thể trùm kín hết cả hai ta.” Hình Tu đáp tỉnh rụi, “Một phần lưng ta bị ló ra ngoài, rận Quỷ Bì hiển nhiên sẽ không bỏ qua rồi.”
Quý Đằng gần như ré lên đầy kinh hãi: “Nó đang cắn anh hả?”
“Không sao, không cắn chết được đâu, nó chỉ có thể la liếm chút đỉnh ngoài rìa thôi, em đừng hoảng loạn, ta không mong em cũng bị cắn trúng đâu.” Hình Tu nói, hai người nép sát vào nhau trong tư thế ôm ấp, gần như là mặt kề mặt, Quý Đằng nghe thấy Hình Tu nhỏ nhẹ bồi thêm một câu, “Em nói đúng lắm, thân thể cũng cực kỳ quan trọng.”
Như có điều chi bỗng ào ạt trào dâng trong lòng, khiến Quý Đằng nói không nên lời, Hình Tu cũng chỉ lẳng lặng úm cậu vào lòng.
Chốc lát sau, Hình Tu chợt nghe thấy hơi thở của Quý Đằng trở nên lộn xộn, để rồi, có thứ gì man mát nhỏ xuống mặt y.
Y trù trừ trong thoáng chốc, dẫu đã nhận ra đó là gì, nhưng lại ngờ ngợ chẳng hiểu nổi, chỉ biết ra sức siết thật chặt vòng tay đang giữ lấy Quý Đằng, bảo bọc cả người cậu trong cái ôm vững chãi.
Thật lâu sau đó, khi chất lỏng từ nóng thành lạnh ấy vẫn đang không ngừng nhỏ xuống ướt đầm khuôn mặt Hình Tu, y bỗng dưng lên tiếng: “Để ta nếm thử xem sao.”
Quý Đằng chỉ còn cảm giác được đôi tay đang vòng qua người mình chợt ghì chặt hơn, có thứ gì đó nóng ấm, chạm vào khóe mắt cậu, dịu dàng liếm láp trên mặt, lưu luyến chẳng rời.
Quý Đằng luống cuống tay chân, hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn: “Có vị gì vậy?”
Đợi hoài đợi mãi, mới nghe thấy giọng nói đã khàn hẳn đi, còn kèm theo tiếng thở dài của Hình Tu: “Là vị đắng chát khiến người ta mê mẩn không lối thoát.”
Quý Đằng kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên, trong bóng tối, chỉ có hồn phách của Hình Tu, tỏa ra ánh sáng leo lét, như để Quý Đằng có thể thấy được y, và cũng chỉ đủ để thấy mình y thôi.
Tiếng da thịt bị cắn xé, bắt đầu trở nên rõ mồn một bên tai.
Quý Đằng hoảng hồn vội hỏi: “Nó đang cắn anh kìa, anh ổn không đấy?”
Vòng tay đang ôm ghì lấy Quý Đằng, lại càng siết chặt hơn, làm như muốn khảm cậu vào trong da thịt luôn vậy, ấy thế mà nghe giọng y vẫn rất bình thản: “Không sao cả.”
Lóc xương lột da, mà vẫn ổn được à?
Kế đó, thứ âm ấm nán lại trên mặt cậu nãy giờ, bắt đầu chậm rãi chuyển động, liếm láp khắp trên da cậu, khẽ khàng cắn lên sống mũi cậu, từ tốn mơn trớn, hơi thở chậm và đều cùng hơi nóng phà vào mặt cậu.
Giây phút môi lưỡi quyện chặt vào nhau, một con sóng mạnh mẽ đến vô cùng vồ vập ập đến trong cậu.
Quý Đằng biết điều đó là gì, nhưng cậu lại cảm thấy thật khó tin.
Không gian ngột ngạt nồng mùi máu tanh bên trong tấm da ngựa, tiếng da thịt bị ngấu nghiến cực kỳ đáng sợ bên tai, cùng với thứ đang không ngừng vờn đuổi đầu lưỡi mình kia, khi tất cả đồng loạt diễn ra, lại mang đến một xúc cảm mãnh liệt quá sức tưởng tượng, khiến cậu như muốn bất tỉnh.
Mà cho dù Quý Đằng chưa bị cảm giác lạ lùng này đánh ngất, thì cậu cũng chẳng định phản kháng.
Cậu không thể phản kháng, vì rằng chỉ cần ngọ nguậy một tí thôi, là sẽ khiến thân thể Hình Tu bị lộ ra khỏi lớp da ngựa nhiều hơn.
Hành vi của Hình Tu hiện tại, chính là đang kiếm tìm sự an ủi, một sự động viên giúp y chống lại cơn đau, Quý Đằng ra sức thuyết phục bản thân, không sao đâu, Hình Tu chỉ là đang đau đớn, rất rất đau đớn mà thôi.
-Hết chương 26-.