Xui Xẻo Khéo Chẳng Ai Hơn


Bình minh bắt đầu ló dạng, cỗ xe ngựa lộc cộc xóc nảy trên con đường núi gập ghềnh.
Thần sắc Hình Tu tuy xanh xao nhưng vẫn bình thản, xem ra cũng không gặp vấn đề gì lớn, Quý Đằng yên tâm thở phào.

Hành trình suốt một ngày một đêm dài dằng dặc, giờ đây khi đã có thể thư giãn phần nào, cơn buồn ngủ liền ập tới, chẳng mấy chốc mà, bức vách xe ngựa tròng trành trở nên xa dần trong tầm mắt Quý Đằng.

Cậu mơ màng ngủ thiếp đi, thậm chí còn nằm mộng nữa cơ, hình ảnh trong mơ loạn xà ngầu, cậu chỉ nhớ được lúc mới bắt đầu đã rất hoảng loạn, càng về sau càng khiếp hãi hơn, sau cùng là nỗi kinh hoàng tột bực.
Để rồi nghe thấy một tiếng ‘cạch’!
Tiếng động này không lớn, ngay đến xà ích cũng chẳng nghe thấy, chỉ lo chuyên tâm đánh xe.
Thế nhưng kinh nghiệm tích lũy từ bao lần trốn chạy trong lo sợ đã rèn giũa cho Quý Đằng một tinh thần cảnh giác hết sức nhạy bén, âm thanh nọ chỉ vừa vang lên, cậu đã mở choàng mắt.

Mắt vừa mở ra, đã trông thấy một thứ màu trắng nhảy phốc tới, Quý Đằng quen tay đón lấy, hóa ra là một đống chăn nặng trình trịch, đã vậy còn quấn cả Hình Tu bên trong nữa chứ.

Là Lạc Hạ Thạch đã dùng chăn cuốn y lại ném qua cho cậu, mà gần như cùng lúc đó, Lạc Hạ Thạch còn vươn người tóm lấy xà ích đang đánh xe, lôi vào trong thùng xe, vung tay bổ một nhát làm ổng xụi lơ rồi vứt vào trong góc, nhanh nhẹn đóng cửa, cài then.
Quý Đằng lập tức ngộ ra, Lạc Hạ Thạch muốn khóa kín thùng xe, cậu ngẩng đầu lên quan sát, cửa sổ bên phía mình vẫn đang mở, liền khẩn trương rút thanh chắn ra, cánh cửa gỗ vốn tách ra từ thân xe theo đó cạch một tiếng đóng chặt lại.

Trong xe lập tức tối om.

Lúc này Quý Đằng mới để ý thấy một điều, chiếc xe ngựa này chẳng rõ do Lạc Hạ Thạch lượm ở đâu về, thiết kế hết sức kỳ khôi, cửa sổ vừa khép lại, xung quanh liền bít bùng như một cỗ quan tài, niêm phong kín kẽ vô cùng, không để lọt một tia sáng nào.

Tuy rằng là vậy, song Quý Đằng cũng chẳng dám chậm trễ, vội vàng mò mẫm chốt chặt cửa xe.
Cỗ xe mà Lạc Hạ Thạch tìm về không chỉ thiết kế kỳ quặc, mà còn kiên cố, bền chắc đến lạ thường, Quý Đằng còn nhớ trần xe được làm từ một khúc gỗ nguyên khối dày cui, còn được lợp nhiều lớp tôn.

Quý Đằng ngơ ngác ngước lên nhìn trong bóng đêm, chẳng thấy chi hết, cố nhớ lại âm thanh ban nãy nghe được, dường như là tiếng cành cây to quật vào nóc xe, hay như tiếng viên đá rơi trúng nóc xe ấy.

Nhưng nếu chỉ là nhành cây hòn đá thì đâu đến nỗi khiến Lạc Hạ Thạch phải hoảng loạn tới vậy.
Bọn họ âm thầm chờ đợi trong bóng tối, không ai nói lời nào, chỉ còn sót lại tiếng hít thở dồn dập, mạnh ai nấy ráng giữ bình tĩnh.
Con ngựa không còn chịu sự điều khiển của xà ích nữa, bắt đầu tùy ý chạy lung tung, thùng xe nghiêng tới ngả lui, Quý Đằng ra sức bấu chặt vào vách thùng, tránh bị nghiêng ngả theo.
Chính vào lúc này, từ trên trần xe vọng xuống chuỗi âm thanh lạch cạch khe khẽ mà gấp rút, như có thứ gì vừa trèo qua trên đầu, kế đến, một tiếng ngựa hí thê lương đứt đoạn truyền đến từ đằng trước.

sᴀɴsʜɪʀɪᴢ.ᴡᴏʀᴅᴘʀᴇss.ᴄᴏᴍ
Quý Đằng cả kinh, cậu thừa hiểu tiếng hí đầy đau đớn đó nghĩa là gì!
Song đã chẳng còn thời gian để tính toán nữa rồi, cả cỗ xe không chỉ đang xăm xăm tiến về phía trước, đã thế tốc độ còn ngày một tăng lên, bên trong thùng xe lắc lư dữ dội, Quý Đằng hiểu ra rồi, đoạn đường này hẳn là đang đổ dốc.

Cậu không nghĩ ngợi gì thêm, trực tiếp vồ tới ôm chặt lấy Hình Tu cả người lẫn chăn, gần như cùng lúc đó, thùng xe phát ra tiếng va chạm cực mạnh, người trong xe bị hất tung cả lên, đập trúng thành xe kêu rầm rầm.
Quý Đằng lồm cồm bò dậy, chiếc xế hộp này chả hiểu là siêu xe của đại gia nào nữa, bền vững vô cùng, va đập kinh hồn như vậy, mà vẫn chẳng mảy may có một vết nứt, trước mắt vẫn tối om như hũ nút.

Bên tai không ngừng vang lên tiếng sột soạt, có ai vừa ghé lại sát bên cậu, Quý Quân, à không, Lạc Hạ Thạch thì thầm: “Coi chừng.”
Cùng lúc đó, như là để chứng thực cho lời Lạc Hạ Thạch nói, trên nóc xe phát ra tiếng ken két chói tai, hệt như tiếng vuốt mèo cào vào thân cây, nhưng được tăng âm lượng lên rất nhiều.

Âm thanh đó ban đầu chỉ là một tiếng, đứt quãng, rồi lại ken két lần nữa, sau đó thành một tràng âm thanh dồn dập, sau cùng thì hoàn toàn là những chuỗi ken két liên tu bất tận.
Trần xe có dày và vững cỡ nào đi nữa, cũng không chịu nổi sự bào khoét kiểu này, chẳng mấy chốc, tiếng vọng đùng đục vốn xa xăm liền trở nên rõ ràng hơn, từng bước tiếp cận người bên trong xe.

Mỗi một tiếng vang lên, đều đánh thẳng vào màng nhĩ và dũng khí của Quý Đằng, khiến cậu muốn núp không được mà muốn trốn cũng không xong.
Tiếng nạo gỗ đột ngột ngưng bặt, trả lại sự yên tĩnh trong phút chốc, bọn họ còn chưa kịp thở, đã lại vang lên một tiếng đập mạnh! Trần xe nứt toác ra, ánh nắng xuyên qua mấy khe hở rọi vào, giống như mấy con dao bén ngót chia cắt bóng tối trong xe ra làm từng phần! Đôi mắt vốn đã quen với bóng tối đột nhiên phải tiếp xúc với ánh sáng chói lòa liền cảm thấy nhức nhối, Quý Đằng híp tịt mắt lại ngoảnh mặt đi, sau khi thích ứng rồi, cậu mới quay sang nhìn thử, bên ngoài khe nứt là bầu trời xanh thẳm, sắc xanh bình yên và tĩnh lặng, xa xôi diệu vợi đến nỗi cứ ngỡ đã mấy chục năm rồi mới được thấy lại.
Không dám để cho bản thân có cơ hội nhụt chí, Quý Đằng lia mắt sang chỗ Hình Tu, y vẫn đang hôn mê, song tình hình cũng không tới nỗi nào, lại lướt mắt lên đỉnh đầu, vẫn là ánh mặt trời chói chang nhức mắt đã lâu không gặp, tiếc thay những tia sáng này, lại chẳng đem đến niềm hy vọng nào cả.

Trần gỗ dày dặn bị đục khoét bào mòn từ bên ngoài, sau đó thì bị đập vỡ tan tành, mái tôn bị lật ngửa, như thể bị tông một phát gãy đôi luôn.

Bất kể thứ đã phá vỡ nóc xe là gì, thì chắc chắn một điều rằng nó không dễ đối phó tí nào.
Quý Đằng và Lạc Hạ Thạch ra hiệu cho nhau bằng mắt, rồi chia nhau từ từ di chuyển tới hai bên thành xe, nép sát vào vách.
Ánh dương quang soi vào thông qua khe hở rộng cỡ một bàn tay, vẽ nên một vệt sáng trong thùng xe.

Lạc Hạ Thạch vẫn bất động, chỉ nhìn trân trân lên trần xe.

Quý Đằng cũng chẳng dám động đậy, cậu thận trọng quan sát, khe nứt sáng rực ấy, bỗng dưng tối om, như vừa có thứ gì trên nóc xe chặn ngang tia sáng.
Ánh mắt hai người tập trung về phía đó.
Nguồn sáng chính bị chắn mất, không gian bên trong xe trong tích tắc liền tối hù, chỉ sót lại vài tia sáng leo lét, rất khó để nhìn ra được thứ đằng sau khe nứt ấy là gì.

Quý Đằng ghì chặt lấy Hình Tu, mắt nhìn đăm đăm.

Bất thình lình, một thứ có màu đỏ sậm lớn cỡ cái móng tay hiện ra trong màn đêm u tối, chầm chậm di chuyển dọc theo vết nứt, Quý Đằng định ghé lại gần xem thử, song cậu chỉ vừa mới nhúc nhích đầu gối có tí xíu, thứ kia đã dừng phắt lại.
Quý Đằng chẳng dám vọng động nữa, căng mắt lên mà dòm với mong muốn có thể nhận ra nó là thứ gì, để rồi, cậu lại nghĩ, thứ đỏ lè kia có hoa văn, sao mà quen quá chừng.
Ảo giác à?
Quý Đằng chớp chớp mắt, thứ màu đỏ kia đột nhiên hơi dời ra khỏi khe nứt, phơi mình giữa ánh nắng, Quý Đằng rốt cục cũng nhận ra nó là gì rồi!
Đó là một con mắt, màu tối, hơi đỏ, một con mắt sặc mùi chết chóc.
-Hết chương 28-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui