Mới rồi, có lẽ là chủ nhân con mắt ấy muốn dò xét thông qua khe hở vậy thôi.
Chắc tại bên trong tối thui, nên chủ nhân con mắt chả thể nhìn rõ được gì cả, nên nó mới nhích ra khỏi nóc xe, rồi bắt đầu sốt ruột, âm thanh cào cấu trên nóc xe liên tục vang lên sồn sột.
Bỗng đâu vang lên một tiếng ‘phù’ thật khẽ, có người dùng chiết hỏa tử thắp lửa lên [x], đã vậy còn nhanh như cắt nhét nó vào tay Quý Đằng.
Quý Đằng ngớ người ra, cùng lúc đó, trần xe kêu phạch một tiếng, thứ kia lại khom người xuống, con mắt ấy cũng lần nữa áp sát khe nứt, lần này, nó nương theo nguồn sáng mà nhìn Quý Đằng lom lom.
Cảm giác khi đối diện với con mắt ấy, khiến Quý Đằng ớn lạnh cả sống lưng.
Song điều quái gở hơn là, cậu lại không thể né tránh ánh nhìn ấy được.
Trong quá trình bị ép phải nhìn thẳng vào nó, Quý Đằng phát hiện ra, không phải bản thân con mắt có màu đỏ, mà là hoa văn kỳ lạ bên trong nó, những đường vân đỏ thắm, đã vậy lại còn đang chầm chầm chuyển động uốn lượn.
Thần trí, bắt đầu trở nên mơ hồ.
Giống như bị thôi miên vậy, cũng có thể là lời nguyền của kẻ săn mồi đã bắt đầu ứng nghiệm, khiến Đằng không còn giữ được thanh tỉnh nữa.
Rõ ràng cậu có trông thấy những vụn gỗ bay tán loạn trên đỉnh đầu, vết nứt trên trần xe đang bị khoét ngày một rộng hơn, thế nhưng lại chẳng thể phản ứng lại, chẳng thể nghĩ ngợi chi, toàn bộ thần trí, làm như đã bị cuốn vào giữa những hoa văn đỏ thắm vặn vẹo biến ảo đó mất rồi.
Kể cả khi khi một cái đầu lú vào từ chỗ khe hở, cả tấm thân ấy bắt đầu áp sát cậu trong tư thế treo ngược, rồi đến khi mái tóc đen nhánh buông rủ ngay trước mắt cậu, thậm chí là khi đôi tay trắng ởn đã sắp sửa chạm tới đầu cậu, móng tay đen đúa chuẩn bị cứa vào trán cậu rồi, thì cậu vẫn chẳng thể nhúc nhích tí nào.
Tay bỗng nhiên nhói lên, cơn đau đã kéo Quý Đằng về lại với thực tế.
Chiết hỏa tử đã cháy gần hết rồi, cậu vung tay dập tắt nó luôn.
ꜱɑռꜱɦıɾıʓ.ωσɾɖρɾεꜱꜱ.ɕσɷ
Thùng xe lần nữa chìm vào tăm tối.
Con mắt đỏ quạch kia liền biến mất khỏi tầm nhìn.
Quý Đằng như chợt bừng tỉnh giấc sau cơn ác mộng, điều duy nhất cậu cảm nhận được là trái tim nảy lên bình bịch liên hồi, hai bên thái dương giần giật đến nhức nhối, cậu thở hào hển, kinh hoàng ngó quanh, tối thui, hình như đã về lại với trạng thái ban đầu— Sau đó cậu bị một đôi tay bắt lấy.
Xúc cảm trên da, chân thực đến độ như chạm đến sâu trong óc cậu, ngón tay lạnh giá ấy, bấu vào đầu cậu, da đầu tê rần như bị mảnh gai băng đâm trúng.
Hơi thở rét buốt phì phò ngay trên đỉnh đầu, cả cỗ xe đều chìm trong không gian tăm tối và lạnh lẽo.
Quỷ khí ngùn ngụt.
Hai bàn tay chầm chậm rờ rẫm từ đỉnh đầu xuống dần hai bên, sờ đến lỗ tai, móng tay lạnh toát cào dọc theo vành tai, tạo nên âm thanh ma sát kinh hồn táng đảm.
Chợt cậu nghe thấy tiếng lạch cạch.
Cửa xe mở ra, thùng xe lập tức sáng sủa hẳn lên!
Gương mặt xanh xao đến gần như tím tái hiện ra trước mắt Quý Đằng ngay tại khoảnh khắc ấy, đã trở thành chủ đề chính của những cơn ác mộng trong suốt phần đời còn lại của cậu.
Đồng thời, một luồng sức mạnh ập tới tóm ngang hông Quý Đằng kéo đi, cậu chưa kịp hiểu mô tê gì đã bị lôi ra khỏi xe, ngã bịch xuống đất, đã vậy còn bị Hình Tu rớt đè lên, lúc này mới nhận ra người đã kéo cậu là Lạc Hạ Thạch! Mà kẻ đã ném người lên cậu, ngó bộ đồ này, không ngờ lại là tay xà ích?
Thứ treo ngược bên trong xe không đuổi theo ra ngoài, Quý Đằng ngước mặt lên nhòm thử, thì ra cả người nó đã bị Lạc Hạ Thạch dùng tơ bạc cố định lại, nó đang ra sức bứt đứt từng sợi một.
Mặt khác, tay xà ích đáng lý ra đang nằm xả lai thì giờ đây thân thủ lại trở nên hết sức linh hoạt, ban nãy là anh ta hợp lực với Lạc Hạ Thạch, một trái một phải cùng đưa bọn tôi ra khỏi xe, anh ta vừa vứt cái thây Hình Tu xuống đất xong, liền nhẹ nhàng uốn dẻo trên không trung, đáp ngược trở lên trần xe, một tiếng động nặng nề vang lên, thứ dốc ngược trong xe đã bị tay xà ích thẳng chân đạp rụng khỏi nóc, lọt vào trong thùng xe.
Lạc Hạ Thạch xoay người đóng sầm cửa lại.
Gần như cùng lúc đó, trong thùng xe vang lên chuỗi tiếng tơ bạc đứt đoạn.
Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Quý Đằng là té gấp thôi.
Thứ nọ khỏe như vâm, dù có bị nhốt trong thùng xe thì vẫn thừa sức thoát ra chỉ trong tích tắc mà.
Cậu toan vác Hình Tu lên nhắm chạy được bao xa thì chạy, bất chợt giọng Lạc Hạ Thạch vang lên đã ngăn bước chân cậu lại, hắn cất cao giọng gọi: “Sư tôn——”
Sư tôn?
Tay xà ích khẽ khàng lướt xuống từ trên trần xe, dẫu chỉ khoác lên người bộ đồ vải thô, song thần thái lại hết sức phiêu dật, chẳng phải chàng tiên trong núi nọ thì còn ai vào đây?
Quý Đằng láng máng hiểu ra rồi, đây nhất định là một cái bẫy mà thầy trò bọn họ liên hợp nhau thiết kế ra.
“Chạy ngay đi!” Quý Đằng khẩn trương giục giã.
Chàng tiên nọ đáp xuống đất, mỉm cười lắc đầu.
“Thứ đó có thể bào nứt thùng xe chui tọt vào, lẽ nào lại không có cách chui trở ra? Chạy mau!” Quý Đằng vừa dứt lời, dường như để chứng minh quan điểm của cậu là đúng đắn, thùng xe bắt đầu rung lên bần bật! Gỗ vụn mùn cưa bay tứ tung, làm Quý Đằng la oai oái mãi thôi.
Ngay sau đó, toàn bộ phần gỗ trên xe đều bị đập vỡ tan tành, chỉ còn sót lại cái khung sắt, thứ đó giờ đây giống như bị nhốt trong lồng, vừa nhìn là thấy hết.
Là người, không phải là vật gì cả, mà là người, nhưng diện mạo hiện tại của gã thật là đáng sợ, mặc dù y phục cũng coi như lành lặn, là loại đồ con nít hay mặc, cơ mà da dẻ đều tím tái hết trơn, gần như hoàn toàn biến dạng rồi, trên mặt còn có vô số hoa văn trải đều khắp, đáng sợ đến nỗi chỉ liếc nhìn một cái thôi đã ớn lạnh sống lưng rồi.
Chân Quý Đằng nhũn như con chi chi, cậu tin chắc cái khung sắt ấy chả có tác dụng sất, cậu vẫn nhớ như in cái cách mà gã giật phăng mái tôn trên trần xe dễ như bỡn.
Quý Đằng muốn chạy, song vị tiên nọ cùng Lạc Hạ Thạch đều chỉ thản nhiên đứng nhìn.
Nom thái độ của Lạc Hạ Thạch cũng còn tương đối nghiêm túc, chứ vị tiên kia thì cứ cười tủm tỉm mãi thôi, đối diện với tình cảnh như này mà vẫn cười nổi? Quý Đằng thầm nghĩ nếu không phải trong lòng anh ta đã có dự tính sẵn rồi, thì khả năng duy nhất chính là anh ta bị liệt mặt ngoại biên dẫn tới méo miệng.
Nhưng trái với dự đoán của Quý Đằng, kẻ nọ lại chẳng hề xông ra khỏi lồng sắt.
Gã loay hoay mãi trong lồng, thậm chí còn không dám lại gần cái khung sắt vốn chẳng mấy kiên cố ấy nữa cơ.
Lạc Hạ Thạch nháy mắt ra hiệu cho Quý Đằng, bảo cậu hãy để ý những tấm sắt mà xem, Quý Đằng bèn tỉ mẩn săm soi, lấp ló bên trên bề mặt mấy tấm sắt ấy là hình vẽ bùa chú quen thuộc.
Bùa chú này lại đủ để cấu thành một kết giới hoàn hảo?
Đây, đây rốt cục là thế nào?
Chàng tiên rất lấy làm thích thú mà đánh giá người trong lồng, Quý Đằng mò tới bên cạnh Lạc Hạ Thạch, hỏi: “Thứ này là gì?”
“Tơ tội, chẳng phải mấy người tìm nó hay sao?” Lạc Hạ Thạch liếc tôi với vẻ nực cười.
“Sao anh lại biết rằng bọn tôi đang lùng tìm tơ tội?” Quý Đằng nghi ngờ chất vấn, rõ ràng là, cậu chỉ nhờ Lạc Hạ Thạch hỗ trợ truy bắt tên sát nhân cuồng ngược đãi thôi à, làm gì có chữ nào là nhắc tới tơ tội trước mặt hắn đâu.
Lạc Hạ Thạch cười toe: “Thân thể sẽ lưu giữ ký ức của hồn phách, cậu tưởng rằng y là thần thánh, thì hồn phách sẽ không để lại dấu vết gì trong cái xác này ư?”
Thì ra là thế.
Lạc Hạ Thạch biết trong lòng Quý Đằng vẫn còn đầy rẫy nghi vấn, bèn giải thích sơ lược cho cậu.
Trận pháp một khi đã hóa giải, Lạc Hạ Thạch liền biết nhóm Quý Đằng bên này sẽ gặp nguy, hành động đầu tiên của hắn chính là chạy đi tìm sư phụ, kể tuốt tuồn tuồn những gì mình biết cho sư phụ nghe, hòng tìm kiếm sự giúp đỡ.
Theo quan điểm của sư phụ hắn, tơ tội không giống với loại yêu quái đơn thuần như rận Quỷ Bì, nó không phải là yêu quái, mà là hóa thân tội ác của nhân loại, ám trúng người nào, liền khống chế được suy nghĩ của người đó, nó có trí tuệ của nhân loại.
Nếu thùng xe ban đầu đã vẽ sẵn loại bùa chú đầy quyền lực kia, còn khướt nó mới chịu chui vô.
Kế sách của bọn họ chính là trước hết vẽ hơn phân nửa hình bùa lên mấy tấm tôn, nhưng cố ý để dở dang, sau đó dụ nó vào tròng, đánh lạc hướng chú ý của nó, tranh thủ thời giờ hoàn thành nốt phần còn lại, tạo nên kết giới nhốt chặt nó vào trong.
Vì vậy sư phụ của Lạc Hạ Thạch mới giả dạng thành xà ích, một nhóm người cùng lên xe, xuất phát như bình thường, để người bị tơ tội ám theo dõi bọn họ đã đời, cho rằng không có vấn đề gì, mới dám bổ nhào lên nóc xe.
Nói đoạn, Lạc Hạ Thạch tươi cười: “Sau đó thì, cậu biết rồi đó.”
Đúng vậy, biết cả rồi.
Quý Đằng hậm hực nghĩ bụng, khi ấy mấy người đã nhét chiết hỏa tử vô tay tôi, nhằm thu hút sự chú ý của tơ tội, rồi sư phụ anh mới nhanh tay núp trong bóng tối mà vẽ nốt mấy cái hình bùa, phần anh thì dùng tơ bạc trói gô gã lại, cố gắng tranh thủ thời gian được được phút nào hay phút nấy chứ gì.
“Điều duy nhất cần chú ý là, phải đảm bảo đủ lâu để vá lại phần nóc xe đã bị nó phá hoại hòng chui vào kia, tránh cho tơ tội thoát ra theo lối ban đầu.
Hễ ra tay là thành công, quả không hổ là sư phụ.” Lúc nói đến câu cuối, Lạc Hạ Thạch lại còn cố tình tăng âm lượng lên, làm như sợ sư phụ hắn không nghe thấy hay gì á.
Sư phụ của Lạc Hạ Thạch nãy giờ vẫn chẳng nói lời nào, chỉ lo quan sát người bị tơ tội bám vào trong lồng kia.
Một lát sau, mới thình lình lên tiếng: “Người bị tơ tội ám, trong lịch sử cũng từng xảy ra chuyện tương tự, có điều, dựa trên các bản ghi chép, gần như chưa từng xảy ra tình trạng biến đổi về thể chất.”
Lạc Hạ Thạch lễ phép đáp lời: “Vâng ạ, khi xưa toàn nghe nói tới chỉ huy quân đội, hoặc là vua chúa các nước chư hầu, đột nhiên trở nên tàn bạo khát máu, song lại chưa từng nghe nói tới chuyện họ tự mình động thủ, hơn nữa, cũng chưa từng nghe đến việc cơ thể đột biến vì bị tơ tội ám thế này, trông có khác gì yêu quái đâu chứ.”
Sư phụ của Lạc Hạ Thạch gật gù: “Thế thì, vấn đề có lẽ là nằm ở chỗ tơ tội, hoặc là nằm trên người của kẻ mà nó bám lên, hoặc cũng có thể là cả hai?”
“Kính mong sư phụ chỉ giáo.”
Sư phụ của Lạc Hạ Thạch nói: “Theo như những ký ức còn sót lại trong thân thể con hiện tại, tơ tội hẳn là chỉ làm thay đổi tâm tính con người ta thôi, chứ không gây ảnh hưởng gì đến thể chất cả.
Thế mà hiện tại, người này hiển nhiên là không như vậy, rất là lạ.
Có lẽ nào là vì, cái người bị ám này, bản thân gã đã chẳng giống người thường?”
Lạc Hạ Thạch dường như đã ngộ ra điều gì: “Hóa ra là vậy, đây chính là nguyên do khiến sư phụ nhất định phải bắt sống gã đúng không.”
-Hết chương 29-
Chú thích:
Chiết hỏa tử là dụng cụ đánh lửa hay thấy trong phim cổ trang, kiếm hiệp, là một ống đựng mồi lửa, mở nắp ra thổi một cái là có lửa (chắc ai cũng biết có mình tui hông biết:)) [↑].