Quý Đằng dòm anh ta bằng nửa con mắt, cái tay Hề Đao này cứ mở miệng ra là người nghe không chết cũng bị thương, ba má anh phải bất hạnh cỡ nào mới đẻ ra thứ lộn giống như anh vậy? Sao ông giời không nặn cho anh ta thiếu bớt một hồn đi, cho thiên hạ được thái bình chứ.
Đang nghĩ nửa chừng, bỗng đâu nghe có tiếng loảng xoảng, một cơn gió lớn thổi tung cánh cửa sổ vốn đang khép chặt, ngọn nến trên giá lung lay vài cái, rồi tắt ngúm.
Căn phòng trở nên tối đen như mực, chỉ còn sót lại chiếc đèn lồng treo ngoài hiên đang đung đưa trước gió, soi chút ánh sáng yếu ớt vào nơi này.
Cả ba người trong phòng đồng loạt ngoái đầu lại, nhìn về phía ô cửa.
Gió đêm không ngừng quật tới tấp, những trang sách trên bàn bị thổi bay loạt xoạt, gió lùa ngày càng mạnh, giấy bút mực nghiên gì đều bị thổi cho lăn lóc, rớt đầy dưới đất.
Thế rồi khi ánh mắt Quý Đằng nhìn xuyên qua khung cửa sổ, thẳng vào trong mặt sân trống trải, cậu mới thấy lạ lùng làm sao.
Cuồng phong ồ ạt kéo tới khiến đồ đạc trong phòng bị thổi bay tán loạn, vậy nhưng gốc hòe lớn ngoài tường bao lại chẳng hề lay động, dù chỉ một chiếc lá.
Trận gió này, dường như chỉ tác oai tác quái trong sân mà thôi.
Sau đó, giếng nước trong sân bỗng phát sáng rực rỡ, lập loè sắc xanh lạ kỳ, cứ như bị cản lại bởi lớp lưới phép, không cho toả ra bên ngoài, thế là chỉ có thể chậm rãi tích tụ lại bên dưới tấm lưới, càng ngày càng chói loà.
Luồng sáng ấy như hóa thành thực thể sau cùng nó đẩy hẳn cả tấm lưới lên, khiến vô số lá bùa bay phất phơ trong gió lớn, tạo ra âm thanh giống tiếng lục lạc reo vang, chói tai như đang muốn cảnh báo điều gì.
Trong khi Hề Đao vẫn điềm tĩnh như không, thì Lạc Hạ Thạch lại thoáng tỏ vẻ bồn chồn.
“Làm sao bây giờ?” Quý Đằng gửi gắm toàn bộ hy vọng vào Hề Đao.
Hề Đao chỉ đáp lại một câu: “Chuyện tiếp theo giao hết cho cậu đấy.”
Cái gì, cái gì mà giao cho tui, tui chỉ là một linh hồn đã thất thân thôi mà, ê này~!
Quý Đằng còn chưa kịp lên tiếng kháng nghị, Hề Đao với Lạc Hạ Thạch đã rủ nhau ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm mắt điều khí mất tiêu rồi.
Trong phút chốc, người duy nhất còn tỉnh táo ở căn phòng này, lại là kẻ gần như không cần thiết phải giữ tỉnh táo nhất – Quý Đằng.
Cậu không dám cựa quậy, cũng không dám nhìn đi đâu khác ngoài cái miệng giếng nọ.
Gió đã lặng dần, bầu không khí trở nên căng như dây đàn.
Không có bất kì động tĩnh nào, chỉ trừ ánh sáng nơi miệng giếng đang không ngừng đùn đẩy tấm lưới phép lên, trong đêm đen u tối càng trở nên đặc biệt nổi bật.
Dần dần, có thứ gì đó mơ hồ trồi lên chỗ miệng giếng, Quý Đằng trông thấy rõ mồn một, thứ trồi lên mờ mờ ảo ảo kia có hình dạng một con người, trước tiên là cái đầu, kế đó là cánh tay, sau nữa là thân thể lòm khòm.
Khi thân thể đó vươn cao lên, tấm lưới phép cũng bị căng ra hết mức, sau cùng thì rách toạc.
Mấy lá bùa bay tá lả rồi bốc cháy, giữa khu vườn bị bóng đêm bao trùm, chẳng khác gì ma trơi, để rồi bị thiêu rụi ngay lập tức.
Số bùa bốc cháy ấy đã phân tán sự chú ý của Quý Đằng, đến khi tập trung tinh thần nhìn lại chỗ miệng giếng, thì người nọ đã đứng dậy rồi.
Mới đầu, động tác của người nọ vẫn còn lựng khựng, nhưng dần dà, dường như đã thích ứng được rồi, cả người đứng thẳng dậy, ngoẹo đầu sang nhìn, một cái mặt trắng bệch hướng thẳng về phía Quý Đằng thông qua ô cửa sổ.
Cảm giác này, nguy to rồi.
Đó có vẻ như là Đường Kỳ, song lại chẳng giống Đường Kỳ đã từng trò chuyện với bọn họ tí nào.
Cặp mắt em ấy đã không còn đỏ ngầu như lần đầu mới gặp, cũng chẳng phải màu nâu bình thường như sau đó, mà lấm tấm vài nốt đỏ cực kỳ nổi bật.
Em ấy ghé đến sát bên cửa sổ, lại chẳng tỏ ra định làm gì cả, chỉ lo đấu mắt với Quý Đằng.
Trong lòng Quý Đằng tràn đầy khiếp hãi, thế quái nào tơ tội lại có thể phá tan kết giới pháp lực chớ?
Có vẻ như việc này đã khiến cho Hề Đao với Lạc Hạ Thạch bị thương, vậy rồi, vậy rồi tiếp theo phải làm sao đây?
Đường Kỳ ấy vậy mà lại chẳng làm gì cả, chỉ từ tốn đi ra xa, dần mất hút khỏi tầm mắt Quý Đằng, chỉ còn nghe được tiếng bước chân nặng nề, hướng về phía cửa phòng, lúc này Quý Đằng mới sực nhớ ra còn chưa khóa cửa, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, một tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa bị đẩy mở, nhóc ấy vào tới nơi rồi, lê từng bước đi vào trong, dáng đi cứ quái đản thế nào ấy.
Quý Đằng loạng choạng lui về sau.
Thế nhưng nhóc ấy thậm chí còn chẳng thèm nhìn Quý Đằng lấy một cái, chỉ lo xăm xăm tiến về phía Hề Đao đang nhắm mắt ngồi thiền.
Hề Đao tiêu đời rồi!
Suy nghĩ này tức khắc hiện lên trong đầu Quý Đằng.
Ấy thế mà Đường Kỳ lại không ra tay sát hại như trong dự liệu của Quý Đằng, mà chỉ cố cử động tứ chi cứng đờ của mình, đặng móc ra cái túi bắt ma trong vạt áo Hề Đao.
Lạ lùng lắm thay.
Đường Kỳ ì ạch mở miệng túi ra, để rồi, cậu nhóc chẳng chút động đậy nữa, cứ đứng ngây như phỗng.
Song, lại có một lá bùa phát sáng từ trong đó bay ra, lượn vài vòng trong không trung, rồi đáp vèo xuống mặt đất.
Quý Đằng nhìn chằm chằm vào nó, lá bùa phụt ra luồng khói trắng nhạt nhòa, sau khi tản ra, thì có một người đứng ngay đó, không phải tổng tư hình thì còn ai trồng khoai đất này?
Tại sao lá bùa lại hóa thành tổng tư hình?
Quý Đằng còn chưa kịp nghĩ cho thông, tổng tư hình đã bước thoăn thoắt đến trước mặt cậu, song lại chẳng hề nhìn cậu, mà chỉ trao đổi một ánh mắt với Lý phán quan đang trợn trừng mắt lên kia: “Yên tâm, hết thảy đều suôn sẻ, những xác phàm ta chọn trúng đều được hơi thở của hỗn mang phù hộ, cho dù thiên địa có dị biến, cũng hãy cứ yên tâm.”
“Tổng tư hình —” Quý Đằng đang tính hỏi, rồi lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, cứ có cảm giác mọi nghi vấn trong đầu mình đều quện lại như đống cát dưới lòng sông ở núi Sóc, chẳng cách nào lý giải nổi.
Tổng tư hình ra hiệu cho cậu im lặng, sau đó từ tốn bước về phía đầu giường, cúi xuống nhìn Quý Quân vẫn đang say ngủ bên nửa phần giường còn lại.
Một linh cảm chẳng lành dấy lên trong lòng Quý Đằng, cậu hét toáng lên: “Tổng tư hình, anh muốn làm gì hả?”
Tổng tư hình nhếch mép: “Quý Đằng, ngươi vẫn chưa rõ sao? Thứ ta muốn chính là cơ thể có chứa hơi thở hỗn mang của ngươi cùng với cơ thể từng tiếp nhận hơi thở hỗn mang của đại ca ngươi.
Chỉ có như vậy, bọn ta mới có thể nhân lúc thiên địa dị biến mà lành lặn thoát ra.
Quý Đằng xông tới trước mặt hắn: “Tổng tư hình, rốt cục là anh đang nói gì vậy?!” Dẫu rằng cậu còn chưa tỏ tường sự tình chung quy ra làm sao, duy chỉ có một điều là cậu rất rõ, tổng tư hình đã dối gạt cậu.
Đầu óc cậu lúc này cứ rối bời, muốn nhân lúc thiên địa dị biến mà lành lặn thoát ra, lẽ nào Hình Tu thất bại rồi, việc đất trời hỗn loạn đã không thể tránh được nữa?
Quý Đằng còn đang mải nghĩ ngợi, tổng tư hình đã quay người đi, ra tay nhanh như cắt, chỉ điểm nhẹ vài cái vào hồn phách cậu, Quý Đằng đã bất động ngay.
Tổng tư hình di chuyển tới lui trong căn phòng, liền liên tiếp ra tay với Hề Đao và Lạc Hạ Thạch vốn đã nhập định.
Trong phút chốc, Quý Đằng chẳng thể động đậy gì được, không có cảm giác tê dại, không có cảm giác căng cứng, mà hoàn toàn là không còn chút cảm giác nào luôn.
Cậu lập tức hiểu ra tổng tư hình vừa làm gì mình rồi, thuật khóa hồn.
Sau khi xác nhận trạng thái hiện thời của Hề Đao và Lạc Hạ Thạch, tổng tư hình mới ngoảnh lại nói: “Chớ có lo, Quý Đằng, ta cũng chẳng định giết ngươi đâu, đằng nào quân thượng cũng sẽ tái tạo lại thân thể cho ngươi thôi, nên không cần phải sợ.
Hơn ai hết, ta càng hy vọng ngươi có thể bình yên tồn tại đến hết đời đấy.” Tổng tư hình hờ hững nói tiếp, “Chẳng qua trong khoảng thời gian ta nhập hồn vào xác phàm, cũng không mong bị các ngươi phá đám thôi.”
Dứt lời, tổng tư hình bèn đặt tay lên trán Quý Quân, bắt đầu tập trung tinh thần.
Dường như tình trạng của hắn không giống với Lý phán quan, Lý phán quan chỉ trong nháy mắt đã chiếm giữ được thân thể Quý Đằng, mà đến lượt hắn thì lại có vẻ vô cùng khốn đốn.
Từ góc nhìn của Quý Đằng, ánh hào quang đang không ngừng tỏa ra từ trên người tổng tư hình, ắt hẳn đại diện cho điều gì đó.
Song bất kể đại diện cho điều gì, thì cũng chỉ chứng tỏ rằng, tổng tư hình cần có thời gian để hoàn thành, mà đây chính là cơ hội của Quý Đằng.
Thuật khóa hồn, có thể phá giải mà.
Quý Đằng nỗ lực tìm cách, muốn thoát khỏi nó.
Song, thành công được một lần, chưa chắc đã có thể thành công thêm lần nữa.
Hơn nữa, theo sau một lần thành công là vô số lần thất bại, sẽ khiến bạn có tâm lý khủng hoảng rằng “kỳ thật lần thành công trước đó chẳng qua là do mình hoang tưởng ra mà thôi”.
Cứ thế này mãi không phải là cách hay, tổng tư hình bất cứ lúc nào cũng có thể xâm nhập vào thân thể đại ca, vậy thì đại ca sẽ không bao giờ sống lại được nữa.
Hơn nữa, sự xuất hiện của tổng tư hình, có khi còn là điềm báo cho một vấn đề khác nghiêm trọng hơn.
Ngặt nỗi Quý Đằng có rảnh đâu mà đi suy tính nhiều thế, cậu đang sốt ruột đến xoắn đít lên đây này.
Tuy vậy, khóa hồn là thứ phép thuật thiên về tinh thần, nếu bản thân không đủ vững tin rằng nhất định sẽ vượt qua, hoặc niềm tin có hơi dao động một chút thôi, đều sẽ không cách nào phá giải được.
Nhất định phải bình tĩnh lại, loại bỏ tạp niệm.
Quý Đằng ra sức trấn an chính mình, đừng lo gì hết, nhất định sẽ được mà.
Hồn phân ly, phách dời đi.
Hồn phách lần lượt tịnh tiến, nhằm thoát khỏi trói buộc của thuật khóa hồn.
Cậu vẫn nhớ lời dạy của Hình Tu khi ấy, tiếng nói dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, dẫn dắt dòng suy tưởng của Quý Đằng.
Thời gian đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa, điều quan trọng bây giờ là, phải có một mục tiêu, quyết tâm thoát khỏi gông xiềng trói buộc.
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu rồi, có lẽ là rất lâu, cũng có khi chỉ mới chớp mắt mà thôi, Quý Đằng thử động đậy cánh tay, thành công rồi.
Quý Đằng không chút chần chừ, vừa lấy lại được tự do là lập tức nhào tới lôi tổng tư hình ra.
Mặc dù tổng tư hình đang bận tập trung tinh thần, song vẫn rất chi là cảnh giác xung quanh, Quý Đằng còn chưa kịp tiếp cận, hắn đã ngoái đầu lại, vung tay hất cậu ra.
Tuy thế, lúc hắn trông thấy người đang xông lên là Quý Đằng, thì hết sức ngạc nhiên, gần như thốt không nên lời, chỉ biết nhìn chòng chọc vào Quý Đằng đang ngã xuống đất, rồi cất tiếng hét thất thanh: “Sao ngươi—”
Quý Đằng vừa dợm đứng dậy, lại bất chợt sững người ra.
Bởi vì cậu trông thấy sau lưng tổng tư hình, Quý Quân vốn dĩ nằm trên giường, giờ đây đang ngồi dậy!
Đầu ngón tay người đó phát ra tia sáng dìu dịu, ra tay cũng nhanh nhẹn không kém, từ đằng sau tổng tư hình, thi triển thuật khóa hồn y hệt như cách thức của hắn trước đó.
Tổng tư hình nhất thời đứng im tại chỗ, không cách nào xoay người lại, chỉ có thể thấy được Quý Đằng ngay trước mặt mình, thấy được vẻ kinh khiếp đến khó tin trên gương mặt cậu.
Biết sử dụng thuật khóa hồn, chỉ có thể là người ở Âm Dương Đạo.
Thế thì người này tuyệt đối không thể là Quý Quân.
Quý Đằng nhìn lom lom, quan sát ánh mắt và nét mặt người ấy, quả nhiên là Hình Tu.
Trong một tích tắc ấy, Quý Đằng quả thật đã định dù phải bò lăn bò lết cũng phải bổ nhào tới ôm lấy y.
Thế nhưng Hình Tu lại chẳng nhìn cậu lấy một cái, chỉ nhanh chóng tuyên bố: “Nhân danh Hình Tu của Âm Dương Đạo, buộc cơ sở của Âm Dương Đạo tức khắc quay về Vũ Môn!”
Lời còn chưa dứt, một luồng hào quang lạ kỳ đã tỏa ra từ mặt đất, trong nháy mắt vây lấy tổng tư hình đang đơ như tượng.
Lúc này, có vẻ như Hình Tu đã yên tâm, nên mới quay sang nhìn Quý Đằng.
Để rồi, y thoắt cái đã đổi sang vẻ sững sờ, cất giọng nghẹn ngào: “Quý Đằng, tại sao em—”
Thấy Hình Tu tỏ ra bàng hoàng như vậy, Quý Đằng cũng hốt hoảng theo, tại sao lại hỏi tại sao?
Cậu còn chưa nghĩ xong, một luồng sức mạnh kinh hồn, như muốn giằng lấy lục phủ ngũ tạng cậu, nhoáng cái đã kéo cậu vào trong bóng tối sâu thẳm.
-Hết chương 40-
Chú thích: Ở đây tác giả chơi chữ, thất thân nghĩa đen là mất đi thân xác, nghĩa bóng là mất zin á:)) [↑].