Mộc Tư Lý khép cửa lại, ngồi bên mép giường, hắn nắm mảnh vụn trong lòng bàn tay, ấp vào lồng ngực, như thể chỉ cần làm vậy, là có thể cảm nhận được linh hồn cô tịch, trầm lặng nọ, cùng với nỗi khổ đau khi nhốt bản thân trong Trầm Đường.
Hắn ngồi trong phòng mình cười phá lên, hắn đã hiểu rồi, hiểu rõ hết thảy mọi chuyện rồi.
Thì ra, ái tình còn có thể tìm đến theo cách lạ đời như vậy, quái đản như vậy.
Bản thân hắn chưa từng yêu ai, vậy mà ngay khoảnh khắc hồn phách của Vu Nhiên vỡ vụn ấy, lại đem lòng yêu anh ta mất rồi.
Còn chưa kịp có được, đã lập tức mất đi, cũng chẳng thể có nữa.
Quân thượng ơi là quân thượng, chắc ngài cũng không ngờ tới, lại có thể xảy ra chuyện thế này đâu nhỉ?
Hắn buông tay ra, để mảnh vụn ấy hòa vào với hồn phách, trong tích tắc ấy, buồng phổi dâng lên cảm giác khó chịu khôn cùng, là hồn phách của chính mình đang bài xích mảnh hồn cô độc này, hồn phách với hồn phách vờn nhau trong lồng ngực, khuấy tung cả lên, đưa đến cơn đau xé lòng như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, nỗi khiếp đảm bí bách đến gần như chết ngộp, sự khủng hoảng chớp nhoáng hệt như tim vừa ngừng đập.
Cảm giác này, cớ sao lại y hệt phàm nhân khi rơi vào bể tình.
Hai mươi bốn canh giờ sau đó, Mộc Tư Lý đúng giờ đến Trầm Đường, tiếp nhận chức vụ tổng tư hình.
Mộc Tư Lý vốn có thể yêu cầu quân thượng hủy bỏ quy định ‘Vào những lúc không cần tháp tùng thì tổng tư hình không được phép rời khỏi Trầm Đường’, nhưng hắn lại không làm vậy, chỉ ngoan ngoãn tuân theo.
Hình Tu cũng chẳng hề nhắc đến chuyện này.
Dường như giữa bọn họ đã đạt được một sự thỏa thuận ngầm nào đó.
Quy định này cứ thế được duy trì, như là kỷ vật duy nhất chứng tỏ Vu Nhiên đã từng hiện hữu.
Tháng ngày cứ thế bình yên trôi qua.
Mãi đến khi Lý Phàn xuất hiện ở Trầm Đường, với tư cách là một linh hồn chính trực vô tội, thỉnh cầu được trở thành phán quan của Âm Dương Đạo.
Lúc bấy giờ, mảnh vụn vốn vẫn luôn yên nghỉ nơi hồn phách Mộc Tư Lý, bất ngờ điên cuồng xao động, gần như bị hút về phía ấy, cơ hồ đâm hắn thương tích đầy người.
Anh quay về rồi.
Không ngờ anh đã về lại rồi.
Đã hoàn toàn chẳng còn là anh mà tôi trông thấy ngày ấy, nhưng chung quy vẫn là đã quay lại rồi.
Trước khi lửa tình được thắp lại, thứ đầu tiên nhen nhóm trong tâm trí hắn lại là nỗi sầu muộn.
Cảnh tượng ngày hôm đó được tái hiện lại hết sức sống động trong đầu tổng tư hình, quân thượng đã nói, hồn phách của Vu Nhiên cực kỳ phù hợp với tiếng Âm Dương Đạo, nếu có thể tìm lại được—
Hắn biết mỗi một câu nói của quân thượng, đều là nghiêm túc.
Tỷ dụ như hỏi hắn có cam nguyện hiến thân cho Âm Dương Đạo không, thì tức là đã có ý định để hắn xả thân vì Âm Dương Đạo.
Vậy nên, khi y nói hồn phách của Vu Nhiên thích hợp với tiếng Âm Dương Đạo, tất nhiên cũng là lời nói thật.
Một khi quân thượng biết được về sự tồn tại của Vu Nhiên, cũng đồng nghĩa với việc trong lúc anh ta chẳng hề hay biết gì, đã vĩnh viễn mất đi cơ hội được luân hồi chuyển kiếp.
Quân thượng sẽ hết lần này đến lần khác, đưa anh ấy vào Âm Dương Đạo, không ngừng biến anh thành vật chủ cho tiếng Âm Dương Đạo ký sinh, mà cứ mỗi lần như vậy, Vu Nhiên đều cứ tưởng rằng mình chỉ hy sinh có lần này thôi, về sau vẫn có thể tiếp tục cuộc sống tươi đẹp, trải nghiệm những điều mới mẻ.
Quân thượng không cần phải bịa đặt chi hết, vì có những điều nếu ngài ấy không muốn để bạn biết, thì bạn sẽ chẳng đời nào nghĩ tới chuyện chạy đi hỏi đâu.
ѕαиѕнιяιz.ωσя∂ρяєѕѕ.¢σм
Biện pháp lý tưởng nhất chính là lập tức đẩy anh ta đi chỗ khác, để anh ta chuyển thế, lẫn vào giữa biển hồn phách mênh mông, làm thế thì quân thượng mới vĩnh viễn không có cơ hội phát hiện ra anh ấy.
Tuy nhiên, tổng tư hình lại không làm được vậy.
Nỗi nhớ nhung day dứt, thứ vẫn luôn đeo bám mãi trong thâm tâm hắn, cũng khát khao được vỗ về mà.
Sau rốt, hắn giữ Lý Phàn ở lại, ủy thác chức vụ phán quan, cho làm việc ở sảnh phụ của điện Thập Môn.
Nơi đây hẳn là rất an toàn, quân thượng hiếm khi nào ghé đến điện Thập Môn, cho dù có thi thoảng đi ngang, thì cũng sẽ tuyệt đối không đời nào bước chân vào sảnh phụ đâu.
Hắn tự kiềm chế bản thân, không cho phép mình thân cận với Lý Phàn, e ngại tiếp xúc quá nhiều sẽ dẫn đến các hệ lụy không mong muốn, hắn chỉ biết không ngừng ngắm nhìn người nọ thông qua tấm gương nước ở Trầm Đường, như vậy cũng có thể xem như được bầu bạn bên anh từng giờ từng phút vậy.
Hắn quyết định cho phép bản thân được ích kỷ một chút, giữ người ấy lại bên mình đến trước thời khắc thiên địa dị biến.
Đợi đến khi đó, sẽ để người ra đi, đầu thai kiếp khác.
Được thế thì ví dầu hồn phách có bị lọc chữ, cũng chẳng còn gì luyến tiếc nữa.
Bẵng đi một thời gian, quân thượng lại lần thứ hai nổi hứng đột xuất muốn đến sảnh xét xử, tuy vậy, tổng tư hình lại hoàn toàn chẳng chút âu lo, bởi vì quân thượng sẽ chỉ đi ngang qua điện Thập Môn mà thôi.
Vậy nhưng vào đúng thời điểm băng ngang qua ấy, từ trong sảnh phụ bên hông điện lại khéo làm sao vang lên tiếng cười khúc khích, quân thượng vốn dĩ tuyệt đối không bao giờ bước chân vào những nơi như sảnh phụ này, lại bị tiếng cười nọ chọc cho mặt mày hầm hầm, bất ngờ chuyển hướng tiến vào đó.
Mộc Tư Lý biết, điều mà hắn lo sợ nhất rốt cục đã xảy đến.
Giây phút ấy hắn đột nhiên ngộ ra, hắn đã chẳng thể chở che cho Vu Nhiên được nữa.
Vừa nghĩ đến đây, nỗi chua xót lan ra, niềm căm phẫn trào dâng, không cách nào ngăn lại.
Xúc cảm buồn đau dậy sóng trong lòng, không chỉ là khi ấy, mà ngay cả giờ phút này, đều chưa từng thay đổi.
Tổng tư hình ra sức trấn an con tim mình, vậy nhưng khi đối mặt với sát khí đến từ Hình Tu, hành động đó gần như trở nên khó nhằn đối với hắn.
Thứ duy nhất giải cứu hắn chính là tiếng gọi “Quân thượng—” dè dặt của Quý Đằng, giọng nói này đã xua tan bầu không khí căng thẳng tại hiện trường.
Nếu nói về mức độ rối bời trong tâm trạng, Quý Đằng so với tổng tư hình đại để cũng một chín một mười.
Bất kể là Hình Tu trong thân xác đại ca hay thân xác Lạc Hạ Thạch, Quý Đằng đều thấy hết sức thân thuộc, thế nhưng Hình Tu của hiện tại, sao xa lạ đến đáng sợ.
Dẫu cho dung mạo như ngọc, khí chất thanh cao, không chỗ nào chê, song vẻ tàn bạo hiện lên trong mắt, sát khí tỏa ra quanh người, đã hoàn toàn biến y thành một vị thần thượng cổ mà phàm nhân còn lâu mới sánh kịp.
Một Hình Tu lúc nào cũng lờ đờ uể oải, hay cười tủm tỉm, cơ hồ đã chẳng thấy đâu nữa, mà có lẽ, vĩnh viễn cũng không thể thấy lại được nữa rồi.
Ý nghĩ này khiến Quý Đằng hoảng hốt tột bực, tới nỗi cậu không khỏi buột miệng gọi thành tiếng.
Nghe thấy tiếng gọi ấy, Hình Tu mới rề rà ngó sang chỗ Quý Đằng, động tác mang vẻ miễn cưỡng này khiến Quý Đằng không khỏi có cảm giác rằng, phải chăng trước đó Hình Tu đã cố tình không nhìn về phía cậu, là không muốn, hay là, không dám? Thế nhưng sau rốt y cũng đã chịu nhìn một cái rồi, vẻ hung tàn trong ánh mắt dần dần biến mất, sát khí cũng tiêu tan ít nhiều.
Rõ ràng Hình Tu chẳng nói lời nào, cũng chẳng làm gì hết, nhưng dường như đã nhận được lời hiệu triệu, Quý Đằng liền bước đến trước mặt y.
Hình Tu giơ tay lên, khẽ khàng luồn những ngón tay vào mái tóc cậu, ôm ấp gương mặt cậu, nhìn cậu chăm chú, để rồi, trong đôi mắt vốn chưa từng có xúc cảm nào khác, bỗng ánh lên một nỗi bi thương.
Đó là vẻ thống khổ bộc lộ một cách trần trụi, không chút che đậy.
Quý Đằng không hiểu vì đâu Hình Tu lại đớn đau như vậy, chỉ có thể ráng nặn ra một nụ cười, hòng xoa dịu tâm trạng y.
Lúc này, tổng tư hình không dưng bật cười rinh rích, rồi tiếng cười ngày một lớn dần, cuối cùng thì cười sằng sặc đến gần như khản cả giọng, vừa cười vừa nói: “Quân thượng, quân thượng của tôi ơi, để bảo vệ người mà mình yêu, tôi đã lựa chọn xong cả rồi!”
Hắn cười ha hả, chật vật đứng dậy: “Quân thượng nắm trong tay cả Âm Dương Đạo, vận hành đạo lý của đất trời, giờ đây ngài hãy tự mình thử xem, suy cho cùng thì cái gì mới là đau đớn tột cùng, cái gì mới là hối hận không kịp, hừ, rốt cục cũng đến lượt ngài phải đưa ra lựa chọn rồi đấy!”
“Lựa chọn? Ngươi cho rằng tất cả những chuyện này đều là do ngươi chọn?” Hình Tu đột ngột buông Quý Đằng ra, sự hung tàn bạo ngược lại trỗi dậy mạnh mẽ, “Này hỡi tổng tư hình của ta, ngươi trước nay chưa từng được phép lựa chọn đâu, chỉ có ngươi tự cho rằng đó là lựa chọn của mình mà thôi.” Đang nói, Hình Tu bất chợt dừng lại, nở một nụ cười bí hiểm, “Nếu ngươi đã quên rồi, thế thì để ta nhắc cho ngươi nhớ nhé! Có ân hận hay không, ngươi hãy tự mình ngẫm lại đi.”
Vừa dứt lời, Hình Tu bỗng vươn tay về phía tổng tư hình, trực giác mách bảo tổng tư hình phải né ra, song cơ thể lại như bị đóng đinh, không cách nào cục cựa, hắn lần nữa hiểu ra Âm Dương Đạo chính là địa bàn của Hình Tu, ở trong phạm vi này, y nắm toàn quyền quyết định.
Tổng tư hình chỉ còn nước buông xuôi, bàn tay Hình Tu ấn lên đầu hắn, ngón tay lún dần vào trong, cắm thẳng vào đầu một người đang sống sờ sờ, như thể đang sục sạo thứ gì đó trong người hắn.
Không tài nào biết được nét mặt tổng tư hình lúc này, chỉ thấy trái cổ của hắn liên tục chuyển động, cùng những ngón tay bấu chặt lấy mặt đất tới gần như muốn gãy, rõ ràng là đang đau đớn cùng cực.
Quý Đằng hoang mang lắm thay, thời gian trôi qua áng chừng một tuần trà, Hình Tu thình lình rụt tay về khỏi người tổng tư hình, có thứ gì đó đỏ rực lóe lên trước mắt hắn.
Đồng thời ngay trong lúc ấy, tổng tư hình rú lên một tiếng rồi ngã vật ra đất, mồ hôi vã đầy mặt, hệt như vừa phải chịu một trận cực hình.
Nhìn kỹ mới thấy, bàn tay đẹp đẽ như điêu khắc từ ngọc của Hình Tu, đang nắm giữ một sợi dây màu đỏ.
Sắc màu rực rỡ ấy, chẳng phải tơ tội đó ư?
Tại sao, tơ tội lại được rút ra từ trong cơ thể tổng tư hình?
Quý Đằng chẳng hiểu gì sất, mà ngay đến tổng tư hình đang nằm sấp dưới đất thở hồng hộc không ngớt, cũng không khỏi tỏ ra hoang mang.
Hình Tu nhìn sợi tơ tội đỏ thắm đang quấn quýt trên tay mình, nhẹ nhàng thổi phù một cái, tựa hồ có một luồng gió rét lùa tới, tơ tội đột ngột rủ xuống như bị đóng băng, để rồi, sắc màu tươi tắn ấy mau chóng nhạt phai, bỗng chốc hóa ra tro trong lòng bàn tay Hình Tu, rụng rơi lả tả đầy đất.
Hình Tu xoay lưng đi, không buồn nhìn tới tổng tư hình thêm chút nào, chỉ có giọng nói lạnh tanh đủng đỉnh thốt lên: “Ngươi hiện tại có còn dám nói, mọi thứ đều do ngươi lựa chọn, ngươi sẽ không oán trách không hối hận nữa không?”
Hình Tu thốt ra những lời thật vô tình, bằng một ngữ điệu hết sức vô tình, tất cả đều quá đỗi vô tình.
Ít nhất thì từ góc độ của tổng tư hình khi nhìn theo bóng y, hẳn là như vậy.
Vậy mà sao Quý Đằng, người đang đứng đối diện với Hình Tu, lại có một tích tắc bắt gặp được, nỗi bi thương vụt thoáng qua rồi mất hút trên gương mặt Hình Tu.
Tổng tư hình chỉ biết đờ đẫn nhìn nắm tro tàn trên mặt đất.
Một chuỗi ký ức bị chôn giấu, chậm rãi ùa về trong tâm trí hắn.
-Hết chương 43-.