Mang theo quà cáp đi hối lộ quan chức chính phủ, để coi Quý Đằng sẽ có thu hoạch gì đây ^^
Khởi La Huyền Hoàng, một cái tên nghe rất hay, ấy thế mà lại là cơ quan hành hình trứ danh ở Âm Dương Đạo, không ít kẻ phạm trọng tội đều bị đày vào đây, trả giá cho tội ác; đương nhiên Khởi La Huyền Hoàng còn nổi tiếng vì một lý do khác, nghe đâu trước khi được thăng chức, Tổng tư hình đại nhân đương nhiệm đã từng là chấp hành viên ở Khởi La Huyền Hoàng.
[1]
Dạo trước, lúc chỉnh lý hồ sơ cho Lý phán quan, Quý Đằng từng để ý đến địa danh này.
Ở Âm Dương Đạo có chừng mười địa ngục chuyên dùng để nhốt những kẻ phạm tội ác tày trời, trong đó mỗi nơi đều được đặt tên theo phong cách đơn giản, súc tích mà vẫn đủ để hình dung ra sự khốc liệt của nó, đến nỗi khiến người ta quyết tâm kiếp sau nhất định phải không ngừng thử thách bản thân với mọi chuẩn mực đạo đức trong xã hội.
Thế nhưng cùng là nơi xử phạt trọng tội như nhau, vậy mà Khởi La Huyền Hoàng lại lấy cho mình cái tên nghe đến là êm tai, nhờ đó thu hút được sự chú ý của Quý Đằng.
Cũng chính vì hôm đó cậu hiếu kỳ đọc kỹ hơn về nơi này, nên giờ đây cũng đại khái nắm được vị trí của nó trên bản đồ.
Nhờ có bầu rượu để ‘bày tỏ lòng thành với người gác cổng’ được treo bên hông, nên Quý Đằng thấy bạo gan hơn, cũng không còn dè chừng đám phán quan quỷ lại gặp trên đường nữa, cứ thế chạy thẳng một lèo.
[2]
Theo như ghi chép trong sổ sách, “Khởi La Huyền Hoàng, một trong những địa ngục xử phạt trọng tội, nằm ở phía đông nam của điện Thập Môn, ra khỏi cổng số bảy, băng qua một con đường dài khúc khuỷu là đến.”
Bên ngoài điện Thập Môn, Quý Đằng trông thấy lối ra có treo tấm biển đề “Cổng số bảy”, chỉ có một lối đi duy nhất, phía đầu mút được tiếp nối bằng một đường hầm bằng đá sâu hun hút.
Quý Đằng lú đầu vào nhìn thử, bên trong tối om, chỉ thấy lác đác vài ngọn đuốc đang cháy lập lòe, từ chỗ cậu đứng, phải căng mắt ra mà dòm mới lờ mờ thấy một con đường quanh co hiện lên.
Không biết đích đến ở đâu, không biết đi về hướng nào, Quý Đằng chỉ có thể không ngừng tiến bước, nghe theo trực giác, cậu cố gắng đi chính giữa hai hàng đuốc, dẫu rằng ngoài chút ánh sáng leo lét ấy ra, thì cũng chỉ có bóng đêm như vô tận vây lấy cậu, nhưng chẳng hiểu vì sao, cậu chẳng dám lấn ra.
Có lúc suýt thì bước ra khỏi phạm vi chiếu sáng, liền ngửi thấy một thứ mùi ẩm thấp ngai ngái, rất gay mũi, nương theo tiếng gió rít gào mà đến, ngay khi tiếng gió vừa dứt, lại chợt vang lên tiếng cười khanh khách như chuông ngân, nghe rất vui tai, hơn nữa cách cậu có vẻ rất gần, như có thiếu nữ tuổi xuân thì đang vịn vai, ghé sát vào bên tai cậu mà cười vậy! Quý Đằng cố dỏng tai lên nghe, thì tiếng cười lảnh lót nọ bỗng chuyển thành một tiếng thét thất thanh cụt ngủn, làm cậu hết cả hồn, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra như tắm, vội ngó dáo dác xung quanh, thế nhưng thứ duy nhất cậu thấy là màn đêm thăm thẳm, mà những tràng cười đùa, gào rú nọ, lại hóa trở về thành tiếng gió vô nghĩa, chẳng rõ là thổi đến đâu nữa.
Càng đi sâu vào trong, nguồn sáng càng thưa thớt, tù mù, tiếng gió vốn dĩ chỉ có thể nghe thấy mỗi khi sắp ra khỏi phạm vi chiếu sáng, giờ đây thậm chí còn dám thổi vào tận trong lối đi.
Quý Đằng bắt đầu cảm thấy như có người đi lướt qua cạnh mình, tiếng bước chân khe khẽ, tiếng xiềng xích kéo lê, tiếng khóc la thê lương, mọi âm thanh đều hết sức sống động.
Đi một hồi, sau gáy đột nhiên thấy lành lạnh, như thể có ai đó vừa thổi phù một hơi, Quý Đằng nào dám đưa tay lên sờ, đành ngoái lại nhìn thử, sau lưng vẫn tối đen như mực.
Những ngọn đuốc ban nãy dẫn đường cho cậu đến được đây, lúc này đã chẳng thấy bóng dáng đâu, chỉ còn sót lại vài ánh lửa bập bùng le lói ở tiền phương.
Không quay lại được nữa rồi? Quý Đằng nghĩ bụng, chính vào khoảnh khắc cậu chùn bước ấy, mu bàn chân đột nhiên có cảm giác là lạ, như có thứ gì trườn lên, luồn qua chân trái của cậu, trơn tuột, lạnh tanh, lại còn lít nhít nham nhám như vảy cá nữa, to có nhỏ có, chuyển động một cách chậm chạp.
Cổ họng Quý Đằng run run hồi lâu mới dằn lại được tiếng hét chói tai, cậu chẳng dám động đậy dù chỉ một ngón tay, chỉ cố lé mắt dòm xuống, chỗ cả hai chân đều trống không, nhưng xúc cảm để lại trên da thịt ấy sao có thể là ảo giác được, thế là cậu đành giữ im lặng đợi cho nó qua đi.
Ngay khi cảm giác trơn lùi ấy biến mất khỏi mu bàn chân, Quý Đằng liền không dám trì hoãn thêm một giây nào, lập tức vắt giò lên cổ mà lao như điên về hướng có ánh sáng.
Khi cậu bắt đầu tháo chạy, tiếng gào thét, gầm rú trong gió càng trở nên dữ dội hơn, chẳng những thế, một thứ mùi ẩm thấp cực kỳ nồng nặc xộc thẳng vào khoang mũi, nhiều khi Quý Đằng còn cảm thấy như những ngọn gió ấy đang cố tình thổi cho mình giật ngược về sau, vạt áo, tay áo, chốc chốc lại bị kéo mạnh, hệt như có ai đó níu áo cậu.
Thậm chí có đôi lần, Quý Đằng gần như cảm nhận được cơn đau rát khi mấy cái móng tay sắc lẻm cào lên cổ tay mình, cậu ráng nhịn đau để ngó xuống thử, nhưng chẳng có gì sất, không có vết cào, cũng chẳng có móng tay, càng chẳng có cánh tay nào níu kéo gì cậu.
Cậu không thấy được, trong bóng tối có thứ gì đó đang rục rịch ngóc dậy, nhưng lại chẳng thể thấy được.
Quý Đằng hết dám nghĩ, hết dám nhìn cũng hết dám cảm nhận luôn, chỉ biết chạy thục mạng, bất thình lình, một luồng sức mạnh khổng lồ từ bên trên ập xuống, đè lên người cậu, cổ liền tiếp xúc với một vật sắc lẹm: “Kẻ nào tự ý xông vào cấm địa, hiếp xong rồi giết!”
Nói thiệt nha, tuy rằng Quý Đằng vẫn đang bị đè xuống, trên cổ còn kề con dao bén ngót chưa biết hình dạng ra sao, nghe thấy lời hăm dọa chẳng chút thiện ý nọ, vậy mà trong lòng lại chẳng hề có tí sợ hãi nào, trái lại còn mừng rơn.
Giữa bóng tối đầy rùng rợn, bỗng dưng gặp được một thực thể biết nói tiếng người, tuy rằng đối phương dùng vũ khí sắc nhọn uy hiếp mình, dùng lời lẽ hung dữ để dọa nạt mình, song cái cảm giác ấy, thật không ngoa khi nói là còn thân thiết hơn cả mẹ thân yêu nữa!
Quý Đằng thử vùng vằng vài cái, nhưng đối phương mạnh quá, chớ nói là giằng ra được, chỉ riêng việc kêu lên thành tiếng thôi cũng còn khó nữa là.
Lúc này cậu mới chợt nhớ tới bầu rượu Lý phán quan cho, vội lần mò trên người, rồi lôi nó ra, nỗ lực dâng lên.
Rốt cục sức ép trên lưng đã giảm bớt, Quý Đằng có thể thở phào một hơi rồi: “Lý phán quan nhờ tôi mang rượu đến biếu cho người gác cổng!”
Tay Quý Đằng bất chợt trống không, sau lưng cũng không còn bị đè nữa, cậu chật vật lật ngửa lại, lúc này mới có cơ hội trông thấy người gác cổng mới rồi đè bẹp mình— Cơ mà thứ này có thể gọi là người sao?
Trước mắt cậu hiện giờ là một con quái vật chim khổng lồ, bầu rượu cũng đâu phải nhỏ, vậy mà nó ngoạm ngon ơ có khác chi mấy con chim bình thường ngậm hột đậu đâu.
Nó ngửa đầu ra trút rượu vào cuống họng, ực một tiếng, cần cổ nó chao nghiêng, bầu rượu phóng cái pặc về tay Quý Đằng, chính xác đến từng li.
Kế đến, con chim nát rượu nọ làm như ngoẹo đầu sang một bên, trừng đôi mắt đen láy sáng long lanh lên nhòm Quý Đằng.
Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Quý Đằng là, con chim này hình như đang cười thì phải, mà ý nghĩ tiếp theo chính là, con quỷ này sao dòm quen quá vậy ta.
Nếu không xét đến kích cỡ của nó, thì có vẻ giống y chang Câu Tinh lắm mồm đi theo bên cạnh Hình Tu hà.
Thế nhưng cái giọng vừa rồi là sao?
Trong lúc cậu mải nghĩ ngợi, con chim nọ cũng ngoái đầu lại dùng mỏ tự rỉa lông cánh, Quý Đằng trông thấy bộ lông của nó dựng đứng lên, sắc lẻm như dao cạo, hốt nhiên ý thức được rằng, thứ ban nãy kê trên cổ mình, thực tế chỉ là cọng lông vũ thôi ư?
Sau rốt quái vật chim cũng chịu quay lại nhìn Quý Đằng, lần này mở miệng ra lại nói bằng giọng của một mỹ nữ: “Sao hả, quên ta rồi à?”
“Sao lại là ngươi? Tiếng của ngươi? Mà sao ngươi bự quá vậy?” Quý Đằng gắng gượng đứng dậy.
Câu Tinh giương vuốt lên chải chuốt lại bộ lông: “Người gác cổng ở Khởi La Huyền Hoàng vốn dĩ chính là tộc Câu Tinh bọn ta, luân phiên nhau canh gác.
Đứa mà ngươi gặp không phải ta, chẳng qua vì chủng tộc Câu Tinh đều là dị thể đồng hồn, những gì mà toàn bộ các Câu Tinh khác nhìn thấy, thì ta cũng có thể thấy, nên ngươi có quyền xem nó như là ta hay xem ta như là nó đều được.”
Cái giống loài gì mà chẳng có chút không gian riêng tư thế hả!
Quý Đằng giải thích với Câu Tinh rằng Lý phán quan bảo mình đưa rượu đến, Câu Tinh lại rất thắc mắc anh giai Lý phán quan thân mình lo chưa xong kia mắc gì lại tặng rượu cho mình, “Câu Tinh bọn ta đều là bợm rượu, điều này các phán quan đều biết, cơ mà việc gì ổng lại tặng đồ cho ta? Chà, hay là để tỏ lòng cảm kích đối với hành vi giải cứu ổng của đồng tộc ta nhỉ.” Câu Tinh ợ một hơi toàn mùi rượu, phấn khích nhảy chân sáo tới lui.
Thấy nó tâm trạng vui vẻ, Quý Đằng mới lựa lời hỏi han: “Ừm, Khởi La Huyền Hoàng là nơi xử phạt thế nào vậy? Ta chưa đến đây bao giờ.”
“Nơi hành hạ những kẻ phải nhận hình phạt nặng.”
Quý Đằng làm bộ thở dài tiếc nuối: “Thật muốn đến xem thử ghê.”
Hai con mắt Câu Tinh hấp háy đầy phấn khích, “Xem thử thì cũng được thôi, nhưng nếu xảy ra vấn đề gì, chớ có trách ta à nghen.”
Quý Đằng mừng húm, hỏi liền, “Ngươi là người gác cổng, thế thì chẳng hay cổng ở nơi nào?” Nhìn quanh tứ phía, vẫn là không gian đen kịt, tiếng hồn ma khóc than không dứt, song mấy ngọn đuốc dẫn đường quả thật đến đây thì khuất hẳn, đã đi đến cuối đường, mà có thấy cái cổng nào đâu.
Câu Tinh có vẻ đang cười, điệu bộ của nó khá là dị hợm.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, làm Quý Đằng bỗng chốc nảy sinh ý muốn co giò bỏ chạy, đúng lúc này, Câu Tinh đột nhiên ngoác mỏ, ngoạm lấy Quý Đằng, cậu chàng chỉ kịp trông thấy một vùng đỏ tươi, rồi cả người đều bị Câu Tinh nuốt chửng, mùi cồn nồng nặc khiến cậu mắc mửa, sau đó thì mất hết ý thức.
-Hết chương 6-
Chú thích:
1.
Ở đây là chỉ người thi hành các hình phạt, mình tra thấy có từ chấp hành viên, được định nghĩa là người được Nhà nước giao nhiệm vụ thi hành các bản án, nghe ra cũng giông giống nên xài luôn XD[↑]
2.
Lại trong quan lại, là từ dùng để gọi những viên chức cấp dưới trong nha môn, ở đây do quỷ làm nên gọi là quỷ lại.[↑]
Về ý nghĩa của tên gọi Khởi La Huyền Hoàng thì sang chương sau sẽ có giải thích nên mấy bạn nhớ đón xem nhé!.