Xui Xẻo Nhặt Được Một Quả Trứng

CHƯƠNG 52

Phủ đệ của Huyền khải có thanh sơn lục thủy, đủ loại Tiên Thú Tiên Cầm chơi đùa ngoạn nháo, còn có các tiểu tiên đồng đầu hai bính tóc lanh lợi đáng yêu bưng tiên quả điểm tâm đặt lên bàn.

Dương quang rọi khắp nơi nơi, Huyền Khải hôm nay tâm tình bỗng nhiên phi thường tốt mà pha trà, thử xem trà nghệ của mình có bị mai một hay không, nào ngờ trà vừa mới ngâm, một cái huyền y đạo nhân không nhanh không chậm từ xa bay đến, không khách khí mà ngồi xuống, nhìn thấy ấm trà liền rót cho mình một ly, rồi lại mò tới khối điểm tâm, vừa uống vừa ăn, động tác thập phần thích ý, nhưng mi tâm chau lại.

“Sư huynh, ngươi thật là nhanh tay lẹ chân a, cho ngươi chiếm chút tiện nghi đi.” Huyền Khải hừ lạnh một tiếng.

Giả vờ như nghe không ra sự châm biếm trong giọng nói của Huyền Khải, Huyền Thanh tỏ vẻ đoan chính nói: “Ừ, không tồi, nhanh tay không bằng kịp lúc.”


“Ngươi ở nhà ta chực ăn chực uống hơn nửa năm, vậy mà ngươi còn dám nói nhanh tay không bằng kịp lúc, nếu ngươi không phải là sư huynh của ta, ta đã sớm đem ngươi quăng ra ngoài!”

Huyền Thanh nuốt xuống khối điểm tâm cuối cùng, uống một ngụm trà nhuận nhuận cổ họng nói: “Sư đệ, ta có cảm giác tuổi già thật là thê lương a —— “

Huyền Khải lòng đầy căm phẫn nghe xong lời này bỗng nhiên cảm thấy vô lực, cuối cùng Huyền Thanh thở dài một hơi khiến cho hắn nổi hết da gà, hắn nên đi tìm tiểu Tuyết thì tốt hơn, bị sư huynh chọt ngay chỗ đau, ngay cả hắn cũng cảm thấy được mình bây giờ trông…Rất là già, hắn lớn hơn tiểu Tuyết cỡ sáu bảy ngàn tuổi nha!

“Sư đệ, thật vất vả lắm mới có người nguyện ý theo ta cả đời, vậy mà bọn Long Tộc không có nhân tính kia lại chạy đến bổng đả uyên ương, văn bản rõ ràng: Cấm ta bước vào địa phận của Long Tộc, uổng công ta dựa vào năng lực của Huyền Tiên đối đầu với thiên hạ quần Long, hiện tại ta vẫn một mình đơn chăn gối chiếc! Ai~~Ta bây giờ tuổi đếm còn không xuể, lần đầu muốn ăn cỏ cây hoa quả, như thế nào lại ăn nhằm cỏ non? Vậy mà còn không cho ta ăn. . . Ô ô ô…Sư đệ, ngươi đi đâu vậy?”

“Đi đâu cũng được, còn hơn ở đây nghe ngươi lải nhải.” Huyền Khải cưỡi mây bay đi, một trận gió thổi qua liền không thấy bóng dáng hắn đâu.

Chỉ còn hắn…Một người ngồi một mình, quay lại nhìn chén trà tỏa hương thơm ngát, Huyền Thanh nhắm mắt lại cái gì cũng không muốn nghĩ, để mặc trong đầu mình một khoảng không mờ mịt, đây chính là thói quen trước khi hắn gặp Thiên Tứ, lúc này đây cái thói quen ấy lại trở về bên cạnh hắn, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy trống trải quạnh hiu đến như vậy?!

Khi hắn mở mắt lại lần nữa liền nhìn thấy nước trà đã nguội lạnh, Huyền Thanh hết cầm rồi lại buông chén trà xuống, hắn khẽ thở dài rồi đứng dậy, hắn nhất định phải kiếm chuyện để làm a~~Bằng không hắn sẽ không kiềm lòng được mà chạy vào địa giới của Long Tộc, nếu khiến cho Tiên-Long giằng co, thì cái tên đầu sỏ gây nên tội tày trời (là hắn) nhất định sẽ được trực tiếp đưa đến Tru Tiên Thai dùng cái chết để tạ tội a~~


Sực nhớ ma khí trong Tửu Hồ Lô vẫn còn chưa luyện hóa xong, Huyền Thanh theo thói quen đưa tay sờ thắt lưng, không thấy, lúc này mới nhớ là để quên Tửu Hồ Lô ở nhà, hắn quả nhiên càng ngày càng thất thần, ông bạn già đeo trên lưng mấy trăm năm, lúc xuất môn như thế nào lại quên mang theo bên mình?! Cũng may là nhà mình ở ngay trong phủ Huyền Khải, đi không bao lâu đã đến cửa nhà.


Bỗng Huyền Thanh nhìn thấy một thiếu niên đang đứng dưới tán Hòe già, thiếu niên xinh đẹp dị thường, khuôn mặt nhỏ nhắn, mũi cao cằm thon, đôi môi căng mọng hồng nhuận.

Huyền Thanh lẳng lặng đứng ngoài cửa, nhìn thiếu niên hết lắc lắc Tửu Hồ Lô, rồi lại giơ Tửu Hồ Lô lên cao nhắm một bên mắt nhìn vào bên trong, lại tiếp tục tức giận lắc lắc Tửu Hồ Lô.

“Lão Hòe già, tại sao lần nào Huyền Thanh lắc đều ra Tiên Nhưỡng? Còn ta lắc thì đều ra Thủy Quả Tửu a~?” Thiếu niên không khách khí tiếp tục lắc lắc Tửu Hồ Lô, “Ta muốn uống Tiên Nhưỡnggggg!”

Bởi vì Tửu Hồ Lô là do Huyền Thanh dung luyện từ pháp bảo mà thành, ngay từ đầu đã mang cấp bậc Tiên Khí, chỉ có Huyền Thanh mới biết cách sử dụng nó. Lão Hòe già lung lay cành lá, miễn cưỡng trả lời.

Long Ấn đỏ thẫm nằm giữa mi tâm, kim lân lấp lánh, thiếu niên kim mâu sáng lạn thoáng chút ảm đạm buồn bã, hướng ánh mắt mong chờ về phía Tửu Hồ Lô, ủy ủy khuất khuất nói: “Nhưng mà ta bây giờ rất muốn uống Tiên Nhưỡng nha~Ta chờ Huyền Thanh đã lâu rồi, vậy mà hắn cũng không trở về, quả nhiên hắn không thích hình hài trưởng thành của ta.”

Mới nhiêu đó thôi đã gọi là “trưởng thành” sao? Lão Hòe già khịt mũi khinh thường, trước kia nó so với chiếc đũa quả là nhỉnh hơn một chút, nhưng bây giờ so với cổ tay còn muốn bé hơn, khi nhìn thấy Huyền Thanh cưỡi bạch vân đi lòng vòng cầu may thì lão lại nghĩ ngay đến việc: Tên Huyền Thanh kia chắc là muốn đi tìm một con rồng nguyện ý bỏ nhà theo hắn, kết quả vừa thấy con Ngũ Trảo Kim Long thì biết ngay trên đời này chỉ có tên Thiên Tứ ngu ngốc kia là đồng ý bỏ nhà theo hắn mà thôi, sao không lo ở nhà hảo hảo làm Long Đế đi, chạy tới đây làm cái gì?


“Ta chỉ có thể đợi ở đây một canh giờ thôi, nếu không trở về kịp thì bốn lão đầu kia không tức đến giậm chân hay sao?, nói Huyền Thanh tính cách loạn thất bát tao chỉ biết đem ta dưỡng thành cái loại loạn thất bát tao, suốt ngày chạy theo Huyền Thanh hùa nhau ăn trộm rượu, hùa nhau đi cướp bóc, hùa nhau đi ăn chực, không chút phẩm vị, làm mất hết thể diện của Long Tộc, bọn họ nói rất là dài dòng lê thê a~~~” Thiên Tứ bĩu môi nói.

Lão Hòe già vừa định tán đồng lời nhận xét của Tứ Hải Long Vương, thì có người tới trước giành lời của lão ——

“Bọn họ nói không sai, ngươi theo ta quả thật làm mất hết thể diện của Long Tộc.”

Thanh âm của Huyền Thanh từ phía sau truyền đến, Thiên Tứ lập tức kinh hỉ xoay đầu lại, lập tức bổ nhào về phía hắn, vui vẻ chạy vòng quanh hắn, ánh mắt chờ mong hỏi: “Huyền Thanh, ngươi có nhớ ta không?”

Huyền Thanh rũ mi nhìn xuống, không trả lời câu hỏi của Thiên Tứ, mà ngược lại hỏi nó: “Có muốn cùng ta lập ước định hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận