Xui Xẻo Thì Xui Xẻo

Ước chừng qua một hồi, tiếng kêu thảm thiết đã ngừng hẳn, mà ngọn lửa ma trơi xanh lè kia cũng dần dần tắt ngúm.

Ta không có lập tức nhìn tới người bột đã mềm nhũn nằm dưới đất kia, bởi vì bóng người còn lại đã thu hút sự chú ý của ta. Bóng người nọ thon dài đứng thẳng, ta chỉ có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng của hắn mà thôi. Nói thế nào đây, đó là một gương mặt nghiêng khiến cho một kẻ thân cũng là nam giới như ta hận không thể rạch hai vết lên trên đó. Nói thẳng ra thì ngoại hình như vậy, rõ ràng là muốn đối đầu với toàn bộ đàn ông trên thế giới này mà!

Ta rất muốn rủa thầm hắn vài câu, có điều môn quy của Bình Tâm nhai không cho phép đệ tử trong môn rùa thầm người khác. Đây là ý của chưởng môn đời thứ nhất, nói rằng nguyền rủa là một thứ chẳng có ích lợi gì cả. Nếu như chỉ biết rủa thầm trong lòng, không bằng lựa chọn báo thù bằng hành động thực tế, có vậy mới không uổng là người của Bình Tâm nhai. Cho nên ở trên Bình Tâm nhai này tất cả chúng ta đều không thể rủa thầm đối phương được.

Nghĩ như vậy, ta bèn khấn một nguyện vọng.

Ông trời, nếu như ông đã lỡ để cho ta nhìn thấy một nửa gương mặt hình dạng như vậy rồi, ta cũng không so đo với ông làm gì. Nếu như ông không muốn trở thành kẻ thù của toàn thể nam giới trong thiên hạ, thì ta sẽ cho ông một cơ hội lập công chuộc tội, ông hãy làm cho nửa gương mặt còn lại của hắn còn đẹp hơn nửa gương mặt bên này gấp trăm lần!

Ha ha, bất kể là ai nghe được, thì đây cũng tuyệt đối là chúc phúc, không phải nguyền rủa nha!

Chẳng qua, nếu như một nửa mặt còn lại của hắn đẹp hơn gấp trăm lần, vậy chẳng phải gương mặt của hắn mất cân đối sao, ha ha ha ha…

Sự thật chứng minh từ đầu đến cuối ông trời chưa bao giờ thèm quan tâm đến ta.

Hắn chậm rãi quay đầu lại, ta đối với ông trời cũng chậm rãi từ kỳ vọng, thất vọng biến thành tuyệt vọng. Mẹ nó, đừng hiểu lầm, hắn căn bản không phải là bị huỷ dung nửa gương mặt! Mặt mũi như vậy, nếu như ta tạt acid hắn, nhất định sẽ trở thành hành vi nhận được nhiều lời khen chê trái ngược từ hai giới nam nữ nhất từ trước đến nay.

Người này… Nếu như hắn quả thật là người, thì tuổi tác đại khái cũng tương đương với ta, hoặc có lẽ là nhỏ hơn ta một chút. Điểm đặc biệt nhất ở hắn là một đầu tóc dài màu bạc bóng loáng, trong bóng đêm hết sức nổi bật và yêu dị. Tuy rằng hắn mỉm cười đứng đó, nhưng ánh mắt hắn nhưẩn giấu thâm ý, ta càng nhìn, càng thấy mình không thể nào dời đi tầm mắt.

Không đợi ta mở miệng hỏi, hắn đã đi về phía ta, mang theo ý cười, chẳng mấy chốc đã đến ngay trước mắt. Gió đêm thổi bay mái tóc dài của hắn, đuôi tóc cơ hồ phất qua mặt ta. Một là bởi vì vóc người hắn cao hơn ta, hai là vì vị trí hắn đứng cũng cao hơn ta, nên khi hắn đứng trước mặt ta, cả người hắn che khuất ánh trăng, một mảnh bóng râm bao trùm lên ta, khí thế kinh người ập đến khiến ta sợ hãi, cảm giác này, hắn thật sự không giống người thường!

Hoặc có lẽ nên nói, người đứng dưới ánh trăng này, thật là người hay sao?

Mặt đối mặt, hắn cũng chú ý thấy ta nhìn đến ngây dại, liền nở nụ cười trêu tức, vẻ mặt càng thêm vui vẻ: “Ngươi ngẩn người làm gì? Đã nhìn thấy rồi, chẳng lẽ không muốn nói gì sao?”

Nhìn thấy rồi…

Nói cái gì…

Một giây sau tiếng hét thảm thiết của ta vang vọng khắp Bình Tâm nhai:

“Có quỷ a a a a a a a!”

Ta đang hét hăng hái, chợt bị đánh một cái thật đau vào đầu. “Ngươi kêu cái quỷ gì! Là ta! Ta là đồ đệ của ngươi đây!”

Ta run rẩy nhìn qua, nhìn từ trên xuống dưới: “Điển Mặc?”

Hắn gật đầu.

“Thế nhưng làn da đen của ngươi đâu? Sao lại trở thành bộ dạng như thế này?”

Hắn liếc ta một cái: “Yêu độc đã được giải trừ, màu đen trên da tự nhiên sẽ phai đi. Không phải là làm sao trở thành bộ dạng như thế này, mà bộ dạng của ta vốn là như thế này.”

Bước đến gần một chút, ta phát hiện hắn dĩ nhiên đã cao hơn ta không ít, nên vô cùng không vui.

Tuy rằng ta cũng không muốn tỏ ra quá mức kinh ngạc trước một việc cỏn con, thế nhưng nỗi băn khoăn trong lòng không cách nào gạt đi được, ta nhịn không nổi hỏi một câu: “Vì sao mỗi lần bị tấn công, ngươi lại lớn lên cao lên?”

Hắn cười mà không đáp.

“Không nói thì thôi.” Ta quay mặt đi: “Đúng rồi, sau này ngươi cần phải hết sức cẩn thận, không được để bị tấn công nữa.”

“Sư phụ, ngươi lo cho ta?” Hắn cười càng thêm vui vẻ, mặt mũi tuấn tú cũng thật có lợi nha, miệng thì cười đến độ sắp toét đến mang tai, vậy mà mị lực vẫn bắn ra bốn phía. Nếu đổi lại ta mà cười thành cái dạng đó, nhất định là không còn hình tượng gì để nói.

“Nói nhảm, ngươi cứ lớn lên theo cách đó, chỉ cần bị tấn công vài lần là thành ông lão rồi!” Ta hầm hừ nói: “Đến lúc đó ta sẽ vỗ tay khen ngươi lớn nhanh!”

“Sư phụ, ngươi rốt cuộc đang giận cái gì chứ?” Đại khái hắn cũng cảm thấy ta không vui, nên thăm dò hỏi thử.

Ta ngậm miệng. Dù sao cũng không thể nói là bởi vì ngươi cao hơn ta đẹp trai hơn ta, mặt mũi của vi sư còn biết để đâu…

Ta ấp úng một hồi: “Vì sao đến giờ này ngươi mới tới?”

Đã muốn vu tội cho người ta, lo gì không tìm được cái tội danh chứ.

Ta không nói thì thôi, vừa nói Điển Mặc liền hung hăng nhéo hai má ta: “Ngươi còn dám nhắc tới, bảo ngươi đợi ngươi không đợi, ngươi muốn chết hay sao! Tại sao không biết chạy trở về hang?”

“Làm sao ta biết được ngươi có thể đánh lại nó hay không, rủi như ngươi đánh không lại, vậy chẳng phải là ta hại ngươi?!” Ta cố gắng bảo vệ gương mặt bị hắn nhéo phát đau, trừng mắt cái tên đệ tử không biết lớn nhỏ này.

Nghe như vậy, hai tay Điển Mặc đang nhéo má ta chậm rãi buông ra, hắn nhìn ta, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.

Vì vậy chúng ta đều im lặng.

Qua một hồi lâu, ta thậm chí nghi ngờ không biết người trước mắt ta lúc này có thật là đệ tử Điển Mặc của ta không? Hắn cao lên trắng ra rồi, cảm giác cứ như là một người hoàn toàn xa lạ vậy.

Thì ra để nhận biết một người, diện mạo bề ngoài là rất quan trọng.

Ta là người phá vỡ im lặng trước: “Thật ra, ta bắt đầu có chút hoài niệm bộ dạng đen đen của ngươi trước kia.”

“Hoài niệm là gì?” Hắn đột nhiên thốt ra một câu như vậy.

“Hoài niệm là, trong lòng ngươi thỉnh thoảng lại nhớ tới một điều gì đó, một người nào đó, nhớ đến lại cảm thấy có chút buồn khổ, rất muốn được gặp lại lần nữa.” Ta vận dụng hết khả năng giải thích cho hắn từ ngữ nọ.

Hắn cái hiểu cái không, chăm chú nhìn ta, nghiêm túc nói: “Sư phụ, ta sẽ hoài niệm ngươi.”

Mẹ nó, ta còn chưa có chết!

Ta vung tay lên, đập vào cổ hắn. (Quá thấp nên đánh không tới mặt? @[email protected])

“Sư phụ, làm gì vậy!” Hắn xoa cái cổ, vẻ mặt không hiểu.

“Không có gì.” Ta nhìn cái tên khiến ta có phần tự ti trước mắt, đột nhiên nảy ra ý muốn đùa dai: “Đồ đệ à, để kỷ niệm hai chúng ta gặp nhau, ta đặt cho ngươi một nhũ danh nha.”

“Cái gì?”

“Lần đầu ta nhìn thấy ngươi, đặc điểm lớn nhất của ngươi là vừa nhỏ vừa đen, đúng không? Nên nhũ danh của ngươi sẽ là Tiểu Hắc, thấy thế nào?”

Hắn lập tức lắc đầu phản đối: “Tên quá khó nghe, không cần không cần.”

“Sư phụ nói tên này hay, ngươi dám nói không cần!” Vi sư cũng muốn cứng rắn một lần.

“Sư phụ, thương lượng một chút đi!” Hắn nhìn ta vẻ tội nghiệp.

“Ngươi dám có ý kiến?” Ta làm bộ ngạc nhiên.

“Ta có ý kiến!”

“Có ý kiến cứ việc nói, dù sao ta cũng không nghe.”

“…”

“Ta đã quyết định rồi, để kỷ niệm màu da đen của ngươi, sau này bất kể là nuôi thú cưng hay là nhận đệ tử, toàn bộ đều sẽ gọi Tiểu Hắc giống ngươi. Không muốn thì trục xuất khỏi sư môn.” Ta cười ha ha: “Tiểu Hắc, ngươi nghe rõ chưa?”

Hắn rầu rĩ “ừ” một tiếng, ta nhìn liền thấy vui vẻ trong lòng.

“Tiểu Hắc.” Ta vươn vai: “Ngày hôm nay quả thật là một ngày rất đáng kỷ niệm.”

“Thật sao?” Gương mặt ủ rũ của Điển Mặc rốt cuộc cũng có một chút tươi vui.

“Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong đời ta thức trắng đêm, đương nhiên là đáng để kỷ niệm rồi.” Khó có được Tiểu Hắc nhất trí với suy nghĩ của ta, ta cười ha ha: “Quay về ngủ thôi!”

Ta mới đi mấy bước, Tiểu Hắc ở phía sau gọi ta, ta bèn dừng chân, quay đầu nhìn lại.

Hôm nay là mười sáu, hắn đứng trên sườn núi, sau lưng là một vầng trăng tròn vành vạnh, rõ ràng đêm nay sáng hơn bình thường nhiều lắm, vậy mà ta lại cảm thấy u ám, ánh trăng sáng dường như đã bị Tiểu Hắc chặn đứng rồi, không một tia sáng nào lọt được đến chỗ ta. Toàn thân hắn được bao phủ bởi một mảng bóng đêm đen thẳm, mái tóc bạc dài sáng bóng của hắn phất phơ theo gió đêm. Hắn đứng đó, mặt mũi đều chìm khuất trong bóng tối, chỉ nhìn thấy đường viền quanh thân hình của hắn, nhưng cho dù như vậy, thì đó vẫn là bóng người động lòng nhất từ trước tới nay dưới ánh trăng sáng lạnh lùng. Lời nói của hắn nhẹ nhàng nương theo cơn gió truyền lại, vẫn là vấn đề vừa rồi: “Nếu hiện tại đã biết ta là ai, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”

Ta suy nghĩ một lát, nhìn đầu tóc bạc tung bay của hắn, nói: “Tiểu Hắc, ngươi còn trẻ tuổi mà tóc đã trắng xoá thật lợi hại.”

Hắn phì cười ra tiếng, phá vỡ bầu không khí vô cùng động lòng nhưng cũng hết sức xa lạ vừa rồi: “Tóc của ta vốn có màu bạc, không phải là tóc trắng, sư phụ!”

“Nhìn vào cũng như nhau. Đúng rồi, người bột kia đâu?” Ta nhìn xung quanh, rõ ràng vừa nãy còn có một đống bột màu đỏ mềm nhũn nằm trên đất, hiện tại lại không thấy đâu nữa.

“À, vừa rồi lúc ta nói chuyện với sư phụ, nó đã lặng lẽ bò xuống núi rồi. Hiện tại đang ở ngay dưới núi kia kìa.” Tiểu Hắc chỉ xuống chân núi, thếnhưng ta không thấy được gì cả.

Thôi đi, hiện tại còn có việc quan trọng hơn, ta xoay người chạy xuống núi: “Ai nha, còn không biết sư bá và sư đệ của ngươi sống chết ra sao rồi.”

Tiểu Hắc đuổi theo phía sau ta: “Ai, sư phụ, không liên quan đến chúng ta. Bọn hắn hành hạ ngươi như vậy, ngươi cứ mặc kệ cho bọn hắn chết đi.”

“Ngươi nói cái gì vậy, bọn họ cũng là bất đắc dĩ. Dù sao họ cũng không có ngược đãi chúng ta! Đi cứu người thôi!”

“Cứu cái gì chứ, ta không cho bọn hắn một đao xem như bọn hắn may mắn.” Tiểu Hắc hừ một tiếng.

Ta trừng mắt nhìn hắn, hắn lập tức sửa lại lời nói: “Được rồi được rồi, đi xem thì đi xem.”

Kỳ quái ở chỗ, đại sảnh vẫn âm u thăm thẳm như cũ, thế nhưng đi cùng với Tiểu Hắc thì không thấy có gì đáng sợ cả. Thậm chí bầu không khí lạnh lẽo u ám cũng lui lại theo từng bước chân tiến lên của Tiểu Hắc. Có vẻ như Tiểu Hắc rất đáng tin cậy nha.

Lưu Tịch còn đang ngã nằm trên hành lang, ta kiểm tra hơi thở của hắn: “Hắn còn sống, cũng không thấy có ngoại thương gì cả, vì sao lại bất tỉnh chứ?”

“Hắn mất quá nhiều công lực, cho nên đã rơi vào hôn mê rồi.” Tiểu Hắc không mấy quan tâm bước qua thân thể hắn, đi vào trong phòng. Ta ôm Lưu Tịch, mang vào phòng đặt hắn lên giường.

Phan Khổng cũng vẫn nằm sóng soài trên đất, ta cố gắng lật người hắn lại, kiểm tra: “Ai nha, không thở nữa! Hắn chết rồi!”

Tiểu Hắc lắc đầu: “Không đâu. Hắn đã tiến vào cảnh giới Quy tức, có lẽ là đột nhiên bị tấn công, mà tình trạng thân thể hắn lại không ổn, nên mới…” Nói đến đây Tiểu Hắc liếc mắt nhìn Lưu Tịch, mặt của ta lập tức đỏ bừng. Kỳ lạ, sao ta lại đỏ mặt chứ!

“Cho nên hắn không cách nào chống cự, đành lựa chọn phương pháp Quy tức, làm như vậy sinh mệnh và công lực của hắn sẽ đồng thời ngưng lại thu vào trong, người bột sẽ không chiếm được chút lợi ích nào.”

“Vậy à.” Hai người đều còn sống. Thật tốt quá. Ta cũng ôm hắn lên giường, lúc này mới thở ra nhẹ nhõm, cơn buồn ngủ liền ập đến.

Thấy ta dụi mắt, Tiểu Hắc vẫn luôn buồn chán muốn chết nãy giờ đột nhiên tiến lại gần: “Sư phụ, ngươi buồn ngủ rồi sao? Cách vách có phòng ngủ, để ta dọn dẹp cho ngươi.” Nói xong, hắn hưng phấn bừng bừng chạy đi.

Lạ thật, sao tự nhiên lại ân cần như vậy.

Người xưa có câu, vô cớ xum xoe, không gian cũng trộm.

Gian… Trộm… Ta một thân một mình, không vợ không con lại không có gia tài gì cả… Còn đang suy nghĩ, bên kia đã nghe tiếng Tiểu Hắc vọng lại: “Sư phụ, xong rồi, qua đây!”

Dù sao ta cũng buồn ngủ, mặc kệ hắn đi.

Đẩy cửa ra, ta sững sờ tại chỗ.

Tiểu Hắc lười biếng nằm trên giường trúc, mái tóc bạc trút xuống như thác, bên dưới lớp áo ngoài mở rộng, đường cong ưu mỹ của thân thể hắn khi ẩn khi hiện. Lúc ta tiến vào, hắn vẫn cứ giữ tư thế nửa nằm như vậy.

Ta nghi ngờ hỏi: “Ngươi chẳng phải đi trải giường sao?”

Khoé môi hắn cong lên, hơi nghiêng người vươn một tay về phía ta: “Ta chẳng phải đã trải sẵn giường rồi đấy thôi?”

“Nơi này rất nhiều phòng, ta không muốn phải chen chúc một giường với ngươi.” Ta xoay người định đi, hắn gọi ta lại: “Sư phụ!”

“Gì nữa?” Ta có chút tức giận đáp lời.

“Sư phụ____!” Hắn lại gọi ta, lần này mang theo giọng mũi, nghe vào tai có vẻ như đang làm nũng.

Trong lòng thầm nghĩ, tuy rằng thân thể lớn lên, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi. Thấy hắn vẫy vẫy tay, ta liền đi đến gần giường trúc, hắn lại ngoắc ngoắc ngón tay, ta cúi đầu ghé lại gần.

Mang theo hơi thởấm áp, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Sư phụ, tốt xấu gì ta cũng đã cứu ngươi khỏi tay người bột, ngươi cũng nên biểu hiện một chút đi chứ?”

Ta nghiêng đầu, nhìn thấy trong đôi mắt sáng lấp lánh của hắn có hình bóng ngốc nghếch của ta, ho khan một tiếng: “Đồ đệcứu sư phụ là đạo lý hiển nhiên, có gì mà phải biểu hiện.”

Hắn đột ngột vươn tay giữ cần cổ ta, không cho ta lui lại, hơn nữa ngón tay còn nhẹ nhàng vuốt ve: “Sư phụ, biểu hiện nho nhỏ một lần thôi.”

“Ai, nhột quá, ngươi nhẹ chút!” Ta cố gắng cứu vớt cái cổ của mình: “Ngươi muốn biểu hiện nho nhỏ như thế nào?”

Hắn cười cười, dùng sức kéo cổ ta, khiến ta cúi xuống gần hơn nữa, chóp mũi của hắn cơ hồ lướt qua chóp mũi ta, thân mật ghé sát vào tai ta thì thầm: “Lấy thân báo đáp được không?”

Toàn thân ta cứng đờ…

Như vậy mà gọi là biểu hiện nho nhỏ?

Vậy biểu hiện to lớn hơn một chút có phải là chinh phục thế giới cho ngươi không?

Đại khái cảm nhận được thân thể ta cứng ngắc, Tiểu Hắc nhẹ nhàng rút tay khỏi cổ ta, xoay người xuống giường, thuận tay sửa lại khăn trải giường ngay ngắn: “Ngươi căng thẳng làm gì, ngày hôm nay ta cũng chỉ nói nói mà thôi.”

Thì ra là vậy, ngươi chỉ nói nói mà thôi, ta thở ra nhẹ nhõm, mà cái từ chỉ hạn định thời gian “ngày hôm nay” đã bị ta tự động bỏ qua không để ý.

“Dù sao ta cũng không nghĩ có thể dễ dàng được. Từ từ sẽ đến.” Hắn chớp mắt, nở một nụ cười mê người. Ta tự thôi miên mình, ta không nghe thấy, cái gì ta cũng không nghe thấy.

“Ta ngủở phòng bên cạnh. Sư phụ ngươi cũng nghỉ ngơi đi.” Lúc ta leo lên giường, Tiểu Hắc đã đi đến bên cửa, hắn đưa lưng về phía ta, đột nhiên lại nói: “Sư phụ, ngươi có còn nhớ lúc ta bị Dị Hoả Phượng của Vân Trâm và Vân Thoa tấn công không?”

Ta theo không kịp suy nghĩ của hắn, nhưng mà việc đó, quả thật là có.

“Lúc đó, ngươi đã gọi tên ta ba lần.” Tiểu Hắc không quay đầu, tay hắn đặt lên cánh cửa gỗ khắc hoa: “Cho nên, ta cũng sẽ buông tha cho ngươi ba lần.” Hắn quay đầu lại, khoé môi cong lên một nụ cười khó hiểu: “Nhưng mà, chỉ ba lần thôi.”

Trong lúc nói chuyện, hắn đã mở cửa, lần cuối cùng quay đầu lại hắn nói một câu hết sức kỳ lạ: “Nếu như cô đơn gối chiếc khó ngủ, gọi ta.”

Nói ngu ngốc gì vậy chứ, nơi này là phòng khách, gối đầu rất nhiều.

Cửa nhẹ nhàng khép lại, căn phòng chìm vào một mảnh yên tĩnh.

Thế nhưng lời vừa rồi của hắn vẫn treo lơ lửng trong lòng ta…

Ba lần mà thôi…

Không sợ không sợ… Có câu là, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.

Cho nên, ba lần, chính là muôn lần, là vô số lần.

Nghĩ như vậy, ta bình yên ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, ta bị những tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài làm giật mình tỉnh giấc.

Ngẩng đầu nhìn, lúc này là giữa trưa, cánh cửa phòng nghị sự đã hoàn toàn mở tung, ánh mặt trời rải bên ngoài song cửa, một mảnh rực rỡ.

May mà tối qua vẫn mặc nguyên quần áo đi ngủ, cho nên sáng nay rời giường nhanh hơn ngày thường. Nhìn trái nhìn phải, phòng khách này hiếm khi sử dụng, không có nước, tự nhiên không rửa mặt được. Ta cũng không mấy nuối tiếc dụi dụi mắt, đi ra ngoài.

Những tiếng ồn ào phát ra từ đại sảnh, ta đứng ở hành lang nhìn qua, thấy một đám đầu người đen nghìn nghịt, doạ ta giật mình nhảy dựng. Xem ra mọi sinh vật có khả năng nói chuyện của Bình Tâm nhai đều tập trung ở đại sảnh, khiến cho đại sảnh bị quá tải một cách nghiêm trọng, ta không muốn tăng thêm áp lực cho nó nữa, rụt đầu núp sau cây cột hành lang. Mà trên cái ghế dài êm ái dành riêng cho chưởng môn, có một người thanh niên ưu mỹ nửa nằm nửa ngồi, ta sửng sốt một lúc mới nhớ ra, đúng rồi, hắn là phiên bản thăng cấp của đệ tử Điển Mặc của ta.

Mọi người đều đang châu đầu ghé tai, đoán xem cái tên to gan làm loạn đó là ai.

Ha ha, câu đố này xem ra chỉ có ta đến giải mới được thôi. Ta từ sau lưng cây cột xê dịch ra ngoài, cao giọng ho một tiếng, thành công lôi kéo sự chú ý của mọi người.

Không ngờ rằng, tất cả các đệ tử vừa nhìn thấy mặt ta, đều kinh hãi biến sắc!

Rốt cuộc làm sao vậy? Ta cũng sửng sốt, những đệ tử Bình Tâm nhai này, sao bọn họ có thể nhìn ra được ta còn chưa kịp rửa mặt chứ?

Ta liền nghĩ cách biện hộ cho mình vài câu, không có rửa mặt hoàn toàn là vì trang thiết bị của phòng khách thiếu hụt, mà cá nhân ta có một ý tưởng rất sẵn lòng thực thi. Thế nhưng còn chưa kịp nói lời nào, đã có một đệ tử nhảy ra hỏi ta: “Lục sư thúc, ngươi chẳng phải đã bị nhốt trong hang động dưới chân núi sao? Làm sao ngươi thoát ra được? Vì sao ngươi lại xuất hiện ở đại sảnh nghị sự này? Công lực trong người ngươi vì sao lại tăng thêm một, hai trăm năm nữa?”

Tất cả những vấn đề này đều rất dài dòng, ta ra khỏi hang động là vì người bột nọ, xuất hiện ở đại sảnh nghị sự là vì tối qua ta ngủở đây, công lực trong người tăng thêm hai ba trăm năm là vì pháp thuật áp chế công lực đang dần dần phản hồi lại, thật ra mỗi ngày công lực đều gia tăng, chẳng qua các ngươi đã không gặp ta một tháng mà thôi…

Nghĩ như vậy xong, ta hít một hơi chuẩn bị mở miệng, đệ tử nọ lại trước một bước đánh gãy lời sắp ra khỏi miệng của ta, hắn hét lớn một tiếng: “Không xong!” Liền dẫn theo hai đệ tử khác ra chạy thục mạng về phía hành lang.

Làm cái gì vậy, giật cả mình, rốt cuộc ngươi có muốn nghe ta nói hay không?

Tiếng bước chân càng lúc càng xa đột nhiên dừng lại, đằng xa truyền lại một tiếng hét to, chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân đã quay trở về.

Ta khó hiểu liếc nhìn Tiểu Hắc, mà hắn lại lười biếng dựa trên ghế, vẻ mặt như cười như không khiến ta cảm thấy có chút không vui.

Còn đang suy nghĩ, ba tên đệ tử đã chạy vào, khiêng theo thứ gì trông như hai cái xác… Chính là Phan Khổng và Lưu Tịch.

Ta lập tức cảm thấy vô số ánh mắt nhìn về phía ta bỗng trở nên sắc bén rất nhiều, tên đệ tử dẫn đầu trầm giọng hỏi ta: “Sư thúc, hiện tại ngươi có thể giải thích rõ ràng cho mọi người rồi chứ?”

Lần này rốt cuộc ta cũng hiểu ra, thì ra bọn họ cho rằng ta đột phá bùa ấn ở hang động, chạy ra ngoài là để hút công lực của Phan Khổng và Lưu Tịch, nên công lực hiện tại của ta mới tăng lên như vậy. Mà nhìn tình hình hiện tại, hơn phân nửa mọi người hẳn đều cho rằng người hút công lực của lão chưởng môn cũng chính là ta.

Ta phải giải thích như thế nào mới được đây, những sự việc này xâu chuỗi lại với nhau, ta khó mà thanh minh rõ ràng được. Sớm biết như vậy tối qua ta đã không để cho người bột kia chạy mất. Hiện tại chỉ có Lưu Tịch và Phan Khổng lập tức tỉnh lại mới có thể rửa sạch được oan khuất cho ta thôi! Thế nhưng một người thì công lực bị hút gần hết rơi vào hôn mê, một người sử dụng thuật Quy Tức chìm vào ngủ sâu… Lại thêm bản thân ta ban đầu đã bị nghi ngờ… Nếu đổi lại là ta, ta nhất định cũng sẽ nhảy ra chất vấn ta… Thôi được, ta thừa nhận lời vừa rồi là vô cùng phi logic, thế nhưng vì sao ta lại xui xẻo đến mức này chứ…

Từ lúc thu Tiểu Hắc làm đệ tử, câu nói trên đã nghiễm nhiên trở thành câu cửa miệng của ta.

Quần chúng xung quanh kích động, đều hô hào chỉ trích muốn ta phải giải thích, ánh mắt quét qua ta đều là hận không thể đem ta bầm thây, ta thật là oan uổng mà!

“Lớn mật!” Một giọng nam trong trẻo đánh vỡ bầu không khí hỗn loạn, Tiểu Hắc rốt cuộc cũng ngồi thẳng dậy, nhìn xuống đám đệ tử đang chất vấn ta.

Bốn bề yên tĩnh lại, tên đệ tử dẫn đầu bước ra: “Các hạ có thể nói rõ ràng một chút không?”

“Dựa theo quy định của Bình Tâm nhai, nếu như chưởng môn xảy ra việc không thể giải quyết sự vụ, vậy sẽ do đệ tử có bối phận cao nhất đứng ra thay thế. Hiện nay Phan Khổng đã hôn mê không thể xử lý, như vậy, sẽ do sư đệ của chưởng môn là Lý Sơ thay mặt làm chưởng môn Bình Tâm nhai, quyết định mọi việc.” Hắn chỉ ta: “Các ngươi dám hô to gọi nhỏ với chưởng môn như vậy, muốn bị sư môn trừng phạt hay sao?”

Đúng rồi nha! Hiện nay xét theo bối phận, rõ ràng là ta lớn nhất! Lòng ta thầm vui mừng, giấc mộng ra lệnh cho toàn bộ trên dưới Bình Tâm nhai đan chiếu, dường như đã có khả năng thành hiện thực rồi!

“Các hạ là ai?” Đệ tử nọ lại làm khó dễ: “Chuyện nội bộ của Bình Tâm nhai, người ngoài không có quyền can thiệp.”

Ta vội vàng đẩy ra bức tường người trước mặt, chẳng mấy chốc đã chen đến bên cạnh Tiểu Hắc: “Hắn là đệ tử Điển Mặc của ta.”

Nhất thời ở phía dưới xôn xao, người người đều cầm cà chua, còn có người vung tay hô to: “Cho dù chúng ta không nhớ rõ mặt mũi Điển Mặc như thế nào thì chúng ta cũng không phải là bị mù màu không phân biệt được hai màu trắng đen.”

Ta vội vàng giải thích: “Trắng đấy, là trắng đấy, trắng mới đúng!”

Quần chúng vốn đang giơ cao cà chua nghe ta lên tiếng thì buông xuống, rồi lại một lần nữa giơ cao, nhưng lần này mọi người không ai cầm cà chua đỏ chót nữa, mà tất cả đều đã đổi thành đá cuội trắng ởn hết…

Ta sợ quá lập tức núp ra phía sau ghế chưởng môn, trong lòng lầm bầm, vì sao lại giống như vận động chính trị vậy.

Ta mất một lúc rất lâu, mới giải thích rõ ràng được vấn đề liên quan đến màu da thay đổi của đệ tử ta. May mắn là, có nhiều đệ tử biết được việc ta chữa thương giúp hắn, nên quần chúng rất nhanh đã tiếp nhận sự thật này.

“Thì ra là Điển Mặc sư huynh.” Đệ tử nọ lại nói: “Sư huynh nên biết, dựa theo quy định của Bình Tâm nhai, nếu như người thay mặt chưởng môn lại là nghi phạm liên can đến việc gây tổn hại nghiêm trọng cho nội bộ sư môn, như vậy phải bị huỷ bỏ tư cách đại diện, Lý sư thúc hiện tại e rằng không cách nào giữ chức quyền chưởng môn được. Hơn nữa sư huynh, ngươi thân là đệ tử Bình Tâm nhai, tự ý ngồi lên vị trí chưởng môn, có biết đó cũng là tội lớn không!”

Tiểu Hắc vẻ mặt đau buồn nói: “Ý của ngươi là, sư phụ Lý Sơ không thể đảm nhiệm vị trí quyền chưởng môn?”

“Đúng vậy.” Đệ tử nọ cùng với toàn bộ đệ tử đều nhất trí gật đầu.

Tiểu Hắc nhàn nhã gác chân qua một bên: “Nếu vậy dựa theo quy định của Bình Tâm nhai, sư phụ ta bị huỷ bỏ tư cách, còn lại trong Bình Tâm nhai này bối phận của ta là lớn nhất, cho nên đến lượt ta làm quyền chưởng môn, ta ngồi trên vị trí này, có cái gì không được chứ?”

Lời này vừa ra, toàn trường rơi vào im lặng.

Đúng nha, trong số đệ tử đích truyền, chỉ có ta và Phan Khổng là có thu đệ tử, mà hôm nay bọn họ đều đã trị thương bế quan hôn mê cả rồi, nếu như ta không có quyền thay mặt, đương nhiên đệ tử đích truyền Điển Mặc của ta là lớn nhất.

Không biết các đệ tử đều đang suy nghĩ cái gì, nhưng vẻ mặt của bọn họ… Nếu như nói bọn họ đang nhớ lại quá khứ, vậy quá khứ đó nhất định là không có gì tốt đẹp, nếu như bọn họ đang tưởng tượng đến tương lai, vậy tương lai đó nhất định là biến thái. Bởi vì vẻ mặt của mọi người đều từ đỏ thành trắng, trắng thành xanh, xanh thành đen, tuần hoàn lặp lại, vô cùng vô tận.

Chỉ sau một khắc dư luận xã hội toàn bộ đều nghiêng về phía ta: “Thật ra, việc lục sư thúc bị tình nghi cũng không có nghiêm trọng như vậy.”

“Đúng vậy, còn không có chứng cứ, lục sư thúc nhất định là trong sạch.”

“Lục sư thúc, chúng ta ủng hộ ngươi!”

Cái tên đệ tử mới vừa rồi dẫn dầu chất vấn ta hiện tại lại ra sức hô hào, rõ ràng là một đám quần chúng không có lập trường mà. Bọn họ chẳng thà để cho một kẻ bị nghi ngờ nặng nề như ta lên làm chưởng môn, chứ quyết không để Tiểu Hắc làm chưởng môn.

Ánh mắt ngờ vực của ta nhìn về phía Tiểu Hắc, hắn mỉm cười, đứng thẳng dậy, nhường ra vị trí chưởng môn, ưu nhã khom mình một cái: “Sư phụ, mời ngồi.”

Cứ ù ù cạc cạc như vậy, ta từ một kẻ bị tình nghi phạm vào một vụ án liên hoàn nghiêm trọng chợt biến thành quyền chưởng môn Lý Sơ của Bình Tâm nhai.

Người xưa nói, thế sự như cờ, quả nhiên không sai.

Lợi ích duy nhất của quyền chưởng môn chính là có thể chiếm lấy phòng nghỉ trưa của Vu Kính. Ngày trước sau khi được ngủ một lần, ta ngày đêm nhớ mong cái chiếu trúc ngả vàng trong đó, hôm nay rốt cuộc cũng được như ý nguyện. Ta ngã xuống giường, suy nghĩ suốt một ngày một đêm, đương nhiên trong lúc suy nghĩ cũng có ngủ, thế nhưng vẫn không nghĩ ra được manh mối gì.

Ngoại trừ Tiểu Hắc, ánh mắt mọi người nhìn ta đều giống như có kim châm, đâm vào ta khiến ta lo lắng không yên.

Mà ánh mắt của Tiểu Hắc lại càng quái dị, cứ như hai thanh đao, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ đến xẻo vài miếng thịt trên người ta.

Bị kim đâm đao chém như vậy, cho dù ta có trì trệ đến mức nào đi nữa thì cũng ở không nổi trên Bình Tâm nhai này.

Ta cũng không phải là không nghĩ đến, nửa tháng sau Vân Trâm sẽ xuất quan minh oan cho ta cái tội danh hút công lực lão chưởng môn, thế nhưng Lưu Tịch và Phan Khổng cứ ngủ mãi không tỉnh, tội danh này phải làm sao mới được? Chẳng lẽ ta thật sự không cách nào giải oan?

Nghĩ như vậy, ta bắt đầu trăn qua trở lại, không thể ngủ tiếp.

Nếu như có người bột kia ở đây… Đúng rồi, chỉ cần bắt được người bột đó, chẳng phải là rửa sạch được mọi oan ức sao? Ta nhảy khỏi giường, quyết định xuống núi!

Vừa mới đẩy ra cửa phòng, một giọng nói nhẹ nhàng lạnh lùng vang lên sau lưng ta: “Ngươi muốn đi đâu đó?”

Vừa quay đầu, phòng bên cạnh có một người dựa cửa mà đứng, không phải Tiểu Hắc còn là ai?

Tuy rằng hắn vẫn là đệ tử của ta, thế nhưng bởi vì màu da phai đi, người cũng cao lên, lại thêm một ngày một đêm không gặp, nhìn lại cứ như một người xa lạ, không hề cảm thấy gần gũi như trước kia. Ta thật hoài niệm đứa trẻ đen đen nọ!

Ta khúm núm giải thích: “Việc này, ta muốn rửa sạch oan ức của mình, cho nên, định xuống núi, để mà, bắt người bột về.”

Thân hình cao to đi đến trước mặt ta: “Nếu như ngươi có bản lĩnh bắt được nó, thì tối ngày hôm đó đã bắt được rồi. Hiện tại một mình xuống núi, ngươi cho rằng ngươi có thể bắt được?”

Ta làm ra vẻ anh dũng chém đinh chặt sắt nói: “Ai làm người đó chịu…”

Hắn cười nhạo một tiếng: “Ngươi đã làm cái gì? Nói ra nghe thử?”

Á khẩu, thôi được, coi như không có nghe thấy, ta tiếp tục oanh liệt nói: “Dù sao việc gì thì cũng phải có người đứng ra làm, ngươi không cần nói nhiều.”

“Ngươi chỉ cần trả lời được một câu của ta, ta sẽ để ngươi đi một mình.” Đôi mắt phượng của hắn bình tĩnh nhìn ta: “Lúc người bột xuống núi, nó chạy hướng nào?”

Một canh giờ sau, ta và Tiểu Hắc đã xuống Bình Tâm nhai. Mái tóc bạc của Tiểu Hắc quá mức rêu rao, nên dưới sự yêu cầu mãnh liệt của ta hắn mới biến nó thành màu đen, nhìn lại bớt đi được vài phần yêu dị. Mà ta rốt cuộc cũng tìm được một chút cảm giác ban đầu đối với hắn, nhìn hắn vừa mắt hơn rất nhiều.

Ở đây ta nói thêm một chút về khu vực Bình Tâm nhai này.

Bình Tâm nhai là địa danh đứng đầu trong Thập Đại Cấm Địa của giang hồ, cao thâm khó lường. Thậm chí ngày xưa còn có một thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đội vương miện trân châu (*) tên Lưu Ngọc Nhi đã từng nói, người mà nàng gả cho phải là dũng sĩ dám một mình xông vào Bình Tâm nhai lấy một viên ngói ở chính điện mang về

.

(* 珍珠冠: trân châu quan là một loại trang sức, thời xưa chỉ có tiểu thư nhà quyền quý mới được đeo vào những dịp trang trọng)

Bởi vì vậy, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ đội vương miện trân châu đã bị kéo dài thành thiên hạ đệ nhất mỹ phụ thời kỳ mãn kinh, thiên hạ đệ nhất đại thẩm tuổi xế chiều, vân vân… Thậm chí có người từng nghe một lão bà bà say rượu mắng to: “Con mẹ nó, không người nào biết nhặt một viên ngói giả thay thế hay sao!”

Tuy rằng có hơi lạc đề một chút, thế nhưng chúng ta phải biết rằng, Lưu Ngọc Nhi đẹp thì có đẹp, nhưng đầu óc hơi ngốc nghếch.

Nếu có người có đủ dũng khí một mình xông vào Bình Tâm nhai tất nhiên là có bản lĩnh thật sự, sẽ chịu làm cái loại việc dở ngói nóc nhà hay sao?

Loại người dở ngói nóc nhà đa phần là không có bản lĩnh, sao dám tuỳ tiện chạy đến Bình Tâm nhai chịu khổ?

Có điều ta kể chuyện này, chủ yếu là muốn chứng minh Bình Tâm nhai quả thực rất nổi tiếng bên ngoài.

Tất cả là bởi vì, không biết chưởng môn đời nào đã từng nói: “Tiếng xấu của chúng ta ở bên ngoài càng rêu rao thì càng ít cần tới thủ vệ gác cổng môn phái. Từ góc độ kinh tế mà nói, như vậy là tốt nhất.” Vì vậy, đời đời Bình Tâm nhai lấy đó làm tôn chỉ hành sự, mà hôm nay chức vụ chưởng môn truyền tới tay Vu Kính, Bình Tâm nhai đã đạt đến trình độ hoàn toàn không cần người gác cổng.

Trên thực tế, bởi vì đã lâu không có người nào rảnh rỗi lên đây tham quan, cho nên Bình Tâm nhai căn bản không có cơ quan trùng trùng như trong lời đồn. Nói thật ra là, vào cửa hàng ngươi còn cần phải có tiền, chứ lên Bình Tâm nhai ngươi chỉ cần có chân là được.

Bởi vậy nếu muốn dỡ ngói chính điện của Bình Tâm nhai thì đó là một việc vô cùng dễ dàng.

Ngươi chỉcần đi qua cầu, lên núi, vào điện, dỡ ngói.

Ta đảm bảo trong quá trình căn bản sẽ không có người nào đến ngăn cản ngươi, hoặc có lẽ nên nói, trong quá trình ngươi căn bản sẽ không gặp phải người nào.

Đến khi ngươi đến chính điện, đừng để ý đến mấy tên đệ tử lúc ẩn lúc hiện, bọn họ cũng sẽ không để ý ngươi, trực tiếp leo lên dỡ ngói là được.

Nếu như ngươi không cao, chỉ cần hô một tiếng: “Ta muốn dỡ ngói chính điện, ta với không tới!”

Tự nhiên sẽ có đệ tử thích hóng chuyện ở Bình Tâm nhai giúp ngươi kéo cái ghế lại, một đám người rảnh rỗi đến buồn chán sẽ vỗ tay nhìn ngươi dỡ ngói.

Nói không chừng còn có người sẽ tìm cho ngươi một mảnh vải đỏ giúp ngươi gói mảnh ngói không dễ dàng gì dỡ được lại, thuận tiện hỏi ngươi có muốn xin chữ ký của chưởng môn không. Nếu như có nhiều người cùng muốn dỡ ngói, không chừng đám người Bình Tâm nhai sẽ đặc biệt tiến hành một cuộc thi dỡ ngói, từ chưởng môn đến đầu bếp đều sẽ tham gia cổ vũ cho các tuyển thủ.

Đúng vậy, Bình Tâm nhai thật ra là một nơi buồn chán tịch mịch lại không hề có phòng bị như vậy đấy.

Cho nên, nếu như hiện tại mà có mỹ nữ nào lập ra lời thề như thế, ta nhất định sẽ là người đầu tiên đi dỡ ngói.

Có điều, bởi vì bài học bi thảm trước kia, nên các thiên hạ đệ nhất mỹ nữ sau này đã học khôn ra nhiều rồi, cũng không nói lời nào có liên quan đến Bình Tâm nhai nữa, ta chỉ có thể than thở mà thôi, đúng là sinh không gặp thời mà!

Xuống núi rồi, muốn ra khỏi địa giới của Bình Tâm nhai, phải vượt qua ba cây cầu.

Cây cầu thứ nhất tên gọi là “Hoạ Kiều”.

Ta mượn cơ hội này tiến hành giáo dục thẩm mỹ cho Tiểu Hắc.

“Người đặt tên cho cây cầu này là bởi vì vùng này núi xanh nước biếc rừng cây bát ngát, tuy rằng như vậy, nhưng mà sắc xanh quá nhiều khó tránh khỏi có vẻ đơn điệu! Xuất phát từ nhu cầu thẩm mỹ, Bình Tâm nhai đã dựng nên một cây cầu nhỏ màu đỏ, từ xa nhìn lại, giữa một vùng xanh bát ngát có một chấm đỏ, nơi đây lập tức trở nên đẹp như tranh vẽ, đẹp như hình ảnh ba chiều sống động.”

Chính ta cũng cảm thấy vừa rồi mình giảng vô cùng xuất sắc, thế nhưng ngàn không nên vạn không nên, ta không nên cuối cùng còn nhã hứng quá trớn hỏi Tiểu Hắc: “Đối với tầm quan trọng của việc nơi này có một cái cầu nhỏ, ngươi có bổ sung gì không?”

Tiểu Hắc bình luận: “Có một con sông (nên đương nhiên phải có cầu)!”

Cây cầu thứ hai có tên là “Hoàn Kiều.”

Ta mượn cơ hội tiến hành giáo dục việc tu hành đối với Tiểu Hắc.

“Ta trước hết nhấn mạnh. Đương nhiên nơi này cũng có một con sông, cho nên chúng ta mới cần một cây cầu. Nhưng mà, hãy chú ý tới tên của cây cầu: ‘Hoàn’, Bình Tâm nhai đặt cái tên này, là muốn những người tiến vào Bình Tâm nhai hiểu rằng, một khi bước qua cây cầu này, là cắt đứt những ý nghĩ trần tục, trả lại mọi ân oán nhân gian, cho nên mới đặt tên là Hoàn Kiều.”

Tiểu Hắc bình luận: “Bình Tâm nhai từ trước tới giờ chỉ biết lấy, làm gì biết trả.”

Cây cầu thứ ba, ta không thấy được tên cầu đâu, giương mắt nhìn một hồi, phát hiện ở đầu cầu bên kia phía sau trụ cầu có một tấm bảng, mặt trên có hai chữ to rồng bay phượng múa “Quá Kiều.”

Đặt thật hay! Ta mượn có hội này tiến hành giáo dục đạo đức cho Tiểu Hắc.

“Có lỗi (*) thì phải hối cải, đây là lời dạy từ xưa, ngươi thân là đệ tử của ta, lại đã nhập môn Bình Tâm nhai, phải nhớ kỹ những lời này! Lấy chữ “quá” làm tên cây cầu, là bởi vì đây chính là lời răn dạy của người xưa, là ngọn đuốc soi đường cho tâm linh chúng ta, cũng thể hiện sự kết tinh trí tuệ đời đời của Bình Tâm nhai!”

(* chữ过 “quá” vừa có nghĩa là “trải qua, đi qua” vừa có nghĩ là “lỗi lầm”)

Tiểu Hắc cơ hồ đã đi đến đầu bên kia nghe được phát bực mình, quay lại kéo ta đến phía sau cột cầu đầu kia, đẩy ta đến trước tấm bảng.

Ta nhìn kỹ lại, thì ra trên tấm bảng có bốn chữ, hai chữ kia vừa rồi đã bị cột cầu che khuất nên ta không nhìn thấy.

Hai chữ mà ta nhìn thấy là “qua cầu”, mà hai chữ còn lại là “thu phí”.

“…”

Tiểu Hắc bình luận: “Nói nó thể hiện sự kết tinh trí tuệ đời đời của Bình Tâm nhai, lời này quả thật không sai.”

Sau khi đi qua ba cây cầu, xem như đã hoàn toàn rời khỏi Bình Tâm nhai. Ta không khỏi có chút bùi ngùi, rốt cuộc từ khi mình lên núi đến nay, mười năm chưa từng xuống núi.

“Ngươi nói, bọn họ nếu như phát hiện ta đã bỏ đi, liệu có rối loạn như rắn mất đầu không?” Ta hỏi.

Tiểu Hắc trợn mắt một cái: “Yên tâm, bọn họ ngay từ đầu đã không phải rắn, ngươi từ đầu cũng không phải là đầu.”

Cái tên nói năng vô lễ này, thật sự là đệ tử vừa đáng yêu vừa biết nghe lời của ta trước kia sao? Ta oán hận nhìn hắn.

Tiểu Hắc không thèm để ý vẻ mặt của ta, tiếp tục nói: “Hành động này của chúng ta, nói chung có thể coi như là sợ tội bỏ trốn. Đây đều bởi vì ngươi cứ muốn đi một mình, đòi xuống núi, liên luỵ đến ta, cho nên dọc đường đi phải nghe lời ta, biết chưa?”

Không phải chứ! Ta đau khổ kêu lên: “Ông trời ơi!”

Ta muốn tên đệ tử ban đầu vừa trong sáng đáng yêu vừa thông minh lanh lợi lại biết nghe lời, không phải cái tên thái thượng hoàng này nha!

Thế nhưng, ngay cả ta hét thảm như vậy Tiểu Hắc cũng bực mình: “Ngươi đúng là không biết rút kinh nghiệm, có chuyện gì cũng gọi ông trời, ông trời có lần nào giúp ngươi chưa? Lần sau muốn gọi thì gọi ta đây này.”

Ta suýt chút nữa ngất xỉu.

Cũng may hắn bắt đầu nhìn về phía trước: “Yêu khí đi về hướng đông nam, đông nam có môn phái nào tu luyện đạo pháp không?”

“Ha ha, thì ra cũng có chuyện ngươi không biết thôi!” Lần này ta đắc ý trở lại: “Môn phái gần nhất ở phía đông nam là Bế Phong môn, đời đời đối đầu với Bình Tâm nhai chúng ta, tiếp theo là Ích Dương môn, đời đời đối đầu với Bình Tâm nhai chúng ta, Thiên Tập môn, đời đời đối đầu với Bình Tâm nhai chúng ta, Lạc Tề môn, đời đời đối đầu với Bình Tâm nhai chúng ta…”

Tiểu Hắc không kiên nhẫn cắt đứt lời ta: “Đời đời đối đầu không cần phải nói nữa, nhìn khắp thiên hạ này, có môn phái nào mà không đối đầu với Bình Tâm nhai không?”

Tiểu Hắc đối với ta… thật hung dữ…

Nếu nhưcảm giác của ta không nhầm, hắn dường như trở nên cáu kỉnh hắn, rối cuộc hắn lo lắng cái gì chứ?

Ta nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Tiểu Hắc, ngươi làm sao vậy?”

Hắn nhìn ta, im lặng thật lâu, mới nói: “Con người của ngươi, cho dù nguy hiểm ở ngay trước mắt, cũng vẫn cứ không hay không biết như vậy.” Không đợi ta nghĩ nhiều, Tiểu Hắc đã khôi phục bình thường, chậm rãi nói tiếp: “Người bột nhất định phải hút pháp lực của người tu đạo mới sống được,Ước chừng qua một hồi, tiếng kêu thảm thiết đã ngừng hẳn, mà ngọn lửa ma trơi xanh lè kia cũng dần dần tắt ngúm.

Ta không có lập tức nhìn tới người bột đã mềm nhũn nằm dưới đất kia, bởi vì bóng người còn lại đã thu hút sự chú ý của ta. Bóng người nọ thon dài đứng thẳng, ta chỉ có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng của hắn mà thôi. Nói thế nào đây, đó là một gương mặt nghiêng khiến cho một kẻ thân cũng là nam giới như ta hận không thể rạch hai vết lên trên đó. Nói thẳng ra thì ngoại hình như vậy, rõ ràng là muốn đối đầu với toàn bộ đàn ông trên thế giới này mà!

Ta rất muốn rủa thầm hắn vài câu, có điều môn quy của Bình Tâm nhai không cho phép đệ tử trong môn rùa thầm người khác. Đây là ý của chưởng môn đời thứ nhất, nói rằng nguyền rủa là một thứ chẳng có ích lợi gì cả. Nếu như chỉ biết rủa thầm trong lòng, không bằng lựa chọn báo thù bằng hành động thực tế, có vậy mới không uổng là người của Bình Tâm nhai. Cho nên ở trên Bình Tâm nhai này tất cả chúng ta đều không thể rủa thầm đối phương được.

Nghĩ như vậy, ta bèn khấn một nguyện vọng.

Ông trời, nếu như ông đã lỡ để cho ta nhìn thấy một nửa gương mặt hình dạng như vậy rồi, ta cũng không so đo với ông làm gì. Nếu như ông không muốn trở thành kẻ thù của toàn thể nam giới trong thiên hạ, thì ta sẽ cho ông một cơ hội lập công chuộc tội, ông hãy làm cho nửa gương mặt còn lại của hắn còn đẹp hơn nửa gương mặt bên này gấp trăm lần!

Ha ha, bất kể là ai nghe được, thì đây cũng tuyệt đối là chúc phúc, không phải nguyền rủa nha!

Chẳng qua, nếu như một nửa mặt còn lại của hắn đẹp hơn gấp trăm lần, vậy chẳng phải gương mặt của hắn mất cân đối sao, ha ha ha ha…

Sự thật chứng minh từ đầu đến cuối ông trời chưa bao giờ thèm quan tâm đến ta.

Hắn chậm rãi quay đầu lại, ta đối với ông trời cũng chậm rãi từ kỳ vọng, thất vọng biến thành tuyệt vọng. Mẹ nó, đừng hiểu lầm, hắn căn bản không phải là bị huỷ dung nửa gương mặt! Mặt mũi như vậy, nếu như ta tạt acid hắn, nhất định sẽ trở thành hành vi nhận được nhiều lời khen chê trái ngược từ hai giới nam nữ nhất từ trước đến nay.

Người này… Nếu như hắn quả thật là người, thì tuổi tác đại khái cũng tương đương với ta, hoặc có lẽ là nhỏ hơn ta một chút. Điểm đặc biệt nhất ở hắn là một đầu tóc dài màu bạc bóng loáng, trong bóng đêm hết sức nổi bật và yêu dị. Tuy rằng hắn mỉm cười đứng đó, nhưng ánh mắt hắn nhưẩn giấu thâm ý, ta càng nhìn, càng thấy mình không thể nào dời đi tầm mắt.

Không đợi ta mở miệng hỏi, hắn đã đi về phía ta, mang theo ý cười, chẳng mấy chốc đã đến ngay trước mắt. Gió đêm thổi bay mái tóc dài của hắn, đuôi tóc cơ hồ phất qua mặt ta. Một là bởi vì vóc người hắn cao hơn ta, hai là vì vị trí hắn đứng cũng cao hơn ta, nên khi hắn đứng trước mặt ta, cả người hắn che khuất ánh trăng, một mảnh bóng râm bao trùm lên ta, khí thế kinh người ập đến khiến ta sợ hãi, cảm giác này, hắn thật sự không giống người thường!

Hoặc có lẽ nên nói, người đứng dưới ánh trăng này, thật là người hay sao?

Mặt đối mặt, hắn cũng chú ý thấy ta nhìn đến ngây dại, liền nở nụ cười trêu tức, vẻ mặt càng thêm vui vẻ: “Ngươi ngẩn người làm gì? Đã nhìn thấy rồi, chẳng lẽ không muốn nói gì sao?”

Nhìn thấy rồi…

Nói cái gì…

Một giây sau tiếng hét thảm thiết của ta vang vọng khắp Bình Tâm nhai:

“Có quỷ a a a a a a a!”

Ta đang hét hăng hái, chợt bị đánh một cái thật đau vào đầu. “Ngươi kêu cái quỷ gì! Là ta! Ta là đồ đệ của ngươi đây!”

Ta run rẩy nhìn qua, nhìn từ trên xuống dưới: “Điển Mặc?”

Hắn gật đầu.

“Thế nhưng làn da đen của ngươi đâu? Sao lại trở thành bộ dạng như thế này?”

Hắn liếc ta một cái: “Yêu độc đã được giải trừ, màu đen trên da tự nhiên sẽ phai đi. Không phải là làm sao trở thành bộ dạng như thế này, mà bộ dạng của ta vốn là như thế này.”

Bước đến gần một chút, ta phát hiện hắn dĩ nhiên đã cao hơn ta không ít, nên vô cùng không vui.

Tuy rằng ta cũng không muốn tỏ ra quá mức kinh ngạc trước một việc cỏn con, thế nhưng nỗi băn khoăn trong lòng không cách nào gạt đi được, ta nhịn không nổi hỏi một câu: “Vì sao mỗi lần bị tấn công, ngươi lại lớn lên cao lên?”

Hắn cười mà không đáp.

“Không nói thì thôi.” Ta quay mặt đi: “Đúng rồi, sau này ngươi cần phải hết sức cẩn thận, không được để bị tấn công nữa.”

“Sư phụ, ngươi lo cho ta?” Hắn cười càng thêm vui vẻ, mặt mũi tuấn tú cũng thật có lợi nha, miệng thì cười đến độ sắp toét đến mang tai, vậy mà mị lực vẫn bắn ra bốn phía. Nếu đổi lại ta mà cười thành cái dạng đó, nhất định là không còn hình tượng gì để nói.

“Nói nhảm, ngươi cứ lớn lên theo cách đó, chỉ cần bị tấn công vài lần là thành ông lão rồi!” Ta hầm hừ nói: “Đến lúc đó ta sẽ vỗ tay khen ngươi lớn nhanh!”

“Sư phụ, ngươi rốt cuộc đang giận cái gì chứ?” Đại khái hắn cũng cảm thấy ta không vui, nên thăm dò hỏi thử.

Ta ngậm miệng. Dù sao cũng không thể nói là bởi vì ngươi cao hơn ta đẹp trai hơn ta, mặt mũi của vi sư còn biết để đâu…

Ta ấp úng một hồi: “Vì sao đến giờ này ngươi mới tới?”

Đã muốn vu tội cho người ta, lo gì không tìm được cái tội danh chứ.

Ta không nói thì thôi, vừa nói Điển Mặc liền hung hăng nhéo hai má ta: “Ngươi còn dám nhắc tới, bảo ngươi đợi ngươi không đợi, ngươi muốn chết hay sao! Tại sao không biết chạy trở về hang?”

“Làm sao ta biết được ngươi có thể đánh lại nó hay không, rủi như ngươi đánh không lại, vậy chẳng phải là ta hại ngươi?!” Ta cố gắng bảo vệ gương mặt bị hắn nhéo phát đau, trừng mắt cái tên đệ tử không biết lớn nhỏ này.

Nghe như vậy, hai tay Điển Mặc đang nhéo má ta chậm rãi buông ra, hắn nhìn ta, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.

Vì vậy chúng ta đều im lặng.

Qua một hồi lâu, ta thậm chí nghi ngờ không biết người trước mắt ta lúc này có thật là đệ tử Điển Mặc của ta không? Hắn cao lên trắng ra rồi, cảm giác cứ như là một người hoàn toàn xa lạ vậy.

Thì ra để nhận biết một người, diện mạo bề ngoài là rất quan trọng.

Ta là người phá vỡ im lặng trước: “Thật ra, ta bắt đầu có chút hoài niệm bộ dạng đen đen của ngươi trước kia.”

“Hoài niệm là gì?” Hắn đột nhiên thốt ra một câu như vậy.

“Hoài niệm là, trong lòng ngươi thỉnh thoảng lại nhớ tới một điều gì đó, một người nào đó, nhớ đến lại cảm thấy có chút buồn khổ, rất muốn được gặp lại lần nữa.” Ta vận dụng hết khả năng giải thích cho hắn từ ngữ nọ.

Hắn cái hiểu cái không, chăm chú nhìn ta, nghiêm túc nói: “Sư phụ, ta sẽ hoài niệm ngươi.”

Mẹ nó, ta còn chưa có chết!

Ta vung tay lên, đập vào cổ hắn. (Quá thấp nên đánh không tới mặt? @[email protected])

“Sư phụ, làm gì vậy!” Hắn xoa cái cổ, vẻ mặt không hiểu.

“Không có gì.” Ta nhìn cái tên khiến ta có phần tự ti trước mắt, đột nhiên nảy ra ý muốn đùa dai: “Đồ đệ à, để kỷ niệm hai chúng ta gặp nhau, ta đặt cho ngươi một nhũ danh nha.”

“Cái gì?”

“Lần đầu ta nhìn thấy ngươi, đặc điểm lớn nhất của ngươi là vừa nhỏ vừa đen, đúng không? Nên nhũ danh của ngươi sẽ là Tiểu Hắc, thấy thế nào?”

Hắn lập tức lắc đầu phản đối: “Tên quá khó nghe, không cần không cần.”

“Sư phụ nói tên này hay, ngươi dám nói không cần!” Vi sư cũng muốn cứng rắn một lần.

“Sư phụ, thương lượng một chút đi!” Hắn nhìn ta vẻ tội nghiệp.

“Ngươi dám có ý kiến?” Ta làm bộ ngạc nhiên.

“Ta có ý kiến!”

“Có ý kiến cứ việc nói, dù sao ta cũng không nghe.”

“…”

“Ta đã quyết định rồi, để kỷ niệm màu da đen của ngươi, sau này bất kể là nuôi thú cưng hay là nhận đệ tử, toàn bộ đều sẽ gọi Tiểu Hắc giống ngươi. Không muốn thì trục xuất khỏi sư môn.” Ta cười ha ha: “Tiểu Hắc, ngươi nghe rõ chưa?”

Hắn rầu rĩ “ừ” một tiếng, ta nhìn liền thấy vui vẻ trong lòng.

“Tiểu Hắc.” Ta vươn vai: “Ngày hôm nay quả thật là một ngày rất đáng kỷ niệm.”

“Thật sao?” Gương mặt ủ rũ của Điển Mặc rốt cuộc cũng có một chút tươi vui.

“Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong đời ta thức trắng đêm, đương nhiên là đáng để kỷ niệm rồi.” Khó có được Tiểu Hắc nhất trí với suy nghĩ của ta, ta cười ha ha: “Quay về ngủ thôi!”

Ta mới đi mấy bước, Tiểu Hắc ở phía sau gọi ta, ta bèn dừng chân, quay đầu nhìn lại.

Hôm nay là mười sáu, hắn đứng trên sườn núi, sau lưng là một vầng trăng tròn vành vạnh, rõ ràng đêm nay sáng hơn bình thường nhiều lắm, vậy mà ta lại cảm thấy u ám, ánh trăng sáng dường như đã bị Tiểu Hắc chặn đứng rồi, không một tia sáng nào lọt được đến chỗ ta. Toàn thân hắn được bao phủ bởi một mảng bóng đêm đen thẳm, mái tóc bạc dài sáng bóng của hắn phất phơ theo gió đêm. Hắn đứng đó, mặt mũi đều chìm khuất trong bóng tối, chỉ nhìn thấy đường viền quanh thân hình của hắn, nhưng cho dù như vậy, thì đó vẫn là bóng người động lòng nhất từ trước tới nay dưới ánh trăng sáng lạnh lùng. Lời nói của hắn nhẹ nhàng nương theo cơn gió truyền lại, vẫn là vấn đề vừa rồi: “Nếu hiện tại đã biết ta là ai, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”

Ta suy nghĩ một lát, nhìn đầu tóc bạc tung bay của hắn, nói: “Tiểu Hắc, ngươi còn trẻ tuổi mà tóc đã trắng xoá thật lợi hại.”

Hắn phì cười ra tiếng, phá vỡ bầu không khí vô cùng động lòng nhưng cũng hết sức xa lạ vừa rồi: “Tóc của ta vốn có màu bạc, không phải là tóc trắng, sư phụ!”

“Nhìn vào cũng như nhau. Đúng rồi, người bột kia đâu?” Ta nhìn xung quanh, rõ ràng vừa nãy còn có một đống bột màu đỏ mềm nhũn nằm trên đất, hiện tại lại không thấy đâu nữa.

“À, vừa rồi lúc ta nói chuyện với sư phụ, nó đã lặng lẽ bò xuống núi rồi. Hiện tại đang ở ngay dưới núi kia kìa.” Tiểu Hắc chỉ xuống chân núi, thếnhưng ta không thấy được gì cả.

Thôi đi, hiện tại còn có việc quan trọng hơn, ta xoay người chạy xuống núi: “Ai nha, còn không biết sư bá và sư đệ của ngươi sống chết ra sao rồi.”

Tiểu Hắc đuổi theo phía sau ta: “Ai, sư phụ, không liên quan đến chúng ta. Bọn hắn hành hạ ngươi như vậy, ngươi cứ mặc kệ cho bọn hắn chết đi.”

“Ngươi nói cái gì vậy, bọn họ cũng là bất đắc dĩ. Dù sao họ cũng không có ngược đãi chúng ta! Đi cứu người thôi!”

“Cứu cái gì chứ, ta không cho bọn hắn một đao xem như bọn hắn may mắn.” Tiểu Hắc hừ một tiếng.

Ta trừng mắt nhìn hắn, hắn lập tức sửa lại lời nói: “Được rồi được rồi, đi xem thì đi xem.”

Kỳ quái ở chỗ, đại sảnh vẫn âm u thăm thẳm như cũ, thế nhưng đi cùng với Tiểu Hắc thì không thấy có gì đáng sợ cả. Thậm chí bầu không khí lạnh lẽo u ám cũng lui lại theo từng bước chân tiến lên của Tiểu Hắc. Có vẻ như Tiểu Hắc rất đáng tin cậy nha.

Lưu Tịch còn đang ngã nằm trên hành lang, ta kiểm tra hơi thở của hắn: “Hắn còn sống, cũng không thấy có ngoại thương gì cả, vì sao lại bất tỉnh chứ?”

“Hắn mất quá nhiều công lực, cho nên đã rơi vào hôn mê rồi.” Tiểu Hắc không mấy quan tâm bước qua thân thể hắn, đi vào trong phòng. Ta ôm Lưu Tịch, mang vào phòng đặt hắn lên giường.

Phan Khổng cũng vẫn nằm sóng soài trên đất, ta cố gắng lật người hắn lại, kiểm tra: “Ai nha, không thở nữa! Hắn chết rồi!”

Tiểu Hắc lắc đầu: “Không đâu. Hắn đã tiến vào cảnh giới Quy tức, có lẽ là đột nhiên bị tấn công, mà tình trạng thân thể hắn lại không ổn, nên mới…” Nói đến đây Tiểu Hắc liếc mắt nhìn Lưu Tịch, mặt của ta lập tức đỏ bừng. Kỳ lạ, sao ta lại đỏ mặt chứ!

“Cho nên hắn không cách nào chống cự, đành lựa chọn phương pháp Quy tức, làm như vậy sinh mệnh và công lực của hắn sẽ đồng thời ngưng lại thu vào trong, người bột sẽ không chiếm được chút lợi ích nào.”

“Vậy à.” Hai người đều còn sống. Thật tốt quá. Ta cũng ôm hắn lên giường, lúc này mới thở ra nhẹ nhõm, cơn buồn ngủ liền ập đến.

Thấy ta dụi mắt, Tiểu Hắc vẫn luôn buồn chán muốn chết nãy giờ đột nhiên tiến lại gần: “Sư phụ, ngươi buồn ngủ rồi sao? Cách vách có phòng ngủ, để ta dọn dẹp cho ngươi.” Nói xong, hắn hưng phấn bừng bừng chạy đi.

Lạ thật, sao tự nhiên lại ân cần như vậy.

Người xưa có câu, vô cớ xum xoe, không gian cũng trộm.

Gian… Trộm… Ta một thân một mình, không vợ không con lại không có gia tài gì cả… Còn đang suy nghĩ, bên kia đã nghe tiếng Tiểu Hắc vọng lại: “Sư phụ, xong rồi, qua đây!”

Dù sao ta cũng buồn ngủ, mặc kệ hắn đi.

Đẩy cửa ra, ta sững sờ tại chỗ.

Tiểu Hắc lười biếng nằm trên giường trúc, mái tóc bạc trút xuống như thác, bên dưới lớp áo ngoài mở rộng, đường cong ưu mỹ của thân thể hắn khi ẩn khi hiện. Lúc ta tiến vào, hắn vẫn cứ giữ tư thế nửa nằm như vậy.

Ta nghi ngờ hỏi: “Ngươi chẳng phải đi trải giường sao?”

Khoé môi hắn cong lên, hơi nghiêng người vươn một tay về phía ta: “Ta chẳng phải đã trải sẵn giường rồi đấy thôi?”

“Nơi này rất nhiều phòng, ta không muốn phải chen chúc một giường với ngươi.” Ta xoay người định đi, hắn gọi ta lại: “Sư phụ!”

“Gì nữa?” Ta có chút tức giận đáp lời.

“Sư phụ____!” Hắn lại gọi ta, lần này mang theo giọng mũi, nghe vào tai có vẻ như đang làm nũng.

Trong lòng thầm nghĩ, tuy rằng thân thể lớn lên, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi. Thấy hắn vẫy vẫy tay, ta liền đi đến gần giường trúc, hắn lại ngoắc ngoắc ngón tay, ta cúi đầu ghé lại gần.

Mang theo hơi thởấm áp, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Sư phụ, tốt xấu gì ta cũng đã cứu ngươi khỏi tay người bột, ngươi cũng nên biểu hiện một chút đi chứ?”

Ta nghiêng đầu, nhìn thấy trong đôi mắt sáng lấp lánh của hắn có hình bóng ngốc nghếch của ta, ho khan một tiếng: “Đồ đệcứu sư phụ là đạo lý hiển nhiên, có gì mà phải biểu hiện.”

Hắn đột ngột vươn tay giữ cần cổ ta, không cho ta lui lại, hơn nữa ngón tay còn nhẹ nhàng vuốt ve: “Sư phụ, biểu hiện nho nhỏ một lần thôi.”

“Ai, nhột quá, ngươi nhẹ chút!” Ta cố gắng cứu vớt cái cổ của mình: “Ngươi muốn biểu hiện nho nhỏ như thế nào?”

Hắn cười cười, dùng sức kéo cổ ta, khiến ta cúi xuống gần hơn nữa, chóp mũi của hắn cơ hồ lướt qua chóp mũi ta, thân mật ghé sát vào tai ta thì thầm: “Lấy thân báo đáp được không?”

Toàn thân ta cứng đờ…

Như vậy mà gọi là biểu hiện nho nhỏ?

Vậy biểu hiện to lớn hơn một chút có phải là chinh phục thế giới cho ngươi không?

Đại khái cảm nhận được thân thể ta cứng ngắc, Tiểu Hắc nhẹ nhàng rút tay khỏi cổ ta, xoay người xuống giường, thuận tay sửa lại khăn trải giường ngay ngắn: “Ngươi căng thẳng làm gì, ngày hôm nay ta cũng chỉ nói nói mà thôi.”

Thì ra là vậy, ngươi chỉ nói nói mà thôi, ta thở ra nhẹ nhõm, mà cái từ chỉ hạn định thời gian “ngày hôm nay” đã bị ta tự động bỏ qua không để ý.

“Dù sao ta cũng không nghĩ có thể dễ dàng được. Từ từ sẽ đến.” Hắn chớp mắt, nở một nụ cười mê người. Ta tự thôi miên mình, ta không nghe thấy, cái gì ta cũng không nghe thấy.

“Ta ngủở phòng bên cạnh. Sư phụ ngươi cũng nghỉ ngơi đi.” Lúc ta leo lên giường, Tiểu Hắc đã đi đến bên cửa, hắn đưa lưng về phía ta, đột nhiên lại nói: “Sư phụ, ngươi có còn nhớ lúc ta bị Dị Hoả Phượng của Vân Trâm và Vân Thoa tấn công không?”

Ta theo không kịp suy nghĩ của hắn, nhưng mà việc đó, quả thật là có.

“Lúc đó, ngươi đã gọi tên ta ba lần.” Tiểu Hắc không quay đầu, tay hắn đặt lên cánh cửa gỗ khắc hoa: “Cho nên, ta cũng sẽ buông tha cho ngươi ba lần.” Hắn quay đầu lại, khoé môi cong lên một nụ cười khó hiểu: “Nhưng mà, chỉ ba lần thôi.”

Trong lúc nói chuyện, hắn đã mở cửa, lần cuối cùng quay đầu lại hắn nói một câu hết sức kỳ lạ: “Nếu như cô đơn gối chiếc khó ngủ, gọi ta.”

Nói ngu ngốc gì vậy chứ, nơi này là phòng khách, gối đầu rất nhiều.

Cửa nhẹ nhàng khép lại, căn phòng chìm vào một mảnh yên tĩnh.

Thế nhưng lời vừa rồi của hắn vẫn treo lơ lửng trong lòng ta…

Ba lần mà thôi…

Không sợ không sợ… Có câu là, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.

Cho nên, ba lần, chính là muôn lần, là vô số lần.

Nghĩ như vậy, ta bình yên ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, ta bị những tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài làm giật mình tỉnh giấc.

Ngẩng đầu nhìn, lúc này là giữa trưa, cánh cửa phòng nghị sự đã hoàn toàn mở tung, ánh mặt trời rải bên ngoài song cửa, một mảnh rực rỡ.

May mà tối qua vẫn mặc nguyên quần áo đi ngủ, cho nên sáng nay rời giường nhanh hơn ngày thường. Nhìn trái nhìn phải, phòng khách này hiếm khi sử dụng, không có nước, tự nhiên không rửa mặt được. Ta cũng không mấy nuối tiếc dụi dụi mắt, đi ra ngoài.

Những tiếng ồn ào phát ra từ đại sảnh, ta đứng ở hành lang nhìn qua, thấy một đám đầu người đen nghìn nghịt, doạ ta giật mình nhảy dựng. Xem ra mọi sinh vật có khả năng nói chuyện của Bình Tâm nhai đều tập trung ở đại sảnh, khiến cho đại sảnh bị quá tải một cách nghiêm trọng, ta không muốn tăng thêm áp lực cho nó nữa, rụt đầu núp sau cây cột hành lang. Mà trên cái ghế dài êm ái dành riêng cho chưởng môn, có một người thanh niên ưu mỹ nửa nằm nửa ngồi, ta sửng sốt một lúc mới nhớ ra, đúng rồi, hắn là phiên bản thăng cấp của đệ tử Điển Mặc của ta.

Mọi người đều đang châu đầu ghé tai, đoán xem cái tên to gan làm loạn đó là ai.

Ha ha, câu đố này xem ra chỉ có ta đến giải mới được thôi. Ta từ sau lưng cây cột xê dịch ra ngoài, cao giọng ho một tiếng, thành công lôi kéo sự chú ý của mọi người.

Không ngờ rằng, tất cả các đệ tử vừa nhìn thấy mặt ta, đều kinh hãi biến sắc!

Rốt cuộc làm sao vậy? Ta cũng sửng sốt, những đệ tử Bình Tâm nhai này, sao bọn họ có thể nhìn ra được ta còn chưa kịp rửa mặt chứ?

Ta liền nghĩ cách biện hộ cho mình vài câu, không có rửa mặt hoàn toàn là vì trang thiết bị của phòng khách thiếu hụt, mà cá nhân ta có một ý tưởng rất sẵn lòng thực thi. Thế nhưng còn chưa kịp nói lời nào, đã có một đệ tử nhảy ra hỏi ta: “Lục sư thúc, ngươi chẳng phải đã bị nhốt trong hang động dưới chân núi sao? Làm sao ngươi thoát ra được? Vì sao ngươi lại xuất hiện ở đại sảnh nghị sự này? Công lực trong người ngươi vì sao lại tăng thêm một, hai trăm năm nữa?”

Tất cả những vấn đề này đều rất dài dòng, ta ra khỏi hang động là vì người bột nọ, xuất hiện ở đại sảnh nghị sự là vì tối qua ta ngủở đây, công lực trong người tăng thêm hai ba trăm năm là vì pháp thuật áp chế công lực đang dần dần phản hồi lại, thật ra mỗi ngày công lực đều gia tăng, chẳng qua các ngươi đã không gặp ta một tháng mà thôi…

Nghĩ như vậy xong, ta hít một hơi chuẩn bị mở miệng, đệ tử nọ lại trước một bước đánh gãy lời sắp ra khỏi miệng của ta, hắn hét lớn một tiếng: “Không xong!” Liền dẫn theo hai đệ tử khác ra chạy thục mạng về phía hành lang.

Làm cái gì vậy, giật cả mình, rốt cuộc ngươi có muốn nghe ta nói hay không?

Tiếng bước chân càng lúc càng xa đột nhiên dừng lại, đằng xa truyền lại một tiếng hét to, chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân đã quay trở về.

Ta khó hiểu liếc nhìn Tiểu Hắc, mà hắn lại lười biếng dựa trên ghế, vẻ mặt như cười như không khiến ta cảm thấy có chút không vui.

Còn đang suy nghĩ, ba tên đệ tử đã chạy vào, khiêng theo thứ gì trông như hai cái xác… Chính là Phan Khổng và Lưu Tịch.

Ta lập tức cảm thấy vô số ánh mắt nhìn về phía ta bỗng trở nên sắc bén rất nhiều, tên đệ tử dẫn đầu trầm giọng hỏi ta: “Sư thúc, hiện tại ngươi có thể giải thích rõ ràng cho mọi người rồi chứ?”

Lần này rốt cuộc ta cũng hiểu ra, thì ra bọn họ cho rằng ta đột phá bùa ấn ở hang động, chạy ra ngoài là để hút công lực của Phan Khổng và Lưu Tịch, nên công lực hiện tại của ta mới tăng lên như vậy. Mà nhìn tình hình hiện tại, hơn phân nửa mọi người hẳn đều cho rằng người hút công lực của lão chưởng môn cũng chính là ta.

Ta phải giải thích như thế nào mới được đây, những sự việc này xâu chuỗi lại với nhau, ta khó mà thanh minh rõ ràng được. Sớm biết như vậy tối qua ta đã không để cho người bột kia chạy mất. Hiện tại chỉ có Lưu Tịch và Phan Khổng lập tức tỉnh lại mới có thể rửa sạch được oan khuất cho ta thôi! Thế nhưng một người thì công lực bị hút gần hết rơi vào hôn mê, một người sử dụng thuật Quy Tức chìm vào ngủ sâu… Lại thêm bản thân ta ban đầu đã bị nghi ngờ… Nếu đổi lại là ta, ta nhất định cũng sẽ nhảy ra chất vấn ta… Thôi được, ta thừa nhận lời vừa rồi là vô cùng phi logic, thế nhưng vì sao ta lại xui xẻo đến mức này chứ…

Từ lúc thu Tiểu Hắc làm đệ tử, câu nói trên đã nghiễm nhiên trở thành câu cửa miệng của ta.

Quần chúng xung quanh kích động, đều hô hào chỉ trích muốn ta phải giải thích, ánh mắt quét qua ta đều là hận không thể đem ta bầm thây, ta thật là oan uổng mà!

“Lớn mật!” Một giọng nam trong trẻo đánh vỡ bầu không khí hỗn loạn, Tiểu Hắc rốt cuộc cũng ngồi thẳng dậy, nhìn xuống đám đệ tử đang chất vấn ta.

Bốn bề yên tĩnh lại, tên đệ tử dẫn đầu bước ra: “Các hạ có thể nói rõ ràng một chút không?”

“Dựa theo quy định của Bình Tâm nhai, nếu như chưởng môn xảy ra việc không thể giải quyết sự vụ, vậy sẽ do đệ tử có bối phận cao nhất đứng ra thay thế. Hiện nay Phan Khổng đã hôn mê không thể xử lý, như vậy, sẽ do sư đệ của chưởng môn là Lý Sơ thay mặt làm chưởng môn Bình Tâm nhai, quyết định mọi việc.” Hắn chỉ ta: “Các ngươi dám hô to gọi nhỏ với chưởng môn như vậy, muốn bị sư môn trừng phạt hay sao?”

Đúng rồi nha! Hiện nay xét theo bối phận, rõ ràng là ta lớn nhất! Lòng ta thầm vui mừng, giấc mộng ra lệnh cho toàn bộ trên dưới Bình Tâm nhai đan chiếu, dường như đã có khả năng thành hiện thực rồi!

“Các hạ là ai?” Đệ tử nọ lại làm khó dễ: “Chuyện nội bộ của Bình Tâm nhai, người ngoài không có quyền can thiệp.”

Ta vội vàng đẩy ra bức tường người trước mặt, chẳng mấy chốc đã chen đến bên cạnh Tiểu Hắc: “Hắn là đệ tử Điển Mặc của ta.”

Nhất thời ở phía dưới xôn xao, người người đều cầm cà chua, còn có người vung tay hô to: “Cho dù chúng ta không nhớ rõ mặt mũi Điển Mặc như thế nào thì chúng ta cũng không phải là bị mù màu không phân biệt được hai màu trắng đen.”

Ta vội vàng giải thích: “Trắng đấy, là trắng đấy, trắng mới đúng!”

Quần chúng vốn đang giơ cao cà chua nghe ta lên tiếng thì buông xuống, rồi lại một lần nữa giơ cao, nhưng lần này mọi người không ai cầm cà chua đỏ chót nữa, mà tất cả đều đã đổi thành đá cuội trắng ởn hết…

Ta sợ quá lập tức núp ra phía sau ghế chưởng môn, trong lòng lầm bầm, vì sao lại giống như vận động chính trị vậy.

Ta mất một lúc rất lâu, mới giải thích rõ ràng được vấn đề liên quan đến màu da thay đổi của đệ tử ta. May mắn là, có nhiều đệ tử biết được việc ta chữa thương giúp hắn, nên quần chúng rất nhanh đã tiếp nhận sự thật này.

“Thì ra là Điển Mặc sư huynh.” Đệ tử nọ lại nói: “Sư huynh nên biết, dựa theo quy định của Bình Tâm nhai, nếu như người thay mặt chưởng môn lại là nghi phạm liên can đến việc gây tổn hại nghiêm trọng cho nội bộ sư môn, như vậy phải bị huỷ bỏ tư cách đại diện, Lý sư thúc hiện tại e rằng không cách nào giữ chức quyền chưởng môn được. Hơn nữa sư huynh, ngươi thân là đệ tử Bình Tâm nhai, tự ý ngồi lên vị trí chưởng môn, có biết đó cũng là tội lớn không!”

Tiểu Hắc vẻ mặt đau buồn nói: “Ý của ngươi là, sư phụ Lý Sơ không thể đảm nhiệm vị trí quyền chưởng môn?”

“Đúng vậy.” Đệ tử nọ cùng với toàn bộ đệ tử đều nhất trí gật đầu.

Tiểu Hắc nhàn nhã gác chân qua một bên: “Nếu vậy dựa theo quy định của Bình Tâm nhai, sư phụ ta bị huỷ bỏ tư cách, còn lại trong Bình Tâm nhai này bối phận của ta là lớn nhất, cho nên đến lượt ta làm quyền chưởng môn, ta ngồi trên vị trí này, có cái gì không được chứ?”

Lời này vừa ra, toàn trường rơi vào im lặng.

Đúng nha, trong số đệ tử đích truyền, chỉ có ta và Phan Khổng là có thu đệ tử, mà hôm nay bọn họ đều đã trị thương bế quan hôn mê cả rồi, nếu như ta không có quyền thay mặt, đương nhiên đệ tử đích truyền Điển Mặc của ta là lớn nhất.

Không biết các đệ tử đều đang suy nghĩ cái gì, nhưng vẻ mặt của bọn họ… Nếu như nói bọn họ đang nhớ lại quá khứ, vậy quá khứ đó nhất định là không có gì tốt đẹp, nếu như bọn họ đang tưởng tượng đến tương lai, vậy tương lai đó nhất định là biến thái. Bởi vì vẻ mặt của mọi người đều từ đỏ thành trắng, trắng thành xanh, xanh thành đen, tuần hoàn lặp lại, vô cùng vô tận.

Chỉ sau một khắc dư luận xã hội toàn bộ đều nghiêng về phía ta: “Thật ra, việc lục sư thúc bị tình nghi cũng không có nghiêm trọng như vậy.”

“Đúng vậy, còn không có chứng cứ, lục sư thúc nhất định là trong sạch.”

“Lục sư thúc, chúng ta ủng hộ ngươi!”

Cái tên đệ tử mới vừa rồi dẫn dầu chất vấn ta hiện tại lại ra sức hô hào, rõ ràng là một đám quần chúng không có lập trường mà. Bọn họ chẳng thà để cho một kẻ bị nghi ngờ nặng nề như ta lên làm chưởng môn, chứ quyết không để Tiểu Hắc làm chưởng môn.

Ánh mắt ngờ vực của ta nhìn về phía Tiểu Hắc, hắn mỉm cười, đứng thẳng dậy, nhường ra vị trí chưởng môn, ưu nhã khom mình một cái: “Sư phụ, mời ngồi.”

Cứ ù ù cạc cạc như vậy, ta từ một kẻ bị tình nghi phạm vào một vụ án liên hoàn nghiêm trọng chợt biến thành quyền chưởng môn Lý Sơ của Bình Tâm nhai.

Người xưa nói, thế sự như cờ, quả nhiên không sai.

Lợi ích duy nhất của quyền chưởng môn chính là có thể chiếm lấy phòng nghỉ trưa của Vu Kính. Ngày trước sau khi được ngủ một lần, ta ngày đêm nhớ mong cái chiếu trúc ngả vàng trong đó, hôm nay rốt cuộc cũng được như ý nguyện. Ta ngã xuống giường, suy nghĩ suốt một ngày một đêm, đương nhiên trong lúc suy nghĩ cũng có ngủ, thế nhưng vẫn không nghĩ ra được manh mối gì.

Ngoại trừ Tiểu Hắc, ánh mắt mọi người nhìn ta đều giống như có kim châm, đâm vào ta khiến ta lo lắng không yên.

Mà ánh mắt của Tiểu Hắc lại càng quái dị, cứ như hai thanh đao, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ đến xẻo vài miếng thịt trên người ta.

Bị kim đâm đao chém như vậy, cho dù ta có trì trệ đến mức nào đi nữa thì cũng ở không nổi trên Bình Tâm nhai này.

Ta cũng không phải là không nghĩ đến, nửa tháng sau Vân Trâm sẽ xuất quan minh oan cho ta cái tội danh hút công lực lão chưởng môn, thế nhưng Lưu Tịch và Phan Khổng cứ ngủ mãi không tỉnh, tội danh này phải làm sao mới được? Chẳng lẽ ta thật sự không cách nào giải oan?

Nghĩ như vậy, ta bắt đầu trăn qua trở lại, không thể ngủ tiếp.

Nếu như có người bột kia ở đây… Đúng rồi, chỉ cần bắt được người bột đó, chẳng phải là rửa sạch được mọi oan ức sao? Ta nhảy khỏi giường, quyết định xuống núi!

Vừa mới đẩy ra cửa phòng, một giọng nói nhẹ nhàng lạnh lùng vang lên sau lưng ta: “Ngươi muốn đi đâu đó?”

Vừa quay đầu, phòng bên cạnh có một người dựa cửa mà đứng, không phải Tiểu Hắc còn là ai?

Tuy rằng hắn vẫn là đệ tử của ta, thế nhưng bởi vì màu da phai đi, người cũng cao lên, lại thêm một ngày một đêm không gặp, nhìn lại cứ như một người xa lạ, không hề cảm thấy gần gũi như trước kia. Ta thật hoài niệm đứa trẻ đen đen nọ!

Ta khúm núm giải thích: “Việc này, ta muốn rửa sạch oan ức của mình, cho nên, định xuống núi, để mà, bắt người bột về.”

Thân hình cao to đi đến trước mặt ta: “Nếu như ngươi có bản lĩnh bắt được nó, thì tối ngày hôm đó đã bắt được rồi. Hiện tại một mình xuống núi, ngươi cho rằng ngươi có thể bắt được?”

Ta làm ra vẻ anh dũng chém đinh chặt sắt nói: “Ai làm người đó chịu…”

Hắn cười nhạo một tiếng: “Ngươi đã làm cái gì? Nói ra nghe thử?”

Á khẩu, thôi được, coi như không có nghe thấy, ta tiếp tục oanh liệt nói: “Dù sao việc gì thì cũng phải có người đứng ra làm, ngươi không cần nói nhiều.”

“Ngươi chỉ cần trả lời được một câu của ta, ta sẽ để ngươi đi một mình.” Đôi mắt phượng của hắn bình tĩnh nhìn ta: “Lúc người bột xuống núi, nó chạy hướng nào?”

Một canh giờ sau, ta và Tiểu Hắc đã xuống Bình Tâm nhai. Mái tóc bạc của Tiểu Hắc quá mức rêu rao, nên dưới sự yêu cầu mãnh liệt của ta hắn mới biến nó thành màu đen, nhìn lại bớt đi được vài phần yêu dị. Mà ta rốt cuộc cũng tìm được một chút cảm giác ban đầu đối với hắn, nhìn hắn vừa mắt hơn rất nhiều.

Ở đây ta nói thêm một chút về khu vực Bình Tâm nhai này.

Bình Tâm nhai là địa danh đứng đầu trong Thập Đại Cấm Địa của giang hồ, cao thâm khó lường. Thậm chí ngày xưa còn có một thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đội vương miện trân châu (*) tên Lưu Ngọc Nhi đã từng nói, người mà nàng gả cho phải là dũng sĩ dám một mình xông vào Bình Tâm nhai lấy một viên ngói ở chính điện mang về

.

(* 珍珠冠: trân châu quan là một loại trang sức, thời xưa chỉ có tiểu thư nhà quyền quý mới được đeo vào những dịp trang trọng)

Bởi vì vậy, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ đội vương miện trân châu đã bị kéo dài thành thiên hạ đệ nhất mỹ phụ thời kỳ mãn kinh, thiên hạ đệ nhất đại thẩm tuổi xế chiều, vân vân… Thậm chí có người từng nghe một lão bà bà say rượu mắng to: “Con mẹ nó, không người nào biết nhặt một viên ngói giả thay thế hay sao!”

Tuy rằng có hơi lạc đề một chút, thế nhưng chúng ta phải biết rằng, Lưu Ngọc Nhi đẹp thì có đẹp, nhưng đầu óc hơi ngốc nghếch.

Nếu có người có đủ dũng khí một mình xông vào Bình Tâm nhai tất nhiên là có bản lĩnh thật sự, sẽ chịu làm cái loại việc dở ngói nóc nhà hay sao?

Loại người dở ngói nóc nhà đa phần là không có bản lĩnh, sao dám tuỳ tiện chạy đến Bình Tâm nhai chịu khổ?

Có điều ta kể chuyện này, chủ yếu là muốn chứng minh Bình Tâm nhai quả thực rất nổi tiếng bên ngoài.

Tất cả là bởi vì, không biết chưởng môn đời nào đã từng nói: “Tiếng xấu của chúng ta ở bên ngoài càng rêu rao thì càng ít cần tới thủ vệ gác cổng môn phái. Từ góc độ kinh tế mà nói, như vậy là tốt nhất.” Vì vậy, đời đời Bình Tâm nhai lấy đó làm tôn chỉ hành sự, mà hôm nay chức vụ chưởng môn truyền tới tay Vu Kính, Bình Tâm nhai đã đạt đến trình độ hoàn toàn không cần người gác cổng.

Trên thực tế, bởi vì đã lâu không có người nào rảnh rỗi lên đây tham quan, cho nên Bình Tâm nhai căn bản không có cơ quan trùng trùng như trong lời đồn. Nói thật ra là, vào cửa hàng ngươi còn cần phải có tiền, chứ lên Bình Tâm nhai ngươi chỉ cần có chân là được.

Bởi vậy nếu muốn dỡ ngói chính điện của Bình Tâm nhai thì đó là một việc vô cùng dễ dàng.

Ngươi chỉcần đi qua cầu, lên núi, vào điện, dỡ ngói.

Ta đảm bảo trong quá trình căn bản sẽ không có người nào đến ngăn cản ngươi, hoặc có lẽ nên nói, trong quá trình ngươi căn bản sẽ không gặp phải người nào.

Đến khi ngươi đến chính điện, đừng để ý đến mấy tên đệ tử lúc ẩn lúc hiện, bọn họ cũng sẽ không để ý ngươi, trực tiếp leo lên dỡ ngói là được.

Nếu như ngươi không cao, chỉ cần hô một tiếng: “Ta muốn dỡ ngói chính điện, ta với không tới!”

Tự nhiên sẽ có đệ tử thích hóng chuyện ở Bình Tâm nhai giúp ngươi kéo cái ghế lại, một đám người rảnh rỗi đến buồn chán sẽ vỗ tay nhìn ngươi dỡ ngói.

Nói không chừng còn có người sẽ tìm cho ngươi một mảnh vải đỏ giúp ngươi gói mảnh ngói không dễ dàng gì dỡ được lại, thuận tiện hỏi ngươi có muốn xin chữ ký của chưởng môn không. Nếu như có nhiều người cùng muốn dỡ ngói, không chừng đám người Bình Tâm nhai sẽ đặc biệt tiến hành một cuộc thi dỡ ngói, từ chưởng môn đến đầu bếp đều sẽ tham gia cổ vũ cho các tuyển thủ.

Đúng vậy, Bình Tâm nhai thật ra là một nơi buồn chán tịch mịch lại không hề có phòng bị như vậy đấy.

Cho nên, nếu như hiện tại mà có mỹ nữ nào lập ra lời thề như thế, ta nhất định sẽ là người đầu tiên đi dỡ ngói.

Có điều, bởi vì bài học bi thảm trước kia, nên các thiên hạ đệ nhất mỹ nữ sau này đã học khôn ra nhiều rồi, cũng không nói lời nào có liên quan đến Bình Tâm nhai nữa, ta chỉ có thể than thở mà thôi, đúng là sinh không gặp thời mà!

Xuống núi rồi, muốn ra khỏi địa giới của Bình Tâm nhai, phải vượt qua ba cây cầu.

Cây cầu thứ nhất tên gọi là “Hoạ Kiều”.

Ta mượn cơ hội này tiến hành giáo dục thẩm mỹ cho Tiểu Hắc.

“Người đặt tên cho cây cầu này là bởi vì vùng này núi xanh nước biếc rừng cây bát ngát, tuy rằng như vậy, nhưng mà sắc xanh quá nhiều khó tránh khỏi có vẻ đơn điệu! Xuất phát từ nhu cầu thẩm mỹ, Bình Tâm nhai đã dựng nên một cây cầu nhỏ màu đỏ, từ xa nhìn lại, giữa một vùng xanh bát ngát có một chấm đỏ, nơi đây lập tức trở nên đẹp như tranh vẽ, đẹp như hình ảnh ba chiều sống động.”

Chính ta cũng cảm thấy vừa rồi mình giảng vô cùng xuất sắc, thế nhưng ngàn không nên vạn không nên, ta không nên cuối cùng còn nhã hứng quá trớn hỏi Tiểu Hắc: “Đối với tầm quan trọng của việc nơi này có một cái cầu nhỏ, ngươi có bổ sung gì không?”

Tiểu Hắc bình luận: “Có một con sông (nên đương nhiên phải có cầu)!”

Cây cầu thứ hai có tên là “Hoàn Kiều.”

Ta mượn cơ hội tiến hành giáo dục việc tu hành đối với Tiểu Hắc.

“Ta trước hết nhấn mạnh. Đương nhiên nơi này cũng có một con sông, cho nên chúng ta mới cần một cây cầu. Nhưng mà, hãy chú ý tới tên của cây cầu: ‘Hoàn’, Bình Tâm nhai đặt cái tên này, là muốn những người tiến vào Bình Tâm nhai hiểu rằng, một khi bước qua cây cầu này, là cắt đứt những ý nghĩ trần tục, trả lại mọi ân oán nhân gian, cho nên mới đặt tên là Hoàn Kiều.”

Tiểu Hắc bình luận: “Bình Tâm nhai từ trước tới giờ chỉ biết lấy, làm gì biết trả.”

Cây cầu thứ ba, ta không thấy được tên cầu đâu, giương mắt nhìn một hồi, phát hiện ở đầu cầu bên kia phía sau trụ cầu có một tấm bảng, mặt trên có hai chữ to rồng bay phượng múa “Quá Kiều.”

Đặt thật hay! Ta mượn có hội này tiến hành giáo dục đạo đức cho Tiểu Hắc.

“Có lỗi (*) thì phải hối cải, đây là lời dạy từ xưa, ngươi thân là đệ tử của ta, lại đã nhập môn Bình Tâm nhai, phải nhớ kỹ những lời này! Lấy chữ “quá” làm tên cây cầu, là bởi vì đây chính là lời răn dạy của người xưa, là ngọn đuốc soi đường cho tâm linh chúng ta, cũng thể hiện sự kết tinh trí tuệ đời đời của Bình Tâm nhai!”

(* chữ过 “quá” vừa có nghĩa là “trải qua, đi qua” vừa có nghĩ là “lỗi lầm”)

Tiểu Hắc cơ hồ đã đi đến đầu bên kia nghe được phát bực mình, quay lại kéo ta đến phía sau cột cầu đầu kia, đẩy ta đến trước tấm bảng.

Ta nhìn kỹ lại, thì ra trên tấm bảng có bốn chữ, hai chữ kia vừa rồi đã bị cột cầu che khuất nên ta không nhìn thấy.

Hai chữ mà ta nhìn thấy là “qua cầu”, mà hai chữ còn lại là “thu phí”.

“…”

Tiểu Hắc bình luận: “Nói nó thể hiện sự kết tinh trí tuệ đời đời của Bình Tâm nhai, lời này quả thật không sai.”

Sau khi đi qua ba cây cầu, xem như đã hoàn toàn rời khỏi Bình Tâm nhai. Ta không khỏi có chút bùi ngùi, rốt cuộc từ khi mình lên núi đến nay, mười năm chưa từng xuống núi.

“Ngươi nói, bọn họ nếu như phát hiện ta đã bỏ đi, liệu có rối loạn như rắn mất đầu không?” Ta hỏi.

Tiểu Hắc trợn mắt một cái: “Yên tâm, bọn họ ngay từ đầu đã không phải rắn, ngươi từ đầu cũng không phải là đầu.”

Cái tên nói năng vô lễ này, thật sự là đệ tử vừa đáng yêu vừa biết nghe lời của ta trước kia sao? Ta oán hận nhìn hắn.

Tiểu Hắc không thèm để ý vẻ mặt của ta, tiếp tục nói: “Hành động này của chúng ta, nói chung có thể coi như là sợ tội bỏ trốn. Đây đều bởi vì ngươi cứ muốn đi một mình, đòi xuống núi, liên luỵ đến ta, cho nên dọc đường đi phải nghe lời ta, biết chưa?”

Không phải chứ! Ta đau khổ kêu lên: “Ông trời ơi!”

Ta muốn tên đệ tử ban đầu vừa trong sáng đáng yêu vừa thông minh lanh lợi lại biết nghe lời, không phải cái tên thái thượng hoàng này nha!

Thế nhưng, ngay cả ta hét thảm như vậy Tiểu Hắc cũng bực mình: “Ngươi đúng là không biết rút kinh nghiệm, có chuyện gì cũng gọi ông trời, ông trời có lần nào giúp ngươi chưa? Lần sau muốn gọi thì gọi ta đây này.”

Ta suýt chút nữa ngất xỉu.

Cũng may hắn bắt đầu nhìn về phía trước: “Yêu khí đi về hướng đông nam, đông nam có môn phái nào tu luyện đạo pháp không?”

“Ha ha, thì ra cũng có chuyện ngươi không biết thôi!” Lần này ta đắc ý trở lại: “Môn phái gần nhất ở phía đông nam là Bế Phong môn, đời đời đối đầu với Bình Tâm nhai chúng ta, tiếp theo là Ích Dương môn, đời đời đối đầu với Bình Tâm nhai chúng ta, Thiên Tập môn, đời đời đối đầu với Bình Tâm nhai chúng ta, Lạc Tề môn, đời đời đối đầu với Bình Tâm nhai chúng ta…”

Tiểu Hắc không kiên nhẫn cắt đứt lời ta: “Đời đời đối đầu không cần phải nói nữa, nhìn khắp thiên hạ này, có môn phái nào mà không đối đầu với Bình Tâm nhai không?”

Tiểu Hắc đối với ta… thật hung dữ…

Nếu nhưcảm giác của ta không nhầm, hắn dường như trở nên cáu kỉnh hắn, rối cuộc hắn lo lắng cái gì chứ?

Ta nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Tiểu Hắc, ngươi làm sao vậy?”

Hắn nhìn ta, im lặng thật lâu, mới nói: “Con người của ngươi, cho dù nguy hiểm ở ngay trước mắt, cũng vẫn cứ không hay không biết như vậy.” Không đợi ta nghĩ nhiều, Tiểu Hắc đã khôi phục bình thường, chậm rãi nói tiếp: “Người bột nhất định phải hút pháp lực của người tu đạo mới sống được, cho nên nó sẽ không tấn công người thường. Người bột đó đã mất đi hầu như toàn bộ yêu lực lại phải chạy trốn, nên nó cũng không thể hành động giữa ban ngày ban mặt, chúng ta hẳn là có đủ thời gian đến Bế Phong môn trước nó.” cho nên nó sẽ không tấn công người thường. Người bột đó đã mất đi hầu như toàn bộ yêu lực lại phải chạy trốn, nên nó cũng không thể hành động giữa ban ngày ban mặt, chúng ta hẳn là có đủ thời gian đến Bế Phong môn trước nó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui