Lý Ngoan ngủ một giấc, liền ngủ suốt hai ngày.
Mắt thấy đoàn xe sắp khởi hành, Lý Ngoan vẫn còn đổ thừa không dậy nổi, chính hắn không dậy nổi, cũng không cho Tào Ý dậy, tay chân gắt gao quấn lấy người.
Hôm qua gặp lại tình cảm tràn ngập trên mặt, nên Tào Ý không để ý tới những chi tiết nhỏ bên cạnh, hôm nay bị Lý Ngoan quấn lấy ở trên giường, tỉ mỉ nhìn lên mới nhìn thấy trước mắt hắn quần thâm cùng vẻ mệt mỏi không che giấu nổi giữa hai lông mày, đành phải để cho mọi người đi trước một bước, chỉ lưu lại con ngựa đen kia, để cho hai người cưỡi ngựa hồi kinh.
Phu xe trước khi đi có chút khó xử, nói con ngựa của Lý Ngoan tính tình nóng nảy, không cho người tới gần, cũng không chịu để người khác cho ăn.
Tào Ý gật đầu, xoay người đi về phía chuồng ngựa, con ngựa ở trong miệng người khác khó dạy dỗ, ở trước mặt y lại rất có linh tính, Tào Ý vừa tới gần, liền đánh mũi phì dịu ngoan cúi đầu, để cho Tào Ý sờ nó.
Đúng là chủ sao ngựa nấy.
Sáng sớm ngày thứ ba, hai người cùng cưỡi một ngựa, vừa đi vừa nghỉ, qua buổi trưa đi đến kinh thành.
Vừa mới đến kinh, Tào Ý muốn đi làm chính sự, Lý Ngoan chưa từng đi cùng.
Y đi trước một chuyến đến quan phủ vì Lý Kỳ, đi nghĩa trang nhận hai cỗ thi thể, sai người đưa về Lưu Châu hậu táng, lại từ nơi khám nghiệm tử thi biết được thảm trạng thi thể Lý Kỳ, trên người có không ít lỗ thịt bị dao khoét ra, trong bụng phình lên, dường như còn có thức ăn chưa tiêu hóa xong, cuối cùng từ trong kẽ răng cạo ra chút vụn cặn, cư nhiên là điểm tâm.
Tào Ý nghe vậy, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ lẳng lặng gật đầu, khám nghiệm tử thi liền truy hỏi, Lý Kỳ thường ngày có đắc tội người nào hay không, để Tào Ý nhớ tới sau đó cung cấp manh mối, cũng dễ truy tìm hung thủ thật sự.
Tào Ý chân thành nở nụ cười, cam đoan nói: “Làm phiền rồi, nếu có manh mối, nhất định sẽ báo lên.”
Trong kinh đảo mắt đã vào thu, gió thu thổi qua, cuốn bay lá khô dưới chân Tào Ý, y cũng không quay đầu lại, từ nghĩa trang đi ra, mặt không chút thay đổi chỉnh lại mái tóc bị gió thu thổi lên, trấn định hồi tưởng lại tử trạng của Lý Kỳ, đột nhiên nở nụ cười.
Đại Táo cùng đi theo tới, chỉ đứng một bên nghe đã vã mồ hôi lạnh, chỉ hận không thể đem cơm sáng sớm ăn vào bụng đều nôn ra, lúc này khó hiểu nói: “Công tử đang cười cái gì?”
Tào Ý mỉm cười lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không có gì, đi thôi.”
Lý Ngoan không biết Tào Ý muốn tới, vốn đã hẹn cùng đám công tử kia hôm nay uống rượu, hắn làm việc biết nặng biết nhẹ, ở thời điểm mấu chốt không thể từ chối những yến hội này, lại thực sự muốn kề cận bên Tào Ý, không muốn bỏ qua từng giây từng phút, đành phải dặn Tào Ý xong việc tới tìm hắn.
Tào Ý không vội đi gặp Lý Ngoan, mà dặn dò Đại Táo theo y đi dạo xung quanh.
Y mười năm chưa hồi kinh, lại quen cửa quen nẻo, đầu tiên đi tới trước một tòa nhà bị dán giấy niêm phong, nhìn tấm giấy niêm phong đã mục theo năm tháng, bút son dần nhạt đi, trên đầu thạch sư tử ở cửa có dấu vét bị người sờ qua, nhất định là nơi này đã lâu không người ở, mấy đứa nhỏ ở phụ cận mới đến đây chơi đùa, ở trên sư tử đá bò tới bò lui.
Y không không có cảm xúc gì mà đứng ở cửa nhìn một lát, mới nhấc chân đi nơi khác.
Lần này đi nhà có người ở, tấm biển treo trước cửa đề “Ôn phủ”, lại được gã sai vặt báo cho Ôn đại nhân đi Giang Nam làm việc, mới đi không tới một tháng, sợ là phải một đoạn thời gian nữa mới trở về.
Ngược lại mẫu thân Ôn Như Hối vừa nghe Tào Ý đến, cuống quít đón y vào, vừa thấy Tào Ý liền lệ rơi đầy mặt, nhắc tới chuyện cũ thổn thức không thôi.
Hai người ngồi nói cả buổi chiều, Tào Ý mới cáo từ ra về.
Hôm nay tiệc rượu được định ở Tụ Hương lâu, chính là cửa tiệm trăm năm tuổi, nổi tiếng trong kinh thành với món “Vịt hoa quế”, sắp vào cửa, Tào Ý ôn thanh nhắc nhở Đại Táo: “Nơi này ngưỡng cửa cao, khi ngươi đặt chân cẩn thận một chút.”
Sau đó hơi vén áo bào lên, nhấc chân bước vào, Đại Táo cúi đầu nhìn, so với ngưỡng cửa bình thường cao hơn không ít, phòng ngừa chuột chạy vào chạy ra, nếu không phải Tào Ý nhắc nhở, hắn nhất định sẽ té lộn mèo rồi.
Tiểu nhị nhiệt tình chiêu đãi, Tào Ý tự báo gia môn, lại báo lên tên họ Lý Ngoan, chỉ chờ tiểu nhị xác minh rồi dẫn y vào phòng riêng.
Lãnh sự trước quầy chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc, nhìn về phía này, liền cùng Tào Ý bốn mắt nhìn nhau, đầu tiên mắt lộ ra do dự, có chút không nhận ra, vẫn là Tào Ý cười khoát tay áo với hắn, sau khi chào hỏi, lãnh sự kia mới hơi kinh ngạc, hướng Tào Ý thi lễ một cái.
Lần này trước mắt hắn có thực khách không thoải mái, lúc này vỗ bàn kêu la: “Sao lại không tin ta, ta chính là Lý Ngoan mời tới, cũng không phải chuyện gì ghê gớm, các ngươi gọi người đi lên hỏi một chút cũng không mất miếng thịt nào? Chỉ cần nói Phục Chu tới tìm hắn.”
Tào Ý nghe thấy tên Lý Ngoan, liền giương mắt nhìn lại, thấy công tử tự xưng “Phục Chu” kia là một người có tiền, đeo vàng đeo bạc, cũng coi như thỏa đáng, chỉ là cử chỉ hành vi có chút phong trần không nói ra được.
Lãnh sự vẻ mặt khó xử: “Lý công tử xác thực giao phó cho có người tới tìm y, bất quá công tử kia họ Tào, người đã đến rồi.”
Hắn chỉ tay về phía Tào Ý, Phục Chu nghe tiếng nhìn theo, Tào Ý không chút hoang mang, khẽ mỉm cười, hai người đánh giá không ngừng lẫn nhau, trong lòng từng người đều có tính toán.
Phục Chu bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ta biết rồi, hắn là người sĩ diện, có một mình ta không đủ, chắc là lại gọi tới thêm một vị vào cùng.”
Lãnh sự kia có chút do dự, cũng không dám dễ dàng buông lỏng, chỉ hỏi Phục Chu cùng Lý công tử là quan hệ gì.
Tiếng Phục Chu nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng lại đủ để Tào Ý nghe rõ ràng, chỉ thấy Phục Chu kia ưỡn ngực lên, ngạo nghễ nói: “Ta là nhân tình của Lý Ngoan!”
Tào Ý khẽ nâng mắt, đuôi lông mày có chút lãnh ý không nói nên lời, nhưng nhìn lãnh sự cùng tiểu nhị hai mặt nhìn nhau, vẫn khiêm tốn nói: “Ta là tổ tông Lý Ngoan.”
Phục Chu âm thầm cảm thán, người này thực sự lợi hại, không dám tụt lại phía sau, lớn tiếng nói: “Ta là tâm can của Lý Ngoan!”
Lúc này Tào Ý không lên tiếng.
Đang giằng co không dứt, một thân ảnh quen thuộc từ trên lầu tung tăng xuống, bay nhào đến, chính là Tề Uyển đã lâu không gặp, Lý Ngoan bị người rót rượu không đi được, hắn thay Lý Ngoan tới đón, nhìn thấy Tào Ý liền vui vẻ hô to: “Đệ muội! Ngươi đã tới!”
Phục Chu chỉ coi Tề Uyển là gọi hắn, nhất thời mặt mày hớn hở nói không nên lời, như khổng tước trống xòe đuôi, hướng lãnh sự kia đắc ý nói: “Thế nào, nói không lừa gạt ngươi chứ, Tề công tử ngươi có nhận ra không? Tiếng đệ muội kia chính là gọi ta.”
Tào Ý xen vào nói: “Có đúng không? Thì ra là như vậy.”
Tề Uyển oa ôi ôi, một đường nhanh như chớp, muốn hướng Tào Ý hỏi thăm nương tử mình thế nào rồi, không chờ tới gần, liền bị Phục Chu nửa đường ngăn lại, đợi thấy rõ người trước mắt, nhất thời sợ tới mức tỉnh táo, run rẩy nói: “Ngươi ngươi ngươi sao ngươi lại tới đây?”
Phục Chu: “Lý nhị sai người gọi ta tới nha! Hắn không nói cho ta, ta nào biết các ngươi hôm nay gặp nhau ở đây?”
Tề Uyển không dám lên tiếng, chỉ run rẩy nhìn về phía Tào Ý, mắt thấy khóe miệng y ngậm ý cười, không có nửa phần nổi giận, nhưng Tề Uyển chính là sợ, một bên sợ, một bên thay Lý Ngoan lau mồ hôi lạnh.
Tào Ý ôn thanh nói: “Ở phòng nào?”
Tề Uyển: “Chữ thiên đầu tiên.”
Tào Ý liền nở nụ cười, không chờ Tề Uyển dẫn đường, quen cửa quen nẻo hướng chữ thiên đầu tiên đi.
Trong phòng khách một đám công tử đang uống rượu vung tay, còn gọi người đánh đàn trợ hứng, hôm nay Hạ Minh không ở đây, người có thân phận nhất vắng mặt, vậy thì nghe người có chủ ý nhất, Lý Ngoan mưu ma chước quỷ nhiều, lại biết chơi, còn được thả lỏng, tất nhiên là xoay trái xoay phải một hồi.
Đang hứng thú lên, cửa gian phòng bị người mở ra, nhất thời một luồng gió lạnh thổi vào, mọi người tỉnh táo mấy phần, đồng thời nhìn về phía cửa, một người nhỏ giọng nói: “Kêu bọn họ đi gọi Phục Chu tới bồi Lý nhị, làm sao lại tới người khác?”
Người bên ngoài vô cùng ngạc nhiên, hiển nhiên bất ngờ, còn không kịp hỏi kỹ, chỉ thấy Lý Ngoan ném chén rượu, say khướt nghênh đón.
Vẻ mặt hắn say rượu choáng váng, mắt lại mang ý cười, Tào Ý vừa xuất hiện, trong lòng Lý Ngoan không thể chứa đựng thêm người khác.
Còn chưa kịp kéo người đến ngồi xuống bên cạnh, đã thấy kế bên giết ra một người, đi nhanh như gió, cả người mùi thơm, hướng về Lý Ngoan nhảy lên, tay ôm cổ Lý Ngoan, hai chân quấn lấy eo thon của hắn, suýt nữa ghìm chết Lý Ngoan, nhiệt tình nói: “Lý nhị, ngươi là tên không có lương tâm, lâu như vậy không đến thăm người ta, thực sự là muốn quên ta!”
Tề Uyển thở hồng hộc đuổi ở phía sau, vẫn đến trễ một bước không bắt Phục Chu tại chỗ, dò xét vẻ mặt Tào Ý, sợ tới mức không dám lên tiếng, đành phải để Lý Ngoan tự cầu phúc.
Phục Chu mượn tư thế thân mật, dùng âm lượng chỉ hai người nghe, ở bên tai Lý Ngoan nhỏ giọng nói: “Lúc trước chúng ta đàm phán xong phí chỉ có một người, hiện tại lại tới một người, phải thêm tiền!”
Chỉ tiếc Lý Ngoan bị hắn hùng hổ bổ một cái dọa mất nửa cái mạng, trong đầu vang lên ong ong, căn bản không nghe lọt lời Phục Chu, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ôm hắn quỳ xuống trước Tào Ý, cố tình còn bị mấy chục con mắt nhìn chằm chằm, không giải thích được chút nào, đành phải vội vàng kiên trì kéo Phục Chu từ trên người xuống, nói năng lộn xộn ngươi ngươi ta ta nửa ngày.
Tào Ý chỉ cười không nói lời nào, trên dưới đánh giá hai người ôm nhau, tự nhiên ngồi xuống, hướng mọi người không khách khí nói: “Đều ăn rồi?”
Sau đó tự giới thiệu: “Tại hạ họ Tào, tên một chữ Ý, là Lý Ngoan…”
Y cười không nói, chỉ chờ Lý Ngoan bổ sung.
Lý Ngoan kẹp chặt đuôi ngồi xuống bên cạnh y, thêm bình dầu Phục Chu không có mắt lại còn chuyên nghiệp tận tâm, lúc này không dám chọc Tào Ý, đàng hoàng nói: “… Biểu ca ta.”
Tề Uyển: “…”
Tào Ý chỉ nhìn hắn chằm chằm, nhìn xong lại cười, cười xong lại nhìn hắn chằm chằm.
Lý Ngoan tê cả da đầu, nghĩ thầm, hắn nói sai sao? Không phải Tào Ý tự mình dặn ở trước mặt người ngoài, không cho gọi y là nương tử!
Phục Chu ồ một tiếng: “Thì ra là biểu ca ngươi, vừa nãy ở dưới lầu y còn đùa giỡn nói là tổ tông ngươi!”
Lý Ngoan sắp khóc tới, nghĩ thầm y chính là tổ tông ta! Trợn mắt nhìn Phục Chu, nháy mắt, ý là ngươi câm miệng đi!
Phục Chu không thèm để ý, chỉ bĩu môi làm nũng, coi Lý Ngoan như thần tài hầu hạ, lại lặng lẽ cào lòng bàn tay hắn, ý là không cần thêm tiền! Lại tiếp tục càng thêm nhiệt tình, hăng hái mười phần, rót rượu cho Lý Ngoan, gắp thức ăn, ngón tay như ngọc mảnh khảnh lấy một miếng thịt, đút tới bên miệng Lý Ngoan.
Lý Ngoan cắn chặt răng, không tiếp nhận, nhìn thấy một đám bạn xấu không ngừng trêu chọc: “Lý nhị, sao biểu ca vừa đến ngươi liền ngại ngùng như vậy, ngày thường không phải thấy Phục Chu liền vội vã ôm người tiến vào trong phòng một mình thân thiết à, còn không cho chúng ta quấy rầy, hôm nay chúng ta cố ý gạt ngươi, gọi Phục Chu đến cho ngươi, để ngươi giải nỗi khổ tương tư, đợi ăn xong lại tiếp tục, hai người các ngươi nhiều ngày không gặp, tiểu biệt thắng tân hôn, có chỗ cho các ngươi thắm thiết mặn nồng.”
Tào Ý cười, cùng mọi người trêu chọc: “Đúng vậy, nhiều ngày không gặp, tiểu biệt thắng tân hôn, giải nỗi khổ tương tư.”
Tề Uyển vừa nghe giọng điệu này của Tào Ý, càng sợ.
Bất chấp nghĩa khí huynh đệ, yên lặng che mặt, hạ thấp độ tồn tại, chỉ lo tai vạ tới ao nhà, sau khi Tào Ý trở lại Lưu Châu cáo trạng với nương tử hắn.
Phục Chu cười đến nhánh hoa run rẩy, giả vờ thẹn thùng nhào vào ngực Lý Ngoan, chợt thấp giọng cắn răng nghiến lợi nói: “Đêm nay không được, ta phải trở về chăm sóc muội muội ta, ngươi phải cho lão tử thêm tiền!”
Lý Ngoan khóc không ra nước mắt, vừa nãy muốn quỳ Tào Ý, bây giờ muốn quỳ Phục Chu, lại nhìn lên Tào Ý ý cười đầy mặt, không có nửa điểm tức giận, nhưng hắn thấy lại sợ sệt, chỉ muốn đập đầu chết cho xong việc.
Tất cả chuyện này là gì đây!.