Xứng Lứa Vừa Đôi

Trương Thanh Hiền bị chém đầu, ngày hành hình đó, không ít bách tính mang rau cải đến đưa tiễn hắn đoạn cuối con đường.

Thẩm Hành đứng từ xa nhìn lại, tự nhiên nàng lại thấy, con người ta sống trên đời này, mặc dù không thể khiến tất cả mọi người đều chắp tay tán thưởng, nhưng cũng không được làm tội nhân để phỉ nhổ cả đời.

Một khi chết đi, tiếng xấu để lại khiến con cháu mình đời đời gánh chịu, thế thì mấy năm tháng an nhàn cướp đoạt kia có đáng giá gì đây.

Tiểu thiếp mới cưới của Trương Thanh Hiền khóc đến sắp tắt thở, nhưng không phải là vì hắn đã qua đời, mà là đau lòng cho cuộc sống từ vinh hoa sắp quay trở lại điểm xuất phát bắt đầu.

Luôn có những người xem phù hoa còn nặng hơn lương tâm mà sống.

Nàng lắc đầu thở dài: “Dù gì khi chính thất khóc còn kèm thêm mấy tiếng ‘tên Trương Thanh Hiền đáng chém ngàn đao’ kia, còn nàng ta khóc lóc mà mở mồm đóng mồm chỉ toàn là bạc. Thế mới nói, khi chết rồi mới biết ‘cám bã’ còn đáng tin hơn ‘mỹ thiếp’ nhiều.”

“Đúng là chuyện gì cô cũng nghĩ ra được.” Bên tai đột nhiên vang lên một giọng cười rất khẽ.

Nàng quay đầu lại, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú của Cố tiểu Hầu gia.

Thẩm Hành nhìn bộ cẩm bào trên người hắn.

Bộ áo Tứ Xuyên màu đỏ ám và đường viền hoa văn, lại phối hợp với một đôi ủng màu xanh lục ngắn cổ, vừa phong lưu, lại càng thêm anh khí.

“Xem trò vui sao không gọi ta với?” Hắn đến gần oán giận hỏi nàng.

Từ sau khi trở về đây là lần đầu tiên hai người họ chạm mặt nhau, tuy đã cách khá nhiều ngày nhưng Thẩm Hành vẫn thấy giữa hai người thân thiết như thuở trước.

Thực tế mà nói, sau khi trở về, nhìn ai nàng cũng thấy thân thiết lạ lùng cả. Nửa tháng “hoàn toàn tách biệt với thế gian”, nhìn mặt người quen nàng đều thấy vui tươi mừng rỡ.

Cân nhắc một lúc rồi trả lời:

“Một người tới xem là tình cờ hoặc hiếu kỳ. Còn nếu kéo bè kéo cánh đến xem lại là đi gây náo nhiệt.” Ý tứ là, nàng thuộc nhóm đầu tiên. Không gọi Cố Duẫn Chi là vì không muốn ‘kết bè kết cánh’.

Lời khách sáo còn phải nói cho nó đầy học vấn, nhưng thực ra chỉ là vì nàng không muốn bị gán cho cái tiếng thích hóng chuyện mà thôi.

Cố Hầu gia bị trêu chọc thì khẽ nở nụ cười: “Ta không giác ngộ cao như cô, tới đây chỉ để xem trò vui thôi, tình cờ gặp được thì tụ tập lại cũng thêm phần thú vị.”

Hắn vẫn luôn cười ôn hòa như vậy, đôi mắt đào hoa xinh đẹp càng có phần lộ liễu, giữa hai hàng lông mày còn hiện lên nét nho nhã phong độ của người trí thức.

Thẩm Hành cười gật đầu.

Nhưng trong đầu lại hiện ra nụ cười của một người khác nữa.

Đó là một khuôn mặt cực kì tuấn tú, như vẽ như thêu, lại có vẻ hững hở mờ mịt dưới một làn hơi nước.

Rõ là người nhạt nhẽo, nhưng khi cười lên lại có vẻ ý nhị lười biếng của công tử bột.

Mà lúc này đây, vị công tử bột đó hiếm khi lại mặc đồ nghiêm túc, trang trang trọng trọng ngồi trên đài cao xem lễ hành hình.

Một bộ triều phục màu tím nhạt, trên ống tay và trước ngực thêu đường viên hoa văn được nạm vàng, bên hông chiếc đai lưng cùng màu khắc lên mười tám viên ngọc to nhỏ đan xen, gương mặt bên dưới ngọc quan cũng bớt đi nét tùy tính ngày thường, càng nhiều hơn vẻ nghiêm nghị trước nay hiếm thấy.

Có thể là do nàng đã quen nhìn hắn mặc áo rộng thùng thình, đột nhiên nhìn thấy người này như vậy, nàng có hơi xa lạ.

Cố Duẫn Chi nói tiếp: “Nguyệt Cẩm vẫn nói màu sắc của bộ vương phục không hợp với hắn chút nào, già dặn quá, hôm nay hắn còn không chịu mặc đấy.”

Nàng buột miệng đáp: “Mặc hay không mặc đâu phải chuyện hắn có thể lựa chọn được.”

Lời vừa ra khỏi miệng đã biết mình lỡ rồi, nàng ngượng ngùng nói thêm: “Ý của ta là, hắn cứ chọn chọn lựa lựa như thế thì không nên đâu.”

Sao lại thấy mấy câu này quá mức thân mật ấy nhỉ.

Đôi mắt dâm tà của Cố Duẫn Chi lại tà tà liếc về phía nàng, mặt ai kia càng xám xịt như tro, quyết tâm bồi thêm câu nữa”

“Chẳng qua ta chỉ thấy, hôm nay Vương gia mặc như thế đúng là khó coi.”

Nàng thừa nhận mình đã hết lời rồi.

Cũng may Cố tiểu Hầu gia không làm khó dễ nữa, hắn nhẹ giọng bâng quơ: “Lúc cô nói dối mắt cứ liếc sang chỗ khác, tật xấu này nên sửa lại đi.”

Nàng nắm chặt tay, quyết định sau này không chỉ xa lánh mỗi Tô Nguyệt Cẩm mà “đồng đảng” của hắn cũng phải tránh càng xa càng tốt.

Lúc đầu của Trương Thanh Hiền bị chém đi, có lẽ rất nhiều bách tính bị hắn ức hiếp nhiều năm đã thở phào nhẹ nhõm.

Khi mây đen tan đi, áp bức bị che đậy suốt gần ba mươi năm không thấy ánh mặt trời mới có ngày ló rạng.

Không hề có tiếng hoan hô, cũng không vui vẻ điên cuồng và phấn chấn. Ánh mắt những người dân ở đây lại có phần ngơ ngác.

Một ông lão run rẩy nắm chặt bài vị trong tay, nước mắt tuôn rơi nhưng lại không nói được nửa lời.

Bầu không khí đột nhiên đông lạnh.

Tô Nguyệt Cẩm xoay mặt thì thầm mấy câu với Quế Viên công công, không lâu sau có một thị vệ ôm pháo tới.

Chúng bách tính vây xem không hiểu được tính nết của vị Vương gia này, cho nên chẳng ai đoán được chuyện sắp xảy ra.

Giữa lúc trầm tư, họ thấy cấm vệ hoàng gia chỉnh tề xếp thành một hàng ngang, trên tay mỗi người đều giơ cao chùm pháo đã nhen đầu lửa.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc đùng đùng vang lên, tràn ngập khắp phố phường đông đúc.

Tô thiên tuế ngồi ngay ngắn trên đài, đường hoàng ra dáng nói:

“Khi có tiệc vui không phải vẫn nên đốt pháo sao?”

Pháo tượng trưng cho việc bỏ những thứ cũ đón thứ mới về, bây giờ đám mây đen Trương Thanh Hiền đã tan đi, Vũ Thành có thể đón mừng cuộc sống mới.

Lúc này bách tính mới chợt hiểu ra, hóa ra vị vương gia lạnh lùng này muốn dùng cách đó để nói cho họ hiểu, tất cả đã là quá khứ rồi, giờ có thể an tâm.

Sau khi hiểu ra, toàn dân phấn chấn.

Nô nức tiếng khen, tiếng hoan hô liên tiếp vang lên.

Từng đợt bái lạy thành tâm, cũng chính là sự ủng hộ cao nhất với vị vương gia trẻ tuổi Khánh Nguyên triều.

Tô thiên tuế đứng trên đài cao, cực kì nghiêm túc nói: “Đó là việc ta nên làm, không cần mọi người phải cúi đầu bái lạy. Mọi người chỉ cần nhớ là, pháo này là do ta bỏ bạc ra mua, sau này ta không có tiền ăn cơm thì nhớ làm cơm cho ta ăn nhé.”

Nếu thánh thượng mà biết mấy câu này, có khi sẽ tức điên lên mất.

Con nhà trời lại không có cơm ăn, thế thì ở đâu mới có cơm bây giờ?

Nhưng trong lời đó còn có thâm ý khác, nước đẩy thuyền thì cũng có thể lật thuyền, sự ủng hộ của dân chúng mới là hậu thuẫn kiên cố nhất của quốc gia.

Chỉ là Tô tiểu vương gia muốn dùng cách này diễn đạt lại, vừa khiến cho mọi người được một trận cười đau bụng.

Cố Duẫn Chi đứng dưới đài bất đắc dĩ nói: “Tình tính của Nguyệt Cẩm tuy có hơi tùy hứng, nhưng vẫn khiến người ta vui mừng.”

Thẩm Hành nhìn dáng vẻ của người kia, bất giác mỉm cười.

Một hoàng tử tự xưng là “ta”, một người chưa bao giờ đặt mình ở địa vị cao nhìn xuống thần tử, là Đoan vương điện hạ đấy.

Có lẽ đây cũng là sự hấp dẫn mà chỉ mình hắn có.

Sau khi xử lý xong chuyện ở Vũ Thành, bọn họ đi tới núi Thái Sơn, hiếm thấy ở đây có mấy ngày trời nắng, nghi lễ được tiến hành cực kì thuận lợi.

Tế tự kết thúc, nghi trượng khải hoàn về kinh, suốt dọc đường Thẩm Hành vẫn ngồi yên trong xe ngựa của mình, thỉnh thoảng có chơi cờ với Cố Duẫn Chi, đôi lúc sẽ cãi nhau cùng Lưu Nhã Quân cho vui miệng, phân rõ giới hạn với Tô Tiểu Thiên tuế.

Nàng đã trèo cao một lần, kí ức khắc cốt ghi tâm đó cả đời này nàng không muốn lại chịu đựng thêm lần nào nữa.

Vì lẽ đó, trước lúc nàng hoàn toàn rung động, nàng phải tránh người đó thật xa.

Nhưng có lúc, chuyện nhạt như nước ấy cũng cần phải song phương phối hợp, mà vị quân tử cần nhạt ấy lại không chịu nhạt đi chút nào.

“Vương gia, ngài không thấy mình lại đi nhầm xe ngựa nữa sao?” Thẩm Hành nhìn người vừa xốc mành vào đây, nghiến răng nghiến lợi nói.

Đây đâu phải là lần đầu tiên, trên đường vào kinh không biết hắn đã dùng bao nhiêu lý do để bước vào xe ngựa của nàng. Ngay cả khi nàng và Cố tiểu Hầu gia đang chơi cờ, hắn cũng mang theo một nắm hạt dưa ngồi cạnh xem trò.

Tô Nguyệt Cẩm tiện tay cầm lấy ai cuốn thoại bản nàng để trên xe, vô tội nói: “Xe ngựa của ta hỏng rồi, đang tu sửa.”

Cái cớ này hôm kia ngài đã dùng rồi đấy!

Nàng hít sâu một hơi: “Lần này lại hỏng chỗ nào?”

“Không biết.” Hắn lật xem thoại bản nói thêm: “Quế Viên còn đang suy nghĩ, phải nói là hư chỗ nào thì cô mới cảm thấy cực kì nghiêm trọng, chỗ nào mà khó sửa ấy.”

Hắn – nói  – thản – nhiên – quá – đi!!!

“Ngài bớt qua loa lấy lệ với ta đi.”

Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, chất chứa đầy bất mãn.

“Giả vờ phá cũng phiền phức lắm đấy, cô cũng nên thông cảm cho họ.”

Tư thế kia như thể gia chủ đang oán giận thê tử nhà mình hà khắc quá mức vậy.

Rốt cục là ai không thông cảm cho ai đây?!!

Thẩm Hành nhắm mắt lại, nói thẳng một hơi: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ta biết ngài tùy tính quen rồi, nhưng tốt xấu gì ta cũng là nữ tử chưa cưới gả. Nếu cứ như thế còn ai dám cưới ta vào nhà nữa.”

Dù nàng không vội gả những cũng không thể cho mặc thanh danh của mình ngày càng tàn tạ được. Cách một hai ngày Lưu Nhã Quân lại tới náo loạn với nàng một trận, không biết đến lúc về nhà rồi nàng có bị người ta trào phúng đến chết hay không.

Tô Nguyệt Cẩm nghe vậy thì bèn thả sách trên tay xuống, nghiêm túc nói: “A Hành, nếu không ai thèm lấy cô thì cũng không phải vì nguyên nhân này đâu.”

Chỉ riêng cái bản tính này thôi đã khó gả lắm rồi.

Một câu đủ khiến Thẩm Hành tức nên mức suýt phun cả máu, không còn quan tâm cái gì mà đoan trang cái gì mà hiền tuệ nữa, nàng dồn khí rống lên:

“Không ai thèm lấy lão nương cũng được, ngài bước ra ngoài cho ta ngay lập tức!!!”

Tô Tiểu Thiên tuế nghiêng người dựa vào bàn trên xe, âm cuối bên môi còn chưa dứt, hắn từ tốn nói thêm: “Thế thì gả cho ta đi.”

Chỉ là, lúc đó Thẩm đại tiểu thư vẫn còn đang nổi nóng, căn bản nàng chẳng nghe thấy người kia nói gì, hỏi lại thì hắn chỉ khẽ cười một tiếng, đề tài ngừng lại tại đây.

Thực ra, dù có là một nam nhân thông tuệ đến mức nào, trước mặt nữ tử trong lòng mình hắn sẽ vẫn ngập ngừng như thế.

Thẩm Hành sợ trèo cao, hắn lại lo thân phận hoàng tử của mình sẽ xúc phạm tới nàng.

Lúc xe ngựa dừng lại, nàng vẫn còn đang ngủ. Hắn quan sát khuôn mặt này lúc lâu, yên lặng quấn tóc nàng lại thành một nhúm, rối rung rối mù như nhúm mì hay ăn.

Người ta vẫn nói vẽ mày là thú vui chốn khuê phòng, nhưng hắn lại thích mái tóc dài của nàng hơn cả, chỉ có điều tay nghề ‘buộc tóc’ thì chẳng ra sao.

Tô Nguyệt Cẩm hối lộ cho Đạo Đạo ba miếng ngọc bội, để nàng ấy có thể vấn cho nàng một kiểu đầu đẹp hơn.

Đối phương lén lút liếc mắt một hồi rồi quả quyết gật đầu như giã tỏi.

“Vương gia, ngài phải cho nô tì thêm một mâm canh giò nữa.”

Chuyện này liên quan đến nguy hiểm tính mệnh đấy.

Hắn trầm mặt gật đầu, nha đầu này hình như có phong độ gì đó rất giống với Quế Viên thì phải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui