Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan

Trái ngược với cuồng phong gào thét, cát vàng mù mịt đầy trời hôm qua, không trung hôm nay sáng sủa không một gợn mây, không khí xung quanh tràn ngập khí tức tiêu điều xơ xác, tất cả đều là sự tĩnh lặng ghê người.

Đột nhiên, thanh âm hùng tráng vang lên, xé ráchsự yên tĩnh phía chân trời, dự báohuyết chiến đã đến, mười vạn đại quân chinh bắc đánh thương hô to — “Sát! Sát! Sát!”(giết)

Chiến thư đã hạ, hai quân đối chọi!

Chấn Nhânmặc chiến bào đại soái, uy phong lẫm lẫm ngồi trên lưng Hỏa Diễm, cầm trong tay cờ hai màu. Trận chiến hôm nay phân thành hai mũi tiến công: xa công (chiến xa) và nhân công (binh sĩ bình thường). Xa công hắc kì(cờ đen), nhân công hồng kỳ(cờ đỏ). Chấn Nhân phất cờ, cờ lớn trên tay hắn vừa động, tức khắc cờ của đại quân cũng phất theo.

Tay trái cầm hắc kìnhấc lên cũng là lúc Chấn Nhân mở miệng nói với Tráng Quả bên cạnh, “Ngươi không cần tìm ta, vô luận ngươi đi đâu, ta cũng sẽ đi tìm ngươi.”

Tiếng dứt, hắc kì phất lên!

Vạn xe mạnh mẽ tiến lên, nhảy vào trận địa địch.

Xe vừa lên, ngựa cũng theo sát.

Một xe bốn ngựa, bốn ngựa to lớn.

Quyết liệt tiến lên, cung tiễn sẵn sàng.

Xạ thủ bên cạnh, trợ giúp giương cung

Bốn ngựa đã đóng, hai ngựa không ở

Không rong ruổi, bỏ tên như phá

Tiếng ngựa hí vang, cờ từ từ phất

Phá trận công địch,không vững không diệt!

Thấy trận địa địch đã loạn, Chấn Nhânphất hồng kỳ, giơ cao bảo kiếm, nhìn trời thét dài —”Thề quét sạch Hung Nô, giết hết vạn địch Hồ trần! Sát —”

“Thề quét sạch Hung Nô không đoái thân, giết hết vạn địch Hồ trần! Sát —” Vạn quân chinh bắc hô to theoChấn Nhân, xông vào trận địa. Khí như sấm, thế như hồng thủy! Trong nhất thời chỉ thấy: máu và giáp vũ lộng, vang động như sấm trên sơn xuyên (sơn xuyên: sông núi, ý chỉ khí thế rất dữ dội).

Hai bên lao vào nhau, thịt rơi máu đổ, nhận bào không nhận người(chỉ dùng áo bào để nhận biết địch ta, không thể dựa vào mặt người)! Đoạn chi phá tràng, thảm hào chấn thiên (đâm thủng bụng, tiếng gào khóc thảm thương chấn động cả trời)!

Sau này, Đại Á hoàng triều lấy ghi lại rằng:

Thao ngô qua hề bị tê giáp, xa thác cốc hề đoản binh tiếp;

Tinh tế nhật hề địch nhược vân, thỉ giao trụy hề sĩ tranh tiên;

Lăng dư trận hề liệp dư hành, tả tham ế hề hữu nhận thương;

Mai lưỡng luân hề trập tứ mã, viên ngọc phu hề kích minh cổ;

Thiên thì đỗi hề uy linh nộ, nghiêm sát tận hề khí nguyên dã;

Xuất bất nhập hề vãng bất phản, bình nguyên hốt hề lộ diêu viễn;

Đái trường kiếm hề hiệp tần cung, thủ thân ly hề tâm bất trừng;

Thành ký dũng hề hựu dĩ vũ, chung cương cường hề bất khả lăng;

Thân ký tử hề thần dĩ linh, tử hồn phách hề vi quỷ hùng.

(đại khái nó là thế này này, ta chỉ dịch ý thôi nhá, không thành thơ được a TT_TT

Cầm giáo thương sắc bén, đoản binh đón nhận,

Cờ như mây che rợp trời, tên đến chiến sĩ lao lên

Qua hơn trăm trận, trái phải đều là đao thương

Gió thổi bốn phía, giúp ngọc phu kích minh cổ (phu: dùi trống- đời xưa dùng trống để làm hiệu tiến binh, cho nên lúc nào thái bình vô sự gọi là phu cổ bất minh. Ở đây ý là qua trận này thiên hạ sẽ thái bình)

Trời nổi cơn thịnh nộ, giết hết vùng nguyên dã (vùng đồng bằng hoang dã, ý chỉ quân Hung Nô)

Một đi không về, đường bình nguyên bất chợt xa xôi

Mang trường kiếm cắp tần cung, đầu lìa khỏi thân cũng không biết sợ

Vừa dũng cảm vừa oai vệ, kiên cường không thể vượt qua

Thân chết đi được xưng như thần, hồn phách mất cũng là quỷ hùng (con quỷ anh hùng???)

Trận chiến đại phá Hung Nô – quân của Tả Hiền vương, diệt hơn ba vạn quân Hung Nô, đoạt được ngựa, trâu bò cừu dê hơn trăm vạn con.

Trong vòng một năm, Đại Á hoàng triều từ năm Hòa thứ hai mươi hai đến năm Hòa thứ hai mươi ba,Chấn Nhân dẫn dắtquân chinh bắcchiến đấu vớiMạo Đônthống lĩnhquân Hung Nô, tổng cộng trải qua ba trận đại chiến.

Lần đầu tiên truy sátTả Hiền vươngthống lĩnh Hung Nô, đánh cho chúng chạy tán loạn tới tận tây bắc. Lần thứ hai truy sátquân bắc Hung Nô tới Điền Nhan Sơn – Triệu Tín thành, lấy được ngựa trâu bò cừu dê hơn trăm vạn con; sau đó quân Hung Nô vừa thấy người cầm binh là Chấn Nhânliền không dám đánh nữa, lập tức chạy thoát thân. Lần thứ ba, Tiêu Chấn Nhân lấy hơn hai nghìn đại quân, đại phá quân của Thiền Vu, đuổi tới tận Hàn Hải (ngày nay là hồ Baikal thuộc sa mạc Gobi)mới quay về. Trận chiến này lấy được mấy trăm ngàn súc vật. Từ đó về sau, Hung Nô bị đuổi đến tận Mạc Bắc.

Tiêu Chấn Nhânthống lĩnh quân chinh bắc toàn thắng, đuổiHung Nô tới tận Mạc Bắc, khiến Hung Nô mất đi đồng cỏ và nguồn nước màu mỡ ở Hà Tây, kinh tế bị tổn thất lớn. Việc này khiến dân Hung Nô vừa theo đại quân của Thiền Vu Mạo Đôn rời khỏi, vừa bi thương xướng, “Ta mất Kì Liên sơn, khiến lục súc ta không sinh sôi; ta mất Yên Chi sơn, làm giá phụ ta vô nhan sắc.”

(ý ở đây là: Kì Liên sơn là đồng cỏ màu mỡ, mất Kì Liên Sơn thì gia súc không còn nơi màu mỡ để sinh sống nữa; Yên Chi sơn là vùng giao thương của Hung Nô và Đại Á, mất Yên Chi sơn thì dân Hung Nô không làm ăn buôn bán được với Đại Á, do đó vợ/nàng dâu… cũng không thể có phấn son để trang điểm, ví với cuộc sống túng thiếu sau này.)

Tháng sáu năm Hòa thứ hai mươi ba, Hung Nô bị chia rẽ, Thiền Vu Mạo Đôn chết, thê tử thứ hai của gã – Cừ thị cùng với Tả Hiền vương Đồ Kì hợp mưu, cùng với đám Hữu chủ nô lệ Hung Nô giúp đỡ Cù Đê lên làm Thiền Vu. Nhưng Cù Đê lại là người bạo ngược hiếu sát, mạnh mẽ trưng binh muốn tấn công Đại Á hoàng triều một lần nữa, làm dấy lên bất mãn của những người dân Hung Nô muốn sống yên ổn hòa bình.

Tháng chín năm Hòa thứ hai mươi ba, chủ nô quý tộc của Tả địa chủ cùng dân chúng bình thường giúp đỡ Cốc Lễ vươngHô Hàn Tàlên ngôi Thiền Vu, điều binh đánh bại Thiền Vu Cù Đê, khiến Cù Đê phẫn nộ mà tự sát.

Thiền Vu Hô Hàn Tà trở lại Thiền Vu đình(nơi ở của Thiền Vu, tương đương cung điện của vua), giải tán binh lính, dâng thư cho Chính Hoàng tỏ ý thần phụcĐại Á hoàng triều, điều kiện là không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời để người Hung Nô duy trì pháp luật và quân chế của mình. Chính Hoàng nhận được thư thì mừng rỡ, tuyên (cho gọi) Hô Hàn Tà Thiền Vu vào kinh thụ phong, chính thức ký kết điều ước.



Tháng mười năm Hòa thứ hai mươi ba, vẫn là ngoài Nhạn Môn Quan, bên ngoài đại doanh nơi đại quân chinh bắc đóng quân, hồ nhỏ khuất giữa cây cỏ rậm rạp trong rừng.

Chấn Nhân đang hôn môi Quả Quả của hắn.

Giữa vô số lần hoan ái, hắn vô tình phát hiện khi môi lưỡi giao nhau ngọt ngào phiếm tình thế nào, hắn liền mê mẩn việc hôn môi với Quả Quả. Ngoại trừ việc thân mật khắng khít huyết nhũ giao hòa, chủ yếu nhất vẫn là hắn thích nhìn y bị mình hôn đến mê mẩn vui sướng, cả người đều mềm nhũn dựa vào ***g ngực mình không thể nhúc nhích. Quả Quả lúc này đúng là bộ dáng mềm nhũn vô lực.

“Ngô… Ưng… Đừng náo loạn, sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về. Sáng mai còn phải nhổ trại về kinh a.” Tráng Quảđẩy đẩy cái đầu trên người mình ra, bất đắc dĩ nói.

Như không nghe thấy, Chấn Nhânlại kéo vạt áoQuả Quả vừa mới khép lại, lấy tay vuốt ve ***g ngực dày rộng của y.

“Chấn Nhân!” Bị nắm đầu nhũ,Quả Quả quát to một tiếng, đáng tiếc không có chút tác dụng cảnh cáo nào, ngược lại làm cho động tácChấn Nhâncàng lúc càng lấn tới.

Dứt khoát cởi áo Quả Quả xuống, cố định nơi cổ tay y, để áo quấn chặt giam cầm hai tay, để hai tay y không thể quấy nhiễu đến mình.

Môi in lên động mạch nơi cổ, cảm nhận sinh mệnh của Quả Quả. Quả Quả của hắn a, rất nhiều lần nguy hiểm đến nỗi hắn tưởng chừng đã mất y rồi!

Trượt xuống phần cổ, nơi có một vết thương do đao chém đã khép lại chưa được bao lâu, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên. Một đao này là do Thiền Vu Mạo Đôn thấy hắn đang bận ứng phó với đám Hung Nô đang vây xung quanh mà đánh lén lên lưng hắn, không ngờ Quả Quả lại nhảy ra chặn lấy.

Còn vết thương ở sườn này là do Quả Quả của hắn muốn cứu Chấn Nam suýt bị giặc bắt làm tù binh, không quản thân mình mà lưu lại.

Còn miệng vết thương hình củ ấu này, là khi hắn xung phong vào trận địa, Quả Quả vì khôngđể cho lưng hắn phải chìa ra cho địch, cam nguyện làm tấm chắn sau lưng cho hắn, sau lại bị Tả Hiền vương bắn bị thương.

Còn…

Dùng môi đếm số vết thương trên người Quả Quả, Chấn Nhân đau lòng khó nhịn.

Chính mình tuy đã vìTráng Quả lấy máu thay y báo thù, nhưng chỉ có thế thôi thì không thể làm nguôi phẫn nộ trong lòng hắn.

Có toan tính với địch, cũng có toan tính với mình – nhưng vì sao lại không thể bảo vệ y tốt hơn?!

Miệng vết thương đã khép lại, không biết vì sao lại trở nên mẫn cảm dị thường, phàm là nơi bị Chấn Nhân liếm qua lại trở nên tê dại ngứa ngáy đến khó hiểu. Cái loại cảm giác này làm Tráng Quả muốn đưa tay ra gãi, nhưng lại bị áo quấn chặt không thể động.

Hô hấp của Tráng Quả càng ngày càng nặng, y phát hiện mình ngày càng không có cách nào chống cự lại cảm giác Chấn Nhân gây ra cho mình.

Không biết từ khi nào thì bắt đầu, cảm giác khó chịu đau đớn lúc hắn tiến vào khi trước, giờ cũng đã trở nên không phải không thể chịu được. Khi Chấn Nhân vuốt ve y, từ nơi sâu dưới tiểu phúc sẽ dâng lên một cảm giác rung động. Khi Chấn Nhân đem y… ngậm vào miệng, y biết chính mình cũng có lúc điên cuồng như thế.

“Ưng…Đừng…”

“Quả Quả, ngày mai sẽ phải trở về, tối nay để chúng ta làm một lần cuối cùng ở đây nữa đi, đượckhông?” Tình cảm thương tiếc của Chấn Nhân không biết từ khi nào đã chuyển thành tính dục, bắt đầu dùng hạ thân mình cọ cọ Quả Quả, ngậm vành tai y, thì thầm dụ dỗ.

Cả lỗ tai đều bị Chấn Nhânngậm trong miệng,sức chống cự dư thừa của Quả Quả nãy giờ biến mất không còn tăm hơi bóng dáng.

“Ngươi…Hôm qua ngươi cũng nói vậy… Sau đó lại làm cả một đêm. Ta… Ngày mai ta phải cưỡi ngựa… Không muốn ngồi trong xe ngựa… Ô… Tướng quân bọn họ sẽ cảm thấy kỳ lạ.” Quả Quả vẫn nghĩ rằngÔ Triểnvà những tướng lĩnh kia vẫn chưa biết quan hệ thực sự của mình và Chấn Nhân, sợ ngày mai mình không thể cưỡi ngựa sẽ làm bọn họ cảm thấy kì lạ, cố gắng cự tuyệt Chấn Nhân.

Đáng tiếc Chấn Nhân đã bị *** xông lên, không quản được nhiều như vậy. Cùng lắm thì mai hắn và Quả Quả cùng ngồi xe ngựa là được rồi…

“Từ từ, xe ngựa? Hắc hắc, đúng là chủ ý tốt!”

Nghĩ đến sau này cả ngày đường cũng có thể ở chung một chỗ với Quả Quả, ngươi nói ta nói, lại cùng làm ít chuyện vu sơn vân vũ… Chấn Nhân lập tức quyết định, ngày mai sẽ cùng Quả Quả ngồi xe ngựa quay về kinh.

“Không sao cả, ngày mai ta cùng ngươi ngồi trong xe là được. Ân? Đến, Quả Quả, nghe lời, nâng thắt lưng lên một chút, để ta cởi khố tử(quần) a.” Chấn Nhânrất thích giúp Quả Quả cởi y phục.

Mặc dù việc cởi y phục thế này chỉ làm ngày hôm sau mười phần có hết bảy tám phần không phải đường chỉ bị sút, chỉ là cố tình làm lượng công việc hàng ngày của Quả Quả nhiều lên mà thôi, làm cho y mỗi ngày đều vội đến mức không còn thời gian gây thiện cảm với những tướng lĩnh khác nữa.

“Ưng, ta thật sự không muốn phải…” Quả Quả nhìn Chấn Nhân như cầu xin tha thứ. Mỗi đêm đều như vậy, dù cho y có cường tráng đến đâu đi nữa cũng ăn không tiêu nổi a.

“Không đượckhông muốn!” Chấn Nhân bắt đầu giở thói, không thèm quản Tráng Quả có nguyện ý hay không, động thủ cởi khố tử của y.

Nói giỡn sao! Thời gian trước còn có thể đánh trận, có thể phát tiết nhiều tinh lực của mình; hiện giờ chiến sự đã hết, mỗi ngày lại chả có việc gì làm [chỉ có hắn mới cho rằng như vậy], bảo hắn làm sao chịu được mà không đi đụng đến Quả Quả ngon miệng như vậy chứ? Huống hồ vì để Quả Quả dưỡng thương một thời gian, hắn cũng chỉ có thể mỗi ngày sờ sờ y cho đỡ nghiện. Thật vất vả mới đợi được thương thế của y hoàn hảo, sao có thể không làm gì được?!

“Ưng…” Bị Chấn Nhândò xét tiến vào chỗ yếu hại, Quả Quảbiết có chống cự thế nào cũng khôngđược nữa, đành phải thả lỏng hạ thân cho hắn tiến vào.



Bờ hồ bên kia có một bóng người vừa lui tới, một ánh mắt lóe lên, nhìn chăm chú hai người đang dây dưa với nhau ở bờ bên này.

Vốn gã chuẩn bị vào kinh tấn kiến Chính Hoàng, muốn trước đó đến gặp Quả Quả – người đã cứu và kết bái làm huynh đệ với mình, người mà mình luôn nhớ đến trong lòng nhưng bởi vì trường kì chinh chiến mà vẫn không có cơ hội gặp được, nhưng gã không ngờ lại nhìn thấy cảnh này!

Người mị nhãn hàm xuân, hai gò má phiếm hồng, thấy thế nào cũng không giống Tráng Quảthành thật bình thường thiện lương kia là ai? Là huynh đệ Tráng Quả của gã mà lại nằm trong ***g ngực nam nhân, tùy ý để nam nhân làm những việc này sao? Là huynh đệ Tráng Quả của gã mà lại làm những chuyện chỉ có nam nữ mới có thể làm sao?

Tai nghe Tráng Quả cúi đầu rên rỉ, mắt thấy Tráng Quả bị nâng eo lên, dùng nơi nào đó của nam nhân nuốt cái gì đó của nam nhân khác… Cách lắc lư eo *** đãng kia… Gã đột nhiên nhớ tới chỗ gã đã từng gối đầu lên, hoàn toàn khác biệt với nữ tử; đó là cái đùi rắn chắc đàn hồi… Có phải sâu trong thân thể y cũng tuyệt vời như thế hay không…

Gặp quỷ! Ngươi đang nghĩ gì vậy!

Không ngờ mình lại nhìn nam nhân diễn đông cung sống như thế, làm nam tử bỗng dậy xuân mộng không khỏi ảo não. Vì sao lại nghĩ trong cơ thể Tráng Quảcùng mình kết bái kia lại tuyệt vời thế nào? Gã bị điên rồi sao? Hay là dục cầu bất mãn?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui