Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan

Vui sướng khi gặp lại, kích động khi tận mắt thấy y còn đứng ở đó, tơ vương tràn ngập như con sóng ngất trời, từng trận từng trận thổi quét vào Chấn Nhân.

Nhưng khi thấy hành động của Tráng Quả, cơn sóng kích động lập tức kết băng, đập thẳng vào ngực hắn!

Ngực đau quá!

Chấn Nhân si ngốc nhìn Tráng Quả, thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thànhánh mắt nhìn thẳng vào y. Hắn muốn nói, “Quả Quả, ta tới đón ngươi.” Nhưng có thế nào cũng khôngnói nên lời.

“Lão đại, thì ra ngươi ở đây, làm ta tìm thật vất vả. Tráng Quả! Ngươi thật sự còn sống, thật tốt quá!” Một cơn gió từ ngoài điện quét vào đây, tiếp theo một thân người hiện ra, hóa ra là Ô Triểnđã tìm đượcđến đây.

Cảm thấy không khí không đúng, Ô Triển ngượng ngùng nói “Ách, Tráng Quả a, đã lâu không thấy… Ngươi có tốt không?”

“Ta… Tốt lắm, Hô đại cachăm sóc ta rất tốt, ta ở đây tốt lắm.” Liên tiếp nói ba từ ‘tốt’ Tráng Quả hình như là ở không để ý mình đang nói cái gì.

Ô Triển nhận raTráng Quảkhông bình thường. Tuy vẫn là gương mặt thành thật như trước, nhưng sao y lại không có chút thần thái nào của người đang sống như vậy? Vì sao ánh mắt bình thường của y luôn trong suốt, mà giờ lại hỗn độn mơ màng như thế? Như là đứa nhỏ mới sinh ra, dựa sát vào Hô Hàn Tà, như đang coi gã là người duy nhất có thể bảo vệ cho mình. Y đang sợ cái gì? Người luôn nơm nớp lo sợ, thần tình bi ai này là ai?Tráng Quả thật sự đâu rồi?

Trong lòng Ô Triểnhô to không ổn, quay đầu nhìn về phía người kia. Không xem còn đỡ, vừa thấy liền…

‘Trời ạ! Lão đại, trong thời khắc mấu chốt này thỉnh ngươi tỉnh táo lại một chút đượckhông hả? Ngươi không phải tên Chấn Nhân sao? Sao không thể động đậy gì thế này?’ Ô Triển nghĩ trong lòng.

(chấn trong Chấn Nhân nghĩa là dao động/rung động/ phấn chấn. Ta nghĩ tên của anh nghĩa là người luôn vui vẻ khoái hoạt. Ở đây Ô Triển dùng từ ‘chấn’ không phải với nghĩa nguyên bản mà là nghĩa ‘rung động’)

“Khụ khụ…” Ô Triển đang chuẩn bị mở miệng đánh vỡ cục diện, Chấn Nhânvốn đang ngẩn người bỗng nhiên nói chuyện.

“Quả Quả, lại đây, đến bên cạnh ta này. Sẽ không có ai làm tổn thương ngươi nữa đâu, tin tưởng ta…”

Đi bước tới gần Tráng Quả, trong mắt Chấn Nhân căn bản là không có sự tồn tại củaHô Hàn Tà!

“Ta đã giết hết tất cả những kẻ dám khi dễ ngươi rồi! Về sau bọn chúng sẽ không dám đến quấy rầy ngươi nữa đâu. Quả Quả, lại đây, vì sao lại không đến? Ngươi có còn cần ta nữa không? Ngươi lại không cần ta nữa sao?” Chấn Nhân vươn tay.

Tráng Quả không biết vì sao lại ôm lấy bả vaiHô Hàn Tà, sợ hãi nhìn Chấn Nhân tới gần.

Tráng Quảhối hận. Có lẽ mình không nên chạy đến đây, Hô đại ca nói đúng, Chấn Nhân đúng là muốn mang y về, sau đó sẽ để những người khác đến vũ nhục mình lần nữa.

‘Vì sao hắn lại cư xử với ta như vậy? Ta đã làm sai cái gì? Ta không muốn trở về với hắn nữa, không muốn giống như một nam sủng thấp hèn nữa, để hắn muốn làm gì thì làm nữa. Không bao giờ… tin hắn nữa! Hắn chỉ biết lừa gạt ta, làm ta cam tâm tình nguyện mở chân ra hầu hạ hắn, để mỗi người đều xem thường ta, để mỗi người đều cười nhạo ta, mỗi người đều… nhìn ta như vậy.’

Tráng Quả nhớ lại dân chúng trên đường đã chỉ trỏ mình thế nào, người Tiêu phủ châm chọc mình ra sao, ngôn ngữ của An Bình công chúa… Trong đầu y lại hiện lên ánh mắt khinh bỉ của họ…

“Đừng nói ta như vậy, đừng nhìn ta như vậy… Đừng nói ta như vậy, đừng nhìn ta như vậy…!” Tráng Quả không biết mình đã ôm lấy đầu điên cuồng gào thét, dường như y không còn biết mình đang ở đâu nữa, chỉ không ngừng lặp đi lặp lại, “Đừng nhìn ta như vậy…”

Hô Hàn Tàôm chặt lấy Tráng Quả, lo lắng hô to “Tráng Quả, Tráng Quả! Nhìn ta, nhìn ta! Không có việc gì, đã không có việc gì nữa rồi!Bây giờ ngươi đang ở đại mạc, ở trong cung của Hô Hàn Tà ta, sẽ không ai làm ngươi bị thương nữa, không ai nữa cả! Tráng Quả, không sao nữa rồi…” Gã như đã quen với hành vi này củaTráng Quả, thuần thục an ủi.

Thấy Tráng Quả biến thành như thế, lòng Chấn Nhân đau như đao cắt. Lại thấy Hô Hàn Tàkéo Quả Quả vào ***g ngực an ủi, hai mắt hắn sớm trở nên đỏ bừng!

‘Quả Quả là của ta! Không cho ngươi đụng vào y! Quả Quả là của ta!’

Liều lĩnh, Chấn Nhân một chưởng đánh về phía Hô Hàn Tà, làm gã lảo đảo lui về sau, bất giác buông lỏng Tráng Quả đang ôm trong tay. Chấn Nhân thuận thế đoạt lạiQuả Quả, kéo mạnh y vào ***g ngực

‘A, Quả Quả của ta…’Nước mắt Chấn Nhânđã sớm tẩm ướt hai gò má. Chớ nói nam nhi không chảy lệ, chẳng qua là chưa đến lúc đau lòng mà thôi!

Nhưng không để Chấn Nhân có thời gian cởi bỏ tâm tình, Tráng Quả bắt đầu mạnh mẽ giãy dụa.

‘Đừng chạm vào ta, đừng ôm lấy ta, ngươi sẽ chỉ làm ta biến thành người không biết hổ thẹn nhất trên đời này! Không, ta không muốn biến thành như vậy!’…

Nhưng y càng vùng vẫy, Chấn Nhân cũng càng ôm chặt.

Hô Hàn Tà muốn ra tay ngăn cản, lại bị Ô Triển ngăn lại.

Đột nhiên, Chấn Nhân”A!” một tiếng, há miệng phun ra máu tươi.

Thì ra, hắn lại bị Tráng Quả đánh một chưởng vào ngực!

Tráng Quả không ngờ mình lại đả thươngChấn Nhân, cũng sửng sốt.

Ô Triển cùng Hô Hàn Tà cũng ngừng tranh đấu, song song nhìn về phía hai người.

Tráng Quả đang run rẩy, giống lá cây lay động trong gió lạnh mùa đông…

“Ngươi, ngươi đừng bức ta như vậy nữa, đượckhông? Coi như ta van cầu ngươi, thiếu gia…” Tráng Quả giãy ra khỏi cái ôm của Chấn Nhân, quỳ xuốngtrước mặt hắn.

“Ta biết bình thường mình hèn, không biết xấu hổ. Tất cả đều là ta không tốt… Thiếu gia ngài cho ta đọc sách biết chữ, cho ta ăn mặc, lại cứu tiện mệnh của ta, đối với ta ân trọng như núi, những điều này Tráng Quả đều biết… Thiếu gia, Tráng Quảdập đầu với ngài, cầu ngài buông tha Tráng Quả đi! ĐểTráng Quả hảo hảo làm người đi! Cầu ngài…” Bịch bịch! Tráng Quảkhông ngừng dập đầu với Chấn Nhân.

“Đừng! Đừng như vậy!” Chấn Nhân đau lòng như bị ai cắt, đưa tay đỡ Tráng Quả, lại bị y né tránh.

“Tráng Quả chẳng những không biết báo đáp ân huệ, còn đả thương thiếu gia, Tráng Quả biết tử tội khó tránh khỏi, không cần thiếu gia mang ta về chịu gia pháp, Tráng Quảsẽ lập tức trả lại cái mạng này cho ngài!” Nói xong, Tráng Quảlập tức đâm đầu vào cột đá trong điện.

“Không…” Chấn Nhân không để ý đến thương thế của mình, vọt tới trước mặt Tráng Quả, rống lớn “Ta không bức ngươi! Ta không hề muốn dẫn ngươi trở về! Ngươi không cần tìm chết…”

Tay che trước ngực, không dám đụng tới Tráng Quả nữa, Chấn Nhân bi thương nói, “Coi như ta cầu ngươi, đừng bao giờ nói rằng sẽ trả lại sinh mệnh cho ta nữa! Đừng nói ngươi đánh ta, cho dù có xẻo thịt lóc xương ta, ta cũng không cần ngươi đền một cọng lông tơ nào! Ta… sẽ trở về… sẽ không đến làm phiền ngươi nữa. Hảo hảo sống cho tốt, chỉ cần sống tốt…”

Gần một tháng nay, từ khi nghe tin Tráng Quả gặp chuyện không may, Chấn Nhân ăn không ngon ngủ không yên, luôn luôn đau lòng, không lúc nào không nghĩ đến chuyện báo thù. Đến khi báo thù thành công, lại biết tin Tráng Quả chưa chết, nhất thời hưng phấn không thôi. Vui mừng và đau khổ cực độ liên tiếp đã sớm tạo thành nội thương, hơn nữa hắn còn ăn gió nằm sương, ra roi thúc ngựa, làm cho hành trình vốn phải đi mất một tháng rút ngắn lại còn nửa tháng chạy đến cung Thiền Vu. Thân thể khôngđược nghỉ ngơi đầy đủ, lại bị ái nhân đánh trúng ngực một chưởng, thân thể hắn rốt cuộc cũng đã đến cực hạn, không thể chống đỡ nổi nữa. Nhưng điều hắn không ngờ được nhất là Tráng Quả lại dùng cách đập đầu liều chết để cự tuyệt hắn!

Đau lòng! Đau lòng! Chỉ còn duy nhất cảm giác đau lòng!

Chấn Nhân từng bước một rút lui khỏi cung điện. Còn chưa tới cửa cung, hắn đã té ngã trên đất.

Ô Triển xông lên, muốn ôm Chấn Nhân dậy, nhưng lại bị hắn đẩy ra. Lau lau tơ máu bên khóe miệng, Chấn Nhân phân phó Ô Triển “Ngươi ở lại đây giúp ta chăm sóc Tráng Quả cho tốt, ta lo khi y được người khác chăm sóc. Nhớ kĩ, khôngnghe được tin tức gì của ta thì khôngđược rời khỏi y. Cái này không phải mệnh lệnh, mà là… thỉnh cầu của ta…”

Chấn Nhân không để ý đến thân thể bị thương của mình, quyết định rời khỏi Mạc Bắc. Bất luận Ô Triểnkhuyên hắn thế nào, hắn cũng không nghe. Sau đó, ngay cả khi Tráng Quảcũng mở miệng thỉnh cầu, muốn hắn dưỡng thương rồi lại đi, nhưngChấn Nhân vẫn cố ý rời đi. Hắn nói vớiTráng Quả “Ta không muốn ở lại để ngươi thấy ta lại thương tâm khổ sở!”

Cuối cùng, Chấn Nhân vẫn là mang theo thân thể bệnh tật, trong mùa đông, rời khỏi Mạc Bắc…

**************************

Ba tháng qua mau, từ khi Chấn Nhânrời đi đến nay đã quagần ba tháng, Mạc Bắc cũng sắpnghênh đón mùa xuân – mùa mà vạn vật hồi sinh.

Trong ba tháng này, mỗi ngàyTráng Quả đều nghe Ô Triển nói những chuyện mà Chấn Nhân đã làm trong kinh vì y. Từ chuyện bức vua thoái vị, nộ sát (giết vì giận) An Bình công chúa, đến hủy diệt Tiêu phủ, dùng thủ đoạn hết sức nhục nhã giết chết người Tiêu phủ. Ô Triểnmiêu tả sinh động như thật.

Nghe tới chuyệnChấn Nhân suốt năm ngày đêm không ngủ, tìm cách báo thù cho mình, Tráng Quả lo lắng đến mặt cắt không còn chút máu. Dù y không muốn gặp Chấn Nhân, nhưng tính tình hàm hậu của y cũng không muốn nhìn hoặc nghe thấy Chấn Nhân tiều tụy thế nào.

Đến khi Ô Triển nói với y,Chấn Nhân luôn là người cao ngạo có một không hai lại vì y mà suýt chút nữa là hóa điên, tâmTráng Quả bắt đầu đau đớn.

Khi y biết, Chấn Nhân luôn luôn lạnh lùng không thể hiện cảm tình, lại ở trước mặt năm nghìn binh sĩ Tiêu phủ, ôm y phục của mình vừa khóc vừa cười, Tráng Quả bắt đầu rơi lệ.

Khi y biết được, thiếu gia mà y cho rằng đang đùa giỡn với mình, khi cho rằng y đã bị giết, chuẩn bị sau khi báo thù xong sẽ đến hoàng tuyền tìm mình, y bắt đầu nghĩ, phải chăng mình đã trách lầm thiếu gia rồi?

Dưới sự bầu bạn củaÔ Triểnvốn hài hước và sự cẩn thận quan tâm chăm sóc của Hô Hàn Tà, ba tháng sau, cảm xúc sợ hãi và tự ti của Tráng Quảcũng dần chuyển biến tốt hơn.



Hôm nay, Tráng Quả đang ngồi trong phòng trầm tư, Ô TriểnvàHô Hàn Tà cùng nhau đến đây.

Thấy sắc mặt hai người ngưng trọng, Tráng Quả hỏi “Phát sinh chuyện gì?”

Nửa ngày, Ô Triểnmới mở miệng nói “Trong kinh có người dùng khoái mã ở dịch trạm truyền tin, tin của Chấn Nhân… Ta phải trở về một chuyến.”

“Có tin gì?” Tráng Quả không cầm lòng được mà hỏi.

Ô Triển muốn nói lại thôi.

“Chấn Nhân có phải… đã xảy ra chuyện gìkhông?” Tráng Quả nhận ra cái gì đó.

“Ngô… Ta nghĩ, về sau ngươi có thể không cần lo lắng… Hắn sẽkhông đến quấy rầy ngươi nữa đâu.” Ô Triển mặt không chút thay đổi nói.

“Có ý gì?”Tráng Quả đứng lên.

“Trong kinh người tới truyền tin, nói Phiêu Kị tướng quân Tiêu Chấn Nhân sau khi quay về kinh, mỗi ngày đều hộc máu không ngừng, thuốc và kim châm cứu không có hiệu quả, “khởi thủ hồi xuân” Phong đại phu nói Tiêu tướng quân chính là bệnh tim, không thể chữa bằng thuốc và kim châm. Sau khi Tiêu tướng quân nằm trên giường một tháng liền hôn mê, trong miệng đều lẩm bẩm gọi tên một người. Cuối cùng, hắn cứ như vậy mà gọi cái tên này… Ô…Chấn Nhân… Nửa tháng trước, hắn đã… rời khỏi nhân thế rồi…”Ô Triển nói đến đó, lại nhịn khôngđược mà nức nở thành tiếng.

“Hắn vẫn luôn… Hắn vẫn luôn gọi tên… “Quả Quả”!Bộc nhân ở tướng quân phủ nói, câu cuối cùng màChấn Nhân nói, hình như là “Quả Quả, đừng rời khỏi ta…”

Tráng Quả nghe được câu này, rốt cuộc không thể nén bi thương trong lòng, thất thanh khóc lớn.

Hồi lâu sau, Hô Hàn Tà mở miệng nói với Tráng Quả “Ta chuẩn bị thiên lý mã cho ngươi!”

“Hô đại ca…”

“Ngươi không cần phải nói gì cả! Ta nghĩ ta đã hiểu lầm Tiêu Chấn Nhân rồi, kỳ thật ta… ta cũng… Quên đi! Ngươi về đó nhìn hắn, coi như đi gặp hắn lần cuối cùng. Nghe người ta nói, đương kim Nhân Hoàngvì cảm động và coi trọng công lao Tiêu tướng quân đã vì nước mà hiến lương(cống hiến sức lực), đặc biệt cho quàn(để quan tài) lại trong phủ, cúng thất tuần bốn mươi chín ngày rồi mới hạ táng. Bây giờ ngươi ngày đêm chạy đến đó, có lẽ sẽ thấy mặt hắn lần cuối. Ngươi đi đi! Mặc kệ ngươi đi đâu, Mạc Bắc vẫn là nhà của ngươi, đại ca sẽ luôn ở đây chờ ngươi!”Hô Hàn Tàcố nén cảm tình trong lòng xuống, cắn răng nói.

“Hô đại ca! Tráng Quả cám ơn đại ca!” Tráng Quả ôm quyền hành lễ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui