Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan

Từ gầm xe ngựa u ám, Tráng Quả tìm được gốc cây có thể cứu mạng Chấn Nhân.

Phong đại phucẩn thận dùng rễ và vài loại dược vật khác, ngao thành nước thuốc, bưng đến chỗ Tráng Quả vẫn luôn ngồi cạnh giường mà nắm lấy tay trái Chấn Nhân.

Tráng Quảcố gắng dùng đôi tay run rẩy, vạn phần cẩn thận tiếp nhận chén thuốc. Vì phải mớm thuốc cho Chấn Nhân, trước mặt mọi người, y phải dùng đầu lưỡi mở hàm hắn ra, sau đó mới ngậm thuốc đắng chát trong miệng, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn, chậm rãi đẩy hết vào trong.

Một lần lại một lần, cho đến khi toàn bộ bát thuốc đã mớm hết cho Chấn Nhân.

Người nào cũng đều lo lắng vạn phần, lo lắng nhìn Chấn Nhânđược mớm thuốc. Dù sao hắn đã ‘ngủ’ bốn mươi hai ngày nay rồi, thảo dược kia có còn làm hắn thức dậy được hay không, ngay cả Phong đại phu cũng không dám cam đoan.

Thuốc này chính là cấm dược trong cung, bởi vì sau khi uống lá thì người đó có thể bảo trì dung nhan, khi chết cũng không thống khổ, bình thường đều là hoàng đế dùng loại thuốc này như là độc dược nhân từ, dùng để ban chết cho phi tử, số lượng rất ít. Mà những người từng dùng loại thuốc này trị tim thì đều là cùng lúc uống cả lá lẫn rễ, rất ít người sau khi uống lá, cách thời gian dài như thế này mới uống rễ.

Vừa dùng những gì viết trên y thư mà trấn an mình, vừa lau mồ hôi trên trán, Phong đại phu đi đến trước giường, bắt đầu bắt mạch cho Chấn Nhân.

Dần dần, sắc mặt Chấn Nhânbắt đầu khôi phục huyết sắc, Phong đại phubắt mạch cũng lộ ra sắc mặt vui mừng.

“Tiêu tướng quân sẽ tỉnh. Phiền Trịnh đại nhân có thể bưng thuốc nước đã sắc lại đây đượckhông? Sau khi Tiêu tướng quân tỉnh lại, tạm thời không thể ăn cơm, trước phải uống thêm ba thang thuốc nữa, sau đó mới cho tướng quân dùng cháo loãng được. Chờ đến khi tướng quân có thể ngồi dậy mới ăn uống bình thường được. Cái này nhất định phải nhớ.”

Trịnh Kiến Hoađáp lại một tiếng, lập tức chạy ra ngoài.

Chấn Nhân còn chưa mở mắt, miệng đã mấp máy trước. Tráng Quả vội vàng nghiêng đầu lắng nghe, xem thử hắn đang nói cái gì…

Một tiếng lại một tiếng, “Quả Quả…Quả Quả…”

Đôi mắt nhắm chặt nhưng vẫn có nước mắt tràn ra bên khóe mắt, Chấn Nhân cúi đầu gọi tên Tráng Quả.

Ôm lấy đầuChấn Nhân, cũng không quản trong phòng còn có người khác hay không, Tráng Quả không ngừng hôn má hắn, nhẹ giọng nói“Chấn Nhân… Ưng… Ưng của ta, tiểu Ưng của ta… Ta ở đây, mở to mắt nhìn ta này. Ta ở đây…” Nước mắt hai người hòa vào nhau, đều bị Tráng Quả liếm vào miệng.Chấn Nhânvẫn như trướckhông mở mắt, chỉ liên tục rơi lệ, thậm chí ngay cả thanh âm cũng không phát ra.

“Phong đại phu, vì sao hắn vẫn không mở mắt? Hắn không sao đấy chứ? Thảo dược kia có thể thanh trừ độc tính không? Có phải…”

“A… Ngươi ở lại đây chờ tướng quân tỉnh lại, gọi tướng quân nhiều hơn, nói tâm sự của ngươi ấy, nói với tướng quân… Khụ khụ… tình cảm của ngươi.” Phong đại phu đỏ mặt. Ai, sống đã hơn bốn mươi năm nay rồi, lần đầu tiên ông cổ vũ một người nam nhân nói rõ với một nam nhân khác a…

“Tất cả mọi người ra ngoài đi. Người nhiều quá thì khí cũng loạn. Ra ngoài đi, ra ngoài hết nào.” Nói xong, Phong đại phu dẫn đầu chuồn ra ngoài.

Những thuộc hạ khác của Chấn Nhân nghe thấy thế cũng đều ra khỏi cửa, trả lại không gian cho hai người yêu nhau mới trải qua đau khổ. Chỉ có Ô Triển lưu luyến không rời, mỗi bước đi đều muốn ngoảnh lại xem màn trình diễn của hai người, cuối cùng vẫn là Trịnh Kiến Hoa mang thuốc bổ thân đến nắm lấy ống tay áo gã mà kéo ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại…

****************************

Bảy ngày sau, năm thứ hai trăm ba mươi bảy của Đại Á hoàng triều, ngày một tháng tư năm Tông thứ hai, phiêu kỵ Đại tướng quân Tiêu Chấn Nhânđượchạ táng một cách long trọng. Nhân Hoàng tự mình viết tụng văn(bài văn ca ngợi công lao của người chết, gần như điếu văn), để hộ quốc tướng quân Ô Triểnđưa tang, văn võ bá quan giới trai (ăn chay) ba ngày, bày tỏ sự tôn kính với Tiêu tướng quân.

Ngày đó, đội ngũ đưa ma dài đến ba dặm(~ 1.5km bi giờ >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui