Bệnh tình của Ngu Từ đã tốt hơn một chút nên cô quay trở lại đi làm.
Hà Phỉ quan tâm hỏi: “Cảm cúm đã đỡ hơn chưa?”
Ngu Từ rút tờ khăn giấy ra xì mũi, nói bằng giọng nghẹt mũi, “Cổ họng còn hơi đau, còn lại đều đã đỡ hơn rồi.”
“Uống nhiều nước nóng là ổn.”
“Vâng.”
Hai người trò chuyện mấy câu thì Phùng Vãn Nặc và Thu Nhi đến, mọi người đều quan tâm đến tình hình sức khỏe của Ngu Từ.
Thu Nhi nói: “Tiểu Từ, em phải tăng cường rèn luyện thân thể lên.”
Ngu Từ không khỏi nghĩ tới tấm thẻ tập luyện nào đó đã bị bỏ xó, cảm thấy thật xấu hổ.
Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, cô thuận miệng kể: “Em còn gặp được anh Tuyên ở bệnh viện.”
Thu Nhì tò mò: “Hôm qua anh Tuyên cũng đi bệnh viện? Anh ấy bị làm sao?”
Phùng Vãn Nặc: “Mẹ cậu ấy bị bệnh tim, vừa làm phẫu thuật mấy ngày trước.”
“Tính ra”, Hà Phỉ nói, “Tuyên Tử cũng thật đáng thương.”
Ngu Từ ngừng công việc trong tay lại, nhìn về phía Hà Phỉ.
Phùng Vãn Nặc thấy hành động này của cô thì nhàn nhạt nói: “Vốn dĩ sau khi tốt nghiệp đại học, công việc đầu tiên của cậu ấy có mức lương khá cao, là quân nhân giải ngũ, tốt nghiệp trường 985*, năng lực xuất chúng, điều kiện bên ngoài cũng tốt, ông chủ nào không thích cho được.
Gia cảnh nhà Tuyên Tử trước kia cũng rất tốt, bố cậu ấy mở một cái công ty, cho cậu ấy nhập ngũ cũng là để rèn luyện.
Nhưng mấy năm trước, bố cậu ấy bất ngờ qua đời, cho đến giờ nguyên nhân cái chết vẫn không rõ.
Sau đó lại đụng phải tranh chấp, ra tòa kiện cáo giải quyết xong mấy chuyện loạn thất bát tao thì cũng không còn dư lại được bao nhiêu tiền.
Trong nhà còn có một người anh trai bị bệnh tâm thần, sức khỏe của mẹ cậu ấy thì vẫn luôn không tốt, cứ như thế, toàn bộ gánh nặng gia đình đều đặt lên vai cậu ấy.
Thời điểm trong nhà có tiền, những chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng không có tiền, tất cả đều trở thành vấn đề.”
*Trường 985: là các trường đại học thuộc dự án 985, là đề án xây dựng các trường đại học trọng điểm với chất lượng thuộc tầm đẳng cấp thế giới, nằm trong đề xuất được chính phủ ưu tiên phát triển (bao gồm hai trường Thanh Hoa, Bắc Kinh).
Nói đến đây, Phùng Vãn Nặc lại thèm thuốc lá, cô kéo ngăn tủ ra lấy một điếu thuốc, vừa châm lửa vừa nói: “Vốn dĩ chuyên ngành của cậu ấy là IT, nhưng công việc này thường xuyên phải tăng ca, bởi vì muốn chăm sóc anh trai nhiều hơn nên cậu ấy trăn trở mãi, đi tìm mấy công việc khác đều không thích hợp.
Năm ấy vừa hay tôi còn đang làm việc ở kho hàng, nghe được hoàn cảnh cậu ấy như vậy bèn giúp cậu ấy xin được mang theo người thân đi làm.
Năng lực cậu ấy rất xuất chúng, Trương tổng cũng coi trọng, khi tôi rời kho hàng liền trực tiếp để cậu ấy thay thế vị trí.
Dù sao thì rèn luyện cũng đã được hai năm, ban lãnh đạo rất hài lòng với kết quả công việc của cậu ấy, không có gì bất ngờ, khả năng sẽ điều về trụ sở chính.”
Phùng Vãn Nặc nói những lời này, khiến Ngu Từ nghĩ tới một số chuyện.
Những lần cô đến kho hàng, thường xuyên bắt gặp một người, trông không giống với những người bình thường cho lắm.
Anh trai này thích ngồi một mình ở ngoài cửa nghịch bùn, thi thoảng sẽ làm một số công việc đơn giản trong kho.
Dáng vẻ rất đơn thuần, vừa cao vừa gầy, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, nếu không phải vì bị bệnh, có lẽ cũng sẽ là một chàng trai khôi ngô tuấn tú.
Ngu Từ cảm thấy anh giống như một đứa trẻ, những lúc gặp mặt sẽ cười một cái, lúc nào cầm theo đồ ăn cô đều chia cho anh một phần.
Ban đầu anh trai này không để ý tới người khác cho lắm, sau này dần dần cũng biết cười một cái chào lại cô.
Nhưng cô chưa bao giờ nói chuyện với anh ấy.
Cũng không một ai nói với cô đó là anh trai của Tuyên Triều Thanh.
Có thể mọi người đã quen rồi, nếu như không hỏi đến thì sẽ có không ai cố ý nhắc tới.
Ngu Từ ngồi yên thật lâu, tâm trạng khó mà bình tĩnh.
Đều là có hoàn cảnh bi thảm, nhưng Tuyên Triều Thanh và Tạ Kim Quân mang lại cho cô cảm xúc hoàn toàn khác nhau.
Đối với Tạ Kim Quân là cảm giác đáng thương, mà đối với Tuyên Triều Thanh, cô cảm thấy đau lòng.
Phùng Vãn Nặc thấy cô bất động một hồi lâu, “Sao thế?”
Ngu Từ không biết diễn tả ra làm sao, “Thật đáng buồn.”
“Mỗi người đều có một số phận khác nhau, lựa chọn cũng khác nhau.” Phùng Vãn Nặc nói xong thì dừng lại một chút, giống như nhớ lại chuyện gì, “Trước kia tôi cũng giống như em, nghe được câu chuyện của người khác như vậy sẽ cảm thấy buồn lây, nhưng gặp nhiều người quá rồi, tự nhiên trong lòng cũng trở nên cứng rắn.”
Ngu Từ gật đầu một cái, vẫn có chút cảm khái, “So ra mới thấy bản thân đã rất hạnh phúc rồi, cơm áo không phải lo, thân thể khỏe mạnh, nhưng vẫn có lúc oán trách, thật xấu hổ.”
Phùng Vãn Nặc không lên tiếng.
Một lát sau lại nói: “Em đúng là người lương thiện nhất mà tôi từng thấy đó.”
Ngu Từ cười cười, sửa lại lời: “Em chỉ là người yếu đuối.”
Lời đó của cô chọc cho mọi người cười một trận.
Trong tiếng cười vui vẻ, cô nhớ tới một câu chuyện ngụ ngôn.
Truyện kể về một vị vương tử chưa bao giờ phải chịu khổ, mỗi lần nghe được một câu chuyện bi thảm đều bật khóc, cảm thấy những người đó thật đáng thương, nói nếu gặp phải chuyện như vậy, chắc chắn ông sẽ không thể vượt qua được.
Cho đến một ngày quốc gia bị công diệt, vương tử trốn thoát được, thân thể tàn tạ, chịu đủ các loại cực khổ.
Sau đó ông gặp một người, người đó thấy ông đáng thương như vậy thì rất đồng cảm, than thở nói, nếu biến cố như vậy rơi xuống đầu mình, nhất định là không chịu đựng nổi.
Nhưng vương tử nhàn nhạt nói, “Phàm là tai họa trên đời, bất luận rơi xuống đầu ai, đều có thể chịu đựng được, chỉ cần không chết.
Nếu như chết, vậy thì quá dễ dàng rồi.”
Lúc nhỏ còn chưa hiểu được.
Sao chết lại dễ dàng được chứ?
Nhưng trong một khoảnh khắc này, cô chợt nhớ tới, cũng chợt hiểu.
Giống như trước kia, cô thích Lục Nghiêm Kỳ như vậy, có lẽ chỉ là tham lam cảm giác an nhàn khi có anh bên cạnh, cũng không cần dụng tâm dụng ý gì khi ở chung một chỗ.
Trên thực tế, cô càng như vậy, càng bị anh xem thường.
Giống như chị Vãn từng nói, tôn nghiêm là thứ do chính mình tạo dựng.
Người trên kẻ dưới trong công ty đều tôn trọng Phùng Vãn Nặc, mặc dù tính khí cô nóng nảy, hay nổi giận, nhưng cũng không có ai nói cô không tốt.
Chính là bởi vì năng lực nghiệp vụ của cô vô cùng mạnh, là người giành được nhiều công trạng, mang lại nhiều hiệu quả lợi ích cho công ty, cũng bởi vì con người cô tam quan ngay thẳng, nội tâm mạnh mẽ, không sợ thị phi, phải trái trắng đen rõ ràng.
Thứ gọi là tôn nghiêm đó, tất cả đều do cô ấy tự mình phấn đấu mà có được.
Người có tự tôn mới được người khác tôn trọng lại.
Muốn giành được cái gì, thì cũng phải bỏ ra một cái gì đó.
Theo một cách lý giải nào đó, cô nên cảm ơn Lục Nghiêm Kỳ.
Nếu như không phải là anh thì cô cũng khó mà hiểu ra được đạo lý sâu sắc như vậy.
Mấy năm qua chịu đựng thống khổ trong lòng cũng đã thúc đẩy cô ngày càng trưởng thành hơn.
Cô còn nhớ mãi lời Tuyên Triều Thanh nói, chỉ có đối mặt mới có thể tiến về phía trước.
Cuộc đời này cô nhất định phải bước tiếp, cho dù phía trước có nhiều gian nan cũng không sợ.
Bởi vì chỉ cần nghĩ tới bên cạnh có những người này, chị Vãn, anh Tuyên và mọi người, có ai mà không phải vượt qua gian khổ mới đến ngày hôm nay, vậy thì sao cô lại không thể chứ?
Lục Nghiêm Kỳ chưa bao giờ có thể trở thành bến bờ của cuộc đời cô, nhiều nhất chỉ là một phong cảnh bên đường, chỉ có điều phong cảnh này đã để lại cho một cô ấn tượng sâu sắc, cũng khiến cô hiểu được rất nhiều đạo lý.
Cô tin rằng chặng đường phía trước sẽ còn nhiều phong cảnh tốt đẹp hơn.
***
Sáng sớm ngày thứ bảy, Ngu Từ nhận được điện thoại Ưng Phí Địch gọi tới, nhắc cô đừng quên hôm nay có hẹn đi leo núi.
Ngu Từ không để ý gì đến hình tượng, cười to nói: “Làm sao quên được, ngày nào cũng nhớ!”
“Thật không đấy?” Ưng Phí Địch giống như bị lây từ cô, cũng cười lên, “Tiếng cười của cậu thật khiến cho người ta hoài niệm.”
Chờ cô rửa mặt xong, thay một bộ quần áo thì đã thấy Ưng Phí Địch đậu xe trước nhà, cô vội đi ra ngoài, lúc ngồi lên xe hỏi: “Đã ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa.” Ưng Phí Địch nhìn đôi bàn tay trống trơn của cô, có hơi chút thất vọng, “Còn tưởng là sẽ được cậu mời ăn sáng, bánh bao dì Tần làm đến giờ tôi vẫn còn nhớ.”
Ngu Từ kinh ngạc: “Wao, Ưng Phí Địch, trí nhớ cậu thuộc dạng gì vậy, chuyện lâu như vậy vẫn còn nhớ”, cô cẩn thận suy nghĩ một chút, “Như vậy đi, tối về nhà tôi bảo mẹ làm một ít, sáng sớm mai cậu cứ việc tới ăn.”
Ưng Phí Địch cười cười nhìn cô, “Cậu vẫn y như trước, người khác nói cái gì cũng nghiêm túc cho là thật.”
“Đúng rồi”, Ngu Từ không chút nghĩ ngợi, gật đầu một cái, “Tôi lúc nào cũng rất nghiêm túc mà.”
Ưng Phí Địch cũng phải bật cười.
“Sao tự nhiên muốn rủ tôi đi leo núi vậy?” Cô hỏi, nhưng ánh mắt hướng ra ngoài cửa kính, nhìn thấy một tiệm ăn sáng, “Tôi mời cậu ăn sáng nhé?”
Cậu nghiêm túc lái xe, liếc mắt nhìn cô một cái, “Tôi đang muốn giảm cân.”
Ngu Từ quay đầu lại nhìn Ưng Phí Địch, lại nghĩ tới câu nói đùa lần trước của cậu, không nhịn được bật cười.
Ưng Phí Địch cho rằng cô đang chê cười mình, trề môi tỏ vẻ đáng thương nói, “Đây là quỷ gầy đi chê cười người khác đó sao?”
“Không phải không phải”, Ngu Từ cố nhịn cười, khoát tay giải thích, “Không phải tôi cười nhạo cậu, mà là cảm thấy… ha ha ha ha!”
Cô lại không nhịn được bật cười.
Ưng Phí Địch không biết làm sao, “Làm cách nào mà cậu gầy được vậy, chỉ điểm chút đi.”
“Muốn tôi cho cậu lời khuyên sao”, Ngu Từ cười cười, “Vậy thì cậu thảm rồi, tôi có thể một hơi ăn hết ba bát cơm.”
“Thật hay giả vậy?” Ưng Phí Địch rõ ràng không tin lắm, nhưng vẫn phối hợp với cô, nói: “Ăn uống vô độ là không tốt đâu, bạn Tiểu Ngu à, như vậy ảnh hưởng dạ dày lắm đó.”
Ngu Từ không phục, “Vậy cậu nói xem, một bữa cậu có thể ăn mấy bát cơm?”
“Không nhiều không nhiều, nhiều hơn cậu một bát.”
“Hứ, tức chết mất.” Ngu Từ khoanh tay, nghiêng người dựa về phía cạnh cửa, “Bản thân cậu ăn nhiều như vậy lại còn nói tôi ăn uống vô độ.”
Ưng Phí Địch bật cười, “Tôi phải nhìn lại con người cậu thật rồi.”
Cô vô cùng hoài nghi có phải Ưng Phí Địch đang nói cô là đồ ham ăn.
Mặc dù đã không gặp nhau rất nhiều năm, nhưng không cảm thấy có chút xa cách nào.
Có lẽ bởi vì Ưng Phí Địch là một người rất hài hước, nói chuyện với cậu ấy khiến Ngu Từ cũng trở nên hoạt ngôn hơn.
Nói là đi leo núi, thực chất là đi tản bộ một chút.
Con người Ưng Phí Địch này không ổn, đi được mấy cái bậc thang đã phải tìm tảng đá dựa vào nghỉ ngơi rồi, đỡ cái eo thở hổn hển, “Bạn Tiểu Ngu, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa, tôi sắp chịu hết nổi rồi, bữa sáng đều đã tiêu hóa hết, chúng ta xuống núi đi.”
Ngu Từ nhìn Ưng Phí Địch, mặt đầy dấu hỏi chấm, “Bạn ơi, chúng ta mới đi được chưa tới hai mươi bậc thang, như tôi còn bị đồng nghiệp nói là yếu ớt, mà so ra cậu còn không cả bằng tôi nữa.”
Ưng Phí Địch lắc đầu than thở, “Leo núi, giống như cực hình đối với người mập vậy.”
Ngu Từ buồn cười không thôi, ôm bụng thiếu chút nữa lăn xuống đất.
Hai hàng lông mày của cậu ta rũ xuống, giương đôi mắt cún con vừa đáng thương vừa không biết phải sao, “Bạn Tiểu Ngu, bạn còn như vậy nữa sẽ khiến cho kẻ mập mạp này tổn thương sâu sắc đấy.”
Ngu Từ không muốn lại đả kích cậu ấy, ngậm miệng cười lại, sau một lát, đột nhiên nghiêm túc nhìn cậu chằm chằm.
Ưng Phí Địch lau lau mặt, bị cô nhìn chằm chằm một lúc thì bắt đầu có chút sợ, “Mặt tôi bị làm sao à, xấu tới mức khiến cậu không biết nói gì luôn?”
Ngu Từ nghe Ưng Phí Địch nói thế lại buồn cười, lắc đầu một cái, “Chỉ là đột nhiên cảm thấy, nếu cậu chịu khó giảm cân một chút, hẳn là trông rất được đấy.”
Ưng Phí Địch mừng rỡ, vẻ mặt có chút không dám tin, “Hả?” một tiếng, kích động nói, “Tiểu Ngu, cậu là người đầu tiên khen tôi như vậy đấy, thật cảm động.
Tiêu rồi, tối về không ngủ được mất.”
Ngu Từ thực sự cảm thấy quá buồn cười, sao cái người này có thể nhiều trò đến vậy, cô mím môi nhịn cười, phối hợp với cậu ta, nghiêm túc nói: “Có một câu rất hay, người mập mạp chính là cổ phiếu tiềm năng*.”
*Người mập mạp là cổ phiếu tiềm năng: nguyên văn là 胖子都是潜力股, thường để nói tới những trường hợp người béo sau khi giảm cân đều trở trai xinh gái đẹp.
Ưng Phí Địch giống như sục sôi khí thế, soạt một cái đứng dậy, phủi quần phủi áo, khí thế bừng bừng, oai vệ hùng dũng đi về phía trước, hành động này khiến Ngu Từ phải sửng sốt, cô đuổi theo, “Không phải nói không leo nổi nữa rồi sao?”
Ưng Phí Địch đưa lưng về phía cô, phất tay hướng về phía trước một cái, “Giảm cân, tiến lên!”
“…”
Ưng Phí Địch rất giàu nghị lực, mặc dù đã mệt muốn chết nhưng vẫn kiên trì, túi của Ngu Từ cũng là Ưng Phí Địch đeo hộ, nhìn thấy cậu mệt mỏi như vậy, cô nói để mình tự cầm nhưng cậu không chịu.
“Bởi vì”, cậu nói, “Đàn ông không thể nói không được.”
“…” Một lần nữa Ngu Từ lại bị chọc cười.
Không thể làm gì khác đành để cho cậu xách túi hộ, leo thẳng đến giữa sườn núi, gặp một cái lương đình, hai người họ mới dừng lại nghỉ ngơi.
Đứng ở đây dõi mắt nhìn về nơi xa, núi cao trập trùng liên miên, mây mù phiêu lượn vờn quanh, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Ngu Từ ngắm nhìn một hồi lâu, quay đầu lại thấy Ưng Phí Địch đang hơi cau mày, hiếm khi cậu ấy lại như vậy.
“Sao thế?” Ngu Từ quan tâm, mở miệng hỏi.
Ưng Phí Địch cất điện thoại vào túi, ánh mắt nhìn về phía xa xa, “Nhóm bạn học sơ trung nói muốn liên hoan họp mặt.”
Ngu Từ không có tâm tình gì, ừ một tiếng, dù sao cũng không liên quan đến cô, ngay cả nhóm lớp còn chẳng thêm vào.
“Tôi không đi.”
Không nghĩ tới Ưng Phí Địch lại nói như vậy, Ngu Từ cảm thấy kỳ quái, “Sao cậu lại không đi, cậu với bọn họ có quan hệ cũng khá tốt, không có lý do gì sao lại không đi.”
Ưng Phi Địch không giống cô, tốt nghiệp sơ trung xong liền không còn giữ liên lạc với ai.
Cậu cười cười nói: “Đám người bọn họ bây giờ khá có địa vị, có đi cũng chẳng có gì thú vị cả, tôi không hòa nhập vào được.”
Ngu Từ nhíu mày, “Công việc hiện giờ của cậu cũng đâu có tệ.”
Ưng Phí Địch cụp mắt, “Không phải có ý đó.”
Cậu nói tiếp, “Cậu biết chuyện Vương Chính Nhược với Lục Nghiêm Kỳ đánh nhau không?”
Ngu Từ ngây cả người.
Cô có chút ấn tượng, nhưng nguyên nhân cụ thể thì không biết, chỉ nhớ hồi đó gây chuyện rất lớn, đến bây giờ hình ảnh lưu lại trong trí nhớ cô chỉ là các bạn nói với nhau rằng Lục Nghiêm Kỳ đánh nhau với Vương Chính Nhược ở sân bóng rổ, rất nhiều người chạy đi xem, nhưng cô không đi.
Sau đó ở ngoài hành lang có gặp phải Lục Nghiêm Kỳ, khóe miệng với trên mặt đều bị thương.
Bởi vì da anh trắng nên càng nhìn thấy rõ.
Anh bị mọi người vây xung quanh, rất nhiều người quan tâm hỏi han, còn có bạn học nữ cầm thuốc đến cho anh.
Cô ở xa xa liếc nhìn anh, rồi sau đó lập tức thu hồi tầm mắt, lướt qua bên cạnh rời đi.
Một khung cảnh này mãi mãi dừng lại ở nơi sâu nhất trong tâm trí cô.
Nói đến Vương Chính Nhược, người tính cách khá hướng ngoại, ngồi ở vị trí gần cửa đối diện với cô.
Ban đầu hai người không quá thân quen, sau đó Vương Chính Nhược bắt chuyện với cô trước.
Mặc dù tính cách Ngu Từ hơi bị động lại chậm nhiệt, nhưng không có địch ý gì với ai, bề ngoài nhìn lãnh đạm nhưng thực tế thì rất ngốc nghếch, nhiệt tình, cũng không biết nhìn người.
Trong lòng Ngu Từ, đối với Vương Chính Nhược chẳng qua là xã giao khách khí một chút, quan hệ không tốt đến vậy.
Trong lớp học thời sơ trung đó, Ngu Từ rất ít nói chuyện, một mình độc lai độc vãng, trong số các bạn học nam trong lớp chỉ nói chuyện nhiều với Ưng Phí Địch.
Vương Chính Nhược thế nhưng lại cho là quan hệ giữa mình với Ngu Từ không hề tầm thường.
Có lần trường học tổ chức hoạt động chiếu phim, Vương Chính Nhược ngồi ở phía sau cô, nói chuyện với một nam sinh khác đề cử trong số các bạn học nữ, ai là người xinh đẹp nhất.
Cô nghe thấy vậy thì rất không thoải mái, nhưng không có cách nào đổi chỗ, chỉ có thể dồn sự tập trung vào nội dung bộ phim.
Đột nhiên một bạn nam ngồi phía sau vỗ vào bả vai Ngu Từ một cái, cô quay đầu lại, ánh sáng từ màn chiếu phản chiếu lên mặt bạn học đó, cậu ta chỉ chỉ tay vào Vương Chính Nhược, cười đùa cợt nhả nói: “Cậu ấy nói cậu khá xinh đẹp đấy.”
Lúc này mặt Ngu Từ sầm lại, nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ, quay đầu trở lại.
Sau đó cô cũng không bao giờ để ý tới Vương Chính Nhược nữa.
Bây giờ Ưng Phí Địch nhắc tới người này, Ngu Từ khó khăn lắm mới lục tìm lại trong ký ức nhớ ra.
Ưng Phí Địch nói: “Hai người bọn họ đánh nhau bởi vì cậu.”
Ngu Từ không thể nào ngờ tới, nhìn Ưng Phí Địch, nhất thời không biết tiếp lời kiểu gì, chỉ nghe cậu nói tiếp: “Hôm đó ở sân bóng rổ, mấy người bọn tôi đang ngồi một bên nghỉ ngơi thì nghe thấy Vương Chính Nhược ở bên kia khoe khoang, nói cậu không giống như biểu hiện bên ngoài, cậu ta chỉ cần nói mấy câu là có thể mời cậu đi ăn một bữa, tôi nghe thấy vậy liền nổi giận, nhưng Lục Nghiêm Kỳ hành động còn nhanh hơn cả tôi, lập tức xông lên đánh cậu ta.”
Ngu Từ không lên tiếng, vẻ mặt hóa đá.
Ưng Phí Địch nhìn cô, không đoán ra được cô đang nghĩ gì, “Tôi còn cho rằng cậu ta có ý với cậu, vậy mà sau đó lại xảy ra chuyện kia.”
Gió trên núi nhẹ nhàng thổi, tiếng chim hót lẫn với hương hoa thơm, Ngu Từ nhìn xuống phong cảnh dưới chân núi, không có chút hứng thú nào, “Cậu ấy với Vương Chính Nhược đều như nhau cả thôi.”
Cho dù biết được anh đã từng thích cô thì thế nào, cũng không khiến cô cảm động được nữa.
Loại cảm động này quá rẻ mạt..