Tiếu Ninh Lãng kịp phản ứng trước tiên, chặn lại ở cửa trước khi bọn họ ra được khỏi cửa, đùa giỡn nói: “Đã nói phải uống ba ly rượu mà, tới cũng tới rồi, uống xong rồi đi.”
“Đúng vậy, uống xong rồi đi.” Những người khác cũng đồng loạt nói theo, bọn họ ỷ mình người đông thế mạnh, muốn tiếp tục lấn áp.
Phòng bao vốn an tĩnh lại trở nên ồn ào.
Tuyên Triều Thanh tràn đầy vẻ khó chịu, quét ánh mắt như lưỡi đao về phía mọi người, cuối cùng dừng lại trên người đang chặn cửa Tiếu Ninh Lãng, “Tránh ra.”
Khí thế bức người, anh hơi cúi mặt, nhìn rất hung dữ, không có ai dám chọc vào cả.
Tiếu Ninh Lãng nghẹn họng, đứng dời sang một chút, những người khác thấy vậy cũng không dám nói gì nữa, bầu không khí trở nên căng thẳng nghiêm túc.
Đang muốn đi, đột nhiên Ngu Từ nói, ” Chờ một chút.”
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, cô quay ngược trở lại trước bàn, mắt nhìn thẳng.
Ngu Từ đi qua trước mặt Lục Nghiêm Kỳ lúc này đang đứng yên bất động, cô cầm lấy ly rượu trên bàn, sau đó một lần nữa đi tới trước mặt Tiếu Ninh Lãng, vươn tay ra, rượu trong ly hất thẳng vào mặt cậu ta, chảy từng dòng từ trên đỉnh đầu rơi xuống.
Tiếu Ninh Lãng cúi đầu, rượu cay xè trượt từ mái tóc xuống mắt, xuống chóp mũi, chảy xuống dưới đến cằm.
Đại khái là cậu ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cả người khiếp sợ, lau mặt một cái.
Ngu Từ thu hồi chiếc ly, tâm trạng tức giận đến cực điểm, lại thêm tác dụng của men rượu, lúc này dường như cô không còn để tâm được gì nhiều nữa, vung tay một cái, chiếc ly rơi xuống đất vỡ tan, cô nhìn chằm chằm Tiếu Ninh Lãng, gằn từng chữ một, “Ly rượu này coi như tôi mời cậu, cảm ơn các người đã cho tôi biết được thế nào gọi là chán ghét.”
Cô thốt ra hai chữ “chán ghét” thật nặng nề, biểu cảm trên khuôn mặt chính là chán ghét cực độ.
Tiếu Ninh Lãng làm sao chịu đựng nổi việc mình bị làm nhục ngay trước mặt mọi người thế này, nhất thời giống như con chó điên xù lông lao lên.
Toàn bộ quá trình Tuyên Triều Thanh không hề lên tiếng, hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào, ngay cả khi cô tạt rượu, anh cũng không có ý kiến gì, hoàn toàn dung túng.
Chỉ cho đến lúc này, Tiếu Ninh Lãng nhào về phía Ngu Từ, Tuyên Triều Thanh mới bước lên thật nhanh túm lấy cậu ta rồi đẩy về phía vách tường.
Mọi người trong phòng chỉ nghe thấy một tiếng “bịch” nặng nề vang lên.
Những người đang ngồi không nghĩ tới mọi chuyện lại trở thành như thế này, bầu không khí tràn ngập khiếp sợ.
Tuyên Triều Thanh buông Tiếu Ninh Lãng ra giống như ném một bịch rác sang bên cạnh, anh quay đầu lại nhìn về phía những người khác, thấp giọng nói, “Còn ai muốn thử thì cứ tiến lên.”
Không có người nào lên tiếng.
Ngay cả Lục Nghiêm Kỳ cũng chết trân tại chỗ, thậm chí bước một bước cũng không dám.
Toàn là một đám người chuyên ức hiếp kẻ yếu khúm núm trước kẻ mạnh.
Ngu Từ tiếp tục quay đầu nhìn về phía Giang Trân Ny, ánh mắt hai người chạm nhau, đối phương lộ vẻ hoảng sợ.
Ngu Từ quay trở vào, tiếng giày cao gót vang lên từng tiếng thanh thúy, trong không khí an tĩnh càng trở nên vang dội, cô cầm ly rượu cuối cùng trên bàn lên đi tới trước mặt Giang Trân Ny, chính là ly rượu mà bọn họ rót đầy cho cô.
Nhìn rượu trong ly dội thẳng xuống đầu cô ta, Ngu Từ khẽ cong môi, lạnh lùng nói: “Còn có nhớ chuyện cậu đổ nước lên người tôi hay không, hôm nay tôi trả lại cho cậu, cũng chẳng bằng một phần vạn những gì cậu đã làm với tôi năm đó, sau này đừng để tôi thấy mặt cậu thêm một lần nào nữa.”
Toàn bộ khuôn mặt Giang Trân Ny bị rượu thấm ướt, đôi con ngươi giật giật, há miệng mấp máy “Cậu…cậu…”
“Tôi làm sao?” Ngu Từ cười nhạt, “Muốn nói tôi ỷ thế ức hiếp người?”
“Tôi chính là ỷ thế ức hiếp người đấy.”
“Thì, sao, nào?”
Cô nói từng chữ.
Không còn ai dám ngăn cản bọn họ nữa.
Hai người đi ra khỏi phòng, cả một đoạn đường không ai mở miệng nói chuyện, chân giẫm trên thảm trải sàn ngoài hành lang, không gian bốn bề an tĩnh đến nỗi có chút hư ảo.
Mới vừa rồi bị đám người kia ồn ào ở bên muốn đinh tai nhức óc.
Cảm giác hả hê trong lòng đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, cô đã muốn làm như vậy từ lâu lắm rồi.
Nhớ lại ánh mắt khiếp sợ có phần luống cuống và khủng hoảng đó của Giang Trân Ny sau khi bị tạt rượu, hẳn là cô ta không ngờ được lại có ngày Ngu Từ làm chuyện như vậy với cô ta.
Vừa rồi là do cô tức giận tới cực điểm, nếu không phải có Tuyên Triều Thanh tới, cô suýt chút nữa hất ly rượu đó vào mặt Lục Nghiêm Kỳ rồi.
Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được, niệm tình quá khứ đã từng có tình cảm.
Cũng không muốn có bất kỳ dây dưa không rõ nào với anh.
Trước kia cô quá nhẹ dạ.
Cũng quá hèn nhát.
Nhưng một tháng này được đi theo chị Vãn học hỏi, giống như có một hạt giống manh nha trong lòng cô.
Giống như hành động hôm nay, ngay bản thân cô cũng không dám tin là mình đã làm vậy.
Chị Vãn từng nói như vậy, trải qua nhiều chuyện rồi, nội tâm sẽ trở nên cứng rắn.
Những chuyện cô đã trải qua cũng không phải là ít nữa, nhưng vẫn không học được cách dũng cảm đối mặt.
Một người ngây thơ hiền lành, kiểu gì cũng phải chịu thương tích khắp mình mới trưởng thành được.
Những bài học vĩnh viễn không học được, cuộc sống sẽ ép chúng ta phải học cho bằng được, chẳng qua là thất bại nhiều một chút, chảy máu một chút, thua thiệt một chút mà thôi.
Cũng phải cảm ơn Lục Nghiêm Kỳ đã cho cô lĩnh hội được những điều này, nếu không phải anh đem đến một đả kích trí mạng này thì cô vĩnh viễn cũng không trưởng thành được, nhưng cô tuyệt đối sẽ không tha thứ những tổn thương mà anh gây ra, đây là hai chuyện khác nhau.
Cho dù có tha thứ thì chẳng qua là tự bản thân hòa giải với chính mình.
Tính ra.
Đó không phải thật sự tha thứ cho người kia.
Đi một hồi, Tuyên Triều Thanh dừng bước một chút, hỏi, “Hả giận chứ?”
Ngu Từ không nghĩ tới vừa mở miệng câu đầu tiên anh muốn hỏi lại là chuyện này, anh không hỏi cô chuyện gì đã xảy ra, cũng không hỏi tại sao cô ở đây, những người này có quan hệ gì mà chỉ hỏi cô đã hả giận hay chưa.
Giống như đang nói cho cô biết rằng anh không quan tâm gì khác, anh chỉ quan tâm cảm xúc của cô.
Không nói rõ được là cảm động vì điều gì, nhưng chỉ biết chính là vô cùng cảm động, cảm thấy thật sự ấm áp.
Từ khi bắt đầu đi làm, có thể tìm được một người nói chuyện tâm sự đã là một điều xa xỉ rồi, chứ nói gì tới chuyện có người quan tâm mình vui vẻ hay không, quả thực đây là một hạnh phúc lớn lao.
Cho nên Ngu Từ cũng trả lời anh rất nghiêm túc, “Ừm! Rất hả giận, trước kia không hề nghĩ mình cũng có thể làm được như vậy.”
“Anh Tuyên”, cô ngẩng đầu nhìn anh, cười nói, “Hôm nay để anh phải chê cười rồi, nhưng dù thế nào cũng phải cảm ơn anh nhiều vì đã cho em thêm sức mạnh.”
“Tôi cũng không làm được gì”, Tuyên Triều Thanh rũ mắt, nghiêm túc chăm chú nhìn cô, “Tôi cũng không nghĩ tới em sẽ làm như vậy.”
“Dọa anh sợ rồi sao?” Ngu Từ lập tức nhìn anh một cách khẩn trương, trong đầu nghĩ có khi nào cô đã lưu lại ấn tượng xấu trong anh.
Dường như anh có chú ý tới biểu tình nhỏ này của cô, cười cười nói: “Tương phản rất lớn, rất không giống nhau.”
“Chỗ nào không giống nhau?” Bỗng nhiên cô nảy sinh tò mò, cũng có thể bởi vì do men say nên cô trở nên nhiều lời, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc lại dè dặt hỏi, “So với bình thường không giống nhau sao?”
Ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu rọi, ánh sáng như nước, chảy vào đáy đôi mắt màu hổ phách của cô gái, ánh lên lấp lánh như sao sa.
Tuyên Triều Thanh cúi đầu nhìn cô.
Khuôn mặt có chút ửng đỏ vì say rượu, so với ngày thường trông có chút sinh động, hoạt bát, đáng yêu hơn.
Cô tựa người vào vách tường, không có chút cố kỵ nào tháo giày cao gót ra khỏi chân, để chân trần dẫm trên thảm, thoải mái thở một hơi, sau đó ngẩng đầu lên, hoàn toàn không biết bản thân trông quyến rũ đến nhường nào, hai gò má ửng hồng, cười lên một tiếng sẽ tạo thành hai má lúm đồng tiền, Ngu Từ hỏi anh, “Anh nhìn gì vậy?”
Yết hầu anh giật giật lên xuống, đèn trùm pha lê trên đỉnh đầu bị ngọn gió không biết từ ô cửa sổ nào thổi vào lay động vang lên tiếng lanh canh lanh canh, anh cười một tiếng, khẽ khàng nói gần như là đang thì thầm, “Có chút không giống.”
“Hả?” Ngu Từ nghe không hiểu, nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm, giống như là muốn tìm ra câu trả lời từ trên khuôn mặt anh.
Tuyên Triều Thanh chỉ cười không nói, anh khom người nhặt đôi giày cao gót bị cô đá loạn xạ, đặt chỉnh tề lại sang một bên, “Ở yên đây đừng chạy lung tung, tôi đi tìm cho em đôi dép.”
Tìm dép…
Ngu Từ không biết anh đi đâu để tìm dép, nhìn bóng lưng anh dần đi xa, quyết định nghe lời anh, ngoan ngoãn đứng yên ở đây.
Bất động…
Điện thoại trong túi xách bỗng vang lên.
Ngu Từ mò ra bấm nút nghe, Phùng Vãn Nặc ở đầu dây bên kia hỏi: “Tiểu Từ, Tuyên Tử đang đi tìm em, đã tìm thấy chưa?”
Rượu trắng có uy lực thật là lớn, cô cảm thấy đầu óc càng lúc càng mơ mơ màng màng, vốn là người không có tửu lượng, uống hết một ly rượu trắng mà lúc này còn chưa ngã xuống coi như cũng lợi hại rồi.
Mới vừa rồi phải duy trì giữ vững tinh thần, hiện giờ tâm trạng buông lỏng lại cảm thấy thật buồn ngủ, mí mắt trực chờ sụp xuống, nhưng sợ chị Vãn lo lắng, cô cố gắng giữ mình tỉnh táo, “Thấy rồi ạ.”
“Vậy hai đứa cùng quay lại đi nha.”
Ngu Từ nhắm mắt lại dựa vào vách tường, trong đầu lại hiện lên lời dặn dò của Tuyên Triều Thanh, anh kêu cô ở yên đây không được chạy lung tung.
Bị men rượu xâm chiếm đầu óc, cô có gì nói nấy, “Anh Tuyên kêu em không được chạy lung tung, ở chỗ này chờ anh ấy.”
Phùng Vãn Nặc hỏi, “Cậu ấy đi đâu?”
“Tìm dép.”
Phùng Vãn Nặc cảm thấy không đúng lắm, bình thường Ngu Từ tuyệt đối không nói chuyện thiếu mạch lạc như vậy, cô lại hỏi: “Có phải em uống rượu rồi không?”
” Ừm, đụng phải bạn học, có uống một chút.” Cô không muốn nói tới những chuyện mất hứng kia nên không nói quá tường tận.
Phùng Vãn Nặc lo lắng cô ở một mình không an toàn, “Ở bên này cũng không có gì, để tôi qua tìm em.
Tuyên Triều Thanh đi tới cầm theo đôi dép duy nhất của nhà hàng, thấy Ngu Từ đang nói chuyện điện thoại, “Ai gọi điện vậy?”
Ngu Từ vốn đang dựa người vào vách tường, cô nghe thấy âm thanh truyền từ trên đỉnh đầu, cưỡng ép hé mở đôi mắt, nhìn thấy anh đang cầm một đôi dép thì ngây người một lúc mới trả lời, “Chị Vãn”
Tuyên Triều Thanh khom người đặt đôi dép xuống bên chân Ngu Từ, sau đó đứng thẳng lên nói với cô: “Đưa điện thoại cho tôi, tôi nói chuyện với chị Vãn cho.”
Ngu Từ nói với đầu bên kia, “Chị Vãn, anh Tuyên nói chuyện với chị.”
Sau đó đưa cho Tuyên Triều Thanh.
Đôi dép anh đặt ngay bên chân cô, không cần phải phí sức cúi người, chỉ việc đưa chân đi thẳng vào, rất vừa vặn.
Cô nghe thấy bên tai giọng Tuyên Triều Thanh trầm ổn nói chuyện điện thoại, “Chị Vãn, chị không cần qua đây, ừm, em sẽ đưa cô ấy về an toàn, chị yên tâm, được.”
Giọng Tuyên Triều Thanh trầm thấp, thanh âm hơi khàn khàn mà không bị bén nhọn, cảm giác như có chút cát lại có chút khói, không nói rõ được hấp dẫn ở điểm nào, chỉ biết là nghe rất hay, rất có từ tính, không nhanh không chậm, rất trầm ổn, rất có cảm giác an toàn.
Trong một đám người cùng lúc nói chuyện, Ngu Từ vẫn có thể nghe ra được người nào là Tuyên Triều Thanh
Anh và Phùng Vãn Nặc đều là người có tính cách hào sảng, quyết đoán, không nói phí phạm nửa lời, nhanh chóng cúp điện thoại, Tuyên Triều Thanh trả lại điện thoại cho cô.
Chiếc điện thoại được nhét trở về tay mang theo hơi ấm xa cơ thể xa lạ, có lẽ do tay cô có chút lạnh, Ngu Từ chạm phải hơi ấm này thì bị nóng như phải bỏng, trong lòng khẽ loạn, cô im lặng không lên tiếng, cất điện thoại vào túi.
Tuyên Triều Thanh nhìn kỹ lại Ngu Từ, xác định tình trạng của cô, “Em có tự mình đi được không?”
Ngu Từ cảm thấy chữ “tự mình” này thật vi diệu, nhưng bây giờ đầu cô rất choáng váng, cũng không có tâm trí suy nghĩ quá nhiều.
Huống chi, đi mấy bước chân thì có khó khăn gì, rất tự tin gật đầu một cái, “Có thể.”
Nhưng đi còn chưa nổi hai bước, chân cô lập tức đã loạng choạng, xem ra men say đã ngấm thật rồi.
Cô cảm thấy mình không có say, thần chí vẫn ý thức được xung quanh, mặc dù có chút không nhịn được nói bậy bạ, nhưng thật sự không nghĩ tới sẽ choáng váng như vậy, cả người chỉ muốn sụp xuống.
Cô đưa tay vịn vào tường theo bản năng, trong tiềm thức vẫn nghĩ không quen như vậy trước mặt anh chút nào.
Mặc dù hôm nay đã bị anh bắt gặp trong hoàn cảnh rất khó coi rồi, nhưng nếu như ngay cả đi bộ cũng phải nhờ người đỡ thì có phải quá mất mặt rồi không?
Bất kể như thế nào cũng phải giữ chút thể diện cuối cùng này, bằng bất cứ giá nào cũng không thể ngã xuống ở đây được.
Cho dù phải vịn thì cũng chỉ có thể vịn vào tường.
Thế nhưng lúc cô vươn về phía tường lại bị hụt tay, suýt chút nữa ngã quỵ.
Tuyên Triều Thanh không nói hai lời, kịp thời túm lấy cổ tay cô, có chút không biết phải làm sao, “Nhỏ ma men này, chớ cậy mạnh, để tôi cõng em đi.”
Phản ứng đầu tiên của Ngu từ cự tuyệt.
Tuyên Triều Thanh không cho cô cơ hội đó, “Nếu không thì bế cũng được?”
Câu này hiển nhiên là anh đang nói đùa.
Được rồi.
Mặc dù hiện giờ đầu cô rất choáng váng, nhưng vẫn có thể nghe hiểu.
Làm sao có thể để anh Tuyên bế cô được!
Không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, miễn cưỡng đồng ý nói, “Bế thì bế vậy.”.