Dễ có khi đây là bạn gái anh ta lắm.
Vì để tránh phải lúng túng phiền toái, Ngu Từ quyết định chờ bọn họ rời đi rồi mới đi ra.
Nhưng Lục Nghiêm Kỳ đã thoáng nhìn thấy cô, anh dừng bước lại, “Nhan Nhan.”
Người đẹp ở bên cạnh cũng quay đầu nhìn lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc, “Chị Nhan Nhan?”
Ngu Từ ngẩn người mấy giây.
Người đẹp đó kéo Lục Nghiêm Kỳ đi tới, kích động nói: “Chị không nhớ em à? Em là Hoàng Thanh đây.”
Ngu Từ nhớ ra, Hoàng Thanh là em gái họ của Lục Nghiêm Kỳ, con gái của chú ba nhà anh ấy, khi còn bé đã từng gặp nhau.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy mà Hoàng Thanh vẫn còn nhớ cô?
Hoàng Thanh tưởng Ngu Từ quên mất rồi nên nói tiếp: “Lúc trước em từng nhìn thấy ảnh của chị ở nhà anh họ, anh ấy giữ tấm hình ấy như bảo bối vậy, sau đó em hỏi thím, thím nói đó là chị Nhan Nhan.”
Sao lại có ảnh của cô ở nhà Lục Nghiêm Kỳ? Ngu Từ không nhớ nổi, trừ tấm ảnh chụp chung vào năm bọn họ năm tuổi ra, cô và Lục Nghiêm Kỳ chưa từng có thêm tấm hình nào khác.
Lục Nghiêm Kỳ không chịu cho Hoàng Thanh xem bởi vì cảm thấy việc quen biết cô là một chuyện mất mặt.
Cũng không phải Ngu Từ có thành kiến gì, mà chỉ là vào thời niên thiếu ấy, rất nhiều lần Lục Nghiêm Kỳ khiến cho cô có loại cảm giác này.
Khi đó cô cứ ngốc nghếch như vậy, cho dù biết từ tận đáy lòng anh không coi trọng cô, nhưng Ngu Từ vẫn như cũ, không thể nào quản được trái tim mình cứ thích anh ấy.
Nhớ hồi học tiểu học, cũng không rõ cụ thể là năm lớp mấy, khi ấy trường học tổ chức hoạt động dã ngoại, trong lớp chia thành mấy nhóm, yêu cầu phải đem theo vật dụng và nguyên liệu nấu ăn, Ngu Từ được phân công đem theo bếp than.
Vì vậy cô đã phải đem tới trường cái bếp than cũ nát duy nhất trong nhà, đến khi dã ngoại kết thúc thì cái bếp cũng vỡ tan nát, cô sợ bị Tần Hoa Nguyệt mắng, quyết định đem cái bếp vỡ nát ấy về nhà.
Vào buổi trưa lúc tan học, khi các bạn học bên cạnh đang lục tục ra về, một mình Ngu Từ chật vật ôm cái bếp lò vừa mới đốt xong vẫn còn nóng hổi đi xuống lầu, cùng lúc đó chạm mặt với Lục Nghiêm Kỳ đang đi lên.
Cô rất muốn lên tiếng chào hỏi, hoặc là ít nhất nhìn thấy cái bếp than nặng như thế này, nể tình quen biết nhau, anh có thể lịch sự xách xuống lầu giúp cô.
Nhưng thiếu niên áo sơ mi trắng sạch sẽ chỉnh tề, tiên y nộ mã ấy giống như là người xa lạ vậy, chỉ quét tầm mắt về phía cô từ dưới lên trên rồi nhàn nhạt lướt qua bên cạnh.
Ngu Từ vĩnh viễn không quên được ánh mắt kia, nếu như lúc ấy có một cái hố trên mặt đất, cô thật sự muốn đem toàn thân chật vật này của mình vùi xuống.
Cô ngẩng đầu không nói lời nào ôm theo cái bếp lò đi cả đoạn đường, tránh đi bao nhiêu ánh mắt khác thường, đi mãi tới một chỗ góc khuất hẻo lánh, cô buông cái bếp lò ngồi xổm xuống, bàn tay bị hun nóng đỏ ửng lên, quần áo bẩn thỉu, nhìn bản thân nhếch nhác như vậy, trước mắt lại hiện ra ánh nhìn khinh miệt của Lục Nghiêm Kỳ, trong hốc mắt lệ nóng vờn quanh.
Rất nhiều lần, khi cô và Lục Nghiêm Kỳ gặp nhau ở trường, anh đều làm như không quen biết, tránh xa cô.
Lần nào cũng như vậy.
Ngu Từ gật đầu một cái với Hoàng Thanh, “Chị vẫn nhớ em.”
Hoàng Thanh nghe vậy thì rất vui vẻ, “Chị cũng đăng ký thẻ tập luyện ở đây sao, sau này có thể cùng nhau đi, lúc trước em đã lãng phí mất cả nửa năm, vừa hay hai người chúng ta có thể đốc thúc lẫn nhau.”
Hoàng Thanh lại hỏi Ngu Từ không ít chuyện, đều là liên quan đến những chuyện gần đây của cô.
Toàn bộ quá trình, Lục Nghiêm Kỳ chỉ đứng nghe, không nói câu nào.
Hàn huyên đến là vui vẻ, Hoàng Thanh nhớ ra còn chưa có phương thức liên lạc của Ngu Từ, cô lấy điện thoại ra, “Chị Nhan Nhan, chúng ta kết bạn Wechat đi, thuận tiện liên lạc.”
Đối diện với một Hoàng Thanh hết sức nhiệt tình thế này, Ngu Từ khó lòng từ chối.
Mặc dù cô không có liên quan gì với Lục Nghiêm Kỳ nhưng không ai đưa tay đánh người đang cười cả, cũng không cần thiết làm khó Hoàng Thanh.
Hoàng Thanh cúi đầu gửi lời mời kết bạn, thuận miệng hỏi: “Chị có Wechat của anh ấy không?”
“Chị không.”
“Hai người có phải thanh mai trúc mã không vậy?” Hoàng Thanh ở giữa liếc nhìn hai người, “Còn không cả kết bạn Wechat với nhau?”
Ngu Từ có chút lúng túng, cũng không thể nói “Tôi và anh của em không thân”, dẫu sao quan hệ bố mẹ hai nhà thân thiết như vậy, nói không quen đâu có được, cô còn chưa nghĩ ra phải nói thế nào đã thấy Lục Nghiêm Kỳ mở miệng: “Mấy năm nay cũng không có liên lạc.”
Hoàng Thanh nói đùa: “Đúng ha, suýt chút nữa thì quên ông anh này phải bảo mật công tác, cũng khó trách chị không liên lạc được anh ấy.”
Lục Nghiêm Kỳ lườm Hoàng Thanh, “Em nói nhảm ít thôi.”
Hoàng Thanh cười hì hì làm mặt quỷ với Lục Nghiêm Kỳ khiến anh bật cười một tiếng, lúc ngẩng đầu, tầm mắt anh và Ngu Từ chạm nhau, nụ cười vẫn còn trên khóe môi.
Mặt anh khẽ khựng lại, còn Ngu Từ thì nhìn đi chỗ khác vờ như không để ý.
Lục Nghiêm Kỳ nhìn gò má của cô mấy giây rồi mới thu hồi tầm mắt.
Điện thoại di động reo lên, là Ngu Chiêm Hành gọi tới.
Nói chuyện mấy câu, Ngu Từ cúp điện thoại, nói: “Em trai tôi tới đón, tôi ở đây chờ em ấy, hai người cứ đi trước đi.”
Lục Nghiêm Kỳ nhìn cô nói: “Cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Hoàng Thanh khá bất ngờ, nhíu mày nhìn anh.
Ngu Từ không chú ý tới biểu tình của Hoàng Thanh, “Còn có bạn gái của nó nữa, không tiện.”
Lục Nghiêm Kỳ đành không kiên trì nữa.
Ngu Chiêm Hành cùng với bạn gái Mạnh Hàm Vi đi tới bên ngoài phòng tập tìm Ngu Từ, vừa hay chạm mặt Lục Nghiêm Kỳ, hai bên chào hỏi rồi rời đi.
Mạnh Hàm Vi nhỏ hơn bọn họ hai tuổi, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, vừa gặp đã tố cáo với Ngu Từ vừa rồi bị Ngu Chiêm Hành bắt nạt, sau đó nói: “Chị, anh đẹp trai lúc nãy là ai vậy, đẹp trai thật sự, so với một số người còn đẹp trai hơn gấp một trăm năm mươi lần.”
Ngu Chiêm Hành nghe thấy liền dừng bước, xoay người túm Mạnh Hàm Vi lại, xách lên, “Em nói cái gì đấy, em nói rõ ra xem như thế nào lại đẹp trai hơn anh?”
Mạnh Hàm Vi bị dọa, tránh vội ra sau lưng Ngu Từ, vừa trốn vừa cười nói: “Em là đang nói một số người, không hề nói gì tới anh nhé, bớt tự luyến lại, anh còn chưa có đủ tư cách mà so với người ta kìa!”
Ngu Chiêm Hành duỗi cánh tay lôi Mạnh Hàm Vi ra, “Em đừng hòng chạy thoát!”
Mạnh Hàm Vi lầm bầm trong miệng, “Anh kích động không muốn nhìn thấy người khác đẹp trai hơn mình như vậy sao, em khuyên anh nên đối mặt với hiện thực đi có được không?”
Ngu Từ đã quá quen với kiểu đấu khẩu ấu trĩ của hai người bọn họ rồi, nhưng hôm nay lại cảm thấy bị ngược đến lạ, cảm thấy bản thân như một cái bóng đèn siêu sáng.
Đến bãi đỗ xe, Mạnh Hàm Vi phàn nàn cái người mù phương hướng Ngu Chiêm Hành lại không tìm được chỗ để xe nữa rồi, lần trước hai người họ còn từng phải đi hết một vòng toàn bộ bãi đỗ xe để tìm xe, Ngu Chiêm Hành quay đầu nói: “Đây là lần cuối, nhất định không còn lần sau nữa.”
Mạnh Hàm Vi trả lời như mọi lần: “Em không tin.”
Thành công chặn họng Ngu Chiêm Hành.
Lúc đến bên cạnh xe, Ngu Từ mở cửa ngồi xuống ghế sau xe, Mạnh Hàm Vi cũng bám đuôi theo lại bị Ngu Chiêm Hành gọi lại: “Em lên ghế phụ lái ngồi đi.”
“Tại sao chứ?”
“Để cho chị ấy được yên tĩnh một mình đi, chắc chắn bây giờ chị ấy đang rất phiền não.” Ngu Chiêm Hành nhướn nhướn mày với cô.
Mạnh Hàm Vi không hiểu chuyện gì, lên xe thắt dây an toàn xong, quay qua hỏi Ngu Chiêm Hành, “Chị ấy sao lại như vậy?”
Ngu Chiêm Hành khởi động xe, “Em vừa nhìn thấy người đàn ông đó chưa?”
“Chính là anh trai trông còn đẹp trai hơn anh kia, anh ấy làm sao?”
Ngu Chiêm Hành cắn răng, nhẫn nại nói: “Cậu ta cùng chị của anh từng có qua lại.”
Mạnh Hàm Vi lập tức hiểu ý, “Ồ ~~~ anh ấy là bạn trai cũ của chị?”
“…”
“Không phải”, Ngu Chiêm Hành đánh tay lái, chạy xe ra khỏi hầm gửi xe, nghiêm túc nói, “Là đối tượng thầm mến, cũng là……”
Mạnh Hàm Vi có chút khẩn trương: “Cái gì?”
“Đối tượng tỏ tình thất bại.”
Vừa dứt lời, Ngu Từ ngồi ở phía sau không nhịn được nữa lên tiếng cảnh cáo: “Ngu Chiêm Hành ~~~”
Ngu Chiêm Hành cợt nhả cười, “Chị cũng đâu có thích cậu ta nữa, còn để ý mấy chuyện này làm gì?”
Cô quả thật không thích anh nữa, nhưng cô cũng cần giữ chút mặt mũi chứ.”
***
Từ nhỏ đến lớn, Lục Nghiêm Kỳ đã tồn tại với hình tượng con nhà người ta rồi.
Anh luôn là nhân vật có sức ảnh hưởng trong trường, thành tích học tập ưu tú, được tiến cử đi học khắp nơi, các loại cuộc thi so tài lớn nhỏ từ cờ vua, cờ tướng, dương cầm, nhu đạo* đều giành giải thưởng về tay.
*nhu đạo: nhu đạo hay Judo là một môn võ thuật của Nhật Bản.
Bố mẹ anh không tiếc tiền đào tạo một chút nào.
Không giống Ngu Từ, khi cô còn bé gia đình không có điều kiện, bố mẹ cô nuôi ba đứa trẻ, có thể lo cho các con ăn học đã là không tệ rồi, không có tiền dư đi học những lớp năng khiếu đó.
Ngu Từ có hứng thú khá lớn với việc viết lách và vẽ tranh, khi đó cô muốn xin mẹ Tần Hoa Nguyệt mua một cuốn sách dạy vẽ cơ bản, Tần Hoa Nguyệt không đồng ý, vì vậy cô chạy tới tiệm sách tự học, đứng ở tiệm sách từ lúc tan học thẳng tới giờ cơm tối mới quyến luyến rời đi.
Chủ tiệm sách thấy cô không mua sách, sợ bị ảnh hưởng chuyện làm ăn, đuổi cô đi mấy lần, cũng không lâu sau lại phát hiện cô đứng ở một góc không ai chú ý lén đọc sách, không còn cách nào khác đành dỗ dành cô, nói cô về nhà bảo mẹ mua cho.
Tần Hoa Nguyệt không thích cô làm những chuyện không liên quan đến việc học, đã mấy lần xé những bức tranh nhỏ mà cô vẽ, dần dần, cô không vẽ nữa, chỉ len lén giấu đi những bức tranh mình yêu thích nhất, cũng không nói với người khác về chuyện ước mơ nữa.
Chỉ có duy nhất chuyện viết lách là có thể kiên trì.
Trong suốt một năm, ngoài những lúc ở trường hay thi thoảng hai nhà tụ tập ăn cơm thì số lần cô có thể chân chính ở riêng một chỗ với Lục Nghiêm Kỳ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mỗi lần gặp mặt, trong lòng cô mừng rỡ như điên, nhưng trên mặt đều phải giữ bình tĩnh, kiềm chế kích động, giả bộ ung dung thản nhiên.
Cô hết sức quý trọng những lần gặp gỡ hiếm hoi đó, sẽ đem những lời anh nói với cô, đem mỗi một động tác, cử chỉ đến ánh mắt, tất cả đều nhớ kỹ, mỗi lần mỗi lần đều nhớ rõ trong đầu.
Chỉ cần một lần gặp mặt đã đủ để cô cố gắng qua một năm.
Mỗi lần nghĩ tới chút chuyện đó cô sẽ đều không tự chủ được mà cười ngây ngốc.
Cười rồi cười, trong đáy lòng lại dần dần bị nỗi chua xót như tơ tơ sợi sợi quấn chặt, hít thở không thông.
Có lẽ khi đó, ở độ tuổi thiếu nữ thanh thuần mà nói, Lục Nghiêm Kỳ là toàn bộ động lực cho cô chống đỡ lại sự khô khan trong học tập và cuộc sống bình thường, là ánh sáng duy nhất có thể thấy trong bóng tối.
Mà có lẽ cũng chính là ánh sáng duy nhất đó đã tự tay dập tắt đi những kỳ vọng và khao khát trong cô.
***
Thứ hai đi làm, Ngu Từ vừa đi kho hàng trở về phòng làm việc, gửi báo cáo đánh giá cho khách hàng, lúc tới phòng trà pha một tách cà phê quay trở lại nghe thấy Hà Phỉ đang phàn nàn chuyện vụn vặt trong gia đình.
Phùng Vãn Nặc khuyên Hà Phỉ mấy câu, có người đàn ông nào có thể hoàn toàn dựa vào được đâu.
Hà Phỉ: “Như chị lại thoải mái, ly hôn rồi không còn mấy chuyện phiền não này nữa, muốn sống tiêu sái bao nhiêu là tiêu sái bấy nhiêu.”
Phùng Vãn Nặc cười cười: “Tôi cũng có áp lực rất lớn đó thôi.”
Hà Phỉ: “Nhưng chị cũng không đến mức phải mệt mỏi trong lòng như em”, thấy Phùng Vãn Nặc muốn hút thuốc, cô hỏi, “Hồi đó chị mang thai có bỏ hút thuốc không?”
Phùng Vãn Nặc đốt điếu thuốc một cách thuần thục, một tay kẹp điếu thuốc, một tay gõ bàn phím lách cách, thuận tiện trả lời: “Không.”
Mấy người còn lại đều kinh ngạc, Thu Nhi hỏi: “Bố mẹ chồng chị cũng không nói gì ạ?”
“Bọn họ không dám, bố mẹ chồng đối xử với tôi khá tốt.”
“Vậy tại sao chị ly hôn?”
“Do có mâu thuẫn với chồng cũ.” Phùng Vãn Nặc nhàn nhạt.
Hà Phỉ thở dài, “Chị là người tam quan ngay thẳng, nhất định là anh ta không tốt.”
Phùng Vãn Nặc ngừng một hồi rồi nói: “Tam quan ngay thẳng thì cũng sẽ có chuyện làm sai, hôn nhân xảy ra vấn đề không phải do trách nhiệm từ một người, tôi cũng không tốt, tính cách tôi quá nóng nảy.”
…
Ngu Từ dù bận bịu nhưng vẫn muốn bớt chút thời gian nghe mọi người nói chuyện, Phùng Vãn Nặc đột nhiên hỏi: “Tiểu Từ có bạn trai chưa?”
“Em vẫn chưa.”
Thu Nhi dùng răng xé túi thịt dăm bông, hàm hồ nói: “Không thể nào, người như em điều kiện tốt như vậy, sao lại không có người theo đuổi chứ, tôi không tin.”
Hà Phỉ vào vai một người đã có kinh nghiệm đi trước nghiêm túc khuyên bảo: “Ánh mắt nhất định phải thấu triệt, lúc hẹn hò anh ta đối xử với em tốt không có nghĩa sau này cũng vậy, cũng nhất định phải hiểu rõ tình hình trong nhà đối phương, nếu gặp phải bố mẹ chồng không tốt thì người gánh chịu chỉ có mình em, tình cảm hai vợ chồng tốt đến đâu cũng chỉ như mây trôi, tôi chính là ví dụ điển hình.”
Thu Nhi ăn đồ ăn, chậm rãi nói, “Chị Phỉ bắt đầu tiết học rồi đấy à?”
Hà Phỉ nói: “Tôi nói thật lòng đấy, Tiểu Từ à, em nên tìm một người giống như em, tính tình hòa nhã, chiều chuộng em muốn gì được nấy, tôi cảm thấy Tiểu Từ tương đối thích hợp với kiểu bạch mã hoàng tử ấy.”
Thanh âm nhàn nhạt truyền tới từ vị trí Phùng Vãn Nặc ngồi ở bàn đối diện, “Cô gái tốt thường thích những cậu trai hư.”
Ngu Từ cụp mắt xuống, ngẩn người nhìn cung ánh sáng gợn sóng trong tách cà phê đen.
Hiện tại cô cũng không rõ mình muốn tìm một người như thế nào, cũng không có một tiêu chuẩn cụ thể nào.
Cô đã bị ảnh hưởng sâu sắc từ mẹ, từ nhỏ đã sống trong quy củ, rất coi thường những nam sinh bướng bỉnh, xấu tính khó thuần, thành tích học tập kém cỏi, cũng không thích người miệng lưỡi trơn tru lấy lòng người khác, thậm chí khi còn là sinh viên, cô chưa từng nói chuyện với những chàng trai như vậy.
Có không ít người như vậy theo đuổi cô nhưng đều bị cô thờ ơ mà bỏ cuộc.
Cô thích Lục Nghiêm Kỳ như vậy.
Ưu tú khiến cho không có người nào có thể khinh thường, phong thái nhẹ nhàng, sơ mi trắng sạch sẽ khoan khoái, luôn luôn ung dung điềm đạm, hào phóng, khéo léo.
Từ trước đến giờ, anh luôn là tấm gương cho người khác học tập, không hút thuốc, không đánh nhau, tự tin thanh lãnh cao ngạo.
Anh phách lối bướng bỉnh lại cao ngạo khiến người khác khó chịu.
Nhưng cô lại thích cái cách anh tự tin quyết đoán, đó là thứ trên người cô không có.
Ngu Từ đã từng mơ ước, làm bóng dáng mãi mãi đi theo anh.
Sắp tới giờ tan làm, cô nhận được tin nhắn của Hoàng Thanh: “Chị Nhan Nhan, khi nào chị tan làm?”
Ngu Từ tiện tay trả lời: “Năm giờ.”
Hoàng Thanh: “Chị gửi địa chỉ cho em đi, em qua đón chị, chúng ta cùng đến phòng tập.”
Ngu Từ không suy nghĩ nhiều gửi định vị qua cho cô ấy.
Đến năm giờ một cái, Ngu Từ quẹt thẻ xuống lầu, nhận được điện thoại Hoàng Thanh gọi đến: “Chị tan làm chưa ạ?”
“Ừ.” Ngu Từ đứng ở cửa nhìn quanh một chút, “Xe của em là chiếc nào vậy?”
“À, em đang mua đồ ở chỗ đối diện, chị lên xe trước đi, chiếc BMW màu bạc đậu ở ven đường, có hai đèn đang nhấp nháy, chị nhìn thấy không?”
Ngu Từ khó hiểu trong lòng, Hoàng Thanh đi mua đồ rồi sao trong xe vẫn còn có người?
Lúc này dòng người chật chội, phía bên kia không nên đỗ xe lâu, không thể trễ nải thời gian của người khác được, cô đi tới bên cạnh xe, không do dự kéo mở cửa ghế phụ lái.
Cửa vừa mở ra, cô lập tức thấy hối hận..