Người ngồi ở ghế tài xế chính là Lục Nghiêm Kỳ.
Anh tỳ một tay trên vô lăng, nghiêng đầu nhìn Ngu Từ, hai người bốn mắt chạm nhau.
Động tác của cô cứng đờ lại, thực sự muốn đóng cửa lại, nhưng động thái này quá rõ ràng, cũng quá là không tôn trọng người khác.
Hơn nữa, cô đã đồng ý với Hoàng Thanh rồi, bây giờ mà bỏ đi là không thích hợp.
Cô sững sờ mất mấy giây rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi ra ngồi ghế sau.”
Không nhìn Lục Nghiêm Kỳ nữa, cô lùi về sau hai bước, đóng cửa xe lại, đi về phía sau, hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía đường phố đối diện.
Không thấy Hoàng Thanh đi ra.
Lục Nghiêm Kỳ ở trong xe nhìn Ngu Từ vẫn đứng ngoài cửa.
Cô dường như không muốn vào, hết nhìn đông lại nhìn tây.
Bộ dáng này giống hệt ngày trước vậy.
Anh nhớ có một lần dạy cô sử dụng máy tính trước kỳ thi, cô ngồi trước bàn máy tính trong phòng anh, dáng vẻ đứng ngồi không yên y như vậy, sờ cái này một chút, chạm cái kia một chút, hỏi những vấn đề lỳ kỳ cổ quái không tưởng tượng nổi, chốc lát lại ra ngoài đi nhà vệ sinh, làm cho anh cảm thấy nhức nhức cái đầu.
Sau đó anh không còn cách nào khác phải cảnh cáo, “Nếu cậu còn không nghiêm túc học, đến lúc thi không nổi cũng đừng có chạy tới đây mà khóc lóc.”
Nhưng cô lại ngẩng đầu hỏi ngược lại anh: “Không phải mẹ tôi vừa mới mua cho cậu một thùng sữa bò với mì gói đấy sao?”
Anh nhìn cô: “Thì sao?”
“Đồ hối lộ cũng đã nhận rồi”, cô đưa tay tựa đầu nghiêng sang một bên, lông mi dài đen nhánh khẽ chớp chớp, cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng nghiêm túc nói, “Sau này mỗi ngày tôi đều nhà cậu, cậu phải dạy cho đến khi tôi uống hết sữa, ăn hết mì mới được.”
Vậy là suốt nửa tháng đó, Ngu Từ mượn một cái cớ qua loa như thế chạy đến nhà anh, ngày cũng ở lại tới tận khuya mới chịu về nhà.
Những năm này không gặp, so với trước kia người đã gầy hơn nhiều, cũng xinh đẹp hơn, cũng ít nói hơn, ánh mắt nhìn anh vẫn có chút tránh né nhưng không giống như trước kia nữa, giờ đây lạnh lùng hơn rất nhiều.
Phong thái đã thành thục hơn nhiều, có một cảm giác khó nói thành lời, nhưng vẫn xen lẫn dáng vẻ trẻ trung.
Giữa hai người vừa hay có cảm giác hòa hợp.
Khóe miệng Lục Nghiêm Kỳ khẽ mỉm, điện thoại trên bảng điều khiển trung tâm rung lên có thông báo, ánh mắt anh lướt qua, là tin nhắn của đồng nghiệp gửi tới: “Cậu đi thật sao?”
Lục Nghiêm Kỳ cầm lấy điện thoại, thờ ơ gõ câu trả lời: “Đi.”
“Không phải chủ nhiệm Trần nói một thời gian nữa cậu mới đi sao, sao giờ lại đi gấp như vậy?”
“Tôi phải làm phẫu thuật.”
“Không làm ở Bắc Kinh?”
“Chỉ là phẫu thuật nhỏ, ở đâu cũng như nhau.”
Gửi tin nhắn xong, Lục Nghiêm Kỳ ném điện thoại về chỗ cũ.
Anh ngoái đầu ra ngoài cửa xe, Ngu Từ vẫn đứng ở bên ngoài, không có ý định vào ngồi.
Anh nhấn còi xe mấy cái cô mới chậm rãi mở cửa xe, nhỏ nhẹ nói: “Xin lỗi, tôi đang muốn đợi Hoàng Thanh cùng vào.”
Lời này thiếu điều muốn nói thẳng ra là “Tôi không muốn ngồi chung một xe với anh.”
Lục Nghiêm Kỳ khẽ nhếch môi, khởi động xe, “Chỗ này không dừng xe lâu được đâu.”
Cô đành mở cửa xe ngồi vào, vẫn là dáng vẻ nhu thuận điềm đạm như vậy.
Lục Nghiêm Kỳ liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Ánh hoàng hôn buông xuống, không gian trong xe đã tối đi nhiều, cô vừa lên xe đã cúi đầu nhắn tin cho ai đó, ánh sáng nhàn nhạt từ điện thoại di động hắt lên gương mặt cô, trông nhu hòa an tĩnh.
Lục Nghiêm Kỳ lái xe đến phía lề đường đối diện, vừa đúng lúc Hoàng Thanh đi ra, trên tay xách túi lớn túi nhỏ, kéo cửa ghế sau ra thì ngạc nhiên một chút, “Chị Nhan Nhan, sao chị không lên ghế trước ngồi đi?”
Ngu Từ đang chăm chú nhắn tin, thuận miệng nói một câu, “Không sao đâu em.”
“Chị ngồi lên phía trước đi, em nhiều đồ lắm mà lười mở cốp.” Hoàng Thanh đứng ở bên cửa nói.
Ngu Từ lúc này mới rời ánh mắt khỏi điện thoại nhìn ra.
Bảo cô ngồi lên ghế trước…còn không bằng đánh chết cô đi.
Cô lắc đầu một cái, dáng vẻ không tình nguyện chút nào.
Hoàng Thanh pha trò: “Anh ấy có thể làm gì chị được chứ, chị sợ cái gì vậy?”
“À”, Hoàng Thanh chợt bừng tỉnh hiểu ra, “Nhất định là chị chê anh ấy, nói thật, em cũng chê.”
Ngu Từ nói mấy câu xã giao, cảm thấy cứ đùn đẩy mãi cũng không ổn, không còn cách nào đành xuống xe, nhắm mắt ngồi vào ghế phụ lái.
Vừa ngồi vào liền cảm giác bầu không khí thật căng thẳng, Ngu Từ vờ như không chú ý tới ánh mắt anh đang nhìn mình, cúi đầu thắt dây an toàn vào.
Cũng may Lục Nghiêm Kỳ không nói gì tập trung lái xe, ngược lại là Hoàng Thanh ríu rít liên hồi, vô cùng náo nhiệt, điện thoại Ngu Từ lại vang lên, cô nhớ tới vừa rồi mới trả lời tin nhắn được một nửa, lại bỏ chút thời giờ ứng phó vài câu.
Người này là khách hàng trước kia của cô, mối quan hệ khá tốt, sau đó dần dần trở thành bạn, có một điều khó hiểu là anh ta đặc biệt nhiều lời, cũng đặc biệt quan tâm đến cô, biết cô đã quay về đây nên nói rằng mấy ngày tới đi công tác ở Hàng Thành sẽ qua gặp cô.
Ngu Từ trả lời tin nhắn, khóe miệng không tự chủ được khẽ mỉm, Hoàng Thanh thấy vậy thì nhoài người lên ghế trước, “Chị làm gì mà cười một mình như vậy, đang nói chuyện với bạn trai sao?”
Lục Nghiêm Kỳ vẻ mặt khựng lại một chút, liếc qua Ngu Từ bên cạnh một cái.
Ngu Từ bị Hoàng Thanh làm cho giật nảy cả người, vội vàng tắt màn hình điện thoại, động tác này lại càng củng cố suy đoán của Hoàng Thanh, cô thở dài, “Ôi chao, thật đáng thương cho anh trai của em, lớn tuổi như vậy rồi chứ có còn nhỏ gì nữa đâu, vậy mà không có nổi một cô bạn gái, em vốn là còn định tác hợp cho hai người, vậy mà xem ra vô dụng rồi.”
Lục Nghiêm Kỳ quăng một ánh mắt cảnh cáo Hoàng Thanh.
Hoàng Thanh lè lưỡi một cái, nhỏ giọng nói: “Không có bạn gái cũng đâu phải chuyện gì mất mặt, lại còn không cho người khác nói.”
Nói tới đây, giống như để gia tăng độ tin cậy, Hoàng Thanh nói càng lớn hơn, “Đơn vị anh ấy toàn là đàn ông lớn tuổi, khó khăn lắm mới có một cô gái chuyển tới nhưng toàn là hoa đã có chủ, anh trai đáng thương của em, đến tận bây giờ vẫn còn độc thân, người buồn nhất có lẽ là thím, lần trước thím còn nói, nói…”
Lục Nghiêm Kỳ ho khan một tiếng.
Hoàng Thanh lập tức ngậm miệng lại.
Ngu Từ tò mò hỏi: “Dì ấy nói gì?”
Hoàng Thanh cười hì hì, làm một động tác tay cắt ngang cổ: “Em không dám nói nữa, nói nữa anh ấy giết em mất.”
Vẻ mặt Lục Nghiêm Kỳ rất kỳ lạ, Ngu Từ cũng lười gặng hỏi.
Đến Ngân Thái, Ngu Từ và Hoàng Thanh xuống xe.
Hoàng Thanh ghé vào bên cửa ghế tài xế, nhõng nhẽo với Lục Nghiêm Kỳ, “Anh à, anh trai tốt của em, một lát nữa tới đón bọn em đi, anh nhìn xem hai cô gái như chúng em thật vất vả quá mà.”
Ngược lại Lục Nghiêm Kỳ rất thoải mái, “Được, khi nào xong thì gọi điện cho anh, rồi cùng nhau ăn bữa cơm.”
Ánh mắt anh không chút dấu vết, không một tiếng động lướt về phía Ngu Từ đứng cách đó không xa đang cúi đầu gửi tin nhắn, bỗng nhiên lại cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Hoàng Thanh vô cùng vui vẻ, không để ý đến biểu tình khác lạ trên mặt anh lúc này, “Hử, không phải tối nay anh còn có việc sao?”
Lục Nghiêm Kỳ vẫn đang nhìn về phía Ngu Từ, không yên lòng đáp một câu, “Ừ.”
“Ừ cái gì mà ừ! Cũng biết qua loa lấy lệ với em”, Hoàng Thanh bất mãn, dừng lại một chút lại nhỏ giọng hề hề hỏi, “Sao vừa nãy không cho em nói như vậy?”
“Sao cơ?”
“Lần trước thím kêu anh phát triển quan hệ với chị Nhan Nhan đó?”
Lục Nghiêm Kỳ dường như không còn kiên nhẫn được nữa, giương mắt lên, “Em không thấy cô ấy có bạn trai rồi sao?”
Hoàng Thanh gật đầu một cái, “Cũng đúng, nhưng mà”, cô cười hề hề, “Anh, anh thật sự không có ý gì với chị Nhan Nhan sao? Nhìn hai người thực sự xứng đôi đó.”
Lục Nghiêm Kỳ tựa cùi chỏ trên khung cửa, hé mắt nhìn Ngu Từ đứng dưới ánh hoàng hôn, bỗng nhàn nhạt nói: “Nếu có ý gì thì đã sớm ở bên nhau rồi.”
Hoàng Thanh tỏ vẻ không tin, “Người mà chủ tịch ngân hàng họ Ngô giới thiệu cho anh kia, sao anh lại từ chối?”
“Không có hứng thú.”
Hoàng Thanh đột nhiên có suy nghĩ: “Anh, lẽ nào anh không thích phụ nữ?”
Dưới đèn đường, anh liếc mắt nhìn Hoàng Thanh, vẻ rất đạm mạc, cao ngạo, “Còn không đi mau là trời sáng luôn đấy.”
“Đi thôi, chị Nhan Nhan, một lát nữa anh ấy lại tới đón chúng ta.” Hoàng Thanh chạy tới, thân mật khoác tay Ngu Từ.
Ngu Từ chậm rãi cất điện thoại, lúc quay người, ánh mắt lơ đãng lướt về phía xe Lục Nghiêm Kỳ đang đậu, thấy có một cái khuỷu tay gác trên cửa lộ ra ngoài, trên đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, tàn thuốc màu đỏ chợt lóe chợt lóe.
Không nhìn thấy mặt anh lúc này ra sao.
Lục Nghiêm Kỳ cũng không ngại cô đang nhìn mình, nhả một làn khói ra khỏi miệng, anh chăm chú nhìn cho tới khi bóng lưng các cô biến mất sau cửa tòa nhà.
“Gần đây tâm tình anh ấy không tốt lắm.” Hoàng Thanh vừa đi vừa nói.
Ngu Từ kinh ngạc, “Cậu ấy làm sao?”
“Phải làm một cuộc phẫu thuật, anh ấy trở về cũng bởi vì chuyện này.”
Ngu Từ thuận miệng hỏi: “Phẫu thuật cái gì?”
Hoàng Thanh lắc đầu một cái, “Có vẻ là dạ dày có vấn đề, nhưng hỏi anh ấy không chịu nói.”
Ngu Từ lại nghĩ đến chuyện khác, xem mối quan hệ hai giữa hai người hiện giờ, cũng không phải cô muốn quan tâm anh nhiều hơn hay gì, chỉ là tùy tiện tìm một cái chủ đề chung nói chuyện với Hoàng Thanh, “Cậu ấy từ chức cũng bởi vì chuyện này?”
Đại khái là cảm thấy Ngu Từ có vẻ quan tâm, Hoàng Thanh trả lời rất nghiêm túc.
“Nguyên nhân cụ thể thì em cũng không rõ, nghe thím nói, công việc ở viện nghiên cứu cực khổ, cả năm không về nhà được lần nào, chú thím tuổi tác đã cao, anh ấy vốn định ở lại Bắc Kinh định cư nhưng sau khi cân nhắc mọi mặt, cuối cùng quyết định viết đơn từ chức, nhưng dường như bên đó không chịu cho anh ấy nghỉ, đơn xin vẫn chưa được chấp thuận.”
“Hơn nữa, loại chức vụ như anh ấy khi rời khỏi đơn vị, dù là từ chức cũng sẽ tương đối bị hạn chế, phải ký một thỏa thuận, trong thời gian đã cam kết không thể ra nước ngoài, lúc làm việc còn phải thực hiện đủ loại thủ tục, nhân viên ra vào đều phải ghi tên lập hồ sơ, muốn từ chức lại càng không thể dễ dàng.”
Suy nghĩ một chút, Hoàng Thanh nói tiếp, “Anh ấy phải làm phẫu thuật cũng không nói với ai trong nhà, là lần trước em nghe lén được lúc anh ấy nói chuyện điện thoại.”
Hoàng Thanh liếc nhìn Ngu Từ, “Anh ấy cũng rất là vất vả.”
Vẻ mặt Ngu Từ không có thay đổi gì, chỉ giống như nghe người khác kể chuyện vậy.
Sau mấy giây mới bất tri bất giác gật đầu, “Ồ” một tiếng.
Bốn mươi phút sau, buổi tập luyện của hai người kết thúc, Hoàng Thanh thay quần áo xong trước, chờ Ngu Từ ở bên ngoài, lúc Ngu Từ đi ra, cô nói: “Anh của em tới rồi, anh ấy đã gọi cho nhà hàng ở lầu trên đặt chỗ trước, chúng ta đi lên đó thôi.”
Hai người đi lên lầu trên, ngồi vào chỗ không lâu thì Hoàng Thanh nhận được điện thoại của Lục Nghiêm Kỳ, “Chúng em tới chỗ rồi, em nhờ anh mua trà sữa đã mua được chưa?”
Hơn mười phút sau, Lục Nghiêm Kỳ đi vào, trong tay xách túi trà sữa, có hai ly, lúc ngồi xuống chỗ đối diện tiện tay đặt chìa khóa và trà sữa trên bàn.
Hoàng Thanh vui vẻ lấy ra, “Anh mua đúng bảy phần đường chứ?”
Lục Nghiêm Kỳ dựa lưng trên ghế đối diện, gò má khuất trong bóng tối, không thấy rõ được sắc mặt, cũng không thấy trả lời Hoàng Thanh, đôi mắt lẳng lặng nhìn Ngu Từ mấy giây, không lâu sau thu hồi tầm mắt.
Hoàng Thanh lấy ra cốc trà còn lại đưa cho Ngu Từ, nhìn nhãn tên trên cốc, “Chị Nhan Nhan, cốc này của chị, hồng trà chanh, năm phần đường.”
Ngu Từ không nghĩ mình cũng có phần, vui vẻ đưa tay nhận lấy, cầm cốc trà ấm áp trong lòng bàn tay, nhìn người ngồi đối diện.
Hoàng Thanh đương nhiên không biết được khẩu vị của cô, vậy hẳn là Lục Nghiêm Kỳ chọn.
Ngu Từ cắm ống hút qua nắp cốc, từ từ hút.
Thức ăn đã gọi được dọn lên, Ngu Từ ăn rất chậm, Hoàng Thanh thấy cô ăn không nhiều, nghiêm túc làm chủ nhà nhiệt tình gắp đồ ăn cho cô.
“Chị, chị thích ăn đầu cá không?”
“Chị không.”
“Em cũng không ăn”, Hoàng Thanh cười hì hì, “Anh, đầu cá phần anh, biết anh thích ăn đầu cá nhất.”
Cô vừa nói vừa kẹp cái đầu cá cho Lục Nghiêm Kỳ, lại gỡ thịt đuôi cá cho Ngu Từ, “Em thích ăn thịt bụng cá, hai người vừa hay một người ăn đầu một người ăn đuôi.”
“Chị cũng không có thích ăn cá.” Ngu Từ từ chối.
Hoàng Thanh thắc mắc, “Sao lại không thích ăn cá, thịt cá dinh dưỡng phong phú như vậy, chị nhìn anh em đi thông minh như vậy chính là từ nhỏ thích ăn cá nhất.”
Lục Nghiêm Kỳ ở đối diện dừng lại động tác một chút, nghe thấy Ngu Từ nhàn nhạt giải thích: “Lúc còn bé chị từng bị hóc xương cá, cổ họng bị đau suốt nhiều ngày, ngay cả nói chuyện cũng không nói được, phải đi bệnh viện soi thanh quản, chịu không ít giày vò, sau đó là không còn muốn ăn cá nữa.”
Lúc Ngu Từ nói những lời này, Lục Nghiêm Kỳ vẫn luôn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt chăm chú.
*
Hồi nhỏ, Ngu Từ rất thích ăn cá, nhất là món cá do mẹ làm.
Món sở trường của Tần Hoa Nguyệt chính là cá nướng.
Cậu của Ngu Từ trước kia làm đầu bếp, món giỏi nhất cũng chính là làm cá, mỗi lần trên bàn có món cá của cậu đều sẽ bị giành không còn một chút nào.
Tần Hoa Nguyệt đã học làm những món như cá chua ngọt, cá kho tộ, cá hấp, cá nấu dưa chua… tất cả đều không thành vấn đề.
Nhưng Tần Hoa nguyệt rất ít khi nấu những món này.
Món thường thấy nhất trên bàn ăn nhà cô khi bé chính là cá hấp, những con cá nhỏ còn tươi rói, rải bên trên một lớp rau chua, nhất định phải là loại rau chua do nhà tự muối, có vị mặn mặn cay cay, khi nấu lên có mùi vị rất thơm ngon
Ngu Thiếu Minh thích nhất món này nên Tần Hoa Nguyệt thường xuyên làm cho ông ấy.
Nhưng cá nhỏ xương vừa nhiều vừa nhỏ.
Ngu Từ rất giống Ngu Thiếu Minh, càng không biết lựa xương cá lại càng muốn ăn, từng bị hóc nhiều lần nhưng cũng không sợ quá lâu, cho tới tận cái lần phải đi soi thanh quản lấy xương ra.
Từ đó trở đi thực sự không thích ăn cá nữa.
Bởi vì tâm lý sợ hãi, dù là miếng cá không có xương cô cũng không dám ăn.
Ngu Từ biết Lục Nghiêm Kỳ thích ăn đầu cá nhất.
Ngược lại với anh, cô không đụng vào “đầu” của bất kỳ thứ gì.
Không phải là chưa từng thử.
Cũng bởi vì biết Lục Nghiêm Kỳ thích đầu cá, lại thêm mẹ Tần Hoa Nguyệt nói “Người ăn đầu cá đều thông minh, A Kỳ cũng thích ăn đầu cá cho nên thằng bé mới thông minh như vậy.”
Thế là Ngu Từ thử ăn một lần, nhưng đều ói ra hết.
Đồ khó ăn như vậy không hiểu sao Lục Nghiêm Kỳ lại thích ăn?
Có một lần Lục Nghiêm Kỳ đến nhà cô ăn cơm, Tần Hoa Nguyệt biết anh thích ăn đầu cá, đặc biết nấu món cá diếc kho, gắp riêng đầu cá cho anh, Ngu Từ tận mắt nhìn anh múc lên cái mắt cá trắng tinh, thoải mái nuốt xuống.
Ăn rất nhiệt tình.
Còn cô thì khiếp sợ không thôi, mấy ngày sau, trong bữa ăn, Ngu Từ cũng gắp lên cái mắt cá cho vào miệng nhai mấy cái, mùi vị như là nhai sáp vậy, rất khó ăn, thế là cô lại phải ói nó ra.
Quyết định từ nay về sau không thử nữa.
Có lẽ hình ảnh Lục Nghiêm Kỳ ăn mắt cá hôm đó đã khắc sâu trong đầu cô, không thể nào quên được.
Sự chênh lệch giữa họ bắt đầu từ cái đầu cá, bắt đầu từ cái mắt cá, ngay từ đầu đã định sẵn như vậy rồi.
*
Lục Nghiêm Kỳ cởi áo khoác ngoài ra, vắt trên tay ghế, trên người mặc một cái áo len màu be, ống tay áo kéo lên một chút, lộ ra một đoạn cổ tay trắng trẻo lạnh lẽo, ngồi dưới ánh đèn vàng lại có vẻ lười biếng, xa cách.
Anh cúi đầu ăn, ngón tay thon dài cầm đôi đũa khéo léo gỡ đầu cá, từ cổ xuống đến xương quai xanh của anh lộ ra bên ngoài, làn da trắng đến trong suốt.
Đầu cá ăn xong được đặt sang một bên, sạch sẽ chỉnh tề như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vậy.
Giống như không phải anh đang ăn mà là đang làm giải phẫu.
Hoàng Thanh không nhịn được, phàn nàn: “Anh, đến cái đầu cá cũng ăn sạch sẽ kỹ càng đến vậy, thật đúng là chứng cưỡng chế không thể cứu chữa.”
Lục Nghiêm Kỳ không quan tâm cô nói cái gì, đến tận lúc ăn xong, để đũa xuống, khoanh tay tựa lưng vào ghế, anh nhìn cái đĩa ăn bừa bộn của Hoàng Thanh, chậm rãi nói: “Ngay cả ăn cũng không ăn cho đàng hoàng được, em còn có thể làm được cái gì?”
Hoàng Thanh đã quen cái kiểu độc mồm độc miệng này của anh, không phục nói: “Người bình thường đều sẽ ăn uống như vậy, chỉ có người như anh mới ăn uống một mình một kiểu như thế, chị Nhan Nhan, chị nói xem có phải anh ấy không hề bình thường chút nào không?”
Tự nhiên ném lên người cô cái vấn đề như vậy, Ngu Từ vốn mang tâm thế xem trò vui lại bị Hoàng Thanh kéo vào thế đối lập với Lục Nghiêm Kỳ.
Cô còn đang nhét miếng thịt vào miệng, Hoàng Thanh thì nhìn cô đầy khẩn thiết, cô ngẩng đầu lên, miếng thịt mới đưa vào miệng được một nửa, cứ như vậy bị ép mắt lớn trừng mắt nhỏ với Hoàng Thanh, “Ừm?”
Hoàng Thanh chỉ người đối diện, “Chị nói xem, có phải anh ấy không hề bình thường không? Ăn đồ ăn mà cứ như làm giải phẫu vậy.”
Lục Nghiêm Kỳ nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt khó hiểu, tầm mắt dính vào người cô không nhúc nhích, giống như đang cảm thấy hứng thú, trên mặt từ từ xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt, “Tôi có chỗ nào không bình thường chứ?”
Ngu Từ không nhìn ra được là anh đang cười thật hay giả, cũng không thể đoán ra được tâm tình của anh lúc này, hai bên quai hàm cứng lại, không muốn nói chuyện, cô chống khuỷu tay lên bàn, tựa một bên má, rũ mắt xuống nhìn chằm chằm cái nồi đang bốc hơi nghi ngút rồi ngây người.
Nhìn một hồi, những suy nghĩ trong đầu tan biến đi đâu hết, cơn buồn ngủ dâng lên, cô che miệng ngáp một cái, cũng không biết đầu óc nghĩ cái gì, không suy nghĩ kỹ càng, mang theo cảm xúc không rõ ràng, lười biếng nói: “Không có chỗ nào là bình thường.”.