Xương cánh bướm

 
"Đúng là khá bận." Thẩm Đông Ngôn nói với giọng điệu hết sức thảnh thơi, hai tay anh đặt lên trên vô lăng, thản nhiên đáp: "Có thể là việc công, cũng có thể là việc tư."
 
"..."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến giờ, Thẩm Đông Ngôn vẫn chưa quên chuyện trước đó, cuối cùng Cát Yên không thể nhịn được nữa bèn quay qua nhìn anh một chút.
 
Sau đó, cô cụp mi mắt xuống, nghịch điện thoại di động.
 
Coi như bản thân không hiểu anh đang nói gì.
 
Bởi vì ngoài trời đang có tuyết, thế nên xe cộ di chuyển khác chậm, lúc sắp đến đích hai người gặp cảnh tắc đường, đường xá đã tắc đến nỗi không còn đường lui.
 
Thư viện Minh Kiều nằm gần đại học Phần, có rất nhiều sinh viên đại học lui tới đó. Hơn nữa nó còn nằm cạnh một khu thương mại, chỉ cần nhìn qua thôi là có thể bắt gặp cảnh người người đi lại đông đúc, nhộn nhịp. Nếu họ còn tiếp tục đi về phía trước, rất có thể sẽ không ra nổi.
 
Không nhìn dòng xe đông đúc, chen chúc bên ngoài cửa sổ xe nữa, Cát Yên không muốn làm phiền anh thêm bèn nói: "Anh dừng ở đây thôi, đoạn đường còn lại để tôi đi bộ vào."
 
Thẩm Đông Ngôn ừ một tiếng, anh còn đang định nói thêm câu gì đó thì bỗng có tiếng còi xe tải vang lên.
 
Anh híp mắt, quay đầu nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy Cát Yên đã xuống xe. Cô còn vẫy tay một cái với anh, sau đó đi vòng qua đầu xe, chẳng mấy chốc bóng người xinh đẹp ấy đã biến mất trong dòng người đông đúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Đông Ngôn cụp mắt, đầu ngón tay mảnh khảnh lướt trên màn hình điện thoại, không lâu sau đó, âm thanh kết nối điện thoại vang lên bên trong xe.
 
"Tổng giám đốc Thẩm." Là giọng nói của thư ký Cảnh.
 
Thẩm Đông Ngôn đậu xe ở ven đường, anh hạ cửa xe xuống, từ từ lùi về phía sau, tầm mắt vẫn nhìn vào đoàn người phía trước: "Có chuyện gì thế?"
 
"Tối nay anh có rảnh không?"

 
Giọng nói của thư ký Cảnh chậm rãi vang lên ở đâu bên kia điện thoại: "Bà Thẩm vừa gọi điện thoại tới, lúc đó anh không có ở đây nên tôi đã chuyển máy cho bà ấy."
 
Mấy ngày trước mẹ Thẩm mới gọi điện thoại đến xong, lần này bà ấy lại gọi tới, chắc là có việc gì đó cần tìm anh.
 
"Sau đó bà ấy có gọi lại không?"
 
"Không ạ." Thư ký Cảnh khéo léo thoáng dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói.
 
"Nhưng bà ấy có nhắn lại rằng, nếu anh bận thì không cần về nữa, bà ấy điện đến chỉ để báo với anh một tiếng thôi. Bà ấy còn bảo, đợi mấy hôm nữa anh hết bận thì về nhà một chuyến, như vậy sẽ tốt hơn, không nhất thiết cứ phải chờ đến Tết Nguyên Tiêu."
 
"Không cần chờ đến tận lúc đó đâu." Thẩm Đông Ngôn nghĩ đúng là mấy ngày nữa anh khá rảnh, bèn dặn anh ấy một câu: "Cậu cứ nói với bà ấy rằng, mấy ngày nữa tôi sẽ về."
 
Cúp điện thoại xong, Thẩm Đông Ngôn nhìn bâng quơ trong buồng xe một lượt, bỗng tầm mắt anh thoáng chậm lại sau đó đột nhiên nhìn chằm chằm vào một chỗ.
 
Đó là chỗ chiếc ghế phụ bên cạnh ghế của tài xế, một túi màu trắng xinh đẹp đang nằm yên ở nơi đó.
 

 
Sông Phần Giang đi qua thành phố.
 
Thư viện Minh Kiều nằm ngay bên bờ sông, gần đại học Phần, trong ngoài được  nối liền với nhau, tạo thành một hành lang nối liền, kéo dài ra đến tận đầu sông.
 
Thông thường vừa đặt chân đến đây là có thể đón những ngọn gió khô giáo từ sông thổi vào.
 
Nhưng vì hôm nay có tuyết lớn, cánh cửa bên ngoài ban công đã đóng kín từ sớm, hoặc cũng có thể là vì cô đến đây lúc chập tối nên ngọn đèn chính đã được bật, tỏa sáng cả một gian phòng.
 
Hoạt động kinh doanh chính của thư viện Minh Kiều là buôn bán thư pháp, tranh chữ các loại và bốn vật quý trong phòng sách như bút, mực, nghiên, giấy các loại.
 
Những thứ họ bán đều là những thương hiệu độc đáo do chính họ làm ra thế nên sản phẩm cũng khá độc đáo, dù mới thành lập được vài năm nhưng vẫn được các sinh viên gần đó ưa chuộng.

 
Lần này, Cát Yên đến đây, ngoại trừ việc lấy một vài cuốn tranh chữ về cho Lâm Vân, bản thân cô cũng muốn mua chút gì đó, để thi thoảng có lúc rảnh rỗi sẽ nằm trên sô pha đọc.
 
Giữa cô và Lâm Vân gần như chẳng có gì phải giấu nhau, biết cô sống cạnh nhà hát, thi thoảng tiện đường bà ấy sẽ gửi chút gì đó sang cho cô.
 
Thư viện Minh Kiều khá gần căn hộ hạng sang, cô đến đây tương đương với việc ra ngoài đi dạo lúc bình thường.
 
Cát Yên xem xét rất kỹ càng, lựa đồ cũng hết sức nghiêm túc, cô hơi khom người xuống, đôi mắt từ từ nhìn qua một loạt các cuốn tranh chữ, không hề chú ý đến việc đến hay đi của những người xung quanh.
 
Mãi cho đến khi có một bóng đen khẽ ghé lại.
 
Vai cô bị ai đó khẽ vỗ một cái.
 
Lúc này Cát Yên vô thức quay đầu qua, đập vào mắt cô là một bóng dáng quen thuộc và nụ cười nhạt bên môi của người này.
 
"Ban nãy anh còn nghĩ mình nhìn nhầm, Yên Yên, không ngờ lại là em thật."
 
Đến khi giọng nói dịu dàng của anh ấy vang lên bên tai Cát Yên, cô ấy mới kịp lấy lại phản ứng.
 
Cô không ngờ lại có thể gặp Ưng Dĩ Dương ở đây.
 
Từ lần trước gặp Ưng Dĩ Dương ở nhà của Hách Lan Dung, có vẻ như đã lâu lắm rồi, Cát Yên không nghe thấy tin tức gì về tình hình gần đây của anh ấy. Thế nên bây giờ cô cảm thấy khá ngạc nhiên khi gặp anh ấy ở đây.
 
"Sư huynh, sao anh lại ở đây?" Cát Yên cụp mi mắt nhìn hai bàn tay trống trơn của anh, không thể xác định được mục đích anh ấy tới đây làm gì bèn hỏi: "Anh tới mua đồ hả?"
 
"Không phải, em quên rồi à?" Ưng Dĩ Dương mỉm cười với cô, dịu dàng nói: "Ngày trước anh từng mở một thư viện ở đây. Lúc ấy em còn đang ở nước ngoài nên không biết." Anh ấy giải thích một cách ngắn gọn: "Thư viện Minh Kiều là thư viện của anh."
 
Cát Yên lờ mờ có chút ý thức về việc này, mãi đến khi các mảnh ghép trong tâm trí được ghép lại với nhau, cô cũng tạm chắp vá ra được chút ký ức về việc này.

 
"Anh nói thế em mới nhớ, hình như em cũng từng nghe ai đó nói qua về việc này rồi thì phải." Cát Yên mỉm cười, nhướng hàng mi dài lên nhìn anh ấy bảo: "Cô Hách bảo em đến thăm cô, tiện đường ghé qua xem thư viện của anh. Ai ngờ sau đó em bận tối mắt tối mũi, chẳng có lúc nào rảnh rỗi, gần như cứ phải đi diễn suốt."
 
Ưng Dĩ Dương đáp với vẻ hiểu rõ: "Anh biết mà."
 
Thấy cô từ từ quay qua nhìn mình, anh ấy cảm thấy hơi không dám nhìn thẳng vào cô, trái tim Ưng Dĩ Dương đập cực nhanh, anh ấy hơi nghiêng mặt nhìn qua hướng khác: "Hai hôm trước... anh đã tới Kinh Ba một chuyến."
 
Có lẽ lúc này anh ấy cảm thấy bản thân đã chuẩn bị tâm lý xong, Ưng Dĩ Dương lấy hết dũng khí nhìn về phía cô nói: "Anh đến đúng lúc các em đang chuẩn bị đón giao thừa."
 
"Hôm đó anh có đến hả?" Cát Yên chẳng biết tí gì về chuyện này, bây giờ càng thêm kinh ngạc.
 
"Sư huynh, lẽ ra anh nên nói với em sớm hơn. Có như vậy em mới có thể sắp xếp cho anh một vị trí tốt hơn."
 
Ưng Dĩ Dương cười lắc đầu một cái, đáp: "Đâu có liên quan gì."
 
Độ cong bên khóe môi của Ưng Dĩ Dương từ từ mở rộng nhưng giọng nói của anh cũng từ từ nhỏ đi: "Trong nhà hát đông người đến thế... mà hậu trưởng cũng chẳng dễ vào, anh ngồi ở ghế nhìn em là đủ lắm rồi."
 
"Phải rồi Yên Yên, em đến Minh Kiều để tìm gì thế?" Ưng Dĩ Dương khẽ hỏi: "Anh khá quen với nơi này, em muốn tìm gì cứ nói với anh, anh sẽ tìm nó giúp em."
 
Thế này thì không cần phải tốn thời gian tìm kiếm nữa, diện tích của thư viện Minh Kiều rất lớn, đã vậy còn nhiều đồ, cô mới xem có một lúc mà đã hoa hết cả mắt.
 
Cát Yên nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý: "Không biết ở đây có bảng chữ mẫu nào dài hơn không anh? Cả bút viết thư pháp nữa, em muốn loại đó."
 
"À, thứ mà em đang nói nằm ở kệ ngoài của tầng một, chỗ gần cửa ấy, để anh dẫn em đến đó."
 
Cả hai đi vòng xuống tầng một, sau khi dẫn người đến khu vực dành riêng cho thư pháp, Ưng Dĩ Dương nhìn về phía Cát Yên bảo: "Lúc trước anh nghe mẹ anh bảo em từng tới Bắc Kinh, em đang định đi bái sư đấy à?"
 
"Đúng vậy, em đi bái sư học nghệ." Cát Yên bật cười nói theo lời của anh ấy, ánh mắt cô vô tình rơi vào giá sách ngay bên cạnh, cô ngẫu nhiên cầm một cuốn sách lên lắc qua lắc lại nói: "Hôm nay em tới đây một chuyến để giúp bà ấy đấy."
 
Giọng nói của Cát Yên nhẹ nhàng vang lên, sau đó cô hơi nghiêng người sang một bên.
 
Do cô hơi cúi người nên mái tóc dài xõa xuống, có vài lọn buông bên vai và gò má của cô, mái tóc vừa buông xuống đã tỏa ra một mùi hương thoang thoảng.
 
Hàng mi dài cụp xuống tạo thành bóng mờ trên sống mũi, đuôi mắt hơi ửng đỏ vì phải đi ngoài trời tuyết lúc trước đó đang dần mờ đi.
 

Đôi mắt hồ ly ngân ngấn nước, dù ngược sáng trông vẫn rất long lanh.
 
Trên môi chẳng thoa son nhưng chẳng khác nào đã được điểm hai nét mực đỏ thắm.
 
Ưng Dĩ Dương kiềm chế bản thân mình, lịch sự nhìn qua chỗ khác.
 
Anh ấy nhìn người trước mặt mình lúc này, mở lời một cách khó khăn: "... Yên Yên."
 
"Dạ?" Cát Yên đáp nhưng không quay đầu nhìn lại, tầm mắt của cô vẫn dừng lại trên giá sách, trong lòng đang mải nghĩ.
 
Vừa rồi, lúc đi đến đấy cô luôn thấy rất nhẹ nhàng.
 
... Sao cứ cô có cảm giác sai sai chỗ nào ấy nhỉ?
 
Thế nhưng cô ấy nghĩ mãi mà cũng chẳng tìm ra được nguyên nhân vì sao mình lại cảm thấy thế.
 
Ưng Dĩ Dương thấy cô khẽ cau mày, dũng khí vừa dấy lên lập tức biến mất chẳng còn gì.
 
Nhưng khó khăn lắm hôm nay mới gặp được cô, lần gặp mặt tiếp theo chẳng biết sẽ thế nào.
 
Nghĩ vậy anh ấy bèn hỏi: "Em ăn tối chưa?"
 
Ưng Dĩ Dương hỏi xong câu này, lập tức ghé sát vào cô thêm một chút, nói tiếp: "Nếu chưa thì anh muốn mời..."
 
Cát Yên còn chưa kịp nghĩ xem bản thân nên trả lời thế nào, cô đang định ngước mắt lên nhìn người ta.
 
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên bên tai cô.
 
"Cát Yên, cô không cần túi xách nữa hả?"
 
Giọng nói này khá quen tai, Cát Yên lập tức quay đầu lại và nhìn về phía bên phải.
 
Thẩm Đông Ngôn với dáng người cao ngất đang đứng ở chỗ cửa sau, chẳng biết anh đã đứng ở đó và nhìn về phía này bao lâu rồi. 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận