Xương cánh bướm

 
Chờ đến khi hai người chậm rãi bước vào bên trong, có người như mới hoàn hồn, vội vàng kêu bè gọi bạn nhao nhao ùa sang bên này.
 
Cát Yên không phát hiện ánh mắt chăm chú của đám đông chung quanh, cô chỉ để ý tới nền gạch xanh được lót dưới chân.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết nền vỉa hè này được làm từ hồi nào, chắc cũng không nghiêm túc cho lắm nên không được bằng phẳng mà cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, bị người qua đường giẫm lên lâu ngày khiến không ít chỗ bị nhô lên, kẽ hở cũng không bằng phẳng, bước đi cực kỳ bất tiện.
 
Ngay khi Cát Yên nhất thời không để ý nên suýt nữa bị vấp ngã thì Thẩm Đông Ngôn bỗng nghiêng người về phía cô, đỡ thân thể suýt nữa vấp ngã của cô, đồng thời ra hiệu cho cô đi theo sau lưng anh
 
Trong đám đông qua lại, vóc dáng của anh cao lớn cực kỳ bắt mắt. Cát Yên bám theo sau lưng anh sít sao, khóe mắt liên tục nhìn thấy ánh mắt đánh giá hai người của đám đông chung quanh.
 
Có người vô cùng hâm mộ, có người cực kỳ khiếp sợ, cũng có người ngơ ngác nhìn về phía họ như thể muốn lại gần nói gì đó, dường như nhận ra điều gì đó nên ngo ngoe rục rịch.
 
Ỷ vào sắc trời tối tăm không thấy rõ mặt người, Cát Yên bỏ mặc những ánh mắt chung quanh, hơi cúi đầu nhìn chằm chằm dưới chân mình.
 
Thấy Thẩm Đông Ngôn có xu hướng đi vào bên trong, cô nhỏ giọng đề nghị: “Chúng ta cũng đừng đi đâu xa…”
 
Nghe vậy, người trước mắt bỗng dừng bước, xoay người lại.
 
Nghĩ đến bây giờ trời đã tối rồi, Cát Yên nghênh đón ánh mắt của Thẩm Đông Ngôn, nói với anh: “Chúng ta cứ đi dạo loanh quanh ở đây thôi, được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Đông Ngôn ngoảnh đầu nhìn cô, nhướn mày: “Không vào xem à?”
 
“Ừ… Đông người quá, mặc dù chưa đến nỗi chen chúc, nhưng chúng ta chỉ đi vào bên trong mà cũng tốn rất nhiều thời gian, tôi cảm thấy đến khi muốn ra ngoài cũng sẽ rất khó.”
 
Vốn dĩ chỉ tình cờ bắt gặp sạp bán đèn hoa đăng trên đường, sau đó lại bất chợt nảy sinh ý nghĩ muốn mua một chiếc, Cát Yên đoán có lẽ bình thường Thẩm Đông Ngôn chẳng mấy khi gặp phải tình huống như thế này. Cô chỉ sang bên cạnh: “Anh xem, bên cạnh cũng có kìa.”
 
Tầm mắt của cô nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trước một sạp hàng có vẻ ít khách hơn một chút, sau đó nhấc chân thong thả đi về phía sạp hàng.
 

Chủ của sạp hàng này là một ông cụ, vốn dĩ ông ấy cũng đang trò chuyện với người bên cạnh, tầm mắt nhìn về phía hai người họ.
 
Thế mà hai đương sự trước mắt lại xoay người thay đổi phương hướng, chuẩn bị tiến về phía sạp hàng của mình… Ông cụ không khỏi ngây người.
 
Chờ đến khi hai người đi đến trước mặt, ông cụ vẫn chưa thể hoàn hồn.
 
“Ái chà chà…” Ông cụ bình tĩnh lại một chút rồi lưu loát đứng dậy, vội vàng cất cao giọng chào mời: “Cô cậu muốn mua đèn hoa đăng hả?”
 
Cát Yên gật đầu: “Vâng, ở đây có những loại nào ạ?”
 
“Cái gì cũng có, còn nhiều lắm, muốn thứ gì có thứ đấy!” Nhìn cô gái xinh đẹp quá sức tưởng tượng trước mắt, ông cụ hỏi: “Cô muốn loại nào?”
 
Cát Yên cúi xuống xem những chiếc đèn hoa đăng được treo trên sạp hàng, nhíu mày suy ngẫm: “… Cháu vẫn chưa nghĩ ra.”
 
Đèn hoa đăng có rất nhiều loại, có loại truyền thống, có loại đèn lồng tròn màu đỏ chúc mừng, cũng có loại đèn hình dạng dễ thương chuyên dành cho con nít.
 
Khiến người ta xem hoa cả mắt.
 
Cô vừa đến bên này nên cũng chưa kịp ngắm nhiều, bây giờ rất khó lựa chọn.
 
“Thế thì không cần sốt ruột, cô cứ ngắm thoải mái nhé.” Ông cụ cười ha ha hai tiếng, quay ra sau vẫy tay: “Cô chờ một lát nhé, tôi còn có nhiều loại đặt ở đằng sau lắm, để tôi lấy lại đây cho cô chọn nhé?”
 
Ông cụ chạy mấy bước ra đằng sau lấy hàng dự trữ. Tranh thủ dịp này, Cát Yên quay sang hỏi Thẩm Đông Ngôn đứng bên cạnh mình: “Anh có muốn mua một chiếc luôn không?”
 
Có lẽ Thẩm Đông Ngôn thật sự không có hứng thú, chỉ cụp mi liếc cô một phát: “Cô cứ chọn là được.”
 
Lần này Cát Yên cũng không bất ngờ. Khi cô tiếp tục cúi đầu chuẩn bị lựa chọn đèn hoa đăng thì ông cụ đã nhanh nhẹn quay về sạp hàng, treo một loạt mười mấy chiếc đèn hoa đăng lên giá, nhân tiện chỉ cho cô xem: “Nè, mấy thứ này tôi vốn định chờ bán hết rồi mới lấy ra bán tiếp, nhưng tôi thấy cô rất có duyên với tôi nên tôi lấy ra cho cô xem trước đấy.”
 
Cát Yên ngước mắt lên nhìn mấy chiếc đèn hoa đăng vừa được treo lên, chợt nổi hứng thú: “Chú à, chú có vẻ đắt khách quá nhỉ.”
 
Cô đưa mắt nhìn về phía con đường đông đúc nhộn nhịp, tò mò hỏi: “Vùng này thường xuyên náo nhiệt như thế này à?”

 
“Chứ còn gì nữa! Mặc dù vùng là khu vực ngoại thành nhưng thường xuyên có chợ đêm, rất nhiều thanh niên trẻ tuổi đều thích đến đây mua sắc. Chỗ chúng tôi chỉ bán mấy món đồ nho nhỏ thôi.”
 
Ông cụ vừa nói vừa nhìn về phía Cát Yên: “Bây giờ sắp đến tết Nguyên Tiêu rồi còn gì, cả con phố đều bán đèn hoa đăng. Nhìn mà xem, khách khứa như ong vỡ tổ ùa đến mua đèn kia kìa.”
 
Cát Yên bật cười: “Thế thì có ảnh hưởng gì tới việc làm ăn của chú không ạ?”
 
“Có ảnh hưởng gì đâu! Đông người mua hàng, với cả mọi người đều bán mặt hàng tương tự như nhau mà, mấy sạp hàng bé tí như này thì chỉ cần hồi vốn là được rồi, ai mà trông cậy vào nó kiếm được nhiều tiền chứ. Chờ thêm lát nữa đến mười hai giờ đêm, tôi sẽ thu dọn hàng hóa rồi chuẩn bị về nhà thôi.” Ông cụ lơ đễnh xua tay, sau đó tiếp tục treo đèn hoa đăng lên giá.
 
Cát Yên gật đầu, mặt mày được nhuộm sắc màu ấm ám tỏa ra từ những chiếc đèn hoa đăng chung quanh.
 
Cô nghiêm túc lựa chọn một lát, không biết coi trọng chiếc đèn nào, cô bỗng xách một chiếc đèn có hình bông hoa, cầm nó lên đưa đến trước mặt Thẩm Đông Ngôn: “Tổng giám đốc Thẩm xem giúp tôi xem chiếc này có đẹp không?”
 
Tối nay Cát Yên hiếm khi mới có hứng thú như thế này, hàng lông mày thanh tú của cô hơi giương lên, khi cô đưa mắt nhìn sang, đôi mắt cáo hoạt bát của cô lấp lánh như hồ nước dưới ánh trăng.
 
Cô quay đầu sang, cách anh rất gần, hơi thở của cô nhẹ nhàng phả vào gò má anh.
 
Gương mặt nho nhỏ, làn da trắng như sứ khiến chiếc đèn hoa đăng được cầm trên tay cô trở nên kém sắc hơn hẳn.
 
Thẩm Đông Ngôn dời mắt nhìn sang nơi khác: “Có chắc là muốn chọn đèn hình hoa không?”
 
Cát Yên khẽ chớp mắt, trông có vẻ rất khó hiểu: “Sao vậy? Chẳng lẽ đèn hình hoa thì không được?”
 
Ông cụ vẫn chú ý tới hai người có ngoại hình cực kỳ xuất sắc này. Nghe thấy cuộc đối thoại của họ, ông cụ cười tủm tỉm nhìn về phía Cát Yên: “Cô gái trẻ à, chọn kiểu nào hoạt bát đáng yêu sáng sủa tươi tắn một chút chứ.”
 
Ông cụ dừng lại trong chốc lát rồi mới nói tiếp một câu nữa, âm cuối được kéo dài ra chiều bí ẩn như thể nhắc nhở, hoặc là giải thích thêm: “Chẳng giấu gì cô, loại đèn hoa này là kiểu đèn mà những người lớn tuổi thích dùng đấy!”
 
“…”
 
Người lớn tuổi thích dùng.

 
Cát Yên bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.
 
Cô ngượng ngùng xoay người, đang định đặt đèn hoa xuống thì Thẩm Đông Ngôn ở bên cạnh bỗng ghé lại gần cô: “Nếu cô thật sự thích thì cứ mua chiếc này đi.”
 
“… Thực ra cũng không phải rất thích đâu.”
 
Cuối cùng cô vẫn không mua chiếc đèn này, tầm mắt tiếp tục quan sát khắp sạp hàng.
 
Chỉ chốc lát sau, không biết có điểm gì đặc biệt mà ánh mắt của Cát Yên lại nhìn chằm chằm vào một chiếc đèn hoa đăng đặt ngoài rìa sạp hàng.
 
Cô chỉ cho ông cụ lấy chiếc đèn đó xuống giúp mình, nhận lấy nó rồi xoay người lại hỏi Thẩm Đông Ngôn: “Thế còn chiếc này thì sao?”
 
Đó là một chiếc đèn hoa đăng hình động vật.
 
Một chú cáo con có bộ lông bồng bềnh được vẽ trên thân đèn, chiếc đuôi vểnh lên trông rất xinh đẹp. Chú lười biếng nằm trên mặt đất, đôi mắt hẹp dài nửa nhắm nửa mở, trông giống y như thật.
 
So với chiếc đèn hoa văn lúc nãy, chiếc đèn này rõ ràng sống động hơn nhiều.
 
Song Thẩm Đông Ngôn lại chỉ ngắm nghía nó một lát, thật lâu sau vẫn không nói một lời.
 
Cát Yên thầm nghĩ, anh ấy cũng thật kén cá chọn canh.
 
Chờ thêm một lát mà vẫn không nhận được đáp án, cô không khỏi buồn bực: “… Chiếc này cũng không đẹp à?”
 
“Không phải.” Thẩm Đông Ngôn vốn đang cụp mi nhưng khi nói câu này lại ngước mắt lên nhìn cô.
 
Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào mặt cô như thể đang đánh giá điều gì đó, cuối cùng nét mặt giãn ra: “Rất phù hợp.”
 
Lần này đến lượt Cát Yên sửng sốt.
 
Cô hỏi anh chiếc đèn có đẹp hay không… chứ có hỏi anh có hợp hay không đâu?
 
Cơ mà… tóm lại khiến người ta dễ chấp nhận hơn là chiếc đèn hoa kia nhỉ?
 
Vốn dĩ Cát Yên cũng rất hài lòng với chiếc đèn hoa đăng này, vừa rồi cô cũng chỉ hỏi Thẩm Đông Ngôn một câu mang tính tượng trưng mà thôi, chứ không phải thật sự muốn hỏi ý kiến của anh đâu.

 
Bây giờ thấy anh không phản đối nên cô cũng không tiếp tục lựa chọn, lập tức quyết định mua chiếc đèn này.
 
Đèn hoa đăng hình cáo con thoạt nhìn rất nhẹ, thực tế khi cầm trên tay thì lại hơi nặng.
 
May mà không ảnh hưởng nhiều.
 
Mỗi khi kéo đuôi cáo sẽ khiến cho chiếc đèn đổi hướng, Cát Yên thử chơi một lát, không khỏi thích thú với trò chơi đơn giản mà trẻ con này.
 
Bên này, cô gái trẻ vừa cầm chiếc đèn trên tay thì lập tức chăm chú chơi đùa với chiếc đèn hình chú cáo, bên kia, người đàn ông trẻ tuổi cứ đứng yên bên cạnh ngắm nhìn cô gái.
 
Khung cảnh chung quanh được ánh đèn hoa đăng khắp con phố nhuộm thành một màu vàng óng lấp lánh.
 
Hai người đứng ngược chiều ánh sáng, dù không nói với nhau câu nào, lại ngăn cách với thế giới chung quanh một cách kỳ lạ.
 
Nhìn cặp nam nữ trẻ tuổi trước mắt, ông cụ bán đèn hoa đăng bỗng hoảng hốt.
 
Ông cụ khẽ hắng giọng một tiếng, sau đó quay sang nói chuyện với cậu thanh niên trông rất quý phái bên cạnh: “Này… Chàng trai trẻ cậu không mua một chiếc đèn à? Quán tôi vẫn còn nhiều loại đèn hoa đăng hình động vật lắm, cậu chọn một chiếc đi!”
 
Ông cụ vừa dứt lời, khóe môi Cát Yên tức khắc cong lên, kìm lòng không đậu nở nụ cười.
 
Nói thật lòng, cô thật sự không có cách nào liên hệ gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Thẩm Đông Ngôn với đèn hoa đăng hình động vật đáng yêu.
 
Có lẽ là do khí chất thêm vào, anh trời sinh nên ngồi trong phòng hội nghị, xử lý công việc gọn gàng ngăn nắp.
 
Cát Yên cười rất xinh đẹp. Hiếm khi mới được chứng kiến cảnh tượng như thế này nên trong thời gian ngắn, cô không tài nào ngừng cười nổi.
 
Thẩm Đông Ngôn nhướn mày nhìn cô: “Buồn cười lắm hả?”
 
Cát Yên nín thở một lát, giả vờ bình tĩnh lắc đầu với anh, sau đó quay sang nói với ông cụ bán đèn hoa đăng: “Chú à, anh ấy không cần đâu, chú chỉ cần bán chiếc đèn mà cháu muốn mua là được.”
 
Ông cụ vốn còn đang buồn bực, chợt nghe thấy câu nói này của cô gái trẻ thì cũng hiểu được đôi chút…
 
Người trẻ tuổi liếc mắt đưa tình với nhau thì liên quan gì tới mình chứ!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận