Xương cánh bướm

 
Nói là vách nhưng thực ra cũng coi như là một chỗ dừng chân cạnh cửa sổ.
 
Nơi này được bao quanh bởi các cửa sổ ở ba mặt, đó là góc dựa sát bên trong của căn hộ áp mái, một góc nghỉ ngơi được tạo ra với thiết kế ánh sáng toàn diện.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nó theo kiểu nửa mở, không có cửa, chỉ có một bức màn dày rũ xuống để ngăn cách, che chắn.
 
Không gian bên trong màn không quá lớn nhưng có chiếu tatami vô cùng thoải mái.
 
Xuyên qua cửa sổ, bên ngoài bóng đêm dày đặc vô cùng, mà chiếc đèn bàn đặt bên trong không gian nhỏ hẹp này lại thắp lên những vầng sáng, mơ hồ bao phủ lấy con người bên trong không gian ấy.
 
Có thể nói là một sự hưởng thụ trọn vẹn.
 
Cát Yên nhìn quan một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở người đối diện.
 
Khung xương Thẩm Đông Ngôn rõ ràng, khi anh ngồi xuống, áo sơ mi được kéo căng lên với độ cong phẳng phiu, tôn lên chiếc cổ thon dài lạnh lẽo.
 
Anh khẽ cong khớp ngón tay, nhẹ nhàng lật qua kẹp sách kiểu hồ sơ.
 
Bàn tay có khớp xương rõ ràng, linh hoạt, gan bàn tay hơi gồ lên cố thủ ở phía trên, chỉ khẽ động một chút đã cảm thấy hơi lạnh, không hiểu sao lại mang theo chút dục vọng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giống như trong giây tiếp theo mũi tên sắc nhọn sắp được bắn ra với sức mạnh cần được giải phóng khẩn cấp.
 
Cát Yên thấy vậy không khỏi có chút sững sờ, cô cụp mi rồi lại suy nghĩ, một người tay chân dài như vậy không nên đưa cô đến ngồi ở đây.
 
Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, nhẹ giọng hỏi: “... Ở đây có phải phát huy không được hay không?”
 
Nghe thấy cô nói vậy, Thẩm Đông Ngôn rời mắt khỏi tài liệu: “Phát huy không được sao?”
 
Không đợi cô trả lời, anh đã ngước mắt nhìn sang: “Tôi chỉ là sợ em còn muốn làm gì đó, sẽ không thể quay về, vậy thì cứ dứt khoát chọn một nơi không ai có thể nhìn thấy.”
 
“...”
 
Cát Yên bỗng chốc nghẹn ngào.
 
Vậy cô còn muốn nói mọi người đều đã rời đi rồi sao, ngay cả khi chọn một nơi mà mọi người có thể nhìn thấy thì cũng không có quá nhiều cản trở.
 
Đợi đã... Dường như cô đã không chú ý đến thư ký Cảnh.
 
Thư ký Cảnh bên ngoài cũng là con người.
 
Không hiểu tại sao Cát Yên cảm thấy có chút áy náy với Thư ký Cảnh luôn đối xử tốt với mình, cô thầm cảm ơn mấy lần trong lòng nhưng lại giả vờ không biểu hiện ra bên ngoài.
 
Cô hắng giọng rồi nói với anh: “Chuyện này không nói nữa, tốc độ xử lý của anh khá nhanh, anh đã nắm được manh mối gì chưa?”
 
“Cũng không nhanh như vậy, chỉ là ban nãy nhân tiện sai thư ký Cảnh xử lý một chút việc nhỏ mà thôi.” Thẩm Đông Ngôn đẩy tài liệu khá dày qua, đưa tới trước mặt cô: “Đây là nhãn hiệu đã được sàng lọc đại khái, trước tiên em hãy xem qua một lần đi, quay về rồi phác họa lại sau.”
 
Cát Yên nhận lấy tài liệu từ tay anh, tập trung nhìn xem.
 
Trong lòng cô thầm khen ngợi trí nhớ của Thẩm Đông Ngôn tốt thật.
 
Cô vừa mới mô tả đại khái cho anh thông tin về họa sĩ có liên quan mà cô cần thì anh đã lọc ra được những phần hữu ích và phù hợp nhất.
 
Nó còn được chia thành các loại, vừa xem là hiểu ngay.
 
Tạm thời không đề cập đến những người phía dưới phụ thuộc vào cô, sự hướng về nhãn hiệu hàng đầu của Thẩm Đông Ngôn thực sự đã giúp cô rất nhiều.
 
Khi bước này thực sự được mở ra, dường như lớp sương mù đầu tiên cũng được xua tan khỏi những gì cô nghĩ trước đó, nhưng ngược lại, cô không có loại cảm giác vui mừng và phấn khích kia.
 
Có lẽ là đã bị ảnh hưởng bởi môi trường như vậy.
 
Vào lúc này chẳng hiểu sao cô lại vô cùng bình tĩnh.
 
Mưa ngoài cửa sổ dường như đã nhỏ dần sau khi trút xuống dữ dội, tiếng mưa rơi trở nên tí tách tí tách.
 
Làn sương mờ ảo hòa cùng bóng đêm dày đặc dần dần tan biến, càng khiến cô cảm thấy yên bình và thanh thản khi ngồi ở đây.
 
Có lẽ cũng có lý do cho giấc ngủ ngắn trước đó và giấc ngủ đầy đủ, trái tim Cát Yên đột nhiên đập thình thịch rồi sau đó lại nhẹ nhàng thả lỏng.
 
Cô lại dời mắt nhìn sang người đối diện, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh.
 
Cát Yên bị anh nhìn mà đưa tay lên chạm vào mặt mình, rồi trong tiềm thức cô lại nhớ đến mọi chuyện xảy ra tối nay.
 
Ăn tối, ngủ ngon, trò chuyện đêm.
 
Cái này có được tính là một bộ ba hay không...
 
-
 
Cuối cùng khi Cát Yên chuẩn bị quay về, lúc đứng dậy, đôi chân cô đã hơi tê.
 
Cô rời khỏi chiếu tatami, rồi đi về phía tấm màn ngăn cách trong và ngoài, Thẩm Đông Ngôn đã đứng ở đấy trước.
 
“Em nhớ là phải cất kỹ đấy.” Anh nhắc nhở.
 
Cát Yên ậm ừ hai tiếng đồng ý với anh, bởi vì tâm trạng cô đang tốt, sau khi trả lời, cô thuận theo tình thế nâng xấp tài liệu đang nắm chặt trong tay lên vẫy vẫy Thẩm Đông Ngôn: “Đến lúc phác họa xong thì tôi trực tiếp đến tìm thư ký Cảnh phải không?”
 
Thế nhưng, phản ứng mà cô mong đợi lại không đến, điều đang chờ đợi là thân hình cao lớn của Thẩm Đông Ngôn đang đứng tại chỗ.
 
Ánh mắt anh dò xét nhìn sang, nhướng mày hỏi: “Em vừa mới nói là đến tìm ai cơ?”
 
Cái gì mà tìm hay không tìm ai...
 
Cát Yên căn bản không hề nghĩ đến việc này, nó chỉ lướt qua trong tâm trí cô.
 
Cô vẫn cầm tài liệu trong tay, lúc định đi ngang qua Thẩm Đông Ngôn, sợ quẹt trúng anh nên cuộn tài liệu lại cho vào trong túi.
 
Khi cô nhấc chân bước dọc theo bức màn để đi ra ngoài, con đường duy nhất đã từ từ bị chặn lại.
 
Nhưng trong chốc lát, ở phía sau là gác mái không thể lẩn tránh, mà ở phía trước lại là... Thẩm Đông Ngôn đang đứng sừng sững ở đấy.
 
Anh đảo mắt nhìn sang, thong thả khóa cô trong tầm mắt mình.
 
Ý định chặn đường của người này quá rõ ràng, Cát Yên chỉ dừng lại tại chỗ, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
 
Cô ngước mắt lên muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại nghe thấy Thẩm Đông Ngôn lặp lại những lời ban đầu và hỏi cùng một câu hỏi lại lần nữa.
 
“Tôi…”
 
Cát Yên nhớ lại những lời mà bản thân đã nói trước đó, sau khi suy ngẫm nhiều lần, cuối cùng cô cũng tìm ra đối tượng mà anh nói là ai.
 
Cô không nên đến tìm thư ký Cảnh sao?
 
Trái tim và khuôn mặt của Cát Yên giống như một ngọn lửa sinh ra theo chiều gió rồi hợp nhất thành một độ nóng.
 
Rốt cuộc, cô vẫn đang nghĩ đến việc trốn cho qua tội nhưng Thẩm Đông Ngôn đã giơ tay ngăn cô lại.
 
Anh đứng ngược sáng, hơi khom người nhìn sang, ánh mắt thâm sâu chăm chú nhìn cô.
 
“Tôi là người đã giúp em. Có chút thù lao nào cho tôi không?”
 
Hơi thở ấm áp của Thẩm Đông Ngôn lướt nhẹ qua, khi nó nhẹ nhàng bao phủ lấy người cô, khiến vành tai cô nóng lên.
 
... Lúc này Cát Yên mới có chút hối hận là bản thân đã nói sai.
 
Điều mà cô không ngờ tới là Thẩm Đông Ngôn lại có phản ứng ​​lớn như vậy đối với việc sau này cô sẽ đi tìm ai.
 
Nhưng rõ ràng trước đó người đã nói rằng không muốn tính toán bằng giấy bút là anh kia mà.
 
Hàng lông mi dài của cô khép lại khẽ rung, cô thẳng thừng đưa ra kết luận: “... Tổng giám đốc Thẩm hẳn là sẽ không tính toán với tôi về điều này đâu.”
 
Thẩm Đông Ngôn không có phản bác, anh nhìn cô chăm chú một hồi lâu, sau đó đứng thẳng người dậy, lui về phía sau hai bước.
 
Dáng vẻ chìm trong bóng tối của anh không nhìn thấy rõ, giọng điệu phảng phất: “Nếu như tôi nói, tôi nhất định phải tính toán thì sao?”
 
“...”
 
Hôm nay Thẩm Đông Ngôn có chút kỳ lạ.
 
Nhờ vào không gian đột nhiên ngăn cách hai người vào giờ phút này, Cát Yên không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, chỉ thản nhiên nói: “Nếu như anh nhất định phải tính toán thì tôi làm sao có thể gánh nổi chứ…”
 
Điều này có lẽ không thể đo được bằng tiền.
 
Mà nó phải đong đầy bằng ân huệ.
 
Thời điểm này bị trì hoãn ở đây, cô cũng không cảm thấy có gì nghiêm trọng nhưng khi cô nhấc chân vừa định bước ra ngoài, lại phát hiện cho dù Thẩm Đông Ngôn có lùi lại cách cô hai bước thì cũng không nhường đường cho cô.
 
Trong lòng Cát Yên nhất thời trở nên mù mịt, cô vừa định nói gì đó thì nghe thấy anh đang đứng ngay đối diện cô nói: “Còn có gì có thể trả được đây nhỉ.” 
 
Thẩm Đông Ngôn nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Vừa rồi không phải em hứa với tôi một chuyện sao?”
 
Thấy Cát Yên ngước mắt nhìn về phía bên này, anh khẽ cười: “Chi bằng bây giờ trả công thì tốt hơn.”
 
“...”
 
Bây giờ trả công ngay sao?
 
Bây giờ luôn sao…
 
Trong nháy mắt, Cát Yên vô thức bắt đầu nhìn xung quanh.
 
Ánh mắt Thẩm Đông Ngôn dán chặt vào người cô nhưng anh vẫn chậm rãi nhắc nhở: “Em cứ suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói.”
 
Vẫn phải suy nghĩ kỹ rồi mới nói.
 
Hơn nữa đó là một thời điểm như vậy.
 
Cát Yên không nhịn được…
 
Cô nhìn sang anh, không có phản ứng gì.
 
Cô lại nhìn thêm lần nữa, anh vẫn dửng dưng không chút biểu cảm.
 
… Rất hiếm khi Thẩm Đông Ngôn có dáng vẻ bất động như vậy.
 
Mặc dù không hiểu tại sao anh lại đột nhiên yêu cầu cô trả công vào lúc này nhưng xem ra chuyện này thực sự cần phải suy nghĩ cẩn thận.
 
Nhưng cuối cùng cô vẫn phải vội vàng trở về, Cát Yên tùy ý đi ngang qua, không chút nghĩ ngợi mà chân thành nói: “Vậy hay là tôi mời anh ăn cơm nhé?”
 
“Cát Yên, ngoài cái này ra em không thể nghĩ ra cái gì khác nữa sao?” Anh cười như không cười nhìn cô.
 
Thẩm Đông Ngôn lại nói: "Đổi cái gì đó mới hơn đi."
 
Muốn cái gì đó mới hơn sao?
 
Cát Yên thực sự không thể nghĩ ra bất cứ cái gì mới mới ngoài việc ăn uống.
 
Nhưng nếu thẳng thừng đề cập đến phương thức chuyển khoản trực tiếp và thuận tiện thì Thẩm Đông Ngôn có lẽ sẽ cảm thấy không cần thiết.
 
Trước đây cô đã từng trực tiếp đề nghị như vậy nhưng đã bị anh từ chối.
 
Thẩm Đông Ngôn, mời Thẩm Đông Ngôn.
 
Cụm từ đó cứ lặp đi lặp lại trong lòng cô.
 
Đột nhiên, không biết nghĩ tới cái gì, trong đầu Cát Yên vang vọng một giọng nói nào đó.
 
Rồi một bóng dáng tròn vo chợt hiện lên trong tâm trí cô.
 
Nghĩ đến Đông Đông, cô nhớ là trước đây Thẩm Đông Ngôn đã từng nhìn thấy và sờ nó rồi, nên có lẽ anh đã quen với nó nhỉ?
 
Nghĩ đến đây, một ý tưởng nào đó cứ như vậy mà bắt đầu bén rễ.
 
Cô đột nhiên thoát khỏi mộng tưởng ban đầu: “Hay là như thế này đi…”
 
Cát Yên ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt đề nghị: "Hôm khác tôi muốn mời anh đi thăm mèo, sau đó nhân tiện thì... Tôi mời anh một bữa cơm được chứ?"
 
Cô càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng này không tồi, hai cái kết hợp lại với nhau luôn là một ý kiến ​​hay.
 
Thế nhưng qua một lúc lâu Thẩm Đông Ngôn cũng chưa đáp lại cô.
 
Mãi cho đến khi anh nhìn sang cô, rồi mới chậm rãi hỏi: "Ý em là mời tôi đến nhà em sao?"
 
… Hả?
 
Đều là những chữ quen thuộc nhưng khi tạo thành câu lại bị lạc hướng.
 
Cát Yên sững sờ tại chỗ bởi câu nói đột ngột này của anh.
 
Cô vốn nghĩ rằng, hôm nào đó sẽ lợi dụng sự trùng hợp, đợi khi Thẩm Đông Ngôn có thời gian rảnh đến nhà hát, đến lúc đó cô sẽ đưa Đông Đông theo cùng…
 
Làm thế nào mà có ý nghĩa như anh nói chứ?
 
Cát Yên nghe vậy ngẩng đầu lên, cô vừa định mở miệng giải thích thì Thẩm Đông Ngôn đã lên tiếng trước.
 
"Được." Anh thẳng thừng đồng ý.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui