Xương cánh bướm

 
Cảnh vật trong đêm tối bị phủ lên một màn mưa trắng xóa. 
 
Ở cả ba phía của căn phòng Tổng thống được bao quanh bởi những khung cửa kính, cũng chẳng biết tại sao mà đèn trong phòng đã được tắt hết, từng lớp nước mưa mù mịt trắng xám bám trên mặt kính.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh vật xung quanh dường như được bảo phủ thêm một lớp màn mỏng mờ mờ ảo ảo khiến cho mọi thứ càng trở nên mơ hồ.  
 
Sự yên tĩnh và bất an kèm theo từng tiếng tim đập thình thịch cứ như thế mà xâm chiếm toàn bộ tâm trí của cô.
 
Các giác quan của Cát Yên bị hạn chế, thứ duy nhất mà cô có thể nhìn thấy đó chính là anh, người đang ở trước mặt cô.
 
Điều kỳ lạ là, theo lý mà nói thì trong màn đêm tối đen như mực thế này nếu như duỗi tay ra cũng chẳng nhìn rõ tay mình đang ở đâu.
 
Nhưng cô vẫn nhìn thấy lờ mờ được vẻ mặt của anh. Đôi mắt xám xịt như mây mù kia khi tiến sát lại gần cô thì chợt trở nên trong veo như pha lê như thể một giây tiếp theo là có thể rơi nước mắt ngay lập tức.
 
Giọng nói của Cát Yên khe khẽ, phát ra âm thanh ồm ồm rất nhỏ: “Như vậy không được đâu...”
 
Thẩm Đông Ngôn cúi đầu, nhíu mày từ từ tiến sát lại gần cô, giọng nói trong trẻo giống như tiếng chuông xa xa từ thế kỷ trước truyền đến: "Tại sao không được?"
 
Hành động của anh bị sự tối mịt ở xung quanh che lấp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc anh đến gần giống như là đang tiến sát lên từ dưới sàn nhà khiến cho người ta cảm nhận được một sự đe dọa vô hình. 
 
Không gian như đang bị chèn ép càng trở nên chật hẹp hơn, cảm giác ngột ngạt bao trùm lấy cô, giọng nói của Cát Yên như thể đang bị nghẹn lại, lúc này đầu óc của cô chỉ còn nhớ đến việc mở miệng nói: “Tôi muốn đi tìm thư ký Cảnh...”
 
Dường như để tự nhắc nhở chính mình và cũng để nhắc nhở đối phương.
 
Không biết từ khi nào mà Thẩm Đông Ngôn đã tiến sát lại người cô, giọng nói của anh gần trong gang tấc, mang theo cả sự ấm áp của hơi thở phả vào cái tai nhỏ nhắn của cô: “Cát Yên, tại sao em không đến tìm tôi?”
 
Từng câu từng chữ chất vấn như một chiếc đinh đóng chặt sau tai cô.
 
Ngay cả hơi thở của anh dường như cũng có thể chôn vùi cả người cô.
 
"Không phải tôi đã thực hiện lời hứa rồi sao...?” Phía sau đã không còn khoảng trống nào nữa, khi lưng cô dán sát vào bức tường một cảm giác lành lạnh truyền đến, lúc này cô buộc phải ngước cái cổ thon dài mảnh khảnh của mình lên để nhìn anh. 
 
“Tôi không hài lòng.” Anh cúi người tiến sát lại gần cô, một tay nâng niu bên má cô, nghiêng đầu thì thầm vào tai cô: “Đổi cách khác đi.”
 
Có lẽ bởi vì cô đã im lặng trong thời gian quá lâu nên Thẩm Đông Ngôn mất kiên nhẫn ngồi thẳng dậy nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người cô: “Hay là cứ để tôi quyết định đi.”
 
Lúc này, đôi mắt anh đột nhiên sáng lên như thể có một ngọn lửa đang bùng cháy lên trong đó, sáng lên tất thảy những ý nghĩ cháy bỏng của anh.
 
Anh từ từ chậm rãi đưa đôi bàn tay thon dài của mình đặt trên cổ áo của cô rồi từ từ cởi chiếc cúc áo ở trên cùng ra.
 
Đi xuống rồi lại đi xuống, từng chiếc cúc của áo sơ mi cứ như thế dần dần bung ra và rồi bị đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng hất sang hai bên, giữa lớp áo nửa kín nửa hở, xương quai xanh thanh mảnh của cô lộ rõ ra ngoài.
 
Anh nắm chặt lấy tay cô, không nói lời nào mà chỉ chậm rãi di chuyển đến “nơi đó” và xuống thêm chút nữa chính là...
 
Sau khi Cát Yên đột ngột bừng tỉnh khỏi kiểu giấc mơ như thế, cô mở to hai mắt, ánh mắt dán chặt lên trần nhà. 
 
Một lúc lâu sau Cát Yên vẫn chưa thể hoàn hồn.
 
Ánh mắt của cô thất thần như thể vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ vừa rồi, rất lâu sau vẫn chưa thể lấy lại được ý thức.
 
Từ sau cái hôm mà Cát Yên đã ở trong căn phòng Tổng thống ở Hoa An Đình Thành gần như cả đêm ấy.
 
Hầu như đêm nào cô cũng nằm mơ. 
 
Và những cảnh tượng trong mỗi giấc mơ khá giống nhau, phần lớn đều là lặp đi lặp lại cuộc trò chuyện giữa cô và Thẩm Đông Ngôn.
 
Chỉ là nó sẽ căn cứ theo từng trường hợp khác nhau mà khiến cho hành động và lời nói cuối cùng trong giấc mơ cũng sẽ khác nhau.
 
Có lúc là ở trong phòng làm việc của Thẩm Đông Ngôn, có lúc ở trên chiếc xe ô tô chỉ có anh và cô, có lúc lại giống như hôm nay cô bị Thẩm Đông Ngôn liên tục chất vấn rằng tại sao lại không đến tìm anh trong căn phòng Tổng thống có phần ‘chật chội’ kia. 
 
Nhưng chỉ mơ thôi thì không nói làm gì.
 
Tại sao cảnh tượng cuối cùng luôn có thể dừng lại đúng vào lúc Thẩm Đông Ngôn không đồng ý với lời đề nghị của cô và khoảnh khắc mà cô xuất hiện?
 
Chưa kể trong cảnh tượng ấy luôn luôn xuất hiện hình ảnh Thẩm Đông Ngôn đang cởi cúc áo sơ mi...
 
Cát Yên xoay người nằm nghiêng ở trên giường, cô áp má của mình lên gối.
 
... Thế thì tại sao đêm đó đầu óc của cô bị gì mà lại đồng ý với anh?
 
Cô còn chẳng nghĩ đến việc đi đính chính lại sự hiểu lầm của Thẩm Đông Ngôn về lời nói đó của mình, thậm chí còn nhân đó mà hùa theo.
 
Nghĩ đến việc sau này còn phải tiếp đón anh ở nhà mình.
 
Trong lòng Cát Yên chợt dâng lên một loại cảm giác rất kỳ diệu.
 
Đặc biệt là sau khi mơ một giấc mơ như thế này, cô lại càng cảm thấy bối rối hơn. 
 
Giống như âm thanh sột soạt khi dùng mảnh giấy nhỏ chà xát một cách chậm rãi lên mặt của tấm gỗ và khi ma sát chúng sẽ tạo ra nhiệt khiến cho người ta có cảm giác ngứa ngáy trong lòng.
 
Haiz...
 
Nén lại những suy nghĩ xa xôi của bản thân, Cát Yên vùi mình vào trong chăn.
 
Món nợ ân tình mà cô nợ Thẩm Đông Ngôn khi thì dễ dàng báo đáp, khi thì lại chẳng hề dễ dàng chút nào.
 
... Ví dụ như lần này.
 
-
 
Cát Yên lười biếng nằm dài trên giường rất lâu. Nhân cơ hội đã bị đánh thức, cô buông thả vùi mình vào chiếc chăn bông mềm mại và lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
 
Khi tỉnh lại, Cát Yên cẩn thận kiểm tra lịch trình của mình, cô nghĩ rằng vào kỳ nghỉ tiếp theo mình sẽ có dư dả thời gian vậy nên cứ dứt khoát chọn một ngày nào đó rồi trực tiếp mời người ta đến đây là xong.
 
Có điều cô vẫn chưa dọn dẹp xong hết mọi thứ ở đây và lúc anh đến đây thì phải làm những gì cũng khiến cô phiền lòng. 
 
Dọn dẹp là một chuyện còn sau khi mời người ta đến nhà thì ăn uống như thế nào lại là một chuyện khác.
 
Những suy nghĩ trong đầu cứ hiện ra chồng chất, Cát Yên chỉ mới nghĩ về chuyện này một lúc thôi mà đã cảm thấy rất đau đầu. 
 
Chưa hề có một người nào từng đến nhà cô...
 
Có phải là nên chuẩn bị dép đi trong nhà không nhỉ?
 
Suy cho cùng thì cô cũng không phải là kiểu người thường xuyên mời người khác đến nhà chơi. Trong lúc gặp khó khăn, Cát Yên vẫn bấm mở khung chat của Thiên Ỷ ra. 
 
Dù gì thì Thiên Ỷ cũng là Mc dẫn chương trình, lúc làm việc trên đài phải giao tiếp nhiều với những người khác, những người bạn mà cô ấy đã kết thân lại càng không cần phải nói. Theo như lời mà Thiên Ỷ đã nói thì mối quan hệ của cô ấy dường như có thể phủ sóng từ bắc chí nam của thành phố. 
 
Cuộc sống hằng ngày của cô ấy vô cùng phong phú và thú vị, so với hành trình trong và ngoài nước của Cát Nhiên có thể nói là giống như hai thái cực hoàn toàn đối lập. 
 
Đôi khi, Cát Yên cảm thấy rất ngưỡng mộ một tinh thần tràn đầy năng lượng của cô ấy. Nhưng khi nghĩ đến việc phải đi ra ngoài, cô thà lười biếng nằm ngủ ở nhà còn hơn. 
 
Theo như thường lệ thì hôm nay là một ngày phải làm việc, không biết Thiên Ỷ có đang bận hay không nữa. 
 
Cát Yên suy nghĩ một hồi sau đó gõ chữ… 
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [Tớ hỏi cậu nha.]
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [Nếu như tớ muốn mời một người bạn đến nhà...]
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [Thì tớ phải chuẩn bị trước những gì?]
 
Không ngờ, không những Thiên Ỷ đang online.
 
Mà cô ấy gần như trả lời tin nhắn của Cát Yên ngay lập tức.
 
Tôi có một trăm tỷ: [Sao vậy? Cuối cùng cũng nghĩ đến việc mời tớ đến nhà cậu rồi à?] 
 
Không đợi Cát Yên trả lời, khung chat của cô lại nhanh chóng xuất hiện thêm hai tin nhắn mới.
 
Tôi có một trăm tỷ: [Để tớ nói cho cậu nghe, thật ra cậu không cần phải chuẩn bị gì đâu.]
 
Tôi có một trăm tỷ: [Cậu cứ dọn dẹp gọn gàng, tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường cho ráo nước chờ tớ đến là được. (Icon nụ cười xấu xa)]
 
“...”
 
Cát Yên không nói nên lời.
 
Mặc dù cô biết rõ Thiên Ỷ nói năng rất thiếu chừng mực và cũng hiểu cô ấy chỉ đơn thuần muốn ngủ cùng mình.
 
Nhưng hiển nhiên người bạn mà cô muốn mời chính là Thẩm Đông Ngôn. Vì thế mà trong tiềm thức cô đã thay thế tên anh vào câu nói của Thiên Ỷ.
 
Nếu như cô đợi anh theo kiểu này thì...
 
Cát Yên lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt của mình, tốc độ gõ chữ đã tăng lên.
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [... Cậu có thể nghiêm túc một chút được không?]
 
Tôi có một trăm tỷ: [Tớ đang nghiêm túc mà?]
 
Sau khi thấy Thiên Ỷ phản bác lại một cách nhanh chóng, cô bắt đầu trở nên tức giận.
 
Tôi có một trăm tỷ: [Sao nào? Tớ chỉ đơn thuần là thèm muốn sắc đẹp của cậu thôi, xinh đẹp đến mức này thì thèm là đúng rồi.]
 
Tôi có một trăm tỷ: [Vậy mà cậu đòi không cho tớ làm quỷ háo sắc hả?]
 
Chỉ với dăm ba câu Thiên Ỷ đã có thể chọc cười cô.
 
Lúc này, khoé miệng của Cát Yên khẽ cong lên, sau đó bắt đầu trả lời cô ấy… 
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [Thôi được rồi, tuỳ cậu đó.]
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [Nhưng mà chúng ta vẫn phải quay lại chuyện chính, trong trường hợp này thường thì phải sắp xếp như thế nào?] 
 
Tôi có một trăm tỷ: [Những điều có thể sắp xếp cũng không nhiều lắm.]
 
Xét thấy bạn bè của Cát Yên rất ít, hơn nữa cô chẳng bao giờ tổ chức tụ tập trong nhà, cuối cùng Thiên Ỷ cũng đã đưa ra một vài gợi ý thích hợp. 
 
Tôi có một trăm tỷ: [Có thể mở máy tính ra chơi game cầm tay, hoặc là cùng nhau xem phim, không thì đánh bài. Còn nữa, chơi ma sói, sự thật hay thử thách bla bla. Nếu như cậu thực sự không muốn chơi mấy trò này thì cậu cứ dứt khoát hỏi thẳng người bạn kia của cậu, xem xem họ muốn làm gì. Nói chung mời bạn đến nhà chơi thì cứ thoải mái tuỳ ý thôi.] 
 
Tôi có một trăm triệu: [Dù sao thì cách thức cũng xêm xêm nhau, sau đó thì cùng nhau ăn một bữa thật thịnh soạn, perfect!]
 
Cát Yên đọc nội dung tin nhắn tràng giang đại hải mà Thiên Ỷ gửi đến. Sau khi cẩn thận đọc xong từng dòng một, cô ngẫm nghĩ một lúc. 
 
Như vậy xem ra, hai người họ thực sự không thể tìm ra được…
 
Hay là cứ tuỳ tiện chút cũng được. 
 
Lúc này Thiên Ỷ lại gửi tới một tin nhắn khác.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui