Thật ra trước ngày hôm nay cô đã có suy nghĩ muốn sử dụng đến gợi ý mà Thiên Ỷ đưa ra.
Nhưng khi cô nghĩ lại thì cảm thấy làm gì có chuyện Thẩm Đông Ngôn sẽ làm mấy chuyện đó với cô chứ... Vì vậy đến cuối cùng cô cũng không tiếp thu ý kiến đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng Cát Yên vẫn quyết định dùng chuyện của Đông Đông và bữa tối để “triệt tiêu” lẫn nhau.
Dù sao thì anh đã đồng ý ngay từ đầu, mặc kệ cô có nhắc đến hay không thì anh cũng không muốn bù lại.
Nhưng lúc này cô vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô không biết nấu ăn, nếu như cô phải tự nấu ăn với tư cách là chủ nhà... Chắc hẳn một giây sau Thẩm Đông Ngôn sẽ xuất hiện ở bệnh viện chứ không còn ở đây nữa.
Mặc dù hơi nói quá lên nhưng mà Cát Yên cũng không chắc chắn.
Lúc uống xong cà phê thì Cát Yên cũng bưng thức ăn đặt lên trên bàn, động tác của cô không nhanh lắm nên Thẩm Đông Ngôn vẫn kịp đứng dậy ngăn cô lại: "Để tôi làm cho."
"Không được không được đâu, anh là khách mà, cứ để tôi tự làm đi."
Thẩm Đông Ngôn coi như chưa nghe thấy gì, anh quay đầu lại nhìn cô chằm chằm: "Như thế sẽ nhanh hơn một chút."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cát Yên cũng hết lý do để ngăn cản nên đành nhìn anh đi qua đi lại mấy lượt giữa phòng bếp và phòng ăn.
Đến khi mời người ngồi xuống cô mới giải thích sơ qua một chút: "Tôi không biết nấu cơm nên mới hâm nóng thức ăn gọi từ bên ngoài rồi bày biện lên thêm một lần nữa."
Cô nhớ Thẩm Đông Ngôn có một phòng VIP ở tầng năm ở cửa hàng Lũng Quế nên cô đã đặt món ở đó để tránh gặp trải nghiệm không tốt, chắc hẳn thức ăn ở đó phù hợp với sở thích ăn uống của anh.
Khi Cát Yên đang nói thì cô nhìn thấy trên bàn có một bát nước nhỏ, cô khựng lại một lát rồi dùng đầu ngón tay đẩy bát súp về phía anh.
Thẩm Đông Ngôn nhìn theo từ khi ngón tay cô chạm vào mép thành bát, anh nhìn xuống bát thì thấy trong đó có mấy viên màu trắng nóng hổi nhấp nhô lên xuống.
Vài giây sau anh lại nhướng mày hỏi: "Cho tôi à?"
"Ừm... Cái này là cái duy nhất tự làm, chắc hẳn anh cũng cảm thấy nó quen quen đúng không?"
Đầu ngón tay đang chạm vào bát của Cát Yên như bị bỏng, cô rút tay lại vân vê hai ngón tay vào nhau rồi lại chạm lên gò má của mình, cuối cùng cô ngước mắt lên nhìn anh: "Tôi cảm thấy anh thích ăn món này nên tôi đã nấu một ít, anh có muốn nếm thử một chút hay không?"
Cô bỗng nhớ đến cái hôm ở nhà Lâm Vân đó... Cô cầm bánh trôi tự làm về nhưng lại cất vào trong tủ chưa đụng đến.
Số lượng còn khá nhiều vì thỉnh thoảng Cát Yên mới nấu một ít.
Cô không thèm ăn lắm nên đến tận bây giờ vẫn chưa ăn hết.
Cô nghĩ đến ngày ở trang viên... Cho nên cô mới lấy số bánh trôi ở trong tủ ra.
Nó khá có ích trong tình huống hiện tại.
Thẩm Đông Ngôn không lên tiếng chỉ liếc nhìn người trước mặt, cô không hiểu anh có ý gì.
Đôi mắt và lông mày của anh rất đẹp giống như lốc xoáy dưới biển sâu, lại giống như những đám mây trong sương mù.
Khi anh nhìn qua như vậy thì im lặng còn có cảm giác hơn cả lên tiếng nói.
… Anh cứ ăn của anh đi, tại sao lại cứ nhìn cô như thế?
Cô cũng không hề suy nghĩ theo chiều hướng khác, ánh mắt của cô lại nhìn về phía cánh tay anh và chờ đợi hành động tiếp theo của anh.
Cuối cùng Thẩm Đông Ngôn cũng từ từ múc lên trong ánh mắt vô cùng mong đợi của Cát Yên.
Sau đó anh chậm rãi đưa vào miệng.
Hai người đã ăn tối cùng nhau khá nhiều lần, Cát Yên cũng đã quen với việc có anh bên cạnh nên vừa ăn vừa thuận miệng hỏi anh về những chuyện trước kia.
"Trước đó tôi muốn hỏi anh tại sao anh lại hiểu rõ về triển lãm tranh như vậy chứ?"
Giống như đêm hôm đó vậy, cô mới nói đến phần mở đầu là anh đã có thể tìm được thông tin một cách chính xác.
Cho dù anh làm việc theo phương châm kĩ càng và nhanh chóng thì tốc độ đó vẫn khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Thẩm Đông Ngôn nghe thấy vậy thì động tác cầm đũa cũng hơi khựng lại nhưng anh cũng không ngẩng đầu lên: "Cô rất tò mò về chuyện này à?"
"Ừm." Lần này Cát Yên không vòng vo thêm mà nói thẳng ra luôn.
Trên thực tế còn hơn cả thế nữa ấy chứ, trước đó cô đã rất tò mò về anh khi thấy anh trong rạp chiếu phim, sau này cô biết mối quan hệ giữa cô Lâm và Thẩm Đông Ngôn thì nhiều câu hỏi đã có câu trả lời giống như ánh trăng ló ra khỏi mây mù.
Phạm vi và các ngành nghề có sự đầu tư của Thẩm thị vô cùng rộng lớn nhưng đối với Cát Yên thì Thẩm Đông Ngôn vẫn còn một mặt bí ẩn không thể nói ra và cũng không thể diễn tả bằng lời.
Mọi người trong thành phố Phần đều nói rằng anh là một truyền kỳ nhưng thật ra đây cũng chỉ là cái danh hiệu do người khác phong tặng mà thôi, bình thường cũng chỉ nhắc đến đôi ba lần, đến bây giờ cô đã được tự trải nghiệm một lần...
Giống như loại bỏ lớp cát sỏi ở bên ngoài để lộ từng thứ bên trong, dần dần mọi thứ mới được lộ ra ánh sáng.
Cô cũng dần hiểu rõ thêm về con người của Thẩm Đông Ngôn.
Thẩm Đông Ngôn đặt đũa xuống, anh cầm giấy ăn bên cạnh lên lau: "Cô muốn nghe thật à?"
Anh nhướng mày nhìn sang, ánh mắt bình tĩnh đó nhìn về phía cô.
Cô hỏi như vậy vì muốn biết mà...
Cát Yên gật đầu thật nhẹ dưới ánh mắt như đang thăm dò của anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung.
Cơn gió thổi mạnh vào cửa sổ và dường như có bong bóng xuất hiện.
Trong lúc bốn mắt chạm nhau, bầu không khí như trở nên tĩnh lặng.
Sau đó cô nghe thấy Thẩm Đông Ngôn chậm nói: "Bởi vì tôi muốn có một thứ."
...
Sau khi ăn xong Cát Yên định thu dọn bát đũa bỏ vào trong máy rửa bát, Thẩm Đông Ngôn không để cô làm mà đứng dậy trước.
Cát Yên đổ thức ăn của mèo cho Đông Đông rồi đi ra ban công của căn hộ hạng sang.
Đông Đông ăn gì cũng cảm thấy ngon, nó cúi cái đầu nhỏ xuống bắt đầu thưởng thức.
Cát Yên ngồi xổm trên ban công, cô vừa vuốt đầu Đông Đông vừa nghĩ đến câu trả lời ban nãy của Thẩm Đông Ngôn.
Có thứ mong muốn...
Anh sẽ muốn có thứ gì đây?
Là tranh hay là người vẽ tranh?
Nhưng theo như những gì cô đã nhìn thấy ở văn phòng Thẩm thị.
Thẩm Đông Ngôn là kiểu người đi sưu tầm trong âm thầm.
Bất kể anh muốn có được thứ gì thì anh cũng tìm cơ hội để hiểu được nó, cứ như vậy thì mới có ý nghĩa.
Cho dù là đối với cô... Tại sao cô phải suy nghĩ về câu trả lời không quá rõ ràng như thế này?
Anh không muốn nói thêm nữa nên Cát Yên cũng không hỏi nhiều.
Cô ngồi trên ban công suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên chuông điện thoại lại vang lên.
Cát Yên đứng thẳng lên lấy điện thoại ra, cô cụp mắt nhìn thì thấy cái tên hiển thị trên đó là Hách Lan Dung.
Cát Yên biết khá rõ về những gì bà ấy định nói, cô ấn nút kết nối cuộc gọi, sau khi cuộc gọi được kết nối cô nhanh chóng chào hỏi người ở đầu dây bên kia: "Cô giáo ạ."
Hách Lan Dung ở đầu dây bên kia mỉm cười trả lời một tiếng, sau khi bà ấy hỏi han vài câu mới nói đến vấn đề chính: "Yên Yên, em có suy nghĩ như thế nào về chuyện cô nói lúc trước?"
Chuyện mà Hách Lan Dung nhắc đến là một bữa tiệc sẽ được tổ chức ở thành phố Ngân.
Thật ra Cát Yên ít khi tham gia các hoạt động như tiệc chiêu đãi.
Trước đó cô thường được mời tham gia bữa tiệc chúc mừng sau khi giành được giải thưởng quốc tế, cô vẫn luôn cảm thấy việc giao tiếp vô cùng phiền phức nên nếu như có năm bữa tiệc thì cô nhận một lời mời mà thôi.
Lẽ ra cô nên từ chối lời mời này ngay từ đầu nhưng tình hình lần này lại khác.
Bữa tiệc lần này do sở kế hoạch đầu tư thành phố Ngân ở bên cạnh tổ chứ, đây là một bữa tiệc ba lê từ thiện.
Đến lúc đó sẽ có rất nhiều bậc thầy ba lê trong nước và những người làm trong ngành nghề liên quan đến tham dự.
Vô cùng có ý nghĩa.
Cô đã nhận được lời mời từ ban tổ chức khi còn ở Phần Lan.
Và bữa tiệc sắp diễn ra nên lời mời gần đây lại trở thành một lời mời chính thức.
Lần trước Hách Lan Dung gọi điện đến bảo cô suy nghĩ cho kỹ nhưng lần này bà ấy gọi đến để nhắc nhở cô: "Nếu em đến thì nhớ mang thiệp mời theo, lúc em ở nước ngoài địa chỉ trên đó để là nhà họ Lương."
"Vâng thưa cô, đến lúc đó em sẽ chú ý."
Cát Yên và Hách Lan Dung lại nói thêm vài câu rồi nói câu chúc ngủ ngon và cúp điện thoại, cô vừa quay người lại thì nhìn thấy một bóng người cao gầy đi đến trước mặt.
Ở ngoài ban công có vẻ hơi tối tăm nên cô thật sự cảm thấy sợ hãi, lông mi cũng trở nên run rẩy.
Cát Yên ngừng thở trong giây lát sau đó không tự chủ được mà trách móc một câu: "Này, anh làm tôi sợ đấy..."
Vừa nói xong cô mới nhận ra cái gì đó, cô vội vàng ho khan một tiếng rồi nói: "Sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây?"
"Tôi đã đứng đây một lúc rồi." Thẩm Đông Ngôn lộ vẻ mặt lười biếng nhưng mà cô lại không nhận ra.
Sau đó anh tỏ vẻ vô tình hỏi: "Cô muốn đến tiệc từ thiện à?"
"Ừ, nghe nói sẽ có nhiều người cùng ngành tham gia." Cát Yên không thèm suy nghĩ mà trả lời ngay.
Vừa nói dứt câu thì một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu cô.
Cát Yên lại nhớ đến Lâm Vân, cô vừa ngẩng đầu lên định hỏi Thẩm Đông Ngôn xem lúc đó cô giáo Lâm có đi không ...
Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa vang vọng từ cửa chính kéo dài qua phòng khách và đến tận ban công.
Chuông cửa được trang bị công nghệ trí tuệ nhân tạo, trước đây có người đến nhà nó có thể hiển thị chân dung và giám sát từ xa, có thể cho phép người từ khu vực an ninh lên thang máy vào căn hộ.
Nhưng âm thanh nhắc nhở này lại khác hẳn với âm thanh chào đón khách.
Khi cư dân nhập thông tin của các thành viên trong gia đình vào bên trong thì các thành viên trong gia đình cũng được coi là cư dân trong căn hộ, họ có thể vào nhà thông qua nhận diện gương mặt.
Cát Yên gần như chết lặng khi nghe thấy tiếng chuông và tiếng lách cách mở cửa vào nhà.
Một giây, hai giây.
Tiếng mở cửa vào trong nhà vừa biến mất thì người nọ đã đứng ở lối vào gọi vọng vào bên trong: "... Yên Yên?"
Cô nhìn Thẩm Đông Ngôn đang đứng trước mặt cô một lúc, ánh mắt anh có vẻ nặng nề không biết anh đang nghĩ đến điều gì.
Hai người không thể nhìn nhau lâu thêm được nữa vì tiếng bước chân của người kia càng ngày càng gần...
Cát Yên vội vội vàng vàng, cô không suy nghĩ quá nhiều mà nắm chặt lấy tay Thẩm Đông Ngôn kéo anh đến cuối ban công.
Chiều dài ban công của căn hộ hạng sang dài bằng mấy căn phòng và nó được nối liền với nhau nên có thể đi thông sang một số phòng khác.
Sau khi dẫn người vào bên trong một căn phòng ngủ, cô định đóng cửa lại thì nghe thấy tiếng bước chân đi về phía cửa.
Giọng nói nhẹ nhàng kia lại vang lên thêm một lần nữa, Cát Yên bắt đầu nín thở đầu óc cũng rối tung cả lên, cô không nghĩ thêm gì nữa thẳng tay mở chiếc tủ quần áo bên cạnh ra kéo Thẩm Đông Ngôn chui vào trong.
Cô không có thời gian để giải thích, đến lúc định dặn Thẩm Đông Ngôn những thứ cần thiết rồi bước ra ngoài...
Nhưng không kịp mất rồi.
Lúc Thẩm Đông Ngôn giơ tay lên định ôm lấy cô thì một tiếng nói rõ ràng truyền từ ngoài cánh cửa tủ quần áo đến: "Hả, người đâu rồi?"
Dường như người đó còn đứng quan sát xung quanh vài giây đến khi thấy rõ không có ai ở đây mới chuyển hướng sang căn phòng khác.
Trong không gian chật hẹp mọi giác quan của con người như được phóng đại, Cát Yên chợt thở phào nhẹ nhõm nhưng theo sau đó lại là một loại cảm giác ngột ngạt khác.
Gần như cô bị đặt giữa Thẩm Đông Ngôn và đống đồ đạc...
Cát Yên định lên tiếng nói gì đó thì giọng nói của anh đã vọng từ trên cao xuống: "Để người khác nhìn thấy tôi thì mất mặt đến thế à?"
Nếu như được đánh giá về giọng điệu thì có vẻ nó không được hay cho lắm...
Cô không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Thẩm Đông Ngôn, cô nhỏ giọng nói: "Không phải vậy..."
Cát Yên hơi dừng lại một lát rồi mới bổ xung: "Đột nhiên mẹ tôi lại đến đây."
Nhưng mà giải thích như vậy cũng không thể nói rõ được chuyện gì, sau khi im lặng vài giây Thẩm Đông Ngôn mới lên tiếng nói thẳng: "Vì vậy cô cảm thấy không thể để người ta nhìn thấy tôi à?"
Cũng không phải ý đó.
Bây giờ Cát Yên vô cùng nôn nóng còn phải nghĩ xem nên làm gì bây giờ, sau đó nên ra ngoài thế nào.
"Anh muốn tôi nói gì với bà ấy đây..." Cũng chẳng biết vì sao theo bản năng cô lại kéo mạnh anh vào như vậy...
"Vậy cô đã nghĩ đến chuyện nếu bị phát hiện thì nên giải thích thế nào chưa?"
Bây giờ Cát Yên mất một lúc lâu cũng không trả lời được.
Cô chỉ đang nghĩ nếu như hai người đã trốn trong tủ quần áo rồi thì bị phát hiện ra kiểu gì chứ.
Và khi phải gì thích thì cách tốt nhất lại là chẳng cần giải thích điều gì cả.
Trong khoảnh khắc cô im lặng không nói thì Thẩm Đông Ngôn lại lên tiếng.
"Cô làm như vậy thì khác gì có tật giật mình đâu chứ, nếu bị phát hiện thật." Giọng nói của anh nhẹ nhàng ghé vào tai cô, gần gũi đến mức làm cho người ta rùng mình: "Bà ấy sẽ nghĩ rằng chúng ta đang lén lút yêu đương."