Trong tủ quần áo tối tăm mù mịt, dường như không có một tia sáng nào lọt vào được, vây chặt lấy nhất cử nhất động của hai người.
Nhưng lại không thể ngăn được giọng nói đang chậm rãi lọt vào tai cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong nháy mắt, đôi tai của Cát Yên dường như có cảm giác cực kỳ nóng bỏng.
Thẩm Đông Ngôn có lẽ vẫn đang phối hợp với cô, anh đè giọng nói xuống rất thấp, âm thanh truyền đến dường như mơ hồ mà còn có chút gì đó thuần phác, âm cuối lại kéo ra hơi dài.
Không hiểu sao có chút không đứng đắn.
Dường như đang nhắc nhở cô rằng hành động kiểu này của hai người đối với người khác mà nói xem ra sẽ như thế nào, có hàm ý ra sao.
Tầm nhìn bị ngăn cản bởi tủ quần áo tối tăm nên những giác quan còn lại bỗng dưng được phóng đại lên.
Yêu đương vụng trộm mấy chữ này đọc lên thì không có gì đặc biệt nhưng khi chúng được ghép lại với nhau thì ý nghĩa sâu xa ẩn chứa trong chúng hoàn toàn là sự mập mờ vô tận và cảm giác kích thích khi âm thầm lén lút làm gì đó.
Vừa mập mờ vừa quyến luyến.
Cô bất tri bất giác nhận ra rằng tình hình của hai người họ vào lúc này... Thật khó có thể nói rõ ra được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người trốn trong tủ quần áo đã đủ chật chội, hơn nữa bởi vì quần áo che chắn nên thân thể của hai người cũng không hoàn toàn dính vào nhau.
Hơi thở gần nhau không gì sánh được và dường như đã hòa quyện vào nhau.
Khí oxy bên trong dường như bị rút đi từng chút từng chút một.
Và theo đó là nhiệt độ bám trên da thịt cũng theo nhịp thở im lặng phập phồng của cả hai mà dần dần tăng lên.
Thẩm Đông Ngôn dựa vào tường và đối mặt với cô, đó là khoảng cách mà cô vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ngay.
Và câu nói kia trong im lặng của anh khiến trái tim cô giật thót, như thể đang bị treo lơ lửng trên không trung rồi nắm thật chặt vậy.
Cát Yên không hiểu sao cảm thấy cổ họng mình lại run lên: "... Tôi nên làm gì bây giờ?"
Cô không thể giải thích hành động trong lúc kích động lúc nãy của mình khi kéo Thẩm Đông Ngôn vào trong này.
Cho dù bây giờ có để Thẩm Đông Ngôn ra ngoài thì sau đó anh sẽ gặp Cát Doanh, lúc đấy thì phải giải thích như thế nào?
Hôm nay, cái cục diện gọi là tình nghĩa anh tới tôi đi trong chớp mắt đã biến thành một vở kịch lớn về luân lý gia đình.
Bây giờ đã đến trình độ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Thế nhưng nói ra thì cũng thật là thần kỳ.
Lúc trước bên phía Lương Trí Thần chỉ đề nghị với bà một cách đơn giản, Cát Yên cũng đưa địa chỉ cho Cát Doanh và nhân tiện nhập luôn thông tin của bà vào chuông cửa ghi nhận hình ảnh. Sau đó cô gần như đã quên mất chuyện này và cũng không nói chuyện gì thêm.
Chỉ là cô không ngờ rằng bây giờ bà lại đến đây.
Lại còn là vào một cái thời khắc mấu chốt như thế này...
Sau khi Cát Yên khẽ hỏi Thẩm Đông Ngôn xong, thật ra cô cũng chẳng trông cậy vào việc anh có thể có biện pháp gì đó.
Dù sao thì cũng chỉ người mới vừa rồi có thể nói ra cái câu như vậy.
Ngay vào lúc cô cúi đầu vò đầu suy nghĩ, Thẩm Đông Ngôn hình như đã tiến gần về phía cô hơn một chút rồi tùy ý nói: "Tùy cô, nếu như có thể khiến cho bà ấy nghĩ như vậy thì cứ để bà ấy cho rằng như thế đi."
Làm sao có thể để Cát Doanh nghĩ như vậy được... Cặp lông mi dài của Cát Yên run rẩy mạnh: "Anh đừng có nói như vậy..."
“Vậy tôi phải nói như nào?” Thẩm Đông Ngôn nói xong thì áp sát lại gần.
Một hơi thở mát lạnh như tuyết băng sương lặng lẽ tràn qua giống một tấm lưới bao trùm lấy cô.
Sự rét lạnh trộn lẫn với hương hoa thơm ngào ngạt trên cơ thể cô cứ như vậy tràn vào trong mũi.
Trong khung cảnh mờ tối, Cát Yên có thể cảm thấy Thẩm Đông Ngôn bị tủ quần áo đè ép, bởi vì đôi chân dài thẳng của anh đã đưa lên và lướt qua chân cô.
Vào khoảnh khắc tiếp xúc, cảm giác cao lớn của anh lập tức vây lấy sự mềm mại của cô cho nên sự tê dại cứ như vậy mà một đường lan ra khắp sống lưng, kêu răng rắc và nổ tung.
Cát Yên không khỏi mềm nhũn cả người.
Cô bất chấp, không để ý đến những chuyện khác nữa, không thèm suy nghĩ giơ tay lên, nhân lúc mờ tối nhìn không rõ mà tùy ý nhéo anh một cái, ý muốn ngăn anh lại: "... Động tác của anh có thể nhẹ hơn một chút được không?"
Nếu như cử động mạnh hơn chút nữa thì sẽ khiến Cát Doanh ở bên ngoài chú ý tới.
“Vậy cô có biết là cô đã sờ vào thứ gì không?” Giọng nói của anh giờ phút này nghe ra được có chút khàn khàn.
"... Hả?" Cô thì có thể sờ vào thứ gì được.
Chỉ là Thẩm Đông Ngôn đúng là cái móc áo di động trời sinh, vừa rồi cô mới sờ thử nhưng không sờ được chút thịt thừa nào, có thể nói là một ví dụ điển hình của việc mặc áo thì gầy mà cởi áo thì cơ bắp đầy mình.
Vào ngay lúc anh còn định nói thêm điều gì đó, màn hình điện thoại di động của Cát Yên đột nhiên sáng lên.
Khi bên trong tủ được chiếu sáng đã chiếu luôn khuôn mặt của cô và Thẩm Đông Ngôn.
Khuôn mặt đẹp đẽ sạch sẽ của anh không có bất kỳ biểu cảm nào, trong đôi mắt anh như tụ lại màn sương dày trước cuồng phong bão tố, chúng tối tăm đến mức có thể khiến cô rơi vào đó ngay lập tức.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì tiếng chim hót lanh lảnh quen thuộc từ chiếc điện thoại di động đã vang lên trong tủ quần áo, vang vọng kéo dài.
Hơn nữa tương ứng với nó là tiếng bước chân từ cách đó không xa truyền đến, hơi dừng một chút sau đó lại đi về phía bên này.
... Bất cẩn quá, bất cẩn quá.
Cát Yên cầm điện thoại di động lên, có lẽ là do quá căng thẳng hơn nữa trước mắt còn có ánh mắt như gông cùm xiềng xích đang khóa chặt lấy cô của Thẩm Đông Ngôn thế nên dù cô cố hít thở khẽ để trấn tĩnh lại nhưng vẫn không thể chịu được khi tiếng bước chân dồn dập bên ngoài kia.
Đến việc mở khóa màn hình điện thoại mà cô cũng phải làm mất mấy lần.
Trong lúc hoảng loạn vẫn là Thẩm Đông Ngôn thò tay tới giúp cô ấn tắt thông báo cuộc gọi đến.
Thời gian còn kịp liền mạch mở thành công.
Lúc này tiếng bước chân ngoài cửa lại dừng lại, giống như đang lẩm bẩm lại giống như đang phàn nàn điều gì đó.
Tiếp theo là những lời kiểu như cảm thán chính mình có phải nghe nhầm rồi hay không các thứ.
Cuối cùng rốt cuộc thì giọng nói cũng càng ngày càng xa.
Cách một bức tường, Cát Yên một tay chống ở mép tủ, thở phào nhẹ nhõm đồng thời không chút chậm trễ mà lanh lẹ gửi tin nhắn cho Cát Doanh.
Nói rằng cô tạm thời ra ngoài không tiện nghe điện thoại, hỏi bà gọi đến có việc gì không.
Sau đó, cô nhấn vào nút yên lặng.
May là Cát Doanh trả lời cũng xem như là nhanh, bà nói là đến chỗ cô thì thấy không có ai, muốn sống ở đây vài ngày, vừa hay là bà cũng đang muốn đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn vậy nên không gặp được cô cũng không sao, dù sao thì mấy ngày sắp tới bà đều sẽ ở đây nấu cơm cho cô ăn.
Cát Yên trả lời một tiếng vâng.
Và quả thật vài phút sau đó, bên ngoài truyền tới tiếng chuông vui vẻ tạm biệt.
Cũng may là như thế này...
Cuối cùng thì cô gái cũng được thả lỏng khỏi sự căng thẳng trước đó và thở ra một hơi dài.
Cô dứt khoát bật đèn pin trên màn hình điện thoại để chiếu sáng toàn bộ tủ quần áo.
Cô ngước mắt lên, lại trực tiếp bắt gặp ánh mắt sâu xa của Thẩm Đông Ngôn.
Ngay khi cô mở miệng định nói điều gì đó thì anh bỗng cười nhẹ.
“Tôi cũng không dễ tống cổ vậy đâu.” Ánh mắt của Thẩm Đông Ngôn không nhanh không chậm đảo qua.
Dáng vẻ như là muốn đòi lại nợ nần khi chuyện đã xong.
"..."
Cô biết mà.
Đã giải quyết được bên kia rồi, bên này mới thực sự là không dễ đối phó.
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để giải quyết vấn đề tiếp theo.
Cát Doanh như thế này thì chắc sẽ ra ngoài trong một thời gian ngắn thôi, tối nay bà vẫn sẽ quay lại đây.
Nghĩ đến điều này, khi Cát Yên nhẹ nhàng đẩy cửa tủ quần áo ra, không khí trong lành từ ngoài cửa ùa vào, hơi lạnh tỏa ra xộc lên sống mũi trong nháy mắt đã khiến cô choáng váng đồng thời chân đứng không vững.
Thẩm Đông Ngôn kịp thời đỡ cô dậy rồi theo sau bước ra ngoài.
Cát Yên quay người lại, tầm mắt cô rơi trên người anh rồi dừng lại một chút.
“Cái đó... Ao sơ mi của anh hình như có gì đó... ” Cô nhắc nhở anh.
“Nhìn thấy ổn là được.” Ánh mắt của Thẩm Đông Ngôn đầy ý tứ, giọng điệu không rõ hàm ý: “Lần này là bị cô làm cho lộn xộn rồi.”
Thẩm Đông Ngôn là bị Cát Yên "mời" rời đi.
Khi đó, hiếm khi thấy cô niềm nở mời đủ kiểu mà không thể khiến anh lay động chút nào.
Mãi cho lúc sau đó cô nói sau này nhất định sẽ bù lại, anh muốn bù như nào thì bù thế đó.
Thì anh mới thỏa hiệp, chỉ nói một câu “Đây là cô nói đấy nhé” rồi mới cầm áo khoác rời đi.
Hơn nữa liên tưởng tới câu nói trước đó sau khi ra khỏi tủ quần áo...
Cô nhất định không nghe lầm.
Khi anh đến nhà cô, áo sơ mi của anh đầu tiên là bị con mèo của cô cào, sau đó lại bị cô làm cho lộn xộn.
Những nếp nhăn vừa rõ ràng vừa bắt mắt như vậy, cho dù có là do đã mặc vào người thật thì cũng không thể mặc ra như vậy được.
Nó chỉ có thể là do con người làm ra.
Cứ tùy ý như vậy kéo ra một lỗ hổng.
Dù có nhìn nó như thế nào thì cũng đều có cảm giác như cô đang giở trò đồi bại trên eo anh vậy.
Vì vậy vừa rồi cô mới tùy ý hỏi một câu là đã sờ đến eo anh rồi đấy à...
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô cũng không kìm được mà nhấn mở WeChat gửi tin nhắn cho Thẩm Đông Ngôn.
Cách Ngôn Tòng Lục: [Cái đó, anh có muốn sửa cái áo sơ mi không...]
Điều ngạc nhiên là anh trả lời rất nhanh.
Yan: [Tích lại đi]
Yan: [Đợi sau này giải quyết một thể.]
Đúng vậy, nhiều chuyện như vậy đều có thể tích lại rồi.
Nhưng trong nháy mắt nhớ tới cảnh hai người ở trong tủ quần áo kề sát người nhau rõ mồn một trước mắt, cái xúc cảm hình như cực kỳ rõ ràng.
Bất tri bất giác có chút cảm giác chợt dâng trào, Cát Yên chỉ cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt.
Không hiểu sao cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, cô đã bế chú mèo Đông Đông vừa mới theo sát Thẩm Đông Ngôn đến huyền quan dáng vẻ lưu luyến không rời lên, rồi dùng hết sức vùi mình vào cơ thể lông mềm như nhung của nó.
Bằng cách này, cô có thể xoa dịu những suy nghĩ trong lòng đang bành trướng và dần dần vọt lên, co lại thư giãn hết lần này đến lần khác.
Chuyến này Cát Doanh đi siêu thị không bao lâu đã về rồi.
Khi bà lần nữa bước vào cửa nhìn thấy Cát Yên đang nằm ì nửa người trên ghế sô pha thì ngây người ra nhìn chằm chằm một lúc, thiếu chút nữa đã bị dọa rồi.
"Không phải con nói là tạm thời ra ngoài sao? Sao bây giờ đã trở lại rồi?" Hai tay Cát Doanh xách một túi đồ lớn, xoay người đổi giày.
Cát Yên đứng dậy giúp bà: "Thì... Con cũng trùng hợp mới về nhà mà."
"Ồ, mẹ đã nói rồi mà."
Mặc dù ban nãy khi Cát Doanh tới đây không tìm thấy cô nhưng đèn trong phòng được bật sáng và trên bàn còn có cốc cà phê, nhìn thế nào cũng không giống không có người nên bà mới vào trong phòng trong tìm.
Trong lúc đó bà cũng đã nghi ngờ, còn tưởng rằng cô bị làm sao rồi.