Nhưng cũng may là cuối cùng bà đã biết được kết quả, là con gái nhà mình tạm thời có việc phải đi ra ngoài.
Bà vốn là đã hạ quyết tâm sẽ đến ở cùng với Cát Yên, vì vậy lần này ngay cả người giúp việc nhà của Lương cũng không qua theo, bà chỉ muốn mình hai mẹ con bà ở chung với nhau thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao thì từ rất nhỏ Cát Yên đã ra nước ngoài, lần này trở về Trung Quốc cũng không ở nhà, nghiêm túc mà nói thì kể từ khi Cát Doanh tái hôn, khoảng thời gian hai người ở chung với nhau như này đã ít lại càng ít.
Lúc này, hai người cùng nhau cất đồ đã mua vào. Sau khi Cát Doanh cất từng món đồ vào tủ lạnh xong, bà quay sang cô con gái nhà mình vẫn còn đang ngơ ngác trong phòng khách: "Tiểu Yên, con đang nghĩ gì vậy?"
Dường như khi bị bà gọi thì Cát Yên mới hoàn hồn lại, cô ngẩng đầu lên nói: "Mẹ, hôm nay mẹ tới đây sao không nói với con một tiếng?"
“Muốn tới thì tới thôi.” Cát Doanh rót cho cô một ly nước ấm: “Tiêu Tiêu nói lúc con đang nghỉ ngơi thì không thích đi ra ngoài, cũng không thích bị người khác quấy rầy, vậy nên mẹ yên tâm qua đây."
Khi đưa nước cho con gái nhà mình ra hiệu cho cô uống, Cát Doanh dừng lại một chút: "Mẹ quấy rầy con rồi à?"
"Thực ra cũng không phải..." Cát Yên lập tức lắc đầu.
Thực ra cô là đang muốn nói đến một phương diện khác.
Mặc dù lúc đó cũng không tính là quấy rầy, nhưng dù sao làm thế nào cũng không nói lên lời được...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chỉ là khu chung cư bên này của bọn con đúng là có nhiều người trẻ tuổi ghê." Trong lúc Cát Yên đang im lặng suy nghĩ, Cát Doanh đột nhiên cảm thán một câu.
Cát Yên ngước mắt lên và nghi ngờ hỏi: "Tại sao mẹ lại nói như vậy?"
Cát Doanh cười híp mắt: "Lúc mẹ đi lên tầng có nhìn thấy một cậu thanh niên rất cao lớn rất đẹp trai trong tòa nhà của bọn con, giống như người nổi tiếng vậy!"
Dường như chợt hồi tưởng ra, bà con bổ sung thêm: "Chẳng qua chỉ là nhìn liếc qua một chút nhưng nghiêm túc mà nói thì còn phải đẹp trai hơn cả ngôi sao nổi tiếng đấy."
Cát Doanh nói xong thì vẫn rất nghiêm túc, hiếm thấy có cơ hội có thể tiếp tục chủ đề như này, bà nháy mắt ranh mãnh với con gái nhà mình: "Con có muốn tìm cơ hội làm quen không?"
"..."
Cát Yên đang uống một ngụm nước ấm bỗng dưng mắc nghẹn ở cổ họng.
Thời tiết ở thành phố Phần ngày càng thay đổi thất thường.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng một mùa xuân mới sẽ được mở ra sau những ngày mưa dầm liên miên thì những hạt tuyết hòa với những giọt nước mưa lạnh như băng đã ập xuống cọ rửa cả thành phố thành một màu trắng xanh như vỏ sò.
Mây đen che khuất mặt trời, bầu trời u ám đến mức hầu hết các nơi phải bật đèn vào ban ngày.
Cát Doanh đã đến ở với Cát Yên mấy ngày thì ở đây cũng mưa tuyết mất bấy nhiêu ngày.
Cát Yên đã hết lần này đến lần khác xác nhận rằng thư mời của cô đã được gửi đến nhà họ Lương vì vậy cô định quay lại một chuyến.
Nghe nói Cát Yên sẽ về nhà thì hai ngày trước Cát Doanh vốn đang định quay lại biết vậy cho nên đã ở lại với cô thêm hai ngày, dự định tới lúc đó thì cùng đi.
Ban đầu Cát Doanh tính là tháng sau sẽ đến ở nhà con gái vài ngày và sau này mỗi tháng cứ làm như vậy.
Bây giờ biết được cô sắp trở lại nhà họ Lương, bà tự hỏi liệu mình có thể ở bên cô thêm vài ngày nữa không nên đã hỏi cô: "Hay là ở nhà thêm vài ngày nữa?"
Cát Yên chỉ cười: "Mấy ngày nay mẹ ở với con cũng đủ rồi, mẹ không sợ bác trai nhớ mẹ sao?"
"Đã là vợ chồng già rồi con quan tâm ông ấy làm gì."
Nhưng dù sao Cát Doanh rốt cuộc cũng nghe hiểu ý của con gái nhà mình, bà cũng không ép buộc cô: “Được rồi, mẹ tùy con, con không muốn ở nhà nữa thì thôi, tháng sau mẹ lại tới nấu canh cho con. Thời tiết dạo này cũng không ổn cho lắm, có những lúc con mặc đồ ít thì mẹ ở dưới sân khấu cũng sẽ lo lắng cho con."
“Mẹ, con không lạnh đâu, trong nhà hát có điều hòa trung tâm mà.” Cát Yên ôm lấy bà, dịu dàng nói: “Mẹ đừng lo lắng chuyện này, tự con có thể chăm sóc tốt cho bản thân mà.”
"Nếu như con có thể chăm sóc tốt cho bản thân vậy thì lúc đầu cũng sẽ không thỉnh thoảng lại ngất xỉu." Cát Doanh nghĩ đến lúc đó thì vẫn cảm thấy trái tim run rẩy, rốt cuộc còn kích động âm thầm đưa kế hoạch hầm canh của mình vào kế hoạch hàng ngày.
Cát Yên nghe xong cũng chỉ mỉm cười không nói gì.
Sau khi vào cổng lớn nhà họ Lương, cô men theo cầu thang gỗ lê đen bóng một đường đi thẳng lên tầng hai.
Lúc này có một người làm tiến lên chào đón cô: "Cô hai, ông chủ đã sớm phân phó người thu dọn phòng của cô rồi, nếu như cô muốn ở lại đây đêm nay thì có thể vào phòng nghỉ ngơi bất cứ lúc nào."
Cát Yên gật đầu, thực ra lần trước khi trở lại đây chỉ đơn giản là muốn ngủ với Lương Tiêu Tiêu mấy ngày, phòng của cô đã được dọn dẹp từ trước rồi.
Về phương diện này Lương Trí Thần quả thật không còn gì để bàn cãi, sau khi ông ấy kết hôn với Cát Doanh tình cảm ngày càng đằm thắm hơn thì ông ấy cũng coi cô như con của mình.
Ở trong nhà họ Lương, cô và Lương Tiêu Tiêu được đối xử như nhau.
Khi đi qua tầng hai và đi đến phòng của cô ở cuối cùng thì thấy ở chỗ rẽ có một cánh cửa đã được đóng chặt.
Người làm thấy nàng ánh mắt dừng ở nơi đó một lúc, cười giải thích nói: "Mấy ngày trước cậu cả đi công tác, hiện tại không có ở nhà."
Cát Yên ừ một tiếng, cô đã nghe Cát Doanh nói trước đó rồi, cũng biết là anh ấy không ở nhà.
“À đúng rồi cô hai.” Khi Cát Yên chuẩn bị bước vào phòng, người làm đã mở cửa cho cô: “Vừa rồi bà chủ có gọi điện thoại cho tôi bảo tôi sàng lọc thư mời trong hòm thư, đã đặt trên bàn cô rồi, cô đừng quên cầm nó đấy."
Cát Yên ừ một tiếng ra hiệu cho cô ấy đi làm việc của mình đi, đợi đến khi vào phòng thì lại đi thêm vài bước nữa.
Một lá thư mời trông giống như một tấm thiệp mời nhỏ đặt ở trên bàn.
Bên trên còn kèm theo một bức tranh, hình cắt là bóng lưng của một nữ diễn viên múa ba lê mảnh mai uyển chuyển, cho dù là ảnh tĩnh thì cũng vô cùng xinh đẹp kiều diễm.
Ở bên ngoài không có thông tin liên quan nào khác.
Cát Yên chậm rãi tháo dải lụa màu đỏ được buộc ở bên ngoài ra và nằm lặng lẽ bên trong là một tấm thiệp tinh xảo nhỏ gọn.
Cô cụp mắt nhìn, bên trên có viết:
Yan thân mến,
Chào mừng cô đến với dạ tiệc ba lê từ thiện được tổ chức tại thành phố Ngân.
Chúng tôi rất vui nếu có sự góp mặt của cô.
Thân gửi,
Hiệp hội tổ chức ba lê từ thiện.
Dạ tiệc ba lê từ thiện tư nhân này nằm trong một biệt thự trên núi ở ngoại ô thành phố Ngân.
Lúc Cát Yên chuẩn bị đi bị Cát Doanh biết chuyện thì bà đã lập tức dặn đi dặn lại cô là phải để tài xế được cô đi.
Bên ngoài thành phố không thể so với nội thành, đi đến nơi xa như vậy cũng không tiện lắm mà hiện giờ cô cũng không có xe.
Cát Yên bị khuyên hai ba lần và khi cô đồng ý cũng không biết đang nghĩ tới cái gì...
Cô cũng cảm thấy mình lúc này nên mua một chiếc ô tô rồi.
Chỉ là cô không có thời gian hơn nữa cũng lười lái xe, ngay cả ban đầu cái căn hộ hạng sang kia cũng là chọn chỗ gần nhà hát nhất để đi lại được dễ dàng hơn vậy nên cũng chỉ là mới nghĩ đến mà thôi.
Tài xế của nhà họ Lương đưa cô đến khu biệt thự trên núi, còn muốn ở đó đợi cô: "Cô hai, cô ước chừng khoảng thời gian đi lát nữa tôi đến đón cô."
Cát Yên xua tay từ chối: "Không cần không cần đâu."
Cũng không biết dạ tiệc này sẽ kéo dài đến khi nào, đợi đến khi kết thúc nói không chừng cô còn muốn ở lại thành phố Ngân chơi vài ngày nữa.
Cũng không thể để người khác chờ đợi vô ích như vậy được.
Cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi thật sự không biết khi nào sẽ kết thúc, anh không cần phải đợi tôi."
Tài xế khuyên cô không được nhưng ngẫm nghĩ một hồi thì cũng đồng ý sau đó lái xe đi.
Thời tiết ở thành phố Ngân còn lạnh thấu xương hơn ở thành phố Phần. Mặc dù lúc này không có mưa hay tuyết rơi nhưng khi bạn bước vào, sự ẩm ướt không thể che giấu trên nền gạch đen và màu xanh đậm trên bãi cỏ đều đang nhắc nhở mọi người rằng, trước buổi chiều hôm nay ở đây đã xảy ra một trận gió táp mưa rào.
Có lẽ tuyết cũng sẽ rơi, chẳng qua là khí hậu của thành phố Ngân quá ẩm ướt và nặng hạt, lớp tuyết mỏng cũng sẽ tan đi nhanh chóng.
Chỉ còn lại một vài nhúm nho nhỏ treo trên chạc cây gần đó.
Cát Yên đến sớm, lúc cô bước vào khu vực bãi cỏ ở rìa ngoài khu biệt thự trên núi thì đứng đợi tại chỗ không đi đâu cả.
Khu biệt thự trên núi to như vậy, tới lui lay động trong sân thôi đã thấy vài tòa nhà.
Nghĩ rằng tối nay Hách Lan Dung sẽ đến, cô mở điện thoại và gửi một tin nhắn, hỏi cô giáo hiện đang ở đâu.
Dạ tiệc còn phải đợi một lát nữa mới chính thức bắt đầu, lúc này khách khứa đến còn rất thưa thớt.
Cô mặc một chiếc áo khoác nhung bên ngoài lễ phục, cho dù chỉ là một kiểu dáng rất bình thường nhưng được cô mặc lên thì vẫn toát ra hương vị đặc thù của mỹ nhân.
Cách đó không xa có một vị khách đang đứng đối diện cô, kề cà đứng đó rất lâu dường như đang đánh giá gì đó.
Đợi cho đến bây giờ có lẽ là cảm thấy cô không có ai đi cùng nên đã xì xào bàn tán dặn dò bạn bè vài câu rồi sải những bước dài về phía trước.
Cát Yên vẫn đang dán mắt vào điện thoại, đợi cho đến khi người đó lại gần thì mới từ từ ngước mắt lên.
"Xin chào, xin hỏi cô cũng là một vị khách được mời đến tham dự buổi dạ tiệc này sao?"
"Vâng, sao vậy ạ?"
Người đàn ông mặc âu phục, dáng vẻ đoan chính đứng đắn, thấy cô nhìn mình thì có chút sửng sốt.
Sau đó anh ta giống như là ngượng ngùng mà do dự nói: "Cái đó, là như thế này..."
"Tôi đã đứng ở bên kia quan sát một hồi, nếu như cô không có bạn nam đi cùng vậy thì tôi có thể mời cô cùng đi vào được không?"
Yêu cầu như vậy tuy không thất lễ nhưng nhưng vẫn còn quá đột ngột.
Cát Yên mỉm cười, vừa nghĩ đến việc từ chối...
Một giọng nói chợt vang lên bên tai cô: "Cát Yên."
Cô thuận theo giọng nói đảo mắt nhìn sang thì thấy người đàn ông đang đứng dưới mái nhà cong của khu biệt thự, ánh mắt ẩn hiện trong ánh đèn mờ ảo: "Lại đây."
Đối mặt với người đàn ông chưa quen biết trước mặt cô và... Thẩm Đông Ngôn đang đứng ở đó đợi cô.
Cát Yên đương nhiên là chọn người sau.
Cô thấp giọng khẽ nói câu xin lỗi với người trước mặt rồi khẽ nhấc váy lên chậm rãi đi về phía Thẩm Đông Ngôn.
Nhìn thấy cô đi tới bên này, Thẩm Đông Ngôn tùy ý hất cằm lên, không biết nói những gì mà nhóm người trông như thế gia quyền quý đi theo sau anh lập tức tản đi.
Một bước, hai bước.
Khi Cát Yên cách anh càng ngày càng gần, cô ngước mắt lên băn khoăn nhìn quanh anh một vòng: "... Hôm nay cô Lâm không đến sao?"
Ánh mắt anh rơi trên mặt cô: "Đến rồi, nhưng xảy ra chút chuyện nên bây giờ bà ấy không ở đây."
Cát Yên nửa hiểu nửa không đáp: “Vậy nhóm người vừa rồi là...”
“Không cần để ý đến bọn họ.” Anh khẽ nhướng mày: “Cô đợi ở đây là tính vào như nào?”
"Thì đang đợi..."
Cô còn chưa nói hết câu, bỗng không hiểu tại sao vào câu hỏi của Thẩm Đông Ngôn... Hơn nữa lại chợt nhớ tới nội dung câu hỏi người đàn ông vừa nãy vừa hỏi cô.
“Vậy còn anh thì sao?” Hàng lông mi dài của cô khẽ run, sau đó nói khẽ: “Anh ở chỗ này với tôi mà không cần đi tìm bạn nữ sao?”
Cô vừa dứt lời thì thấy ánh mắt sâu xa của Thẩm Đông Ngôn, trực tiếp dò xét cô, bên trong mây mù ngưng tụ thành nhóm.
Tại sao anh lại nhìn cô như vậy...
Cát Yên đưa tay xoa xoa mặt, sau đó nghe thấy anh chậm rãi nói: "Lúc Cô đi đến tới đây đều đang nghĩ mấy cái này?"
Thẩm Đông Ngôn nhìn cô, như cười như không: "Tôi không có bạn nữ thì sao mà tìm đây?"