Khu biệt thự trên núi nằm giữa rất nhiều bóng râm ở gần đỉnh núi.
Anh đứng ngay dưới mái hiên, sau lưng là cảnh cây cối sâu thăm thẳm, hơi ẩm ướt, thấp thoáng một màu xanh biếc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường chân trời đã tối đen đi rất nhiều, lúc trời sâm sẩm tối che khuất tầm nhìn của con người khiến ánh đèn của những chiếc xe vãng lai xẹt ngang, lướt qua ở phía ngoài rìa rất dễ dàng nhìn thấy.
Ở khoảng cách gần chỉ có thể nhìn thấy mặt mũi sắc sảo bị màn sương đen dày mờ mịt làm nhoè đi của anh.
Dường như giọng điệu đó cũng đang từ từ bị át đi, chỉ nghe thấy trái tim cô đột nhiên đập loạn nhịp.
Mặc dù cô mơ hồ cảm thấy đó là đáp án giống như trong tưởng tượng của chính mình nhưng dẫu sao thì bữa tiệc mà Thẩm Đông Ngôn tham gia cũng chính là kiểu có rất nhiều người, thế mà dưới tình huống như ngày hôm nay, anh lại không mang theo bất kì người nào đi cùng sao?
Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì đáng lẽ ra hôm nay Thẩm Đông Ngôn sẽ đưa cô Lâm đến đó... Không có bạn nữ bên cạnh xem ra cũng hợp tình hợp lý.
Cát Yên nghĩ ngợi, dừng động tác xoa mặt lại rồi chậm rãi ồ lên một tiếng.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói ra thêm bất cứ điều gì thì Thẩm Đông Ngôn đã lên tiếng trước.
“Nếu như là nói chuyện này.” Anh nhìn về phía cô: “Em có không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh như thế này chẳng phải là biết thừa rồi còn cố ý hỏi hay sao…” Chuyện rõ rành rành như thế này anh còn cần phải hỏi nữa ư?
Thẩm Đông Ngôn lại không nghĩ như thế.
Anh chỉ hững hờ nói: “Nếu như ban nãy tôi không để em đến thì có lẽ là em có thể sẽ có đấy.”
“Làm sao mà tôi có thể…” Theo bản năng, Cát Yên phản đối lại lời của anh nhưng cô lại cảm thấy bối rối không thể làm gì được.
Ngay lập tức, cô đột nhiên nghĩ đến người đàn ông ban nãy đi về phía cô và định thăm dò hỏi xem liệu anh ta có thể làm bạn đồng hành của cô hay không.
“Anh đang nói đến cái người lúc nãy hả?” Cát Yên ngước mắt lên nhìn anh: “Tôi không biết người đó là ai cả… Làm sao có thể đồng ý được chứ.”
Khuôn mặt cau có, đầy vẻ khó chịu của Thẩm Đông Ngôn dãn ra sau đó hỏi lại cô: “Vậy nếu là người mà em quen biết thì em có thể đã đồng ý rồi đúng không?”
“…”
Hôm nay anh có rất nhiều vấn đề cần hỏi như thể vô biên không có giới hạn.
“Tổng giám đốc Thẩm, một mình đến dự loại tiệc như thế này thì cũng có thể hiểu được rồi mà nhỉ.”
Dù sao thì cũng chỉ là một buổi dạ tiệc ba lê từ thiện mà thôi, hai chữ “từ thiện” trong đó lại có tính chất hoàn toàn khác.
Cát Yên nói xong thì hất chiếc cằm thon nhỏ của mình, nhẹ nhàng nâng lên hướng về phía anh.
Ý tứ mà cô muốn nói đại khái là không phải anh cũng như thế hay sao.
Thẩm Đông Ngôn không nói gì nữa.
Cô gái trước mặt anh đang cong đuôi mắt lên mà cười. Trong đôi mắt hồ ly* chứa đầy nước, giống như có cả một dòng nước trong vắt đang chảy bên trong, màu sắc cực kì đặc biệt như thể một dòng suối tuôn chảy trên mặt đất khô cạn càng khiến khuôn mặt cô lộ rõ vẻ trong trẻo, quyến rũ.
*Mắt hồ ly có đặc trưng là đuôi mắt nhỏ và dài, hơi vểnh lên kiêu kỳ, ánh mắt linh động, tương đối mê người.
Đúng vào lúc này, cảnh tượng im lặng đột ngột giữa hai người bọn họ dường như cũng đã ứng nghiệm.
Có thứ gì đó nhỏ mịn như lông tơ nhẹ nhàng rơi xuống.
Có một ít rơi trên mặt đất ẩm ướt rồi nhanh chóng biến tan đi mất, có một ít lại nhẹ nhàng rơi trên tóc, đậu trên hàng mi cong vút của cô.
Có chút buồn buồn, ngứa ngáy, Cát Yên duỗi đầu ngón tay gảy xuống rồi bắt lấy sau đó xoè lòng bàn tay ra và cúi đầu nhìn. Thứ mà cô thấy là bông tuyết có hình cánh hoa giống như một hạt giống hoa trắng ngậm một chút nước. Cô cảm thấy ngạc nhiên mà thốt lên: “Thế mà lại là bông tuyết…”
“Tuyết rơi rồi.” Thấy cô như vậy, dường như Thẩm Đông Ngôn cảm thấy hơi buồn cười: “Đừng chơi nữa, chúng ta vào trong trước đi.”
Nói xong, anh hất cằm về phía khu biệt thự trên núi ở cách đó không xa.
Lúc này Cát Yên mới gật gật đầu rồi theo sát bước chân của anh.
Lúc đang đi về phía toà nhà chính của khu biệt thự trên núi, tuyết vẫn rơi tới tấp, không ngừng rơi xuống đáp lên gò má cô.
Trong tầm mắt cô, ngoại trừ bóng dáng thanh cao đĩnh đạc kia thì không còn có thứ gì khác.
Sau khi tâm trí bị trận tuyết đột ngột rơi xuống làm cho mơ hồ, Cát Yên luôn cảm thấy dường như mình đã quên mất điều gì đó.
Nhưng như thể đã bị gió cuốn đi, ký ức chẳng còn để sót lại chút gì mà dường như đã trở thành một mảng sạch bong, trống rỗng.
…
Toà nhà chính và toà nhà phụ của khu biệt thự trên núi lúc này đã rực rỡ ánh đèn để chào đón buổi tối hôm nay.
Sắc trời lúc chạng vạng tối ở sườn núi và bên trong khu biệt thự trên núi là hai thái cực trái ngược nhau.
Cho dù là gió ở bên ngoài có thổi lớn đến đâu thì ở bên trong sảnh tiệc tao nhã, yên tĩnh, tiếng nhạc du dương vẫn cứ chầm chậm quẩn quanh khắp sảnh.
Hai bên cầu thang được trải thảm lộng lẫy một đường kéo dài đến tận nửa tầng trên rồi dừng ở giữa khoảng chiếu nghỉ của cầu thang tầng trên cùng. Ở chỗ giao thoa của hai chiếc cầu thang chính là tâm điểm của buổi dạ tiệc ba lê từ thiện tối nay.
Một mô hình múa ba lê kích thước thật được chế tác hoàn toàn bằng vàng.
Bên trên có khắc logo và bảng tên của của dạ tiệc từ thiện, ngụ ý rằng đêm nay có thể kết thúc thành công.
Có điều, tối nay chẳng qua cũng chỉ là buổi dạ hội mà những người nổi tiếng dùng để đối phó lẫn nhau mà thôi, quá nửa là dùng để trưng bày, triển lãm. Bán đấu giá từ thiện cụ thể thì có lẽ là phải đợi đến buổi bán đấu giá lần sau.
Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều người có quyền có thế quan tâm đến bức tượng bằng vàng này nhưng “hoa rơi vào nhà ai” thì vẫn là một ẩn số.
Lúc hai người bọn họ một trước một sau đi vào bên trong, ngay lập tức có người phục vụ đến chào đón bọn họ.
Cát Yên cởi chiếc áo khoác ngoài mà cô đang khoác ra rồi đưa nó cho người phục vụ, sau đó ngay lập tức nhìn vào phía trong đại sảnh.
Lúc này vẫn còn sớm, chủ nhân của bữa tiệc vẫn chưa đến. Tiếp theo, nếu như đợi đến lúc bắt đầu thì cũng chỉ là vài màn mở đầu như khiêu vũ mở màn cùng với giới thiệu vài món khai vị nho nhỏ gì đó mà thôi.
Bởi vậy, dường như những người xung quanh đều bày ra dáng vẻ thong dong, chỉ thỉnh thoảng có tiếng xì xào bàn tán khe khẽ truyền đến.
Ánh mắt nhìn lướt qua xem xét một vòng rồi quay trở lại, Thẩm Đông Ngôn bên cạnh cô thế mà vẫn đang ở đó.
Thấy anh không có ý muốn đi, Cát Yên vừa định cất lời hỏi thử thì hai bóng dáng quen thuộc đã ở bên cạnh đã chậm rãi đi tới.
... Đến lúc này, cuối cùng Cát Yên cũng đã biết rõ chuyện mà ban nãy cô quên mất là gì rồi.
Bởi vì chỉ lo chào hỏi Thẩm Đông Ngôn mà bản thân Cát Yên quên mất rằng trước đó cô đã gửi tin nhắn cho Hách Lan Dung hỏi xem bà ấy đã đến chưa.
Có điều bây giờ cô đã có đáp án rồi. Có lẽ là Hách Lan Dung đã vào bên trong trước rồi, lúc này còn đang đi cùng với một người nữa, đó là Ưng Dĩ Dương.
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mắt của Ưng Dĩ Dương sáng lên, khoé môi anh ấy cũng theo đó mà hơi nhếch lên.
Thấy Cát Yên đang nhìn về phía mình, Ưng Dĩ Dương vừa định nhấc chân bước tới muốn mở miệng nói gì đó nhưng không hiểu sao ánh mắt anh ấy lại xoay chuyển rồi rơi vào người đang đứng bên cạnh Cát Yên. Ngay lập tức, Ưng Dĩ Dương sững người lại.
Dù sao thì cũng là người đã quen nhìn cảnh tượng này rồi nên không đợi Ưng Dĩ Dương có cơ hội phải ứng, Hách Lan Dung đã đi mấy bước về phía trước.
“Chào cô.” Cát Yên cất tiếng chào hỏi Hách Lan Dung trước rồi theo bản năng mà mỉm cười.
Hách Lan Dung cũng cười với cô: “Cô vừa định nói không biết em đi đâu mất rồi, sao không tiếp tục trả lời tin nhắn, thì ra là em ở đây.”
Nói xong, Hách Lan Dung lại quay sang nhìn Thẩm Đông Ngôn bên cạnh, ý cười càng sâu: “Tại sao tổng giám đốc Thẩm của chúng ta cũng ở đây vậy?”
Thẩm Đông Ngôn cũng cực kỳ từ tốn vươn tay ra rồi khẽ gật đầu.
Tâm trí Ưng Nhất Dương ở bên cạnh dường như đến lúc này mới hồi phục lại. Sau khi Hách Lan Dung đưa tay ra thì anh ấy cũng vươn tay ra theo, ánh mắt dừng lại trên mặt Thẩm Đông Ngôn rồi nhìn anh và nói bằng giọng điệu ôn hoà: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“… Lại?” Nghe thấy thế, Hách Lan Dung thực sự kinh ngạc. Bà ấy nhìn con trai mình: “Dĩ Dương, sao mẹ không biết là con còn từng kết giao với tổng giám đốc Thẩm nữa thế?”
Mặc dù bà ấy có quan hệ tốt với Lâm Vân, đồng thời họ cũng là bạn cũ.
Thế nhưng bình thường rõ ràng là hai nhà rất ít khi qua lại, thăm hỏi nhau cho nên con cái hai bên lại càng không thân thiết.
Có qua lại với nhau thì lại càng khỏi phải nhắc đến.
Hơn nữa, kể từ khi tiếp quản Thẩm thị cho tới nay, Thẩm Đông Ngôn đã thăng trầm vật lộn trên thương trường, còn cái vị Ưng Dĩ Dương này lại giỏi về thư pháp và hội hoạ, cho nên bọn họ càng không phải là người đi chung một con đường.
Thế nên lúc này đây, Hách Lan Dung thực sự cảm thấy nghi hoặc mãi không thôi.
“Trước đây đã từng có cơ duyên gặp gỡ một lần.” Ưng Dĩ Dương trả lời trước.
Thế nhưng anh ấy chỉ giải thích ngắn gọn, sau khi liếc mắt nhìn Cát Yên thì cũng không nói gì thêm nữa.
“Là như vậy à?” Hách Lan Dung ra chiều nghĩ ngợi.
May mắn là bà ấy không tò mò, cũng không hỏi nhiều về vấn đề này. Chỉ có điều, bà ấy lại nhìn sang phía Thẩm Đông Ngôn: “Dù nói như thế thì tổng giám đốc Thẩm của chúng ta cũng được xem như là một vị khách hiếm có đấy. Không nói đến sự kiện tối nay nữa, bên kia Lâm…”
Lúc nói đến đây, không biết nhắc đến từ nào mà Hách Lan Dung đột nhiên dừng lại.
Sau khi nhận ra điều gì đó, bà ấy ra hiệu cho Cát Yên rồi ngay lập tức kéo đứa học trò nhỏ này ra chỗ cách đó không xa để nói chuyện.
Cuộc trò chuyện bên kia thì vẫn còn đang diễn ra bình thường thì cuộc trò chuyện bên này đột nhiên lại trở nên im ắng.
Thấy vậy, Ưng Dĩ Dương đi đến bên cạnh Cát Yên gọi cô: “Yên Yên.”
Thấy cô ngoái đầu nhìn sang, Ưng Dĩ Dương rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, trong giọng điệu dịu dàng khó mà che giấu được vẻ mờ mịt: “Hôm nay em… Đến đây cùng cậu ấy à?”
Phải mất một lúc Cát Yên mới hiểu được “cậu ấy” trong lời nói của Ưng Dĩ Dương là ai.
“Sao anh lại nói như thế?” Cô lắc lắc đầu: “Hôm nay em đến một mình mà, chuyện đi cùng anh ấy thì chỉ là trùng hợp đụng phải mà thôi.”
Nói xong, ánh mắt Cát Yên lại nhìn về nơi cách đó không xa.
Thẩm Đông Ngôn vẫn đang nói chuyện gì đó với Hách Lan Dung, trong lúc mỉm cười, anh chỉ nhàn nhạt đáp lại mấy câu. Điều này khiến vị trưởng bối Hách Lan Dung giống như mở cờ trong bụng, lộ ra dáng vẻ vui mừng từ tận đáy lòng.
Trong khoảng trống như vậy, dường như cảm nhận được ánh mắt tò mò của Cát Yên, Thẩm Đông Ngôn không hề ngạc nhiên gì mà còn dành một chút thời gian để nhìn sang.
Trực tiếp bắt gặp ánh mắt của cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Cát Yên nhìn đi chỗ khác trước.
Cô chuyển sự chú ý về phía Ưng Nhất Dương: “Sư huynh, hôm nay anh làm sao vậy?”
“Sao em lại hỏi như thế?”
“Là vì em cảm thấy hình như anh có vẻ không được vui cho lắm.”
“Trông anh có vẻ là như thế hay sao?” Lúc này tính tình của Ưng Dĩ Dương c lại cực kì hiền hòa. Anh ấy cười nói: “Có lẽ là… Đó chỉ là ảo giác của em mà thôi.”
Ưng Dĩ Dương vừa nói dứt lời thì ánh đèn trong sảnh đột nhiên bị tắt đi.
Hai người đều bị hấp dẫn, ánh mắt lập tức rơi xuống sàn nhảy ở phía bên kia.
Đội nhạc cụ ở bên cạnh những cột đá nằm bên trong sảnh được ánh đèn chiếu lên. Trong lúc ánh đèn xoay chuyển, tiếng nhạc êm dịu được thể hiện bằng các nhạc cụ khác nhau cứ như vậy được truyền vào trong tai.
Đã có người bắt đầu mời người bên cạnh mình đi về phía dàn nhạc.
… Điệu nhảy mở màn ngẫu nhiên và tuỳ hứng đã đến rồi.
Ưng Dĩ Dương lại dời tầm mắt trở lại rồi cứ như vậy nhìn người trước mặt. Trong lòng anh ấy đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Anh ấy đang định mở miệng nói gì đó thì một bóng người từ bên cạnh tiến lại gần.
Với chiếc áo sơ mi thẳng thớm, thân người Thẩm Đông Ngôn khẽ ngả xuống dựa gần vào Cát Yên: “Điệu nhảy mở màn sắp bắt đầu rồi.”
Bị Thẩm Đông Ngôn đột ngột dựa gần vào và cắt ngang lúc đang nhìn quanh tứ phía, Cát Yên vừa định quay đầu lại thì chỉ nghe thấy anh nói một câu “Xin lỗi” bên tai. Sau đó, cô bị anh kéo đi một cách dễ dàng.
Người ngây ngốc cả buổi là cô vẫn nhớ quay đầu lại nhìn, chỉ kịp nhìn thoáng qua một góc của Ưng Dĩ Dương, người vẫn đang đứng nguyên tại chỗ.
Đối phương có vẻ như không còn lựa chọn nào khác nên đành phải cười cười sau đó cầm lấy ly rượu bên cạnh rồi nghiêng người đi.
Sàn nhảy càng lúc càng gần, bước chân của người bên cạnh lại từ từ chậm lại.
Lúc này đổi lại thành Thẩm Đông Ngôn nắm lấy tay cô, lòng bàn tay của Cát Yên được bao bọc trong bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh. Đôi bàn tay khảm vào nhau vừa khít.
Lúc cô đi theo sát Thẩm Đông Ngôn bước vào sàn nhảy, Cát Yên vẫn còn ngây ngốc: “Hình như tôi không nói… Là muốn cùng anh nhảy một điệu mà nhỉ?”
Thẩm Đông Ngôn đợi cô đứng vững rồi mới buông ra sau đó mới từ tốn vươn tay ra hiệu: “Tích góp trước đây nói muốn hoàn trả lại, em quên rồi sao?”
Cô không nhúc nhích hồi lâu, ánh mắt rơi trên bàn tay xinh đẹp của anh: “...Cho nên là bây giờ anh muốn trả lại ư?”
Thẩm Đông Ngôn đứng ngược sáng, tầm nhìn từ trên rơi xuống, không biết là lại nghĩ đến cái gì mà chỉ hơi dời tầm mắt đi rồi một tay nhẹ nhàng vòng qua eo cô sau đó nói bằng giọng chậm rãi: “Không phải.”
… Cho nên anh nói là phải trả như thế rồi lại xoay chuyển nói là không phải.
Điều này có nghĩa là gì?
Ban đầu, lúc mặc chiếc áo khoác, mặt mũi anh thanh lạnh như băng nhưng khi thực sự bước vào trong sảnh, được chiếu sáng bởi ánh đèn rực rỡ từ xung quanh bên trong nơi này rơi xuống, trái lại lại làm nổi bật lên những nét ưu tú trên khuôn mặt anh.
Trái ngược với trang phục đĩnh đạc, đàng hoàng, nơi đầu lông mày anh lại mang theo vẻ phong lưu.
Bởi vì động tác của Thẩm Đông Ngôn cho nên Cát Yên theo bản năng nghiêng người đi rồi ngả ra phía sau. Vốn dĩ cơ thể cô rất mềm dẻo, linh hoạt, lúc này bởi vì anh hơi dựa tới gần nên cô hơi cong người phía sau một chút, dáng vẻ vô cùng mềm mại.
Giống như hoa Mạn Sa Đà La* dù cho ở trong gió mạnh vẫn lộ ra vẻ dẻo dai, kiên cường.
*Hoa Mạn Sa Đà La hay còn gọi là hoa bỉ ngạn màu trắng, là một biểu tượng cho sự giác ngộ của nhà Phật.
“Chỉ là tôi đột nhiên thay đổi ý tưởng thôi.” Thẩm Đông Ngôn dường như đang mỉm cười.
“Cái đó để sau này sẽ dùng.” Thẩm Đông Ngôn nhìn Cát Yên: “Sự kiện hôm nay là tôi mời em.”
…