Một điệu nhảy ngẫu hứng theo tiếng nhạc du dương được tạo ra theo giai điệu diễn ra trong thời gian ngắn, cũng coi như kết thúc khá nhanh.
Trên sàn khiêu vũ có khá nhiều bạn nhảy nam nữ đứng đối mặt nhau, đến lúc này cũng dần dần tản đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến khi Thẩm Đông Ngôn bị người ta gọi đi, Cát Yên đứng một mình trong góc. Cô vẫn còn đang tập trong suy nghĩ về những chuyện vừa mới xảy ra ban nãy.
Những lời nói cứ một câu lại một câu theo nhau mà đến của Thẩm Đông Ngôn khiến cô gần như bị đè ép đến nỗi choáng váng. Lúc đó cô không có phản ứng gì, lúc này lại càng không phản ứng được.
Mãi đến sau khi dội vào một ít nước lạnh lẽo như băng, thần trí của Cát Yên mới dường như tỉnh táo lại.
Nhưng xúc cảm còn đọng lại lại khó mà khiến người ta quên đi được.
Vòng eo mảnh mai được nhẹ nhàng ôm lấy, mặc dù lực không hề mạnh nhưng xương ngón tay thon dài mảnh khảnh của anh đang từ từ truyền hơi ấm trong lòng bàn tay đến xuyên qua lớp lễ phục mỏng nhẹ.
Ve vuốt đến mức Cát Yên cảm thấy ngứa ngáy. Trong lúc mê man, cô chỉ cảm thấy như thể có xiềng xích vô hình quấn quanh vùng eo của mình.
Đến tận thời điểm này, dường như nó vẫn còn quấn vòng xung quanh.
Quên đi, cần phải bình tĩnh lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi để tinh thần trấn tĩnh lại, Cát Yên quyết định vẫn phải đi làm chuyện mà hôm nay cô định đến đây để làm.
Buổi dạ tiệc ba lê từ thiện tối nay không chỉ có sự tham dự của các bậc thầy múa ba lê và những nhân vật hàng đầu trong ngành mà còn là dự án từ thiện cũng được mọi tầng lớp nhân dân đặc biệt quan tâm.
Được biết, ngoài khối bức tượng bằng vàng kia ra thì còn có chiếc váy múa ba lê đã được kế thừa qua thời gian hàng trăm năm, điều đặc biệt thu hút người ta là việc thành lập một quỹ từ thiện ba lê kiểu mới.
Hy vọng đẹp đẽ là có thể giúp nhiều người thực hiện ước mơ múa ba lê của họ.
Việc thành lập dự án đòi hỏi phải gây quỹ nhưng phương thức dùng để gây quỹ lại không chỉ dựa vào hình thức quyên góp tiền bạc.
Ngược lại, thông qua những cuộn tranh, các tác phẩm nghệ thuật thủ công hoặc là những bộ sưu tập đắt tiền do các ngành khác quyên tặng, việc này mới gây được sự chú ý.
Trên danh nghĩa cho mượn và sưu tập, hai bên đều đạt được sự tốt đẹp.
Nhưng trước đó, lúc đang chuẩn bị đến, Cát Yên cũng thông qua Hách Lan Dung mà biết được rằng hôm nay cũng chỉ là buổi trưng bày của các vật phẩm được quyên tặng thôi còn cuộc đấu giá sau này thì vẫn còn phải đợi.
Hôm nay đến đây, ngoài việc muốn gặp một thầy hướng dẫn khi tham gia thi đấu ở Varna năm đó ra thì thực ra trong lòng Cát Yên cũng bí mật giấu kín chút lòng riêng nho nhỏ của chính mình.
Cát Yên vẫn đang loanh quanh tại chỗ, sau điệu nhảy mở màn, khoảnh khắc khai tiệc của buổi dạ tiệc từ thiện cuối cùng cũng đã được bắt đầu.
Tiếng vỗ tay rào rào như nước chảy vang lên từ chỗ cách đó không xa. Bên cạnh bức tượng bằng vàng đang đặt ở giữa cầu thang của tầng cao nhất, có hai người lớn tuổi đáp xuống ban công trong nhà rồi tự đứng thẳng trên đó.
Một vị là tiền bối đức cao vọng trọng, có tiếng tăm được nhiều người biết đến trong ngành múa ba lê trong nước. Vị còn lại là một ông lão tóc vàng, mắt xanh, dáng người hơi khom xuống, mặt mũi trông rất hiền lành.
Một hộp quà mạ vàng to bằng quả trứng đà điểu đã được chuẩn bị cho nghi lễ khai tiệc, vị tiền bối lớn tuổi vừa cười vừa nói: “Cảm ơn sự hiện diện của các vị, trước tiên, xin chúc buổi dạ tiệc từ thiện tối nay thành công mỹ mãn.”
Ông lão người nước ngoài kia cũng nheo mắt mà cười, nhìn xuống dưới lầu rồi dùng tiếng Pháp nói lại bài phát biểu kia một lần.
Tiếng vỗ tay lại càng vang dội, Cát Yên nhìn xuyên qua đám đông, cô nhìn thấy người đang đứng trong sảnh kia.
Thẩm Đông Ngôn đang đứng ngay phía trước, bên cạnh anh, ngoài thư ký Cảnh ra thì còn có một đống người theo sát đằng sau.
Những người này cô cũng cảm thấy nhìn quen quen…
Hình như là lúc trước, khi cô bước vào trang viên, đám người mà Thẩm Đông Ngôn ra lệnh tránh đi là những người này.
Quay đầu nhìn ra phía sau, bên cạnh Thẩm Đông Ngôn còn có một người đàn ông trung niên được vây quanh ở chính giữa như thể ngàn sao bao quanh mặt trăng.
Chỉ có điều nhìn có vẻ có tuổi rồi, trên người tràn đầy khí chất đã được tích luỹ qua nhiều năm của kẻ bề trên.
Không hiểu tại sao mà trông người này cũng quen mặt…
Nhìn người đàn ông trung niên này xong, Cát Yên lại nhìn về phía Thẩm Đông Ngôn.
Sau khi xoay đầu đi, cô không khỏi xoa xoa trán, chỉ cảm thấy hôm nay đã gặp quá nhiều người rồi, trong đầu cô cũng đã hơi rối loạn lên rồi.
Đứng yên tại chỗ một lúc, Cát Yên vẫn muốn đi tìm Hách Lan Dung.
Dù sao thì trong một dịp như thế này, ở cùng một chỗ với cô giáo cũng có vẻ thuận tiện hơn.
Chỉ là đợi đến khi đã tìm kiếm một lượt khắp toàn bộ khán phòng mà vẫn không tìm thấy bóng dáng quen thuộc đó, Cát Yên ngược lại cảm thấy kỳ lạ.
Bà ấy có thể đi đâu cơ chứ?
Bước chân chậm rãi bước lên các bậc thềm của cầu thang xoắn ốc, Cát Yên còn chưa đi được mấy bước thì một người đang đi từ trên xuống đã dừng lại ngay trước mặt cô.
Có vẻ người đàn ông không ngờ là sẽ gặp lại ở chỗ này.
Khoảnh khắc thấy không có ai ở bên cạnh cô, người kia ngạc nhiên, mừng rỡ nói: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Cát Yên ngước mắt nhìn lên, thấy đó là người đàn ông mà ban nãy đã gặp ở bên ngoài trang viên, cô chỉ mỉm cười dịu dàng rồi nhấc gấu váy lên định rời đi.
Người đàn ông lại một lần nữa ngăn cô lại: “Ban nãy, thực sự xin lỗi cô.”
“Lúc đó là tôi đã quá thất lễ rồi. Sau đó tôi đã hỏi thăm bạn bè thì mới biết rằng cô chính là cô Cát Yên danh tiếng lẫy lừng.”
Đương nhiên là anh ta cũng đã biết sự thật rằng ngày hôm nay cô đến đây mà không bạn nam đồng hành.
Anh ta đã hỏi han cặn kẽ về chuyện đó, cũng đã nghe nói Thẩm Đông Ngôn đến tham dự buổi dạ tiệc một mình, bên cạnh không có người nào khác.
Những tâm tư vi diệu đó cứ từ từ trỗi dậy.
Người lúc trước gặp nhau bên ngoài khu biệt thự trên núi, hoặc có lẽ là lời chào giữa những người quen với nhau.
Mà một người đẹp như thế này ở ngay trước mặt, chỉ với khoảng cách không thể coi là gần này cũng đã có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, nhàn nhạt trên người cô rồi…
Người đàn ông lại mỉm cười và nói: “Tôi là giám đốc điều hành của Đông Hội Phú, lần này đến đây chịu trách nhiệm chính cho việc trù tính cụ thể cho các dự án từ thiện, cô Cát, thực sự rất vui khi được quen biết cô.”
“Tôi…”
Anh ta còn muốn giới thiệu thêm gì đó nhưng Cát Yên lại nói thẳng: “Xin lỗi, tôi còn có việc, có thể làm phiền anh nhường đường không?”
Cô vốn đang đi giày cao gót, gấu váy của bộ lễ phục đã bị kéo lê lại bởi vì đang đi tìm Hách Lan Dung mà cô bước lên các bậc cầu thang.
Giờ phút này, cô không muốn bị phân tâm, sự lịch sự trước đây nên có cũng dần không thể tiếp tục được nữa rồi. Cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Tuy nhiên, đã nói xong mà người đàn ông kia vẫn không hề có ý định nhường đường: “Vậy cụ thể là cô có chuyện gì? Có chuyện gì cần giúp đỡ thì tôi luôn sẵn lòng. Tôi thấy hình như cô có hơi bất tiện, chi bằng…”
Cát Yên cụp mắt xuống rồi cố gắng nói bằng giọng điệu hoà nhã: “Tôi đã nói là không cần rồi mà, cảm ơn anh!”
Cô quay người bước vài bước sang bên cạnh, muốn đi qua anh ta để tiếp tục bước lên các bậc cầu thang.
Dường như cảm nhận được sự từ chối dứt khoát của cô, người đàn ông này nán lại tại chỗ một lúc rồi rốt cuộc vẫn là không cam tâm, anh ta vẫn muốn đi đến nói gì đó nên đã vội bước mấy bước đến chỗ cô.
Bởi sự xuất hiện đột ngột của anh ta mà Cát Yên không kịp tránh né, lúc đặt chân xuống đất lại đặt không vững nên chân cô bị trẹo một cái rồi đứng im tại chỗ.
Cảm giác đau nhói rõ ràng truyền đến, cô cắn chặt môi rồi lại ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “... Bây giờ anh có thể tránh ra rồi chứ?”
Bên trong sảnh tiệc bóng người nườm nượp, từ lâu đã không còn phân biệt được rõ ràng những âm thanh ở xung quanh nữa rồi.
Các động tĩnh trên bậc cầu thang đương nhiên là không thể truyền sang bên cạnh được.
Nhìn xung quanh, chẳng có ai chú ý đến bên này.
Mà người đàn ông kia dường như không ngờ là chuyện sẽ xảy ra như thế này nên vội vàng cúi người xuống rồi miệt mài, kiên nhẫn liên tục hỏi cô: “Cô bị sao vậy? Liệu có phải là bị trẹo chân rồi không?”
Anh ta nói xong không bao lâu, âm thanh ở phía bên phải dường như đã bị tắt đi.
Sau khi tiếng ồn biến mất, có những tiếng thảo luận rì rầm, to nhỏ ngay lập tức vang lên.
Loại động tĩnh như thế này có chút kỳ quái, từ khoé mắt, Cát Yên liếc nhìn sang.
Thẩm Đông Ngôn đang dẫn đầu một nhóm người đứng ở ngoài cùng bên phải. Không biết là anh đã đứng bên này nhìn bao lâu rồi nữa.
Dường như anh đã nhận ra điều gì đó nên ra lệnh vài câu cho người đứng phía sau rồi đi xuyên qua đám người đông đúc.
Rồi cứ thế đi về phía Cát Yên.
Một bước, hai bước.
Cho đến khi bước lên bậc thềm, Thẩm Đông Ngôn nhìn người đàn ông kia với vẻ mặt vô cảm.
Cát Yên mới như thể cảm nhận được sự tiến đến gần của anh. Từ trong cơn choáng váng, thần trí của cô chầm chậm hồi phục lại.
Thẩm Đông Ngôn không nói năng gì thêm, sau khi quay người lại lần nữa, anh chỉ hơi cúi người xuống sau đó vòng hai tay qua đầu gối của cô rồi dễ dàng bế ngang cô lên.
Việc bị nhấc lên đột ngột khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng.
Anh cũng không lên tiếng chào hỏi trước. Bị anh bế ngang lên như thế này trước những con mắt mở trừng trừng của mọi người, thần trí của Cát Yên từ từ tỉnh táo lại. Cô ngay lập tức vỗ nhẹ lên vai anh: “… Này.”
Thẩm Đông Ngôn làm như mắt điếc tai ngơ, tự mình bước xuống các bậc cầu thang, giọng điệu nghe có vẻ cực kỳ khô khan, lạnh lẽo: “Nếu như em muốn bị dị nghị thì bây giờ tôi sẽ thả em xuống.”
Sau một câu nói, Cát Yên không biết nghĩ đến cái gì.
Rốt cuộc, cô không phát ra âm thanh nào nữa mà chỉ im lặng, ngơ ngác nhìn đường xương hàm nhẵn bóng, thẳng tắp của người trước mặt.
Hai người cứ ở bên nhau như vậy, bỏ lại người đàn ông vẫn còn đang đứng trên bậc cầu thang và người đang đứng ở một góc phía bên phải đối mặt nhìn nhau.
…
Cát Yên không biết nơi mà Thẩm Đông Ngôn đưa cô đến là nơi nào.
Suốt quãng đường cô bị ôm đi qua thanh máy rồi tới hành lang cùng vô số ngã rẽ.
Cho đến khi anh chạy vọt lên, dùng một tay đẩy mở cửa ra, sau đó lại đóng lại rồi đặt người trước mặt lên một bên của chiếc nhuyễn tháp* giống như chiếc ghế sô pha.
*Nhuyễn tháp là cái giường mà người xưa thường ngồi để uống trà đàm đạo. Nhuyễn tháp được làm bằng gỗ, hình chữ nhật dài đủ cho một người nằm.
Cát Yên mới thoát ra khỏi vòng tay của anh.
Động tác của Thẩm Đông Ngôn vẫn tiếp tục không ngừng. Anh ngồi xổm xuống, ánh mắt anh song song với ánh mắt cô: “Chân em thế nào rồi?”
… Chân?
Thì ra lúc đó anh đã chú ý đến rồi.
Thực ra lúc đó Cát Yên chỉ bị trẹo chân một cái mà thôi, bây giờ, thời gian cũng đã trôi qua một lúc rồi nên cô ngay lập tức lắc lắc đầu.
Ánh mắt anh nặng nề liếc nhìn: “Em xác định là không bị sao chứ?”
“Tôi lừa anh làm gì chứ, thực sự là tôi không sao đâu…” Cát Yên không nhịn được nhỏ giọng rì rầm nói.
Trước đây cô tập múa ba lê, bị thương nặng nhẹ thế nào cũng đều đã trải qua cả rồi. Dựa vào những kinh nghiệm đã trải qua đó, cô cũng có thể đại khái phán đoán ra được một số điều.
Giống như loại không cẩn thận bị trẹo này, nghỉ ngơi dưỡng bệnh một hai ngày là có thể hết sưng hoàn toàn.
Nếu không bị thương đến gân cốt thì thực sự là không cần phải lo lắng trong lòng.
Khoảnh khắc này, lông mày của Thẩm Đông Ngôn nhíu chặt lại, trông anh không có bất cứ biểu cảm nào hết.
Nhưng Cát Yên lại sững người khi cảm nhận được tâm trạng của anh lúc này.
Nhìn anh hình như có vẻ không vui...
Thẩm Đông Ngôn cũng không im lặng quá lâu mà nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, vài giây sau, anh nói với người đang nghe ở đầu dây bên kia nói: “Thư ký Cảnh, anh đi gọi bác sĩ gia đình đến đây.”
… Bác sĩ gia đình?
Cát Yên vốn đang nghĩ tạo sao Thẩm Đông Ngôn lại quen thuộc với khu biệt thự trên núi này như vậy, thậm chí lúc đưa cô đến đây, anh còn có thể tự nhiên đi lại mà không cần có người dẫn đường.
Bây giờ nghe được những lời này, trong khi không khỏi nghi hoặc trong lòng cô chợt bừng hiểu ra: “Thì ra biệt thự trên núi này là của anh...”
Thẩm Đông Ngôn tiện miệng ừ một tiếng rồi không tiếp tục chủ đề này nữa.
Anh chỉ nói: “Trong một tiếng rưỡi, bác sĩ gia đình sẽ không đến kịp, em chịu đựng một chút nhé.”
Chịu đựng cái gì chứ…
Cô đã nói là cô không có vấn đề gì rồi mà.
Đã thế, cô cần phải chịu đựng cái gì cơ chứ?
Cát Yên tiếp nhận lòng tốt của anh, vừa định lên tiếng thì ngay giây tiếp theo, giống như mầm non được bao bọc bên trong nụ hoa cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Một chút mát lạnh từ từ thấm vào dọc theo đường may của váy.
Ngay sau khi chiếc váy kéo khoá của cô bị chầm chậm kéo lên sau đó mở sang hai bên.
Tà váy thuận theo tác động này mà tự nhiên trượt sang hai bên, một nửa bắp chân mảnh khảnh trắng mịn như sứ của Cát Yên lộ ra rõ mồn một trong không khí.
Một bàn tay với những đốt ngón rõ ràng đưa tới: “Bên nào?”
Hỏi thì hỏi như thế nhưng hai bên mắt cá chân của cô đều bị anh thăm dò véo nhẹ.
Lực véo đó rất dịu nhẹ nhưng vết ửng hồng trên mặt cô lại không kìm được mà lan lên cả má.
Cô không quen với việc để cho người khác đụng chạm, dán sát vào người mình như vậy...
Nhưng lòng bàn chân lại bị đầu ngón tay của anh như có như không quét qua.
Tê tê, ngứa ngứa cả lên rồi.
Thực sự là cô chỉ bị trẹo thôi mà…
Nước mắt sinh lý mỏng manh dâng lên trong hốc mắt, Cát Yên cố gắng rút chân lại, nhỏ giọng gọi anh: “Thẩm Đông Ngôn…”
Thẩm Đông Ngôn lại làm như mắt điếc tai ngơ, mạnh mẽ giữ chặt lấy mắt cá chân mảnh mai của cô: “Đừng có nhúc nhích.”