Xương cánh bướm

 
So sánh với những cô gái trong những bộ váy lộng lẫy trong phòng, những bông tuyết là thứ nhiệt tình nhất trong không gian yên tĩnh này.
 
Cảnh tuyết rơi như này càng làm rung động lòng người, thu hút sự chú ý của mọi người.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện vừa rồi xảy ra trên bậc thang cũng giống như ném một cục đá vào giữa biển khơi vậy, chỉ lăn tăn vài gợn sóng xong đã phẳng lặng bình tĩnh trở lại.
 
Tuy rằng lúc này vẫn có nhiều người đang bàn tán chuyện Thẩm Đông Ngôn bế Cát Yên lên đi vào khu biệt thự trên núi, dù giờ họ có nói sôi nổi đến đâu thì một lúc sau chuyện này cũng sẽ bị chìm vào quên lãng, họ lại bị cuốn vào những dự án từ thiện trong bữa tiệc.
 
Bữa tiệc tối nay giờ đã chính thức bắt đầu.
 
Cát Yên đang muốn đi tìm Hách Lan Dung thì thư ký Cảnh bất ngờ xuất hiện, anh ấy dẫn theo một người đến trước mặt Cát Yên.
 
Cô ngước mắt lên nhìn kỹ người đó.
 
… Hoá ra đây là người lúc trước ở trên bậc thang.
 
Lúc này có không ít người đang đứng vây quanh cô, thấy tình huống này lại bắt đầu lén lút liếc mắt nhìn sang, xì xào bàn tán.
 
Người đàn ông bị đám người vây quanh, nhìn qua vẻ mặt trông có vẻ không thoải mái lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tuy nhiên lúc này không có cách nào cũng phải nghĩ ra phương hướng trước đã, tốt nhất trước tiên phải xin lỗi đã rồi làm gì thì làm.
 
Anh ta vô cùng xấu hổ, trong lòng rất chán nản, giây phút này đối diện với Cát Yên càng làm anh ta thẹn đến đỏ mặt.
 
Thế nhưng anh ta cũng không hề do dự gì mà hơi cúi đầu về phía cô: "Tôi xin lỗi cô Cát, chuyện vừa rồi xảy ra trên bậc thang là lỗi của tôi, tôi muốn xin lỗi cô trước."
 
"Không sao đâu." Cát Yên rủ mắt xuống.
 
Mấy giây sau khi cô ngước mắt lên một lần nữa, cô lập tức nhìn đi chỗ khác.
 
Cô không muốn phí thời gian mà để ý đến những người không liên quan, cô cười nhạt rồi gật đầu với thư ký Cảnh, ra hiệu rằng mình đã đồng ý lời xin lỗi đó. Thư ký Cảnh gật đầu với cô rồi dẫn người đó đi.
 
Sau khi trải qua chuyện lúc nãy, Cát Yên kinh ngạc lắc nhẹ chân của mình.
 
Cảm giác lúc mà người kia nắm chặt cổ chân mình vẫn còn nguyên vẹn như trước.
 
Cuối cùng cô cũng tìm thấy Hách Lan Dung, người nhà giáo tận tụy này cũng lo lắng hỏi thăm cô chuyện lúc nãy: "Nghe nói em mới bị người ta va chạm đến mức bị bong gân, em không sao chứ?"
 
"Cô cứ yên tâm đi ạ, em không có vấn đề gì nghiêm trọng hết." Trong lòng cô cũng hiểu rõ cơ thể mình, thêm nữa bác sĩ gia đình cũng đã xác nhận tình trạng sức khoẻ của cô rồi, cô lại càng thêm phần chắc chắn rằng mình không sao cả.
 
Cát Yên đang nói thì dừng lại một lúc, cũng chẳng biết cô nhớ ra điều gì mà lập tức không nghĩ nữa, đi theo Hách Lan Dung đến gặp thầy hướng dẫn của cô trong cuộc thi ở Varna.
 
Người thầy hướng dẫn này của cô là một người có tiếng trong giới múa ba lê ở Varna, ông ấy đã lùi về phía sau làm hậu phương chứ không xuất hiện trên sân khấu nữa. Ông ấy cũng là người đã đào tạo ra vô số nữ hoàng ba lê là những ngôi sao sáng đẳng cấp thế giới. Những diễn viên múa qua tay ông ấy đều trở nên nổi tiếng, tiếng tăm vang dội, nhận được rất nhiều giải thưởng.
 
Trong những năm Cát Yên ở Phần Lan, cô may mắn gặp được thầy hướng dẫn này, tuy nhiên người thầy này lại định cư lâu dài ở Varna nên Cát Yên chỉ có thể gặp ông ấy vài lần khi tham gia các cuộc thi.
 
"Hi, Yan."
 
Thầy hướng dẫn Nhân Kỳ để râu quai nón khắp mặt, chòm râu dài trắng xoá dài qua cằm, khi nhìn thấy người tới lập tức nở nụ cười, lúm đồng tiền dần hiện ra, trông ông ấy đích thực là một ông già tinh nghịch.
 
Lần này ông ấy về Trung Quốc tham gia bữa tiệc từ thiện, đúng là hiếm khi thấy ông ấy có mặt ở những chỗ thế này.
 
"Thầy Nhân Kỳ kính mến, đã lâu không gặp ạ." Cát Yên vui vẻ trả lời ông ấy bằng tiếng Đức, hai người ôm nhau sau lâu ngày không gặp.
 
Sau khi kết thúc tiết mục lễ nghi gặp mặt, Nhân Kỳ chào hỏi với Hách Lan Dung rồi trò chuyện vài câu, cuối cùng ông ấy lại nhìn về phía cô.
 
Trong giọng điệu ông ấy có vài phần tiếc nuối: "Trước kia lúc em còn ở Phần Lan, thầy còn nghĩ sẽ có cơ hội gặp em vài lần, cô bé yêu quý ạ. Sau này chúng ta chỉ có thể gặp nhau ở các cuộc thi mà thôi."
 
Nhân Kỳ là chủ tịch của ban tổ chức cuộc thi ba lê quốc tế, ông ấy cũng được chỉ định là thành viên của ban giám khảo xuyên suốt cuộc thi.
 
Ông ấy ngừng lại một lúc, nhớ ra cô về nước đã được một khoảng thời gian, ông ấy lại tiếp tục nói: "Sau này em còn tham gia các cuộc thi nữa không?"
 
"Để xem tình hình như thế nào, em vẫn sẽ tham gia một số cuộc thi ạ." Cát Yên mỉm cười, nói tiếp: "Sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội để gặp nhau ạ."
 
"Em ấy đã giành được rất nhiều danh hiệu lớn, vậy mà lại về nước lâu như vậy không chịu quay lại, thầy tận tâm suy nghĩ như vậy cũng đúng." Hách Lan Dung đứng ở một bên cười, nói: "Tôi sẽ thay mặt thầy giám sát em ấy."
 
Nhân Kỳ cười càng tươi hơn, lúm đồng tiền trên má lại càng sâu hơn: "Yan, bây giờ ngoại trừ em ra, không một ai…"
 
Ông ấy vừa nói vừa cười ha hả, lúc đang nói còn duỗi ngón trỏ ra lắc giữa không trung.
 
Những người xung quanh có khá nhiều người thấy Nhân Kỳ đến bữa tiệc tối nay nên muốn lại gần bắt chuyện. Ông ấy giữ thái độ tốt với những người đó nhưng tuyệt nhiên lại không muốn nói chuyện với họ.
 
Một ông lão nhỏ bé như vậy nhưng lại rất khéo léo trong việc tránh xa mọi người mà không bị bất lịch sự.
 
Mọi người xung quanh đều thấy được ông ấy đang nói chuyện vui vẻ với Cát Yên, thậm chí còn cười lớn thành tiếng.
 
Mọi người không khỏi thán phục cô sâu sắc… Tài năng của thiên nga quốc dân đúng là không thể bàn cãi, sao người với người lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ.
 
Cuối cùng vẫn phải nói lời chia tay với ông cụ Nhân Kỳ vì ông ấy bị chủ nhân của bữa tiệc tối nay gọi đi, Cát Yên thấy cô Hách đi tìm Ưng Dĩ Dương nên cũng không đi theo nữa mà đi tham quan từng ngóc ngách của sảnh tiệc.
 
Triển lãm trưng bày những dự án từ thiện đã được trưng bày đầy đủ trong tủ kính.
 
Mọi người tham gia tiệc đều được đến tham quan triển lãm, mỗi người tự chọn cho mình những bức tranh mà mình tâm đắc nhất.
 
Sau đó đến hội bán đấu giá, mọi người sẽ có cơ hội đập tiền để có được bức tranh mà mình ưng ý đó.
 
Cát Yên lần lượt đi dạo vòng quanh, cô đi đến cuối phòng, nơi đang treo một bức tranh.
 
Mục đích hôm nay cô đến đây là để gặp ông Nhân Kỳ, nhân tiện thảo luận về phương hướng phát triển trong tương lai với một số giáo viên trong giới ba lê.
 
Tuy nhiên có một bức tranh đã thu hút ánh mắt của cô.
 
Bên tai cô vang lên giọng thuyết minh của người hướng dẫn trong sảnh triển lãm đang giải thích cặn kẽ từng chi tiết…
 
"Bức tranh này là quà của một hoạ sĩ giấu tên gửi tặng cho bữa tiệc từ thiện tối nay, kỹ năng vẽ tranh của người này vô cùng tuyệt vời, hiện tại vẫn chưa được chính thức đem ra đấu giá…"
 
Cát Yên lắng nghe, ánh mắt cô dán chặt vào bức tranh như muốn nhảy hẳn vào trong đó vậy.
 
Đó là một bức tranh về cảnh đêm khuya.
 
Bầu trời sương mù mờ mịt như khói, một con cò đang đậu trên một cành cây đang đâm chồi nảy lộc.
 
Con cò đó đậu đối diện với bờ sông, để lộ ra một bóng lưng cô đơn.
 
Tuy rằng ở chỗ ký tên tác giả để ẩn danh.
 
Ngay cả chính bức tranh này cũng không được đặt tên.
 
Thế nhưng Cát Yên có thể khẳng định, tác giả của bức tranh này chính là anh ấy.
 
Người ngoài không thể vẽ được như thế này, có bắt chước thì cũng không thể vẽ được giống phong cách hội hoạ này.
 
Chỉ với một vài nét vẽ, sự đơn giản mộc mạc càng làm tăng thêm tính nghệ thuật.
 
Chuyện này chắc chắn không thể nào sai được, lần này cô đến đây đúng là chó ngáp phải ruồi.
 
Cát Yên cứ yên lặng nhìn chăm chú vào bức tranh này.
 
Ánh mắt cô luôn nhìn thẳng, chưa từng rời mắt đi.
 

 
Bữa tiệc tối nay kéo dài hơi lâu, mãi cho đến gần sáng mới có dấu hiệu giải tán.
 
Không biết vì sao, mới đầu Cát Yên muốn đến đây để có thể đi dạo vòng quanh thành phố Ngân mấy ngày, thế mà giờ đây suy nghĩ trong đầu cô cứ rối tung hết lên, đầu óc vô cùng hỗn loạn.
 
Sau khi bữa tiệc kết thúc, đa số mọi người đều đi về hướng bãi đỗ xe, khi mở cửa nhìn ra ngoài thì thấy tuyết đang rơi nặng hạt, như thể muốn đập mạnh vào đầu họ vậy.
 
Trận tuyết rơi này vừa dày vừa nặng, chồng chất lên nhau mãi không chịu tan.
 
Sau nhiều giờ bồi đắp hết lớp tuyết này đến lớp tuyết khác, những lớp tuyết dày như gạch, mịn như kem gần như đã bao phủ toàn bộ khu biệt thự trên núi.
 
Những ngọn đèn đường càng làm nổi bật cảnh rừng đằng sau, bóng cây hiện lên dưới ánh đèn trông tuyệt đẹp, phủ lên lớp tuyết một màu vàng nhạt.
 
Trái tim của Cát Yên dường như cũng bị lớp tuyết này bao phủ, đang trên bờ vực tan chảy.
 
Suy nghĩ trong đầu cũng bị trận tuyết này ảnh hưởng, còn tính thêm cả chuyện tối nay nữa, đủ mọi loại chuyện cứ chồng chất lên nhau khiến cô cảm thấy khó chịu trong giây lát. Cô cứ đứng ở đó ngẩn người hồi lâu, nhìn về phía cảnh vật bên ngoài.
 
Tiếng bước chân chậm rãi từ bên cạnh vang lên đã phá vỡ phút giây yên tĩnh hiếm có này.
 
Một tiếng nói quen thuộc: "Cô Cát" vang lên, Cát Yên quay đầu ra đằng sau nhìn thì thấy thư ký Cảnh đang đứng bên cạnh mình mỉm cười.
 
"Tổng giám đốc Thẩm ở đằng kia nói muốn đưa cô về, anh ấy nói mình cần chịu trách nhiệm về việc cô bị bong gân ở chỗ này."
 
Cũng chẳng phải bong gân vì anh ấy, anh ấy chịu trách nhiệm gì chứ?
 
Cát Yên còn chưa kịp trả lời thì thư ký Cảnh đã đưa tay mời cô: "Cô Cát, mời cô đi theo tôi."
 
"..."
 
Nghĩ đến việc đêm nay anh đưa cô đi… Khiến cô phải trầm ngâm suy nghĩ một lúc.
 
Suy đi tính lại.
 
Dù sao thì lần này cũng không tệ lắm.
 
Với lại anh ấy không ở lại khu biệt thự trên núi này à?
 
Cho đến khi lên xe của Thẩm Đông Ngôn rồi, Cát Yên vẫn còn băn khoăn chuyện này.
 
Hôm nay anh lại đổi xe khác, so với những chiếc xe trong quá khứ thì trông hơi khác một chút. Cát Yên nghĩ bây giờ nên về thành phố Phần thì hơn, vậy thì anh không cần phải lái xe đến thành phố Ngân rồi lại vòng về nữa.
 
Nghĩ đến đây, cô nhìn về phía người kia, nói ra băn khoăn trong lòng mình: "Sao anh không ở lại đây, còn cô Lâm thì sao?"
 
"Bà ấy ở lại đây." Thẩm Đông Ngôn giơ tay bật đèn ở giữa nóc xe.
 
Ánh đèn từ từ chiếu rọi xuống khiến cảnh tuyết bay tán loạn bên ngoài cửa sổ càng rõ hơn, ánh sáng chiếu lên góc nghiêng nửa mặt của anh.
 
Có một xúc cảm khó nói thành lời bắt đầu nhen nhóm trong lòng cô…
 
Cát Yên cảm thấy sững sờ trong giây lát, cô ừ một tiếng rồi cũng không nói thêm gì nữa.
 
Xe của Thẩm Đông Ngôn không đậu ở bãi đỗ xe kia, chiếc xe băng qua cổng chính, rất nhanh sau đó đã băng qua mái hiên của khu biệt thự trên núi rồi đi xuống núi.
 
Hành trình từ ngoại ô thành phố Ngân đến thành phố Phần là một chặng đường rất dài.
 
Sau khi Cát Yên trò chuyện vài câu với anh, cô cầm điện thoại lên nghịch một lúc.
 
Thật ra cô cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng không hiểu sao lúc này cô lại không muốn ngủ…
 
Đường tuyết trơn trượt, anh lại phải lái xe nên cô muốn thức để đồng hành cùng anh, ít nhất thì có thể làm cho tinh thần anh tỉnh táo hơn.
 
Khi cô đang nghịch điện thoại được vài phút, Thẩm Đông Ngôn ngồi cạnh bất ngờ lên tiếng.
 
"Yên?"
 
Cát Yên quay đầu lại theo bản năng: "Sao thế?"
 
… Anh đang gọi cô à?
 
Có vẻ như anh đã nhận ra được sự nghi ngờ của cô, Thẩm Đông Ngôn nhìn thoáng qua cô: "Ở bữa tiệc lúc nãy, tôi nghe thấy có người gọi em như vậy."
 
"Không phải là Yên." Cát Yên cười nhẹ, sau đó nói cho anh nghe từng chữ một.
 
"Đó là Yan, Y-a-n, chính là tên tiếng Anh của tôi."
 
"Ừm." Thẩm Đông Ngôn trả lời cô, ánh mắt anh dừng lại ở trên người cô một lúc lâu, sau đó mới tiếp tục nhìn về phía trước, bắt đầu lái xe trên đường núi quanh co.
 
Tình hình là càng đi xuống dưới núi tín hiệu càng tốt, sau khi xe đã thoát khỏi đường núi quanh co thì lại vòng vào một con đường nhỏ thông ra đường chính.
 
Radio trên xe cũng tự động bắt tín hiệu, bắt đầu phát một bản nhạc.
 
Âm thanh chậm rãi, nghe rất quen tai.
 
Cát Yên đã ngồi trên xe Thẩm Đông Ngôn khá nhiều lần, tuy nhiên đây là lần đầu tiên cô nghe thấy nhạc phát ra từ trong xe của anh.
 
Khả năng cao là lần trước anh nghe xong rồi cũng không tắt nhạc đi, vì vậy lần sau bật lên nó sẽ tự động phát tiếp, thế nên bản nhạc này mới không phát từ đầu.
 
Thấy Thẩm Đông Ngôn vươn tay ra như muốn tắt nhạc đi, Cát Yên dời mắt về phía đó không nhìn vào điện thoại nữa, cô vội vàng ngăn anh lại: "Đừng mà, anh không cần tắt đâu."
 
"Em thích nghe nhạc này à?" Xe vừa mới lái vào một con đường tương đối bằng phẳng, Thẩm Đông Ngôn mới quay sang nhíu mày nhìn cô.
 
"Có lẽ vậy." Lần này Cát Yên trả lời khá nhanh: "Đây là nhạc nền cho bài múa đơn của tôi khi tôi tham gia cuộc thi ba lê quốc tế lần đầu tiên, đối với tôi mà nói thì đây là một kỷ niệm rất đáng nhớ."
 
Khi nói đến chuyện nghề nghiệp của mình, rõ ràng cô hào hứng hơn hẳn: "Đây là đài gì thế, vậy mà nó lại phát thể loại âm nhạc này."
 
"Dàn nhạc giao hưởng."
 
"Anh mà cũng nghe đài này á?" Cát Yên vô cùng ngạc nhiên.
 
"Thỉnh thoảng tôi sẽ nghe." Vẻ mặt của Thẩm Đông Ngôn trông khá thoải mái, hai tay anh đặt trên vô lăng, nhìn về phía trước không chớp mắt.
 
Cát Yên lại nhớ tới cô Lâm… Dường như cũng không có gì kỳ lạ.
 
Tuy nhiên khi nghĩ đến người này, Cát Yên vẫn cảm thấy không yên tâm: "Cô Lâm thật sự không muốn quay về thành phố Phần à?"
 
"Đúng vậy." Không biết Thẩm Đông ngôn nghĩ đến điều gì, anh khẽ mỉm cười: "Nếu như lúc đó em vẫn cứ cố chấp muốn ở lại chỗ đó, bà ấy sẽ bắt em theo, đến lúc đó em có muốn về cũng không được." 
 
Nghe những lời này của anh, cô liên tưởng tới sự nhiệt tình mà Lâm Vân dành cho mình mỗi ngày…
 
Đúng là chuyện này có khả năng sẽ xảy ra thật.
 
Cô sờ lên mũi mình, đang định nói gì đó thì xe gặp chướng ngại vật trên đường khi đang băng qua tuyết.
 
Tuyết ở trên con đường này tan chậm hơn so với đường chính, vì xe cộ đi qua đây cũng ít nên tuyết bị bánh xe nghiền nát rồi chất đống sang một bên, có lẽ có ngọn núi ở bên đường nên tuyết tràn xuống phủ kín hết mui xe.
 
Tuyết tràn ra trên đường đến mức đẩy lùi xe về phía sau rồi từ từ dừng lại.
 
Sau khi xe dừng lại, dường như động cơ cũng bị chết máy, kêu lên vài tiếng chói tai rồi dừng lại.
 
"...?"
 
Cát Yên quay đầu nhìn về phía anh, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
 
Thẩm Đông Ngôn nhăn mày, thế mà trông anh không có vẻ gì là sốt ruột cả, anh tựa lưng ra sau, một tay cầm vô lăng, quay đầu sang đối diện với ánh mắt của cô: "Xe bị chết máy, không vào số được. "
 
“Nói thế nào nhỉ?” Anh thản nhiên nhìn về phía cô: "Bây giờ khả năng cao là không đi tiếp được nữa." 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui