Xương cánh bướm

 
Vừa dứt lời, chỉ một giây sau, đèn trên nóc xe cũng đột nhiên vụt tắt khi chiếc xe bị rơi.
 
Tuyết rơi bên ngoài liên tục đập vào cửa sổ xe, gió thổi mạnh gào rít tạt vào khiến thân xe phát ra tiếng cạch cạch giống như cành cây bị gãy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tầm nhìn của hai người có thể nhìn bao quát được xung quanh, từ phía trước đến phía sau hay thậm chí từ trái sang phải, khắp mọi phía đều là màu sắc của cây cối lướt qua chồng chéo lên nhau.
 
Hơn nữa, xung quanh lúc này chỉ có hình ảnh của núi non trập trùng, ngoài trừ việc ngày càng nhiều tuyết bị hút thêm vào rồi phủ lên một lớp tuyết dày đặc thì không còn nhìn thấy bất kỳ ánh sáng hay bóng người nào cả.
 
Cô nhìn ra ngoài kính chắn gió phía trước xe, tuyết vẫn còn phủ kín dày đặc ở phía trước, dưới ánh sáng khúc xạ còn ánh lên màu xanh trong suốt của băng.
 
Cũng không biết đó có phải là ảo giác của Cát Yên hay không. Một lát sau Thẩm Đông Ngôn lại nghiêng người, thử thêm vài lần nữa.
 
Mỗi lần như thế chỉ có một chút tiếng động vọng lại, sau đó chiếc xe cũng không hề nhúc nhích thêm chút nào.
 
Nó giống như một quả bóng bay bị thủng cho nên bạn không thể nào bơm không khí mới vào trong nó được.
 
Tình huống bất ngờ này xảy ra một cách đột ngột thế nên hai người không hề có sự chuẩn bị trước.
 
Dường như cả thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh vào ngay lúc này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cát Yên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chắc nơi họ đang ở nằm sâu trong núi, ngay cả đường chân trời phía xa cũng là màu mực đậm, hoàn toàn không nhìn rõ quang cảnh ở phía xa như thế nào.
 
Cảnh vật dù ở gần hay xa đều trở nên mơ mơ hồ hồ.
 
"..."
 
Phải “may mắn” thế nào mới gặp phải chuyện xe bị rơi đây.
 
Chưa kể còn trong một ngày tuyết đột ngột rơi dày như vậy, phía chân đồi gần như chỉ có sót lại một con đường nhỏ.
 
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Phản ứng đầu tiên của Cát Yên là rất bối rối, cô đành phải đi hỏi ý kiến của Thẩm Đông Ngôn.
 
Bọn họ bị mắc kẹt ở giữa đường và chỗ này cũng là nơi tuyết rơi dày che khuất, người khác rất khó phát hiện.
 
Muốn mượn sự giúp đỡ của người qua đường đúng là chẳng khác nào giống như đang nằm mơ giữa ban ngày.

 
Nhưng cho dù là ở con đường nhỏ bị che khuất như thế này thì chỉ cần có thông tin liên lạc thì sẽ luôn luôn có cách nào đó để giải quyết.
 
Cô không chờ Thẩm Đông Ngôn nhìn qua đã lập tức mở điện thoại di động ra, định chuẩn bị tìm cách gọi xe kéo thế nào…
 
Không biết có phải vừa rồi cô dùng điện thoại di động lâu quá hay không mà sau khi mở điện thoại lên không bao lâu thì trên màn hình đã báo sắp hết pin.
 
Một ô màu đỏ nho nhỏ ở thanh pin nhấp nháy trong vài giây rồi toàn bộ màn hình tối xuống.
 
Tính năng bảo vệ của máy đã lập tức tắt máy ngay luôn.
 
"..."
 
Cát Yên hoàn toàn không ngờ sẽ có là kết quả này, cô hoảng sợ nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây.
 
Lúc này cô chỉ có thể đặt tất cả niềm tin lên người Thẩm Đông Ngôn, cô lập tức đảo mắt nhìn về phía anh: "Điện thoại di động của tôi hết pin rồi, e rằng không gọi được nữa, điện thoại của anh đâu?"
 
Từ sau khi ánh sáng trong xe cũng bị tắt, Thẩm Đông Ngôn đã không có bất kỳ hành động gì.
 
Bây giờ nghe cô hỏi, anh cũng chỉ lấy điện thoại di động ra, cúi đầu nhìn qua.
 
Trên màn hình phát ra ánh sáng nhàn nhạt hắt lên bao phủ toàn bộ xương lông mày của anh nhưng vẫn không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt Thẩm Đông Ngôn, ngón tay dài tùy ý lướt trên màn hình.
 
Giống như đang tìm kiếm một cái gì đó.
 
Thấy vậy, Cát Yên thở phào nhẹ nhõm.
 
Trông điện thoại anh không giống như sắp hết pin.
 
Nếu không còn thì chuyện kế tiếp thật sự rất khó giải quyết.
 
Ngay khi Cát Yên cho rằng phía Thẩm Đông Ngôn có cách giải quyết thì ánh mắt Thẩm Đông Ngôn xẹt qua vẻ u ám, cứ như vậy nhìn về phía cô, nhướng mày: "Điện thoại di động của tôi không có tín hiệu."
 
"... ?"
 
Cát Yên cho rằng mình nghe lầm: "Không có tín hiệu á?"
 
"Ừ, điện thoại không thể gọi được."
 
Anh nói xong thì nâng tay lên, tiện tay tắt luôn điện thoại di động, khi quay lại nhìn cô, trong mắt anh như có mây mù khiến người ta không thể nhìn rõ: "Cũng không tìm thấy cái gì."
 
"..."
 
Điện thoại di động không có tín hiệu cũng chỉ giống cục gạch, thực sự không thể làm bất cứ điều gì.
 
Mà nơi này là một vùng rừng núi hoang vắng, tín hiệu chập chờn cũng bình thường thôi nhưng tuyết lớn chặn đường không chừng sẽ ảnh hưởng tới đường dây cáp ở gần đây.
 
Thật ra Cát Yên không nghĩ nhiều, chỉ là hy vọng cuối cùng được thắp lên lại bị dập tắt đột ngột như thế nên cô cũng khó mà bình tĩnh được.
 
... Trên con đường không có người đi qua như này, chẳng lẽ hai người cứ phải chờ như vậy sao.
 
Mà còn một chuyện nữa, nếu như vẫn mãi không có tín hiệu thì họ phải ngồi trong xe qua đêm ư?
 
Đột nhiên, trong xe Hatchback* yên ắng hẳn, hơi ấm của hệ thống sưởi còn sót lại trong xe ban đầu cũng dần dần tiêu tan từng chút một.
 
*Hatchback là chỉ xe không có phần khoang hành lý dự trữ nổi bật, chẳng hạn như các mẫu Flair, Fukang, POLO thường thấy trên đường phố.
 
Thế giới mông lung, mờ ảo cứ như vậy lặng lẽ bao bọc hai người.
 
Nhưng qua một khoảng thời gian, có vẻ như tuyết bên ngoài cửa sổ đang rơi lớn hơn.
 
"Mặc áo khoác vào, tôi sẽ mở cửa xe."
 
… Câu nói của Thẩm Đông Ngôn thu hút sự chú ý của Cát Yên, cô rời mắt khỏi kính chắn gió của xe.
 
Cô nhìn sang bên trái, trùng hợp bắt gặp ánh mắt của anh.
 
Thẩm Diệc Ngôn hất cằm lên, ý bảo cô bọc kín cổ áo lại.
 
Cát Yên ngẩn người một chút, ngón tay vô thức đưa lên cuộn áo khoác vào trong, đến khi cô ngẩng đầu nhìn qua thì Thẩm Diệc Ngôn đã đẩy cửa xe bước ra ngoài.
 
Chắc là anh muốn đi ra phía trước tìm đường, trước khi đi anh còn nói một câu "Em ở trong xe chờ tôi" nhưng âm cuối cùng đã chặn lại sau khi anh đóng cửa xe.
 
Thật ra, Thẩm Đông Ngôn cũng không đi xa lắm, Cát Yên chỉ cần chờ một lát.
 
Khi anh trở lại, cơ thể mang theo hơi lạnh bước từ bên ngoài xe vào.
 
Nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy bông tuyết trên áo khoác của anh, trong bóng đêm tối tăm, bông tuyết ấy còn lộ ra ánh sáng nhàn nhạt.
 
Cát Yên không nghĩ nhiều, cô nhẹ nhàng giơ tay lên, đầu ngón tay vươn tới phủi bông tuyết trên cổ anh ra.
 
Khoảnh khắc cô chạm vào anh, sự lạnh lẽo lan khắp trên đầu ngón tay.
 
Mí mắt cô lập tức run rẩy.
 
Lúc này Thẩm Đông Ngôn đột nhiên đảo mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào gò má cô.
 
Thật ra Cát Yên cũng nhìn không rõ vẻ mặt của anh trong bóng tối nhưng không hiểu sao mặt cô lại hơi nóng khi bị anh nhìn nhìn như vậy, cô nhẹ nhàng nói: "Tuyết tan nhanh... Nếu không nó khỏi lấy áo khoác của anh thì anh sẽ bị ướt."
 
"Tôi biết rồi."
 
Thẩm Đông Ngôn nhướng mày trả lời cô sau đó để cho cô phủi tiếp: "Em tiếp tục đi."
 
Cát Yên nghe thấy lời này thì động tác trên tay cô hơi khựng lại.
 
Cô đã nghĩ anh sẽ không cho cô động tay động chân vào người anh.
 
Nhưng dù sao cũng là cô bắt đầu trước vì thế không thể chỉ dừng lại ở đó được, cô bèn tận tâm cố gắng phủi hết những bông tuyết dính trên vai áo khoác của anh đi.
 
Tiếp đó Cát Yên nhích vào gần anh hơn bởi vì cô muốn phủi nốt số tuyết ở phía bên kia nhưng lại không với tới được nên cô đành phải hơi cong người một chút.
 
Lúc này cơ thể cô hơi phập phồng trông cực kì thú vị, khi cô cong người đã vẽ ra một đường cong trông cực kỳ mềm mại.
 
Bên trong thùng xe khá ngột ngạt, mùi hương trên người cô từ từ tản ra, quanh quẩn lan tỏa trong không khí.
 
Giống như hoa bỉ ngạn trong sa mạc bay theo gió, mùi hương cực kỳ đặc trưng.
 
Mắt Thẩm Đông Ngôn nhìn thẳng phía trước, chờ đến khi cô ngồi xuống trở lại thì anh mới lên tiếng: "Phía trước đường đã hoàn toàn bị tuyết bao phủ hết rồi, chỗ gần đây lại không có ai."
 
Vốn dĩ Cát Yên cũng không ôm hy vọng sẽ tìm thấy gì có thể giúp đỡ xung quanh đây nhưng đến lúc này, rốt cuộc cô vẫn không nhịn được nhỏ giọng hỏi lại một lần nữa: "Chiếc xe kia đâu… Chiếc xe này thật sự không thể di chuyển chút nào sao?"
 
Thẩm Đông Ngôn ừ một tiếng: "Trên xe rất lạnh, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, tôi định đi ra chỗ nào xa xa một chút."
 
Dừng lại một lúc, anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đen láy, sâu thẳm: "Nếu không có chắc có lẽ sẽ phải ở trên xe đợi một đêm."
 
Theo bản năng, Cát Yên lập tức đồng ý: "Đợi thì đợi…"
 
"Em không sợ sao?" Âm cuối của Thẩm Đông Ngôn hơi kéo dài, trong bóng tối lại càng mang theo vẻ trong sáng.
 
Cát Yên nghe câu anh hỏi mà lại không hiểu ý anh là gì, cô khẽ nâng hàng mi dài lên: "... Tôi có thể sợ cái gì?"
 
Đây cũng không phải là khu vực có nhiều động vật hoang dã.
 
Còn nếu cái cô thật sự phải sợ...
 
Không biết cô nghĩ đến cái gì mà lại không kiềm được ngước mắt nhìn anh một cái.
 
Thẩm Đông Ngôn nghe cô hỏi ngược lại thì chợt mỉm cười.
 
Lúc này anh lại bình chân như vại đón nhận tầm mắt nhìn cô, mặc cho cô quan sát.
 
Chỉ là thời gian không chờ đợi ai, ánh mắt của anh rất tự nhiên hướng xuống, dừng trên quần áo của cô vài giây, xác nhận cô đã mặc hết quần áo vào và cũng bọc kín cơ thể lại, lúc này mới nói: "Bây giờ tôi xuống xe đây."
 
Thẩm Uyên vừa nói dứt lời đã nghiêng người sang một bên, ra vẻ muốn đi.
 
Một giây trước khi anh đẩy cửa xe, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói hơi gấp gáp.
 
"... Thẩm Đông Ngôn!"
 
Anh nghiêng đầu, không hốt hoảng, không vội vàng nhìn qua hướng cô, thấy Cát Yên đang bình tĩnh nhìn về phía anh thì ra hiệu bảo cô nói tiếp.
 
"Anh đi một mình à?" Cô hỏi.
 
Cằm anh nhẹ nhàng gật xuống như đang đồng ý với câu hỏi của cô.
 
"... Vậy thì tôi sẽ đi với anh." Cát Yên thấy trong ánh mắt trong vắt, lạnh nhạt của anh hơi phát ra chút ánh sáng, cô rũ mắt, tùy tiện tìm cho mình một lý do để bao biện bản thân: "Nếu không tôi một mình ở trong xe cũng cảm thấy sợ."
 
Lúc này trên mặt anh đều là ý cười nhàn nhạt: "Lần này em lại sợ à?"
 
Cát Yên im lặng.
 
Nói đến sợ... Thực ra cũng không hẳn là vậy.
 
Ở trong đó có một số yếu tố không rõ ràng đang thúc đẩy.
 
Nhưng không kể đến việc cô có ở trong xe hay không thì việc đi ra ngoài một mình cũng rất nguy hiểm.
 
Lớp tuyết bị nghiền nát ở đằng trước và bên cạnh xe luôn có xu hướng đông lại, trong khi tuyết ở một bên sườn núi cũng đang chuẩn bị đổ xuống.
 
Nếu một mình anh đi xa thì rủi ro mạo hiểm quá cao.
 
Vào thời điểm này, việc hành động một mình không bằng hai người cùng đi với nhau.
 
Tất nhiên, cô cũng không thể giải thích được tại sao, không có lý do gì khác mà chỉ đơn giản là cô không muốn anh đi một mình.
 
Lúc cô hoàn hồn lại, Cát Yên bị câu kia của anh trêu chọc khiến tai cô hơi nóng, cô vừa định trả lời thì nghe thấy anh đồng ý: "Được."
 
-
 
Giữa trời tuyết rơi dày, những khu rừng tối tăm gần đó cũng được bao phủ bởi một lớp tuyết màu trắng nhạt.
 
Hình như sương mù cũng bắt đầu nhiều hơn, làn sương mù trải trên bề mặt lớp tuyết gần đó tạo nên cảnh đêm mờ ảo, mông lung.
 
Nếu ai đó giẫm chân lên trên lớp tuyết thì sẽ thấy nó không phát ra tiếng sột soạt như trong tưởng tượng mà ngược lại, ta như rơi vào miếng kẹo bông khổng lồ, mềm mại nhưng lại mong manh.
 
Lớp tuyết trên cùng là tuyết vừa rơi, vẫn chưa đông lại thành băng đá, quả thực mềm mại hơn rất nhiều.
 
Cát Yên nhắm mắt đi theo Thẩm Diệc Ngôn, cô vừa đạp lên tuyết vừa suy nghĩ...
 
Tất cả những gì họ gặp phải ngày hôm nay đều rất kỳ lạ và huyền diệu.
 
Cô thực sự không ngờ rằng mình sẽ vừa đi dạo trong tuyết vừa nói chuyện với Thẩm Đông Ngôn trên một con đường nhỏ trên núi vào một ngày nào đó.
 
Bông tuyết giống như đôi cánh tung bay, nó không ngừng đập cánh bay xuống, gió lạnh thấu xương lập tức chui vào toàn bộ cơ thể.
 
Cát Yên thở nhẹ tạo ra một làn khói trắng sau đó quay sang nhìn người bên cạnh.
 
Một bên mặt của Thẩm Đông Ngôn ẩn trong màu sắc mờ ảo, lung linh độc đáo của tuyết trắng, phác họa đường nét cực kỳ mượt mà.
 
"... Xe của anh để ở đó không sợ bị tuyết bao phủ sao?" Cô đột nhiên cất tiếng hỏi anh.
 
Dường như Thẩm Đông Ngôn không quan tâm đến việc xới tuyết bên cạnh xe mà muốn đi ra ngoài để tìm người hơn.
 
"Đến lúc đó có công ty bảo hiểm rồi." Thẩm Đông Ngôn nhìn về phía cô sau đó tiện tay lấy chiếc lá vướng trên tóc cô ra.
 
Cát Yên không phát hiện hành động của anh, cô rũ mắt gật đầu nhẹ.
 
... Có lẽ cũng không cần công ty bảo hiểm đâu.
 
Xe của Thẩm Đông Ngôn nhiều đến mức không có chiếc nào bị trùng nhau, đa số đều được anh thay phiên lái từng cái.
 
Nên cô nghĩ anh sẽ không thèm để ý chiếc xe kia đâu.
 
Nghĩ đến đây, suy nghĩ của cô không kiềm chế được mà vượt ra khỏi thời gian rồi bay xa hơn.
 
Đến lúc nữa họ quay về thì không biết chiếc xe sẽ trông như thế nào.
 
Hai người bọn họ nói là muốn tìm người gần đó, tiện thể xem có chỗ nào có thể dừng chân hay không.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui