Xương cánh bướm

 
Trong chớp mắt cửa phòng tắm lại mở ra.
 
Cát Yên lau phần đuôi tóc bị ướt, chậm rãi đi ra ngoài.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật bất ngờ, trong phòng hình như không có ai cả.
 
Ngay lúc cô đang nghĩ chẳng lẽ người nọ lại ra ngoài nữa sao thì ngay giây tiếp theo đã thấy ban công bên cạnh cửa sổ kính sát sàn có một người đang đứng.
 
Cảnh đêm càng thêm nổi bật bởi rừng cây lay động, dường như cũng làm chậm tốc độ rơi của tuyết.
 
Không biết Thẩm Đông Ngôn cởi áo khoác ngoài khi nào, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi.
 
Anh hơi cúi đầu, đứng im lặng ở đó, hờ hững để hai tay trên lan can.
 
Có vẻ như anh đang nhìn tuyết, lại giống như đang nhìn những ngọn núi xa tít bên kia.
 
Cát Yên tinh mắt, nhanh chóng nhìn thấy ra giữa ngón tay mảnh khảnh của anh có một điếu thuốc dài.
 
Cô lại cẩn thận khẽ ngửi không khí xung quanh, hình như không ngửi thấy chút mùi khói thuốc nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cát Yên vừa hé môi định nói gì đó, nào ngờ Thẩm Đông Ngôn quay đầu lại trước, anh nhìn thẳng vào cô: “Tắm xong rồi?”
 
“Ừm…”
 
“Vậy tôi đi vào trước.”
 
Cát Yên gật đầu: “Trong tủ quần áo có áo ngủ của nam, anh nhớ lấy nhé.”
 
Thẩm Đông Ngôn gật đầu, lấy quần áo xong liền bước vào phòng tắm.
 
Trông thấy bóng dáng anh biến mất trong tầm mắt, Cát Yên nhìn xung quanh một chập, rất nhanh đã nhìn thấy món đồ khác đặt trên bàn trà kiểu Trung Hoa bên cạnh sô pha.
 
Nó khác với đồ dùng được bài trí trong phòng lúc hai người họ vừa bước vào.
 
Những thứ này chắc là do Thẩm Đông Ngôn vừa mới ra ngoài lấy về đặt ở đây, đều là vật dụng cần thiết.
 
Cát Yên nhẹ nhàng mày mò một lát, lấy thiết bị sạc từ trong đó ra, định sạc pin cho điện thoại của mình.
 
Điện thoại của cô vẫn luôn ở trạng thái tắt máy, nguyên một đêm không sạc pin, nói khoa trương một chút là đồng nghĩa với việc bị mất liên lạc.
 
Khá may mắn là cô không có bất kỳ tin nhắn nào cần xem xét phải trả lời, thế nên cũng cần bận tâm làm gì.
 
Ổ cắm điện chỉ lắp đặt ở hai bên giường, Cát Yên nửa ngồi trên mép giường, đặt đôi dép lê xuống đất. Lúc cô cắm cáp sạc xong thì yên lặng chờ điện thoại khởi động, tự dưng cô cảm thấy trong phòng như rơi vào sự im lặng vô tận.
 
Yên tĩnh như thế này khiến cho cô nhớ lại cảm giác run rẩy bởi khi tắm bị nước giội xuống người.
 
Cảm giác khó hiểu trước đó lại ùa về tâm trí, Cát Yên cũng không kìm lòng được, ngước mắt nhìn về hướng phòng tắm.
 
Thật kỳ lạ.
 
Trong phòng tắm từ nãy đến giờ chẳng có bất cứ tiếng động nào.
 
Ngay cả tiếng nước chảy tí tách hình như cũng rất khẽ.
 
Cát Yên đưa tay lau những giọt nước còn đọng trên mặt, cố gắng không nghĩ đến câu hỏi hóc búa lại phiền phức về việc lát nữa nên ngủ như thế, bắt đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại.
 
Phải mất một lúc màn hình điện thoại mới sáng lên.
 
Cát Yên vuốt mở trên màn hình, ban đầu cô còn nghĩ tính hiệu ở đây không ổn định để kết nối với mạng wifi, kết quả là lúc vào giao diện chính mới thấy tín hiệu vẫn còn.
 
Mặc dù pin chưa đầy nhưng một vạch pin cũng xem như đủ dùng.
 
Chẳng qua ở đây vốn là homestay, chuyện có tín hiệu cũng chẳng có gì hiếm lạ.
 
Đây là chuyện đầu tiên cần được xem xét kỹ lưỡng khi lựa chọn điểm điểm xây dựng.
 
Cát Yên lại nhắm mắt lại, trực tiếp mở WeChat lên.
 
Ngoài dự đoán là lần này WeChat của Cát Yên hiện lên rất nhiều tin nhắn.
 
Lướt xem đại khái, trong lòng cô cũng nắm được thông tin.
 
Chắc có vài người mới nhận được tin cô đi tham gia múa ba lê tại tiệc từ thiện nên đã nhắn tin hỏi thăm, dò la dồn dập.
 
Trong lúc đó cũng xen lẫn với một số tin nhắn hỏi han quan tâm, hỏi cô về nhà có an toàn hay không.
 
Người lo lắng nhất bên kia có lẽ là Hách Lan Dung.
 
Kể từ lúc bữa tiệc tối nay kết thúc đến giờ, bà ấy đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.
 
Cát Yên nhấn mở ra xem.
 
Cô Hách: [Yên Yên, em có về thành phố Phần không? Dù gì Dĩ Dương đã nói trùng hợp lúc này nó lái xe đến, nếu không có ai đưa em về, vậy em đi chung với bọn cô về nhé.]
 
Cô Hách: [Yên Yên, em có đó không?]
 
Cô Hách: [Bữa tiệc vừa kết thúc đã không thấy bóng dáng em đâu, em đi đâu rồi?]
 
Cô Hách: [Em còn ở khu biệt thự trên núi chứ?]
 
Chắc là vì mãi không nhận được hồi âm của cô, đối phương có chút sốt ruột, khoảng cách thời gian của các đoạn tin nhắn này cũng ngắn lại.
 
Tin nhắn mới nhất là mấy phút trước.
 
Cát Yên định trả lời nhưng gõ đang gõ được một nửa thì cô nhớ ra gì đó.
 
Cuối cùng, cô lược bớt một vài từ rồi mới gửi đi.
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [Cô ơi, em đi về cùng bạn rồi.]
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [Cô không cần lo lắng cho em nhé.]
 
Cát Yên đoán Hách Lan Dung vẫn luôn đang mong mỏi chờ tin cô.
 
Sau khi cô trả lời, một giây sau đã nhận được tin nhắn của bà ấy gửi đến.
 
Cô Hách: [Vậy thì tốt, ổn rồi. Thấy em mãi mà chưa trả lời, cô còn tưởng có chuyện gì.]
 
Cô Hách: [Nhưng em có về thành phố Phần không? Bây giờ đã về tới chưa?]
 
Cát Yên thấy tin nhắn này.
 
Cô nghĩ bụng, đang trên đường về thành phố Phần… Cũng tính đến là đến nơi nhỉ?
 
Cô vừa gửi tin nhắn đi, tin nhắn của Hách Lan Dung lại đến…
 
[Được rồi, cô chỉ sợ em đi một mình không an toàn, có bạn bè đi cùng cũng tốt, cô đợi tin em tới tận giờ này nên cô đi ngủ trước đây.]
 
Hai cô trò chúc nhau ngủ ngon.
 
Mắt Cát Yên còn nhìn chăm chú vào con chữ trong ô trò chuyện.
 
Một thân một mình đi trong đêm có hơi không an toàn.
 
… Vậy hai người thì sao?
 
Có thể nó cũng không phải là chuyện có an toàn hay không, ít nhất là ngay bây giờ cô tự nhiên có cảm giác như bị lăng trì, thiết tha chờ đợi người kia mở lời, tâm tình có chút lo lắng bất an.
 
Khi Cát Yên vừa trả lời xong tin nhắn của cô Hách thì không bao lâu sau Thẩm Đông Ngôn bước ra khỏi phòng tắm.
 
Vừa ra ngoài, anh liền đi đến ngồi lên sô pha đối diện giường ngủ, cúi đầu nhìn điện thoại.
 
Mái tóc đen nhánh hơi ướt rủ xuống trước trán, làn da trắng lạnh đọng vết nước, chẳng hiểu sao lại mang theo chút quyến rũ.
 
Chắc Thẩm Đông Ngôn có chuyện gì đó cần giải quyết, anh ngồi đó một lúc lâu không di chuyển, mắt chưa từng rời khỏi màn hình di động.
 
Cát Yên liếc nhìn qua khóe mắt, sau một thoáng, trong đầu cô chợt nảy ra một nguyên do.
 
Giống như chồi non mới nhú sau khi được làn gió xuân vuốt ve.
 
Cô cũng đã nghĩ đến một khả năng khác…
 
Hành động ngồi im như đóng quân trên ghế sô pha của Thẩm Đông Ngôn này có phải cũng giải thích được.
 
Lẽ nào đêm nay anh định ngủ trên đó?
 
Mặc dù ghế sô pha theo kiểu Trung hơi chật hẹp và cấn vào người.
 
Nhưng đó vẫn có thể coi như là một cách giải quyết vấn đề.
 
Như vậy cũng tốt, cũng không cần đi hỏi anh rốt cuộc muốn xử lý chuyện này ra sao nữa.
 
Cát Yên có chút yên tâm, cô ngồi bên nửa giường trường kỷ, nhìn Thẩm Đông Ngôn ngồi bên kia một lúc lâu.
 
Ánh mắt đang chuyên chú nhìn màn hình của anh dường như nhận ra gì đó, thế là anh từ từ ngước mắt lên nhìn về phía cô.
 
Khi ánh mắt giao nhau trong khoảng không, Cát Yên hắng giọng, cô mở lời trước: “Thì là… Anh định đi ngủ chưa?”
 
Thẩm Đông Ngôn không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại anh hỏi: “Em muốn đi ngủ sao?”
 
“Ừ.” Cát Yên thấy anh vẫn ngồi ngay đó, cô nói tiếp: “Nếu anh còn phải xử lý tài liệu gì thì anh cứ xử lý tiếp đi, đừng để ý tới tôi, tôi ở bên này đi…”
 
Cô còn chưa nói hết câu “Tôi ở bên này đi ngủ trước”.
 
Thẩm Đông Ngôn đã cất điện thoại di động, sau đó anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhấc chân đi đến chỗ cuối tấm nệm.
 
Trong chớp mắt, câu nói nửa chừng của Cát Yên nghẹn trong cổ họng, trơ mắt nhìn anh từng bước đến gần.
 
… Cho đến anh dừng lại ở mép nệm bên kia.
 
Nhìn dáng vẻ của anh.
 
Hẳn là anh cũng định ngủ trên giường này.
 
“…”
 
Ban nãy cô còn cho rằng anh sẽ ngồi luôn trên ghế sô pha êm ái bên kia, ý là định ngủ một đêm bên đó.
 
Cô đâu có ngờ…
 
Trong lòng Cát Yên nghĩ gì cô sẽ nói y như vậy, gần như là buột miệng thốt ra: “… Tôi còn tưởng anh muốn ngủ ở bên kia cơ.”
 
“Ghế sô pha không đủ dài.”
 
Thẩm Đông Ngôn nói xong, anh cúi đầu cụp mắt dịu dàng nhìn cô, ung dung bình tĩnh nói: “Chúng ta thuê chung một phòng, nghĩa là tôi cũng có quyền được sử dụng nửa giường đúng không?”
 

 
Đèn chính đã tắt, trong phòng chỉ còn lại ngọn đèn ngủ nhỏ để đầu giường.
 
Mãi cho đến lúc này, cô và Thẩm Đông Ngôn cùng đi ngủ, mỗi người nằm ở mỗi bên của chiếc giường.
 
Tuy có một cái đệm êm ngăn cách ở giữa song Cát Yên vẫn hơi không dám nhúc nhích.
 
Mới trong vòng mười giây mà tình thế đã xoay chuyển đột ngột, tất cả những điều khiến cô khó xử đều không phát huy tác dụng.
 
Ngay bây giờ, đến cả điện thoại cũng không còn sức hấp dẫn với cô, Cát Yên dứt khoát rúc vào làm tổ trong chăn, cái nhớ cái không mà hồi tưởng lại tất tần tật những chuyện xảy ra vào hôm nay.
 
Từng khung hình một được trình chiếu giống như phim điện ảnh.
 
Ngoài những quy trình như: Bắt đầu, tiếp nối, chuyển tiếp, kết thúc. Xuyên suốt một ngày từ đầu đến cuối trông như không có chuyện gì xảy ra.
 
Mà trong số những câu chuyện thăng trầm này, đa số đều có bóng dáng của Thẩm Đông Ngôn xuất hiện trong đó.
 
Có bóng người cao lớn thẳng tắp của anh lúc đứng dưới mái hiên cong, nhắm mắt ngồi xổm trước mặt cô, im lặng không nhúc nhích. Là bóng lưng cùng cô đi về phía trước trong làn tuyết rơi dày đặc. Và cũng ngay khoảnh khắc này, anh nằm bên cạnh cô, hơi thở phả vào trong không khí.
 
Từ khi bắt đầu tại khu biệt thự trên núi, đi từng bước đến hiện tại, dừng chân ở homestay này.
 
Bên cạnh sự mới lạ, Cát Yên chỉ thấy trong tim mình như có một cái hố trũng bị mưa khoét ra, nửa cái lọ đong đưa trong nước, đầy ắp bất mãn.
 
Không biết thời gian đã qua bao lâu.
 
Cô vẫn đang nằm đó tự mình trầm tư nhưng quầng sáng vàng mờ mờ bao phủ trên mí mắt cô bỗng dưng bị chia cắt làm đôi.
 
Phần nệm bên cạnh phát ra tiếng động sột soạt khe khẽ.
 
Cát Yên ngẩng đầu chui ra khỏi chăn. Không biết từ lúc nào, Thẩm Đông Ngôn đã ngồi dậy, anh hơi nghiêng mặt qua, tiến lại gần chỗ cô phía bên này.
 
Cuộn tranh liên quan đến anh lập tức xuất hiện ngày càng mở rộng trong tầm mắt cô, cùng với đó là cái lạnh mát rượi đặc trưng đang dần dần phát tán ra không khí xung quanh. Tiếng còi báo động trong đầu Cát Yên cũng liên tục vang lên trong khoảnh khắc Thẩm Đông Ngôn tiến đến gần, anh đã đến sát bên mép giường bên này.
 
“… Anh muốn làm gì thế?”
 
Cát Yên nhanh tay quấn chăn kín kẽ, không khác gì chú chim bị giật mình, vùi đầu vào trong sỏi đá.
 
Nhưng lúc bấy giờ, cô không còn con đường nào để lùi về sau, chỉ có thể ngước mắt nhìn thẳng vào Thẩm Đông Ngôn, dùng ánh mắt ngăn cảnh hành động tiếp theo của anh.
 
“Cát Yên.” Thẩm Đông Ngôn rủ mắt nhìn cô, ngữ điệu khoan thai chậm rãi: “Nếu như tôi thật sự muốn là gì đó, tới tận bây giờ em mới đề phòng tôi thì có phải là hơi muộn rồi không?”
 
“… Tôi cũng đâu có nói là đề phòng anh.”
 
Bởi vì thảo luận chủ đề đặc biệt trong đêm như thế này cho nên cách anh tiếp cận khiến người khác không hề đoán trước được.
 
Hơn nữa… Trông anh có đôi chút hưng phấn như người thợ săn khi kiên nhẫn chờ đợi con mồi xuất hiện vào phút cuối cùng.
 
Đó chính là phản ứng theo bản năng của cô.
 
Có điều những lời này không hề có tác dụng, cô vừa nói xong, nhìn dáng vẻ Thẩm Đông Ngôn lại có xu hướng nghiêng về phía trước nhiều hơn.
 
Này này này…
 
Lúc Cát Yên suýt nữa đưa hai tay lên, toan đẩy bờ vai mảnh khảnh mà mạnh mẽ của anh thì bấy giờ Thẩm Đông Ngôn mới chịu ngừng lại, mỉm cười nhìn cô: “Em tưởng tôi định làm gì?”
 
Không chờ cô đáp lời, anh chầm chậm nói: “Tôi chỉ quay qua tắt đèn thôi.”
 
“…”
 
Vừa nói hết câu, Thẩm Đông Ngôn thật sự giơ tay lên.
 
Toàn bộ đèn nhỏ ở hai bên đầu giường cũng lập tức tắt theo.
 
Cát Yên lại chớp mắt, bóng tối bỗng dưng bao trùm trước mắt.
 
So với đôi mắt chưa thích ứng hoàn toàn, không nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối thì các giác quan còn lại đều được phóng đại hết sức trong màn đêm.
 
Cát Yên cảm nhận rõ ràng được độ lõm nhẹ của tấm nệm dưới người, theo sát sau đó là động tác của anh, xung quanh nhanh chóng quay về trạng thái yên tĩnh.
 
Nhưng sự yên tĩnh này không thể hối thúc cơn buồn ngủ ập đến.
 
Cô trằn trọc hồi lâu, mãi không ngủ được. Giọng nói của Thẩm Đông Ngôn chợt vang vọng trong không gian: “Sao còn chưa ngủ.”
 
Âm thanh ấy gần trong gang tấc, như thể rơi xuống ngay bên tai, vành tai Cát Yên bị thổi qua có chút ngứa, lại nói thì thầm trong miệng: “… Anh cũng thế mà.”
 
Vốn dĩ vào một đêm như đêm nay đã có chút khó hiểu.
 
Cô làm quen với bóng tối một lúc, thở phào nhẹ nhõm định đi ngủ.
 
Song, ngay lúc cô muốn quay người nằm nghiêng bên hướng cửa sổ thì chợt nhận ra có gì đó không đúng lắm.
 
Cát Yên vô thức gọi tên anh: “Thẩm Đông Ngôn…”
 
Anh lên tiếng đáp lại, chất giọng êm tai mang theo chút thật thà.
 
Nhưng mà dù có dễ nghe cỡ nào cũng không thể so sánh với tình huống bất ngờ như bây giờ.
 
Cát Yên quay người về, trong khi nghiêng người về hướng Thẩm Đông Ngôn, cô nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.
 
Chỉ là cô không ngờ, Thẩm Đông Ngôn đã quay sang nhìn cô từ khi nào không hay, đúng lúc chạm mắt cùng cô.
 
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, hơi thở của hai người giao thoa.
 
Trong bóng tối, ánh mắt anh sâu thẳm như thể có thể nhìn thấu cô qua xuyên qua bóng tối vậy.
 
Nhưng Cát Yên không quan tâm tới những thứ khác, cô nhìn thẳng vào đôi mắt giống như mây mù ngưng tụ của anh, trong giọng nói bối rối lộ ra sự ngượng ngùng: “... Anh đè trúng tôi rồi."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui