Xương cánh bướm

 
“… Đến bên cạnh tôi.”
 
Sau khi những lời này được thốt ra, bầu không khí trong phòng họp nháy mắt rơi vào sự im lặng hiếm có.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Cát Yên.
 
Chưa nói đến những người khác trên bàn họp, ngay cả mấy vị lãnh đạo quen thuộc của Kinh Ba cũng đều đồng loạt chuyển ánh mắt tò mò mang theo nghi ngờ về phía này khi nghe những lời đó của Thẩm Đông Ngôn.
 
Cứ như vậy qua qua lại lại, chần chừ do dự giữa hai người bọn họ.
 
Tuy rằng bầu không khí cực kỳ im lặng nhưng lại âm thầm nhen nhóm những tia lửa lách tách.
 
Trong khoảng thời gian ngắn, mặc dù tất cả mọi người đều không lên tiếng nhưng suy nghĩ trong đầu của người nào người nấy lại không hẹn mà gặp, đều ăn ý đổ về cùng một chỗ.
 
Chắc hẳn giữa hai người này phải có mối quan hệ mập mờ nào đó…
 
Nếu không tại sao tổng giám đốc Thẩm lại tự mình yêu cầu Cát Yên đến bên cạnh anh?
 
Còn nếu như sự việc không như những gì trong tưởng tượng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lẽ nào… Anh đang ám chỉ chuyện gì đó sẽ xảy ra trong ngày hôm nay?
 
Trên thực tế, dường như đây cũng không phải là lần đầu tiên Thẩm Đông Ngôn công khai nói những lời thế này ở trước mặt nhiều người như vậy.
 
Lần trước lúc Kinh Ba tổ chức tiệc liên hoan tại các Lâm Uyên ở Tam Đàm Nguyệt.
 
Anh cũng giống như bây giờ, gọi Cát Yên đến bên cạnh mình.
 
Dường như cảnh tượng lúc đó lại được tái hiện một lần nữa, suy nghĩ của mọi người cũng vì vậy mà tha hồ bay cao bay xa.
 
Tuy rằng hầu hết những người phụ trách các nội dung liên quan của dự án lần này đều tham gia cuộc họp ngày hôm nay, quây quần ở chỗ này.
 
Nhưng điều mà trong lòng những người ngồi ở đây ai ai cũng rõ ràng đó là chong chóng quay theo chiều gió, quyền quyết định của dự án lần này e rằng vẫn luôn âm thầm thổi về phía Thẩm thị.
 
Như thể cuối cùng cũng thoát khỏi sự bao phủ của màn sương mù dày đặc và ẩm ướt, trong lòng nhiều người đều đã hiểu rõ.
 
Cuối cùng bọn họ đã được nếm trải mùi vị đầu tiên của cuộc họp ngày hôm nay.
 
Từ lúc bị Thẩm Đông Ngôn chỉ mặt điểm tên gọi đến cạnh mình, Cát Yên vẫn luôn đứng yên tại chỗ, đợi đến lúc đón nhận xong xuôi vô số ánh mắt đánh giá từ bốn phương tám hướng phóng đến, một đàn chị đứng bên cạnh cô mới ghé đầu sát lại rồi nhẹ giọng nói với cô: "Yên Yên, hay là em cứ đi qua bên đó đi…”
 
Dừng một chút, đàn chị này lại tiếp tục bổ sung: “Mọi người đều đang nhìn đấy.”
 
Ban đầu Cát Yên cũng không hề nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, những lời nói kia được Thẩm Đông Ngôn thốt ra quá mức bất ngờ khiến cô không kịp đề phòng.
 
Vì không đề phòng nên cô cực kì sững sờ, cũng đứng yên tại chỗ một lúc lâu.
 
Đợi đến lúc cô lấy lại bình tĩnh, nhấc chân bước qua thì thư ký Cảnh đã chủ động đi trước nửa bước, dẫn cô đến một chỗ trống còn lại ở bên cạnh của Thẩm Đông Ngôn. Sau đó, cô chậm rãi ngồi xuống.
 
Mấy vị lãnh đạo nhà hát ngồi ở hàng ghế trên cũng mỉm cười, gọi Tống Lý sang: “Hay là mọi người ngồi xuống hết cả đi? Tiểu Tống, nếu không đủ chỗ thì bảo người sắp xếp thêm, để cho tất cả mọi người đều có chỗ ngồi.”
 
“Đường đường là một hội nghị lớn thế này mà người nào người nấy cứ đứng mãi như vậy không thấy mệt sao?”
 
“Vâng, vâng.” Tống Lý cuống quýt gật đầu, luôn miệng đáp lời, lập tức quay người dặn dò nhân viên công tác đang đứng đợi ở bên cạnh.
 
Sau khi mọi người đều đã ổn định vị trí, Tống Lý mới tiếp tục mở màn hình chiếu lên.
 
Đương nhiên trước khi tiếp tục trình bày, người mà Tống Lý chú ý nhất vẫn là Thẩm Đông Ngôn, lúc này anh ấy xoay người về phía ghế chủ tọa, hơi khom lưng ra hiệu: “Tổng giám đốc Thẩm, anh xem…”
 
Thẩm Đông Ngôn thờ ơ ngước  mắt, thong thả lên tiếng: “Nghe thử ý tưởng của các anh trước đã.”
 
Tống Lý được anh đáp lại, trên khuôn mặt lại tiếp tục tràn đầy ý cười, chỉ vào màn hình lớn, chậm rãi trình bày: “Nội dung tiếp theo tôi muốn giới thiệu với mọi người là số liệu internet của nội bộ nhà hát đã được chúng tôi tiến hành phân tích trước khi diễn ra cuộc họp ngày hôm nay.”
 
“Đầu tiên là Weibo, xét trên phương diện số lượt đọc và độ thảo luận về tên tuổi của các diễn viên múa trên Weibo, chúng tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng Cát Yên là người nổi bật nhất trong số những người được đề cử. Sau khi loại bỏ số phiếu bầu không hợp lệ với dụng ý cạnh tranh ác ý, cô ấy vẫn là người nổi bật nhất… Nếu xem xét từ một góc độ nào đó thì điều này cũng đại diện cho sự lựa chọn của hầu hết những người trẻ tuổi.”
 
“Bên cạnh đó để so sánh với độ thảo luận trên Weibo, chúng tôi cũng đã phân tích số liệu trên WeChat và những ứng dụng khác, từ đó có thể phân biệt đại khái sự phân bố về độ tuổi của khán giả. Rõ ràng có thể dự đoán rằng sự lựa chọn của những người ở vào độ tuổi ba mươi, bốn mươi hoặc là năm mươi có khuynh hướng nghiêng về các diễn viên múa ba lê xuất hiện sớm hơn trong mắt của công chúng, ví như hai vị tôi đang chỉ vào đây. Bọn họ hoàn toàn dựa vào độ nhận diện với công chúng tích góp từng chút từng chút một trong mười mấy năm qua mà dẫn trước những người khác một quãng.”
 
“Đương nhiên, những nhân tài tương đối trẻ tuổi mới xuất hiện của chúng tôi cũng đang theo sát phía sau, độ thảo luận của họ cũng không hề bị tụt lại quá xa so với những người đi trước… Đây cũng là nguyên nhân tại sao lãnh đạo Kinh Ba của chúng tôi vẫn luôn chần chừ do dự trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, ngoài ra tôi còn có thêm số liệu…”
 
Các slide trình chiếu được chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, rõ ràng, công khai lại dễ hiểu.
 
Có lẽ lần này nhà hát thật sự đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng.
 
Mà cuộc họp ngày hôm nay cũng không phải xuất phát từ hứng thú nhất thời.
 
Khi trình bày những nội dung này, Tống Lý lại càng lộ ra dáng vẻ thoải mái tựa mây trôi nước chảy.
 
Kỳ thực những người tham gia cuộc họp không cần xem kỹ những số liệu đang được trình chiếu trên màn hình, giống như Tống Lý đã nói, sau khi trình bày xong sẽ có phần tổng kết.
 
Mà trong khoảng thời gian anh ấy trình bày, không hiểu sao Cát Yên lại phân tâm.
 
Cô không kiềm chế được nhìn sang bên cạnh.
 
Thẩm Đông Ngôn giống như đang chăm chú lắng nghe nhưng cũng giống như một người bàng quan đi ngang qua sân khấu, trên khuôn mặt không hề có bất kỳ biểu cảm gì.
 
Dường như cảm giác được ánh mắt cô đang nhìn mình, anh dời mắt đi, tầm mắt lập tức lướt sang bên cạnh.
 
Cứ như vậy nhìn thẳng vào người cô.
 
Chưa từng rời đi dù chỉ trong khoảnh khắc.
 
Bàn họp vốn có hình bầu dục, anh lại ngồi ở vị trí chủ tọa.
 
Ánh mắt như vậy quá rõ ràng và lộ liễu.
 
... Chung quanh đều là những diễn viên múa ba lê quen thuộc mà anh lại cứ nhìn chằm chằm vào cô như thế.
 
Cát Yên bị anh nhìn đến mức hai gò má nóng bừng lên.
 
Tựa hơi ấm của lớp tro tàn đã tắt, tựa ánh sáng le lói của đốm lửa hồng vẫn nhen nhóm không ngừng tỏa ra hơi ấm nóng bỏng.
 
Nóng bỏng đến mức khiến người ta choáng váng.
 
Dù sao cũng không thể lên tiếng trước mặt đám đông nên Cát Yên chỉ có thể chủ động cúi thấp đầu, dứt khoát tránh khỏi tầm mắt của anh, giả vờ như không nhìn thấy gì cả.
 
Chỉ là trái tim như bị thứ gì đó lướt qua, trong chốc lát không biết nghĩ đến điều gì, cô đưa tay cầm lấy di động.
 
Ấn thẳng vào khung trò chuyện của Thẩm Đông Ngôn.
 
Trong lúc soạn tin nhắn vẫn tranh thủ lén lút liếc sang bên cạnh... Dường như Thẩm Đông Ngôn vẫn đang nhìn cô.
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [Bên cạnh toàn người là người... Đừng nhìn tôi nữa.]
 
Ngoài dự đoán.
 
Thẩm Đông Ngôn lại nhanh chóng trả lời tin nhắn của cô.
 
Yan: [Sao em lại biết tôi đang nhìn em?]
 
Di động không ngừng rung lên.
 
Cát Yên còn chưa kịp trả lời.
 
Anh bỗng dưng gửi thêm hai tin nhắn liên tiếp.
 
Yan: [Trả lời đi.]
Yan: [Có phải em cũng đang nhìn tôi không?]
 
“...”
 
Sao lại có người cứ muốn hiểu theo cách đó nhỉ...
 
Chỉ là anh trả lời như vậy, coi như đã gián tiếp thừa nhận rồi đúng không?
 
Cát Yên dời mắt khỏi điện thoại di động, ngẩng đầu lên lần nữa.
 
Nhìn thẳng vào ánh mắt đang nhìn về phía cô của Thẩm Đông Ngôn.
 
Dù là chủ trì cuộc họp nhưng anh vẫn ung dung nhìn cô, thấy dáng vẻ hơi bực bội nhưng lại không lên tiếng của cô, anh chỉ nhướng mày.
 
Lần này, tốc độ soạn tin nhắn của Cát Yên trở nên rất nhanh.
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [Anh đừng nhìn…]
 
Tin nhắn trả lời của Thẩm Đông Ngôn đến chậm hơn một chút.
 
Yan: [Vậy thì nhìn ai?]
 
Cách Ngôn Tòng Lục: [Nhìn bàn, nhìn màn hình, tùy anh…]
 
Dù sao cũng đừng nhìn cô nữa.
 
Trái tim Cát Yên đập thình thịch vì những tin nhắn lén lút tới lui của hai người, lúc rũ mắt nhìn xuống di động lần nữa, thấy Thẩm Đông Ngôn không hề nhắn lại.
 
Cô bỗng nhẹ nhàng thở ra một hơn.
 
Ngay khi Cát Yên nghĩ rằng anh đã chấp nhận “ý kiến” cô đưa ra.
 
Thẩm Đông Ngôn lại thoáng nghiêng người, nhích gần hơn về phía cô.
 
Vẻ mặt anh biếng nhác nhàn tản, nói bằng âm điệu chỉ có hai người nghe được: “Nếu tôi không muốn nhìn thứ khác thì sao?”
 
“...”  
 
Hiếm khi Cát Yên không biết nói gì.
 
Cũng không biết sự kích động đến từ nơi nào.
 
Trên mặt cô không hề tỏ ra có gì khác thường nhưng đôi chân dưới bàn lại chậm rãi đưa qua, sau khi tìm đúng vị trí rồi khẽ giẫm chân anh một cái.
 
Mà dường như Thẩm Đông Ngôn hoàn toàn không thèm để ý, để mặc cô làm xằng làm bậy một lúc lâu... Gần như không hề có phản ứng gì.
 
Chỉ đến khi Cát Yên suýt chút nữa đụng phải thư ký Cảnh ở bên cạnh, anh mới im lặng cong môi lên.
 
Hai người vẫn lén lút ngấm ngầm so chiêu như vậy mãi cho đến khi Tống Lý trình chiếu xong toàn bộ các slide.
 
Đợi sau khi những tràng pháo tay nhiệt liệt đột nhiên vang lên trong phòng họp, tất cả sóng to gió lớn vừa rồi đều bị chôn vùi dưới âm thanh ầm vang.
 
Tống Lý cười khanh khách nói với tất cả mọi người đang có mặt trong phòng: “Chắc hẳn mọi người đều đã nghe được, thấy được phần phân tích cụ thể rồi nên tôi xin phép không nói nhiều thêm nữa. Nếu không có gì bất ngờ thì tiếp theo chính là cuộc đua cuối cùng để vươn đến vị trí người phát ngôn của Kinh Ba.”
 
Mỗi người được đề cử sẽ tự mình phát biểu và lôi kéo phiếu bầu, sau đó sẽ quyết định người được chọn ngay trong ngày hôm nay.
 
Nhưng tầm mắt Tống Lý vẫn lướt quanh phòng họp một vòng...
 
Cuối cùng, tầm mắt vẫn rơi lên vị trí người chủ trì.
 
“Hay là tổng giám đốc Thẩm phát biểu trước đi, anh có muốn nói thêm... Điều gì không?”
 
Thẩm Đông Ngôn nghiêng đầu, nhìn sang người đang ngồi bên cạnh, sau đó ra hiệu: “Thư ký Cảnh.”
 
Thư ký Cảnh hiểu ý, gật gật đầu với ông chủ nhà mình.
 
Anh ấy bước lên trước nửa bước, khẽ gật đầu với mọi người rồi giở bản tài liệu trong tay ra, sau đó lên tiếng: “Thưa các vị, là thế này, tôi nghĩ trước tiên nên giải thích rõ cho các vị đang ngồi ở đây biết, trước cuộc họp ngày hôm nay, Thẩm thị đã có ứng cử viên lý tưởng nhất rồi.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui