"Yên Yên, thật ra ngay từ đầu dì đã muốn hỏi cháu câu này, đại khái là cháu cũng giống với trường hợp mà dì đã nói với cháu."
Lâm Vân đợi cô tập múa xong, đưa một chai nước cho cô rồi ôn tồn hỏi: "Nhưng có một việc dì rất tò mò là, tại sao cháu không mở lòng hơn về phương diện này?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái gì Cát Yên cũng tốt, nhưng tất cả những vở kịch múa ba lê mà cô tham gia đều là theo cặp hoặc theo tập thể.
Hễ là những động tác kề sát bạn diễn hoặc cần có người nâng lên, cô sẽ không thể thành thạo như những động tác mà cô thường làm, hầu như phải vận dụng hết sự dẻo dai lẫn tập trung cao độ mới có thể hoàn thành một cách trọn vẹn.
Dĩ nhiên, mặc dù đó không phải thế mạnh của cô nhưng cô vẫn giành được giải thưởng bằng những lần hiếm có đó.
Lúc cô đến gặp Lâm Vân thông qua Hách Lan Dung, ban đầu Lâm Vân còn thán phục rằng phải là một cô gái thế nào mà biết phấn đấu, cải thiện chỗ được gọi là hơi yếu của mình.
Đây cũng là lý do tại sao Lâm Vân lại đánh giá Cát Yên rất cao.
Theo lý mà nói, mỗi một diễn viên múa ba lê đều có sở trường khác nhau. Người xưa có câu, tốt khoe xấu che, nhưng cứ nằm trong vùng an toàn của mình mãi thì chưa chắc đã tốt.
Cát Yên giành được cúp vàng của cuộc thi trong nhiều năm liền, không nói trình độ của cô luôn được duy trì trước sau như một, chỉ cần nghĩ đến sự xảo quyệt của các giám khảo kia thôi cũng biết cô đã dành nhiều công sức nhường nào trong chuyện này.
Có điều, nếu cô không mạnh dạn khi tuổi đời còn trẻ thì e rằng sau này sẽ càng khó hơn nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Vân có thể nhận thấy quyết tâm vươn lên của cô gái này. Cho dù bây giờ đã công thành danh toại nhưng cô vẫn muốn tiến xa hơn, để có thể bước chân trên sân khấu rộng lớn hơn.
Lần này Cát Yên vẫn không trả lời câu hỏi của Lâm Vân, cô khẽ cụp hàng mi như đọng hơi sương của mình, nhận lấy chai nước, cảm ơn rồi ngước lên nhìn bà ấy, chỉ nói: "Cô Lâm, thật ra về chuyện này, em có cảm giác em đã thay đổi, cải thiện hơn chút ít..."
Lúc trước cô chỉ một lòng luyện tập, không biết điểm dừng là gì, dù rằng không hề tiến bộ chút nào.
Trong lúc tình cờ, cô đã phát hiện có một người đã lặng lẽ chiếm giữ vị trí đó.
Dường như bắt đầu từ buổi tối ở bên Thẩm Đông Ngôn.
Quen biết anh càng lâu, cô gần như càng quen thuộc với sự hiện diện và hơi thở của anh.
Đương nhiên, dù sao Thẩm Đông Ngôn vẫn là con của Lâm Vân...
Hình như cô không nên kể chuyện hai người cùng nhau ở qua đêm trong rừng hôm đó nhỉ? Cụ thể hơn càng không được!
... Khụ khụ khụ.
Cát Yên hiếm khi đánh trống lảng trước mặt Lâm Vân: "À, cô Lâm."
Thấy Lâm Vân nhìn mình, Cát Yên hỏi: "Cô đói bụng chưa ạ?"
...
Lúc mỉm cười nắm tay Cát yên xuống lầu, Lâm Vân còn cố tình đùa với thím Chu: "Thím Chu à, thím biết không? Yên Yên giống như củ cà rốt mà tôi nuôi lớn vậy, cuối cùng cũng rút ra được rồi!"
"Trời ơi, bà chủ!" Thím Chu giật mình đến mức mí mắt giật lên khi nghe thấy cách ăn nói mà Lâm Vân chưa từng dùng bao giờ: "... Ai lại đi miêu tả con gái nhà người ta là cà rốt chứ?"
"Ôi ôi ôi..." Lâm Vân không thèm quan tâm, thờ ơ phất tay rồi bảo: "Cho dù không phải cà rốt thì cũng là bé thỏ ăn cà rốt, thân thiết hơn là bắt đầu biết quấn quýt với người khác hơn."
Nói đến đây, vẻ mừng rỡ hiện ra trên gương mặt diễm lệ của bà ấy, trông bà ấy rạng rỡ vô cùng: "Thím biết không, bao nhiêu lâu trôi qua, cuối cùng con bé cũng chịu ở lại ăn tối lại rồi!"
Nghe vậy, Cát Yên vội vàng nhìn về phía thím Chu: "Làm sơ sơ thôi là được rồi ạ, thím Chu đừng cất công quá, cứ làm ít thôi ạ."
"Ôi! Cô đã chịu ở lại thì thế nào tôi cũng phải làm một bàn thịnh soạn mới được!" Thím Chu không thèm quan tâm đến lời nhắc nhở của Cát Yên, chạy thẳng một mạch xuống nhà bếp: "Đúng lúc hôm nay có trà chiều, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay đây."
Cát Yên sợ nhất là thế này nên mới nhắc nhở trước để phòng hờ, ai ngờ cô lại chẳng thể nào ngăn cản chuyện này xảy ra.
Lâm Vân kéo cô sang phòng khách nhỏ cạnh nhà bếp, cười híp mắt bảo: "Được rồi, tấm lòng của thím ấy, cháu cứ nhận đi. Thím ấy bảo lần trước cháu đã tiện đường đưa đồ giùm thím ấy, thím ấy đỡ mất công chạy đi chạy về, muốn cảm ơn cháu bấy lâu nay rồi mà chưa có cơ hội."
... Ai mà ngờ được đưa đồ có một lần mà vào luôn phòng Tổng thống trên tầng cao nhất chứ?
Cát Yên khẽ hắng giọng, quyết định im lặng là vàng, không tiếp tục đề tài này nữa.
Sau khi nói một tiếng với thím Chu, Lâm Vân có việc phải về phòng khách, bảo Cát Yên thích đi dạo ở đâu cũng được, cứ tự nhiên như ở nhà.
Cát Yên gật đầu, nhìn thím Chu - người đang tất bật nấu nương, trí nhớ về lần trước đến đây dần quay về như một thước phim quay chậm.
Hình như lần trước, thím Chu làm nấu bánh trôi nước, ký ức về ngày hôm ấy trong cô hãy còn mới mẻ như thể chỉ mới xảy ra cách đây một ngày.
Có điều giờ đây, cô phát hiện có chút gì đó khác lạ: Có một chiếc áo bành tô được giắt một cách tùy ý lên lưng ghế trong phòng khách. Đó là một chiếc áo kiểu nam, mang màu đen tuyền trầm tĩnh, cũng là... kiểu dáng mà cô quen thuộc.
Cát Yên thầm giật thót, không nhìn chiếc áo nữa, đi xuống nhà bếp: "Thím Chu ơi... Anh ấy về nhà rồi ạ?"
Thím Chu đang lấy nồi chưng ra, mặc dù bị hơi nóng bốc lên che phủ cả tay lẫn mắt nhưng bà ấy vẫn nghiêm túc suy nghĩ khi nghe cô hỏi như vậy.
"Ôi trời, xem tôi này, già quá lú lẫn cả, hồi nãy tôi còn suy nghĩ cô đang hỏi ai nữa cơ."
Thím Chu vừa nói vừa bật cười khúc khích: "Cậu ấy đã về từ lâu rồi, vừa về là lên trên ngay, nhưng đến trưa thì đi lại rồi, khi đó cô vẫn chưa tới."
Dứt lời, thím Chu thầm nghĩ trong bụng, cô bé này dễ ngại thật, muốn hỏi về người ta mà cũng không dám nói thẳng tên ra.
Cũng phải thôi, kể từ lần ăn bánh trôi nước đến giờ, có lẽ hai người họ không có dịp gặp nhau nữa, lâu ngày nên cũng xa cách hơn ấy mà.
Thím Chu nghĩ mình nên thông cảm cho họ.
Bà ấy lấy những thứ đã chưng xong ra khỏi nồi, đặt trên bàn ăn nhỏ ở phòng khách, bảo Cát Yên ăn một ít: "Tôi nói cô nghe, tối nay cho dù cậu ấy có ở đây đi nữa thì cũng không sao đâu, cô cứ ăn phần cô là được rồi!"
"À, đây là chè ngọt có tác dụng ấm bụng mà tôi đã nấu đấy, tuyết lớn thế này, trời cũng lạnh, uống cho thoải mái." Nói xong câu ấy, thím Chu phất tay với cô: "Cô uống trước đi, tôi sẽ nói với tài xế một tiếng để ông ấy đem một ít đồ ăn tối đến đây."
Cát Yên gật đầu, chậm rãi múc chè, từ từ ăn.
Có điều cũng vì biết tối nay Thẩm Đông Ngôn cũng ở khu biệt thự trên núi này nên cô không được tập trung cho lắm, không biết lúc gặp lại lần nữa sẽ diễn ra vào buổi ăn tối này.
Bàn tay nhỏ nhắn và trắng nõn của Cát Yên đặt lên cán thìa, cứ để yên như thế, không động đậy chút nào.
Đúng lúc này, một cái bóng đứng ngược lại với bóng đèn trên trần nhà, không nhanh không chậm đi tới trước mặt cô.
Ánh sáng trước mắt bỗng dưng bị che mất một nửa, Cát Yên ngẩng đầu lên theo phản xạ. Ngay sau đó, cô chạm phải ánh mắt của người đối diện.
Thấy là Thẩm Đông Ngôn, cô thở phào nhẹ nhõm, đồng thời khẽ trách cứ: "Anh đi đường sao im ru, chẳng có tiếng động gì thế hả?"
Suýt thì làm cô giật mình rồi!
Thẩm Đông Ngôn tiện thể ngồi cạnh cô: "Tôi đi cầu thang xuống, tiến thẳng tới đây mà."
Ý anh muốn nói là anh đi tới đây một cách công khai, chẳng qua là do cô không phát hiện thôi.
Dứt lời, Thẩm Đông Ngôn từ tốn liếc Cát Yên: "Còn em, đang nghĩ gì mà như đang ở trên mây thế?"
"..."
Cát Yên im lặng, không nói một câu nào, trông cô như đang ở trên mây thật, không cho ý kiến gì về chuyện này.
Từ lúc chiều đến khu biệt thự trên núi này cho đến quãng thời gian sau đó, cô đều không thấy mặt anh đâu cả, đương nhiên một phần cũng vì Thẩm Đông Ngôn ở trên lầu suốt cả buổi chiều.
Dòng suy nghĩ trở về hiện thực, Cát Yên múc tiếp một muỗng chè ngọt, định ăn tiếp thì Thẩm Đông Ngôn ở bên cạnh rướn người về phía cô, chìa bàn tay đẹp đẽ, gọn gàng của mình đến.
"Đừng ăn mỗi chè thôi." Thẩm Đông Ngôn giơ tay lên, đẩy một thứ sang chỗ cô, bảo: "Uống cả cốc này nữa."
Nghe vậy, Cát Yên cúi đầu nhìn thứ mà Thẩm Đông Ngôn đang cầm trên tay.
Những ngón tay thon dài với nước da trắng toát lên chút gì đó lạnh lùng đặt lên thành cốc, sắc trắng ấy đối lập một cách rõ rệt với cốc sứ đen.
Cô tập trung nhìn vào trong, đó là một chiếc cốc hình cái bát nhỏ, trong bát là trà gừng vẫn còn đang bốc hơi nóng.
Lại trà gừng nữa hả?
Hình như Thẩm Đông Ngôn có vẻ rất thích cho cô uống trà gừng thì phải?
Thật ra trà gừng mà thím Chu làm cũng ổn nhưng lại có vị the the khó có thể diễn tả thành lời, thành thật mà nói, Cát Yên không thích vị đó lắm, huống gì giờ cô đã có chè ngọt để ăn, vậy là đủ rồi.
Lần này cô không nhận lấy, nhìn anh: "Sao anh không uống?"
Vẻ mặt Thẩm Đông Ngôn đầy thản nhiên: "Em uống thì tôi uống."
"..."
Sao trên đời này là có người như vậy nhỉ?
Có điều như thế lại hợp ý Cát Yên, đôi mắt cáo của cô hơi híp lại, nhoẻn môi cười thành hình vầng trăng: "Thế cũng được, tôi sẽ không uống."
Nụ cười của cô đầy chân thành, Thẩm Đông Ngôn lặng lẽ ngắm nhìn nó một lúc. Dường như sực nhớ ra điều gì, anh nhẹ nhàng nói: "Nãy tôi nói nhầm."
Thấy Cát Yên nhìn mình, Thẩm Đông Ngôn mỉm cười: "Là tôi uống thì em uống mới đúng."
Dứt lời, anh không nhanh không chậm uống trà gừng, sau đó nhướng mày với cô: "Tới lượt em rồi đó."
...
Thật ra bình thường thím Chu nấu nướng rất nhanh, có điều có lẽ vì hôm nay muốn làm thịnh soạn hơn, việc chuẩn bị cũng khá gấp gáp nên thành ra lúc nấu xong trễ hơn thường ngày một chút, thế mới cho ra một bữa ăn với các món đa dạng.
Khi Cát Yên ngồi vào bàn, vị the the có một không hai của trà gừng vẫn còn đọng lại trong cổ họng của cô, làm cô xây xẩm cả mặt mày.
Sao lúc đó cô lại đồng ý cược cái này với Thẩm Đông Ngôn nhỉ?
Quan trọng là ngay sau đó, anh đã sửa lời một cách đột ngột, hoàn toàn không cho cô có thời gian để suy nghĩ hay cơ hội bác bỏ, uống cốc trà gừng trước mặt ngay và luôn, làm Cát Yên tiến không được mà lùi cũng không xong, giống như đang bị dây thừng treo giữa không trung mà nhảy lên nhảy xuống theo lực đàn hồi vậy, đúng với câu thành ngữ "tiến thối lưỡng nan". Cuối cùng, Cát Yên không còn cách nào khác ngoài cố gắng uống.
Nhưng thành thật mà nói, quả thật uống trà gừng xong, cô thấy ấm người hơn hẳn.
Song, chính vì điều đó mà trước khi ăn tối, Cát Yên chỉ lướt điện thoại chứ không thèm nhìn anh lấy một lần nào.
Khổ nỗi không thể tránh khỏi việc ăn tối chung, đến khi ngồi vào bàn, người ngồi diện cô vẫn là Thẩm Đông Ngôn.
Ban đầu Lâm Vân muốn ngồi cạnh Cát Yên, nhưng thím Chu lại cho rằng hai người không thể ngồi cạnh nhau được, bởi vì như thế sẽ tạo khoảng cách giữa Cát Yên và Thẩm Đông Ngôn.
Sau một hồi đắn đo, cuối cùng vị trí giữa anh và cô biến thành "cúi đầu không thấy, vừa ngẩng mặt lên là thấy".
Suốt bữa ăn, Lâm Vân đều rất nhiệt tình, bà ấy có rất nhiều chuyện muốn chia sẻ với Cát Yên, gần như toàn bộ giọng nói chốc chốc lại vang lên trên bàn ăn đều đến từ bà ấy.
Lâm Vân nói không ngừng nghỉ, còn liên tục gắp thức ăn cho Cát Yên.
Nhìn đồ ăn chất đống đến nỗi sắp thành một ngọn núi nhỏ trong bát cơm của mình, Cát Yên vội vàng xua tay từ chối: "Cô Lâm, cô đừng gắp cho em mãi thế ạ, đủ rồi, đủ rồi."
Nhưng chẳng biết Lâm Vân hiểu thế nào về câu này, bà ấy thảy cho Thẩm Đông Ngôn đang từ tốn gắp thức ăn ở đối diện một ánh mắt như dao câu liếc vào mỏm đá, hừ lạnh một cách bực bội, sau đó nhìn về phía Cát Yên: "Sao lại không? Dì phải gắp cho cháu mới được! Có một số người ấy, chán đến nỗi chẳng buồn nói. Ban đầu dì định từ thành phố Ngân về đây cũng không chịu sống chung với dì nữa mà!"
"Mẹ vẫn nói đấy thôi." Cái người ngồi không cũng dính đạn cũng nhìn sang bên này: "Con cũng nói hồi đó là con có lý do riêng rồi mà."
"Lý do riêng gì mà con không chịu chở mẹ về đã cắp đít đi rồi?" Giọng điệu Lâm Vân đầy khó chịu: "Hỏi cậu thư ký gì đó của con thì cậu ta chỉ biết ú ớ, nói không rõ ràng, có khi nào đêm hôm con đi chơi với gái gú như người ta nói không đấy!"
Cát Yên ngồi cạnh đang uống nước, nghe vậy thì cô trợn tròn mắt một hồi, cứng đơ như tượng, sau đó ho sặc sụa như bị sặc nước.
Lâm Vân nào còn tâm trạng để dằn mặt anh nữa, thấy cô sặc nước thì vội vàng lại gần hỏi han: "Yên Yên à, cháu không sao chứ?"
"Em... Em không sao đâu cô." Cát Yên đã đỡ ho hơn, vuốt ngực rồi nhanh chóng lia mắt tới đối diện.
Thẩm Đông Ngôn cũng nhìn lại, nhìn cô với vẻ ung dung thong thả.
"..."
Nói đi nói lại, cuối cùng cô vẫn chạy không thoát hai chữ "gái gú" này.
Không chờ Cát Yên tiêu hóa hết câu nói đầy sang chấn vừa rồi, đúng lúc này, thím Chu hốt hoảng chạy tới, lên tiếng: "Bà chủ!"
Bà ấy vừa nói vừa chỉ ra bên ngoài: "Trận tuyết hôm nay lớn quá, hình như nhà kính thủy tinh mà mấy ngày trước bên khu trồng cây cảnh làm lạnh quá nứt rồi!"
Lâm Vân đứng bật dậy: "Trời đất! Hoa hồng mới được đem tới của tôi..."
Dứt lời, bà ấy lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ. Không nhìn thì thôi, bây giờ vừa thấy khung cảnh bên ngoài là Lâm Vân đã giật mình: "Thím nói không sai chút nào, sao tuyết ở ngoài dày thế kia?"
"Mọi người ăn trước đi, đừng chờ tôi, tôi phải ra sau vườn để xem hoa hồng của tôi thế nào đã." Lâm Vân chăm lo cho vườn hoa của mình bấy lâu nay, thế nên lúc này bà ấy vô cùng sốt ruột.
Trước khi đi, không biết nghĩ đến điều, bà ấy lại đi qua hai bước, cúi người vuốt tóc Cát Yên: "Yên Yên, dì nghĩ tối nay cháu không đi được thật rồi, thôi thì qua đêm ở biệt thự một hôm nhé?"
"Không cần, không cần đâu ạ, em đi một mình là được rồi." Cát Yên khoát tay, từ chối mà không chút nghĩ ngợi.
"Tuyết lớn thế mà, cháu đi một mình sao mà được! Dù sao cũng phải để Thẩm Đông Ngôn đưa cháu đi chứ!" Nói xong, Lâm Vân dặn dò thêm vài câu rồi ra sau vườn cùng thím Chu.
Nhìn bóng lưng hai người khuất dần, bầu không khí náo nhiệt bỗng chốc trở nên im lặng, Cát Yên cũng đột nhiên không có tâm trạng ăn uống nữa, dồn hết mọi sự chú ý lên cơn bão tuyết.
Cô nghiêng người, nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết bủa giăng cả bầu trời, rơi nhiều hơn cả cái đêm ở thành phố Ngân ấy, gần như lấp cả mặt kính cửa sổ thành một màu trắng xóa.
"Tuyết rơi càng lúc càng nhiều..." Cô bất giác thì thầm.
"Đúng là vậy." Người ngồi ở đối diện nhanh trí hùa theo lời nói của cô.
Cát Yên quay ngoắt đầu lại, ngước hàng mi dài lên.
Thẩm Đông Ngôn cũng bình tĩnh nhìn cô, gói gọn khuôn mặt cô trong đôi mắt điềm tĩnh của mình: "Đưa em về hay ở lại một đêm, em chọn đi."