Xương cánh bướm

 
Ngoài cuộc thảo luận trước đó thì Tống Lý còn gửi cho cô một lịch trình cho thời gian sắp tới.
 
Lịch diễn tập của Kinh Ba không khác biệt quá nhiều so với lịch trình trước đây của Cát Yên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Số lượng các buổi biểu diễn dày đặc và liên tục, những ngày này cũng được sắp xếp khá liền kề.
 
Có lẽ phải đợi đến lúc hàng loạt buổi biểu diễn trong thành phố kết thúc thì cô mới có thể trải qua một cuộc sống bình thường hơn so với việc sinh hoạt đầy quy luật trong nhà hát.
 
Dựa theo quá khứ thì thời gian mà các cô được nghỉ ngơi cũng không tệ, nếu dài thì có thể là mấy tuần, cho dù ngắn thì cũng được ít nhất ba ngày trở lên.
 
Trước đây, Thiên Ỷ còn từng trêu chọc cô về vấn đề này. Cô ấy nói rằng: Khi có thời gian rảnh rỗi quý báu, Cát Yên cũng chẳng chịu ra ngoài đi dạo một chút, chỉ cần rỗi rãi là cô lập tức đi ngủ, quả thật phung phí của trời.
 
Lúc đó, sau khi nghe xong, Cát Yên đã bật cười. Thực ra đó chính là thói quen của cô.
 
Ngủ và tập múa là hai chuyện cố định luôn diễn ra thường ngày. Cát Yên chưa bao giờ dám buông thả hay lười nhác mà đã dần dần thích nghi với chúng. Cho đến bây giờ, cô đã cảm thấy cực kỳ thích thú và hưởng thụ.
 
Cát Yên không chịu được việc phải nghĩ ngợi vì nó khiến cô vô cùng mệt mỏi. Cô cũng lười động não thêm nên đã ôm lấy Đông Đông để đùa nghịch với nó.
 
Ngày hôm sau, Cát Yên thức dậy vào buổi trưa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi đã nghỉ ngơi để lấy lại sức lực khoảng một ngày rưỡi, giờ phút này, trông cô tràn đầy năng lượng và căng tràn sức sống.
 
Người trong gương ngửa mặt mộc lên trời nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp xinh tươi và căng tràn như sắp búng ra nước, mềm mại lẫn non nớt như đậu hũ.
 
Khóe mắt của cô hơi cong cong, khuôn mặt nhỏ nhắn quá đỗi xinh đẹp.
 
Hôm nay Cát Yên có hẹn với giáo viên. Cô định đến thăm hỏi gia đình đối phương một cách kính cẩn, nhân tiện trò chuyện về tiến triển của sự việc kia.
 
Nhưng thời gian đã hẹn là vào buổi chiều, bây giờ vẫn còn rất sớm.
 
Vào mùa đông, ánh nắng mặt trời mỏng manh và có màu trắng xanh.
 
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ rồi chiếu vào tấm chăn có góc cạnh sắc nét trên sàn nhà. Cát Yên vừa bước ra khỏi phòng tắm đã lập tức trông thấy những chiếc vali đang nằm ngổn ngang, la liệt. Chúng không lộn xộn nhưng số lượng lại chẳng ít, dự tính phải mất nhiều thời gian để dọn dẹp chúng.
 
Cát Yên nhẹ nhàng đá chúng, sau đó ngồi xổm xuống như thể đã cam chịu số phận của mình. Cô bắt đầu thu dọn và cất đồ đạc một cách chậm rì, đoạn bước đến phòng để quần áo.
 
Bước chân của Cát Yên đột nhiên dừng lại, ánh mắt rơi vào bên trên chiếc ghế sô pha mềm mại.
 
Chiếc áo khoác dài mà cô đã mặc tối qua đang vắt ngang ở đó.
 
Đi vài bước về hướng đó, Cát Yên mới cầm áo lên rồi giũ vài lần, một tấm danh thiếp tựa như tờ giấy nhẹ nhàng rơi xuống đất.
 
Cô dùng đầu ngón tay nhặt nó lên. Tấm danh thiếp được làm chủ yếu bằng kim loại nên nó cứng rắn đến nỗi làm cả lòng bàn tay cô lạnh cóng.
 
Cát Yên nheo mắt đọc nó.
 
Đó là tấm danh thiếp của ngày hôm qua.
 
Ngẫm nghĩ một thoáng, cô bèn đi đến phòng để quần áo, mở một ngăn kéo rồi từ tốn đặt nó vào trong.
 

 
Nhà của Hách Lan Dung nằm ở phía bắc của thành phố Phần. Nơi đó có những ngọn núi uốn lượn quanh co, vừa vặn là ranh giới giao thoa với thành phố Ngân.
 
Dưới chân núi Linh Sơn uốn cong có cả một hồ nước. Một loạt biệt thự được xây ngay bên cạnh mặt nước. Những tòa nhà được bài trí đan xen vào nhau một cách chỉnh tề và tinh tế. Đây là khu vực trứ danh dành cho những người giàu có.
 
Thời tiết thay đổi đột ngột vào buổi chiều. Khi Cát Yên đến nơi, bầu trời hơi âm u. Giữa màn sương mù ẩm ướt và mơ hồ, có vô vàn chấm sáng lờ mờ được thắp lên trong khu biệt thự.
 
Sau khi đi lòng vòng vài bước, Cát Yên đã tìm thấy tòa nhà số 23.
 
Cô nhẹ nhàng gõ cửa.
 
Nhưng chỉ trong chốc lát đã có tiếng bước chân tiến lại gần cùng với âm thanh lạch cạch.
 
Cánh cửa từ từ mở ra.
 
Cát Yên ngước mắt lên, người đập vào mắt cô là một khuôn mặt ngoài dự đoán nhưng lại có phần quen thuộc.
 
“... Anh Ưng?”
 
Ưng Dĩ Dương vừa nhìn cô vừa khẽ cười: “Là anh đây. Em tới rồi à.”
 
“Mẹ anh nghe nói em sắp tới đây nên lúc ở nhà vẫn luôn miệng nhắc về em từ sớm đấy.” Giọng điệu của anh ấy vô cùng thân thiết. Ưng Dĩ Dương mở cửa ra rồi dẫn cô tới lối ra vào: “Em có lạnh không? Nếu không lạnh thì cứ cởi áo khoác ngoài rồi đưa nó cho anh đi.”
 
Trong phòng ấm áp hơn bên ngoài nhiều, vậy nên lúc nghe thấy câu hỏi của Ưng Dĩ Dương, Cát Yên bèn gật đầu rồi đưa áo cho anh ấy.
 
Ưng Dĩ Dương là con trai duy nhất của Hách Lan Dung. Trước kia, trong những tiết học cô giáo dạy cô, hai người thỉnh thoảng có chạm mặt nhau. Thế là dần dà, cách gọi “anh” này được cô dùng luôn. Chỉ có điều trong những năm gần đây, Cát Yên rất hiếm khi liên lạc với anh ấy. Nếu cô nhớ không nhầm thì chắc hẳn Ưng Dĩ Dương đã mở một ngôi trường dạy thư pháp bên cạnh đại học Phần rồi.
 
“Em mau ngồi xuống đi.” Khi đã vào phòng, giọng nói của Ưng Dĩ Dương trở nên dịu dàng và ấm áp, cố gắng hết sức để thể hiện sự quan tâm của mình.
 
Hình như anh ấy gấp gáp đến mức không nhịn được, chẳng đợi cô trả lời đã lập tức hỏi ngay: “Ở đây có bánh ngọt này. Anh không biết em có muốn ăn bánh lá tre hay không nữa. Đây là món do ba anh tự tay nấu đấy. À đúng rồi, em có muốn uống trà không? Anh đi pha trà cho em nhé…”
 
“Tại sao những lúc ở nhà mẹ không thấy con ân cần và niềm nở như vậy hả?” Câu hỏi này cùng với nụ cười mỉm chi đã cắt ngang động tác của Ưng Dĩ Dương, đồng thời cũng thu hút sự chú ý của Cát Yên.
 
Hách Lan Dung bước ra ngoài từ nhà bếp. Bà ấy mang theo hai tách trà kỷ tử  đen*, vừa nghiêng người vừa đẩy Ưng Dĩ Dương – người vẫn đang đứng ngây ngẩn ở nơi đó – ra chỗ khác.
 
*Kỷ tử đen còn được gọi là hắc kỷ tử, là thức uống giúp tăng cường hệ miễn dịch, cải thiện bệnh tiểu đường và hỗ trợ giảm cân.
 
Hách Lan Dung liếc nhìn anh ấy, vừa cười vừa nói: “Nếu Yên Yên muốn uống trà thì em ấy cũng phải uống trà do mẹ pha.”
 
Ưng Dĩ Dương bị mẹ ruột của mình nói vậy nên khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc lộ ra đôi chút nét ngượng ngập, hai bên tai đều đỏ bừng cả lên.
 
“Vậy... Hai người cứ ngồi nói chuyện với nhau đi. Con lên lầu xem thử những chữ vừa mới viết nhé.” Anh ấy sờ cái mũi của mình với vẻ gượng gạo, sau đó xoay người rời đi ngay tắp lự.
 
“Đã lâu lắm rồi em không tới đây. Em nhìn xem, chuyện này đã khiến anh của em vui vẻ đến nhường nào kia kìa.”  Hách Lan Dung nghiêng đầu để ra hiệu cho Cát Yên nhìn theo, sau đó mới quay đầu lại rồi cười nói với học trò của mình: “Vì nghe nói hôm nay em sẽ tới đây nên thằng bé không chịu đi đâu cả, chỉ một mực đợi em thôi đấy.”
 
Người nhà của cô giáo đã từng chăm sóc cô rất chu đáo nên Cát Yên bèn gật đầu, cũng mỉm cười rồi đáp: “Quả thực đã lâu em không gặp lại anh ấy rồi.”
 
“Đừng nhắc tới nó nữa. Lần này trở về, em định ở lại đây luôn à?”
 
“Vâng. Ngay từ đầu, em vốn đã quyết định xong xuôi cả rồi ạ.” Nói đến đây, Cát Yên sực nghĩ tới điều gì đó nên chợt mỉm cười: “Cô ơi, cô đã hỏi em câu này mấy lần rồi đấy.”
 
“Cũng chẳng phải là do trí nhớ của cô không tốt đâu.” Hách Lan Dung nhíu mày nhìn Cát Yên: “Cô cảm thấy trước kia, em đã ở bên ngoài lâu như vậy, cũng đã đoạt được không ít giải thưởng. Vất vả lắm em mới đạt được thành tựu, thế mà bây giờ nói về lại về ngay sao?”
 
“Em cũng có thể giành lấy giải thưởng ở trong nước mà. Hơn nữa, em đã muốn thử trải nghiệm một điều khác biệt nào đó từ lâu lắm rồi.” Cát Yên dừng lại một lát rồi nói tiếp, lời ít ý nhiều: “Ở Phần Lan chẳng có thử thách nào cả.”
 
“...” Hách Lan Dung hiếm khi không nói nên lời. Bà ấy đột nhiên cảm thấy những lời nói vừa được thốt ra từ chính miệng học trò của mình cũng rất có lý.
 
Hách Lan Dung đã bị Cát Yên thuyết phục: “Vậy thì cô cũng có thể hiểu được phần nào.”
 
Nhưng khi nghĩ tới nội dung cuộc nói chuyện trước đó, bà ấy lại cảm thấy chỗ hiểu chỗ không: “Trước đây em nhờ cô tìm người, thực ra chính là vì mong muốn này sao?”
 
Cát Yên cầm lấy tay cầm của tách trà đen, chậm rãi nhấp một ngụm rồi khẽ nhướng mày: “Cô đoán thử xem?”
 
“…Bất kể chuyện gì em cũng không định nói với cô, thậm chí còn để cô tự mình suy đoán thế hả?” Hách Lan Dung giả vờ tức giận.
 
“Đừng nổi nóng, cô đừng giận em mà.” Cát Yên vừa cười tít mắt vừa nghiêng người về phía trước, sau đó ôm lấy bờ vai của Hách Lan Dung một cách thân mật: “Em biết cô là người đối xử với em tốt nhất mà. Cô nhìn xem, trước đây em chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, thế mà cô đã nhanh chóng tìm được người cho em rồi.”
 
“Đó cũng là vì em hăng hái thi đua chứ không chịu thua kém đấy thôi.” Hách Lan Dung hừ lạnh một tiếng.
 
“Nhưng mà rốt cuộc vị giáo viên kia là ai thế ạ?” Đến tận bây giờ, Cát Yên vẫn chẳng hề hay biết tin tức gì về đối phương.
 
“Em muốn biết à?”
 
Hách Lan Dung nhìn Cát Yên, giọng nói đột nhiên ngân dài một cách bí ẩn: “Lâm, Vân.”
 
“… Có phải người đó chính là Lâm Vân mà em đang nghĩ tới không ạ?” Lúc này, Cát Yên hoàn toàn bất ngờ lẫn sửng sốt.
 
Năm đó, Lâm Vân đã tạo nên tiếng tăm chấn động một thời, là một nhân vật có tên tuổi lừng lẫy và vang dội trong giới múa ba lê.
 
Hiện giờ, những người cùng thế hệ với Hách Lan Dung vẫn còn khả năng xuất hiện trước bức màn sân khấu, số lượng hoặc ít hoặc nhiều. Nhưng Lâm Vân đã không còn hoạt động từ khi lùi về phía sau hậu trường. Kể từ đó đến nay, bà ấy đã không còn bất kỳ bước phát triển mới mẻ nào nữa, như thể người này đã bốc hơi trong không khí và biến mất rồi.
 
Khắp nơi cũng chẳng còn xuất hiện tin tức của Lâm Vân nữa.
 
Huống chi, so với chính mình thì bà ấy còn để lại một đề tài cho những người khác bàn tán hăng say ở trong giới – đó chính là vụ ly hôn rầm rộ, nổi đình nổi đám của Lâm Vân vào năm đó.
 
Trước đây, bà ấy và chồng mình vẫn luôn sống ở thành phố Ngân. Sau khi họ cãi nhau ầm ĩ rồi ly hôn, bà ấy đã lập tức tuyên bố giải nghệ.
 
Một số người nói rằng: Lâm Vân đã rời khỏi thành phố Ngân, trong khi những người khác lại nói rằng đối phương vẫn còn ở lại thành phố này.
 
Họ bịa đặt tin đồn, trăm người trăm miệng, Cát Yên chỉ nghe được sơ lược về chuyện này mà thôi.
 
Bây giờ, khi nghe cô giáo nói như vậy, cô hiểu ý tứ của bà ấy là: Lúc này, Lâm Vân ắt hẳn đang sống ở thành phố Phần.
 
“Vậy là người này vẫn chưa thực sự giải nghệ hoàn toàn...”
 
“Ừm. Lần này cả hai phía đều chú ý đến nhau. Người làm cầu nối để cung cấp thông tin như cô cũng rất vui vẻ đấy.” Hách Lan Dung giải thích tỉ mỉ, đồng thời cho Cát Yên biết địa chỉ của đối phương rồi bảo cô hãy đi tìm Lâm Vân khi đến thời điểm thích hợp.
 
“Đúng rồi, Yên Yên à. Lần này em vừa trở về đã gia nhập Kinh Ba, thế em đã nói chuyện này với mẹ mình chưa?”
 
Cát Yên gật đầu, không ngẩng đầu lên mà chỉ đặt cái tách lên bàn: “ Em đã nói rồi. Bà ấy cũng đã biết rồi.”
 
Hình như Hách Lan Dung hơi trầm ngâm: “Cô còn tưởng là…”
 
“Cô à, chuyện này có sao đâu mà.” Ngược lại, Cát Yên mới là người vô tâm: “Cô nhìn xem, chẳng phải bây giờ em đã gia nhập thành công rồi sao!”
 
Lúc này, Hách Lan Dung mới nở nụ cười chân thành và thật lòng: “Được rồi. Mẹ em vẫn luôn nhớ tới em đấy. Khi nào em có thời gian thì hãy quay về thăm mẹ mình đi.”
 
“Em biết rồi.” Cát Yên đáp lại.
 
Hai cô trò tiếp tục hàn huyên suốt một lúc lâu. Đến khi thấy sắc trời bên ngoài đã tối dần, Cát Yên mới đứng dậy tạm biệt.
 
Hách Lan Dung muốn giữ Cát Yên ở lại ăn cơm tối nên đã ngăn cô lại, không cho học trò rời đi: “Em chỉ sống một mình thì ai nấu cơm cho em chứ? Hãy ở lại đây ăn một chút thức ăn nóng đi!”
 
“Cô à, thật ra em cũng muốn như vậy lắm.” Cát Yên nhẹ nhàng đẩy Hách Lan Dung ra sau: “Nhưng mà tối nay em phải tham gia một bữa tiệc.”
 
Bữa tiệc ăn mừng do Tống Lý gửi đến trước đó vừa khéo diễn ra trong buổi tối cùng ngày nên Cát Yên đã đặc biệt chọn buổi chiều để đến thăm hỏi cô giáo.
 
“Được rồi.” Hách Lan Dung không tiếp tục khăng khăng giữ người nữa. Nhưng bà ấy lại nói với cô: “Bên ngoài sương mù dày đặc, lại còn lạnh đến thế. Bữa tiệc kia của em được tổ chức ở đâu? Để cô kêu Dĩ Dương đưa em tới đó nhé?”
 
Ưng Dĩ Dương đã xuống lầu được một lúc rồi. Sau khi nghe xong, ánh mắt của anh ấy bèn nhìn về phía này rồi hỏi ý kiến ​​của cô với vẻ ngập ngừng: “Yên Yên à… Hay là anh đưa em đi nhé? Anh sẽ xuống ga ra dưới tầng ngầm để lấy xe, em chờ anh một lát.”
 
“Thật sự không cần đâu. Em đi một mình là được rồi.” Cát Yên không muốn làm phiền mọi người nên khoát tay với bọn họ: “Chào cô và anh. Hai người hãy vào nhà đi. Bây giờ em đi ngay đây.”
 
“Chú ý an toàn nhé.”
 
“Vâng.”
 

 
Cát Yên vừa ra ngoài đã thuê ngay một chiếc xe.
 
Tài xế là một ông chú lớn tuổi. Ông ấy cẩn thận dặn dò Cát Yên hãy thắt dây an toàn ngay khi cô lên xe.
 
“Hành khách có số đuôi điện thoại là 1211 phải không? Ngồi ngay ngắn vào nhé. Tôi khởi hành đây. Lần này, máy bay lắp tên lửa dự bị này dự kiến ​​sẽ về đích sau bốn mươi lăm phút nữa.”
 
Đây là lần đầu tiên Cát Yên gặp một người tài xế thông báo nhiệt tình như vậy. Cô dựa vào hàng ghế phía sau, vì không nhịn được nên đã khẽ cười. 
 
Âm thanh này khiến tài xế phải nhìn vào kính chiếu hậu. Không nhìn thì cũng chẳng sao. Nhưng khi trông thấy thì ông ấy suýt chút nữa đã bị giật mình đến mức nhảy dựng lên.
 
Âu mai gót. Ngoại hình xinh đẹp quá đi mất. Một khi đã nhìn cô thì người ta không thể nào quên được.
 
Thấy Cát Yên cười mình, công tắc tán gẫu của tài xế cũng được bật lên: “Xin lỗi. Đây là thói quen bình thường của tôi khi đón con gái. Tôi chỉ buột miệng nói ra câu này thôi.”
 
Cát Yên lắc đầu: “Không sao đâu.”
 
Tài xế nhìn ra bên ngoài, vừa lái xe vừa hỏi cô: “Cô gái nhỏ à, cháu sống ở khu vực này hả?”
 
“Không phải. Cháu chỉ tới đây thăm hỏi một người thôi. Có chuyện gì không ạ?”
 
“Tôi chỉ tò mò nên mới hỏi thử thôi. Những khu vực gần đây không có nhiều người sinh sống nên tôi cũng rất hiếm khi nhận được đơn đặt hàng từ nơi này.” Tài xế là kiểu người dù chỉ gặp mặt lần đầu tiên cũng có thể trò chuyện thân thiết như bạn bè lâu năm. Nghe Cát Yên đáp lại vài câu, ông ấy lại hỏi cô một cách tự nhiên: “Cháu không phải là người bản địa ở thành phố Phần, đúng chứ?”
 
“Cháu là dân địa phương đấy.” Cát Yên lại tò mò: “Tại sao chú lại cảm thấy cháu không phải là người bản xứ ạ?”
 
“Trông cháu có vẻ không giống lắm. Cháu hãy nhìn vào nơi cháu muốn đến đi. Tam Đàm Nguyệt là một khu danh lam thắng cảnh, chẳng rõ có bao nhiêu lối vào và lối ra nữa. Cháu muốn đến một nhà hàng nào đó bên trong khu danh lam thắng cảnh đó phải không? Để tôi nói cho cháu biết nhé, nơi này thật sự vô cùng rộng lớn, mỗi lần người ở nơi khác tới đây du ngoạn đều không thể tìm được địa điểm chính xác đấy.”
 
“... Thì ra là thế.” Cát Yên nhìn ra ngoài thông qua cửa xe: “Trước đây cháu vẫn luôn ở nước ngoài, mới trở về gần đây thôi.”
 
“À, à. Vậy cũng dễ hiểu thôi. Điểm tham quan này vừa được tu bổ hoàn toàn và chỉn chu cách đây không lâu đấy.” Tài xế cười ha ha một cách vui vẻ: “Cháu nhìn kìa! Mấy năm nay thành phố Phần đã thay đổi rất nhiều nhỉ?” 
 
Quả thực nơi đây có vô vàn đổi thay. Những tòa nhà cao tầng chót vót đang đổi mới từng ngày, che lấp vẻ đẹp thi vị vốn có của một thành phố phương Nam. Nhưng mà ngược lại, nó lại có một số nét hòa hợp kỳ lạ.
 
Xe chạy qua khu vực ngoại ô của Bắc Kinh, nhanh chóng tiến vào cung đường chính của thành phố.
 
Hiện giờ, sương mù càng ngày càng dày đặc, không khí ẩm ướt dán lên cửa kính xe hơi, vừa vuốt một cái đã dính một lớp nước mỏng manh ngay lập tức.
 
Cát Yên cảm thấy cực kỳ buồn chán nên đã mở điện thoại di động lên. Một diễn viên múa chung nhóm ở nhà hát đã gửi một tin nhắn riêng cho Cát Yên, hỏi cô khi nào sẽ đến.
 
Cát Yên trả lời đối phương bằng biểu tượng cảm xúc “chờ một lát”. Nhưng cô còn chưa kịp rút tay về thì chiếc xe đã đột nhiên phanh gấp rồi thắng lại, tạo ra âm thanh ma sát, sau đó lốp xe dừng lại.
 
Theo quán tính, Cát Yên vô thức nghiêng người về phía trước. Có lẽ là do từng có kinh nghiệm nên lần này cô đã phản ứng kịp thời, giơ tay lên để giữ vững cơ thể.
 
“...”
 
Đây là một vụ va chạm hả?
 
Tuy nhiên, phản ứng của tài xế lại nhanh hơn Cát Yên.
 
“… Để tôi!” Ông ấy hạ cửa kính xe xuống, không kìm được cơn nóng nảy nên đã thò đầu ra ngoài để mắng chửi một trận: “Anh lái xe mà không biết nhìn đường hả? Cản đường cái gì chứ? Không thấy tôi đang đi phía sau à? Nhìn đi, nhìn kia kìa, xe của tôi đã bị quẹt xước cả rồi!”
 
Tài xế phía bên kia cũng chẳng hề sợ hãi cho dù bị phàn nàn, đáp trả một cách ngang ngược: “Anh nói ai cản đường hả? Mọi người đều đi chung một con đường và cùng một hướng, ai bảo anh lại giảm tốc độ cơ chứ?”
 
Cả hai không phục đối phương, vừa nói chuyện vừa xuống xe rồi bắt đầu ẩu đả một cách kích động.
 
Cát Yên - người vẫn còn ở trong xe – bèn nhắm mắt lại rồi mở điện thoại di động để xem thời gian.
 
Nơi này còn cách điểm đến một chặng đường dài nữa, nếu bây giờ cô không đi thì có lẽ thời gian sẽ hơi eo hẹp.
 
Cát Yên lại nhìn ra ngoài cửa xe một lần nữa, tài xế đang vội vàng quay lại với vẻ cuống cuồng.
 
“À thì…” Ông ấy gõ gõ cửa xe, vừa nở nụ cười áy náy vừa lên tiếng: “Cô gái nhỏ à, tôi thực sự xin lỗi. Tạm thời tôi không thể nào rời đi được. Hay là cháu hãy gọi một chiếc xe mới nhé?”
 
Thấy ông ấy đang trong tình trạng sứt đầu mẻ trán, Cát Yên bèn gật đầu rồi đồng tình đáp lại: “Không sao đâu. Cháu xuống xe tìm một chiếc khác là được rồi. Chú đừng lo lắng chuyện ở đây nữa, cứ xử lý ổn thỏa chuyện bên kia trước đi.”
 

 
Dòng xe cộ đông đúc.
 
Một chiếc ô tô màu đen có kiểu dáng giản dị đang đỗ giữa dòng xe đông nghịt. Nhưng dẫu vậy, tấm biển số treo phía trước chiếc xe vẫn chứng tỏ rõ ràng rằng: Chiếc xe này không hề tầm thường.
 
Thư ký Cảnh ngồi trên ghế lái, liên tục nhìn ra ngoài tận mấy lần.
 
Lúc này, giao thông đang bị ùn tắc, tốc độ tiến về phía trước hết sức chậm chạp.
 
Thấy dòng xe vẫn đứng yên bất động, trong lòng anh ấy âm thầm lo lắng.
 
“Tổng giám đốc Thẩm, hình như phía trước đã xảy ra chuyện gì đó nên bị kẹt xe liên đới rồi…”
 
“Tai nạn xe à?”
 
Thư ký Cảnh nhìn về chiếc ghế phía sau: “Không phải. Chắc chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi.”
 
Sự cố đó do hai chiếc ô tô gây ra. Có lẽ chiếc xe màu đen đã cắt ngang và chen chúc với chiếc ô tô màu trắng khi dòng xe đang xếp hàng chờ đợi.
 
Tài xế hai bên vẫn còn đang tranh cãi và không thể giải quyết căng thẳng. Cách đó không xa đã có cảnh sát giao thông đến giải quyết rồi.
 
Thẩm Đông Ngôn dựa người vào ghế rồi nhìn sang một bên.
 
Cho đến khi…
 
Cô gái với mái tóc đen óng, buông xõa trước ngực như tơ lụa đang bước xuống từ chiếc xe màu trắng rồi xoay người nhìn về phía này.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui