Tủ giày được thiết kế theo kiểu ốp một nửa vào bức tường gần cửa ra vào, có màu trắng ngà đơn giản, họa tiết lờ mờ.
Khi bờ lưng của Cát Yên kề sát vào tủ giày rồi chầm chậm trượt xuống, vật cản từ từ cọ vào bên ngoài quần áo của cô, đỡ lấy một nửa thân thể chẳng hiểu sao lại trở nên mềm nhũn và yếu đuối, bất luận thế nào cũng không thể đứng dậy được. Điều này cũng khiến tốc độ khuỵu xuống của Cát Yên bất chợt chậm lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng cô vẫn không ngã xuống đất.
... Tại sao chân của Cát Yên lại mềm yếu đến mức này nhỉ?
Người phụ nữ trong lồng ngực cứ chầm chậm trượt xuống như vậy nên Thẩm Đông Ngôn bèn vòng tay qua cơ thể cô, sau đó dùng một tay nhấc người cô lên một cách dễ dàng.
Đoạn, anh lại ôm lấy một nửa eo cô rồi đặt lên trên. Lúc này, Cát Yên đã trực tiếp ngồi thẳng lên tủ giày.
Rốt cuộc, vì trọng tâm không vững vàng nên Cát Yên phải mượn một chút sức lực của Thẩm Đông Ngôn mới có thể miễn cưỡng ngồi thẳng dậy. Cô nhẹ nhàng cử động, hai cánh tay mảnh mai và mịn màng của cô vô thức hướng về phía trước.
Chúng lập tức được nâng lên nửa chừng rồi khoác lên người Thẩm Đông Ngôn, gần như đang bị buộc phải chống đỡ trên ngực anh.
Hai cánh tay của Cát Yên như hai chiếc lá sen đang khép hờ. Mỗi khi có mưa và sương đọng lại vào buổi sáng sớm, chúng sẽ e lệ, thẹn thùng như thể chẳng chịu hé mở từ từ.
Thẩm Đông Ngôn làm lơ điều này. Anh giơ tay nắm lấy xương cổ tay của Cát Yên rồi áp sát cánh tay đang khép hờ của cô. Sau đó Thẩm Đông Ngôn lại cúi người xuống, vì cô đang ngồi lơ lửng trên tủ giày nên cơ thể anh bèn tiến vào giữa hai chân đang dang rộng ra hai bên của cô, hơi thở của anh trở nên nặng nề lẫn hổn hển: “Cát Yên, lặp lại những gì em vừa nói đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cánh tay trắng như sứ của Cát Yên đang cong xuống, bởi vì động tác của Thẩm Đông Ngôn nên chúng chỉ hơi chếch về phía hai bên, gần như không thể hướng lên trên được.
Chẳng phải vừa rồi cô đã nói rồi sao...
Giờ phút này, hốc mắt vốn mơ màng như chứa đựng sương đêm mơ hồ càng thêm ẩm ướt, trơn bóng và rõ ràng. Hàng mi dài của cô như cánh chim đang giương cao bên bờ suối, vừa vỗ cánh vừa run rẩy từ gốc đến ngọn.
Dường như trái tim của Cát Yên đang được đặt trong một cái lò nướng, cô muốn bám víu vào đâu đó để trốn đi.
Nhưng Thẩm Đông Ngôn lại không chịu đồng ý. Anh cứ thúc ép cô từng chút một, hết lần này đến lần khác.
Vì anh đang muốn chính miệng cô nói lại một lần nữa.
Cát Yên vừa định lên tiếng thì Thẩm Đông Ngôn đã chậm rãi đè lên người cô, hơi thở của anh nóng rực như đang bị ngọn lửa vô tận thiêu đốt: “Nói đi, em muốn gì?”
Cát Yên nhắm mắt rồi lại ngước mắt lên, cuối cùng cô cũng lặp lại đáp án vừa rồi.
“… Muốn anh.”
Giọng nói của cô như đang nhẹ nhàng lượn lờ trong không khí: “Em muốn anh.”
Sau khi dằn lòng kìm nén thì cảm xúc lại trào dâng hơn cả tưởng tượng.
Có thể gọi đây là một vòng thăng trầm, liên tục luân chuyển hết lần này tới lần khác, khiến bốn bề đều dậy sóng.
Tựa như trong giờ phút này, sự buông bỏ đã không xuất hiện như dự đoán.
Thứ nghênh đón cô chính là tầm nhìn lướt qua từng vị trí một của Thẩm Đông Ngôn.
Vầng trán của Thẩm Đông Ngôn hoàn toàn áp chặt vào trán Cát Yên, hơi thở kề sát bên tai cô: “Em muốn anh làm bạn trai của em đúng không?”
Ánh mắt của Thẩm Đông Ngôn như đang xuyên thấu màn đêm nửa sáng nửa tối. Bây giờ, đôi mắt anh còn thâm trầm hơn cả trước đó.
“Vâng…”
Dường như giữa mớ bòng bòng mơ hồ không thể nhìn rõ, một con đường đang chầm chậm mở ra rồi nối thẳng tới trái tim cô.
Sau khi Cát Yên trả lời, sóng lòng cứ cuộn trào lên xuống như thủy triều trong lồng ngực cô, khiến cô không thể kiềm chế nên đã gọi anh: “Thẩm Đông Ngôn…”
“Anh đây.”
Hơi thở nóng bỏng như lửa đốt của anh lướt nhẹ qua. Vừa dứt lời, Thẩm Đông Ngôn đã hơi phủ người xuống, ánh mắt cũng nương theo động tác mà chậm rãi dời xuống dưới cho đến khi song song với tầm mắt của cô.
Cứ như vậy, Thẩm Đông Ngôn nửa ôm nửa nhốt cô gái trong ngực mình, ánh mắt đen như mực hết sức chăm chú: “Vừa rồi em đã tự trả lời rồi. Em không có cơ hội thất hứa với anh đâu đấy.”
“Ừm…”
Cát Yên nhẹ nhàng đáp lại nhưng vẫn đang suy ngẫm.
Chuyện này đâu dễ nuốt lời đâu...
Bàn tay vốn bị gác sang một bên của Cát Yên lại nhẹ nhàng rủ xuống, sau đó lập tức đặt lên vai anh.
Chỉ một động tác nhỏ như vậy thôi cũng khiến Thẩm Đông Ngôn phải chống một tay vào thành tủ giày, để rồi hạ thấp xuống ngay bên cạnh chỗ cô đang ngồi.
Gần như Thẩm Đông Ngôn đang thì thầm bên vành tai sát tóc mai của Cát Yên, chiếc mũi thẳng tắp của anh tiến lại gần rồi chạm hờ vào gò má mềm mại và non nớt của cô: “Em còn muốn tiếp tục không?”
Anh đón lấy ánh mắt đang nhướng lên của cô gái cùng với đôi mắt long lanh như ánh nước.
Giọng nói của Thẩm Đông Ngôn trầm thấp: “Đêm hôm đó ở Phần Lan.”
... Đêm nọ ở Phần Lan.
Đó không phải là...
Hô hấp của Cát Yên trở nên hơi gấp gáp, cô vẫn chưa nghĩ ra cách nên đón nhận như thế nào.
Đột nhiên, một âm thanh chợt vang lên từ bên hông tủ giày.
Nó y hệt một tiếng sét nổ vang giữa màn đêm tĩnh lặng, lấn át toàn bộ động tĩnh và chỉ lưu lại âm thanh ở nơi xuất phát điểm.
Hai người lần lượt quay đầu lại để nhìn về phía bên kia trong nháy mắt.
Mặc dù không gian mù mịt không thể nhìn rõ nhưng họ vẫn có thể trông thấy tất cả mọi thứ ở gần đó.
Vô số đồ đạc lẽ ra phải được đặt trên chiếc kệ phía trên tủ giày đang nằm rải rác dưới mặt đất. Lúc này, chúng đang rơi rớt ngổn ngang xung quanh.
Mà trên sàn nhà đang có một nhúm lông tơ nhảy vọt lên với tốc độ cực nhanh, cả động tác lẫn biên độ của nó đều khiến người ta cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
... Ngoài con mèo nhỏ kia thì còn có thể là ai nữa chứ?
Cát Yên vẫn duy trì tư thế dựa nửa người vào người đàn ông trước mặt. Khoảnh khắc này, cô không thể không nâng tông giọng: “Đông Đông à… ?”
---
Cô được Thẩm Đông Ngôn bế đến ghế sô pha.
Đúng lúc này, ánh đèn trong phòng đột nhiên bật sáng, đồng thời cũng khiến cảnh tượng lẫn tình hình cực kỳ ngượng ngùng hiện ra rõ ràng trước mắt họ.
Có lẽ Đông Đông cũng biết rằng hiện giờ, mình đã gây ra rắc rối nên nó cảm thấy rất chột dạ.
Nó nằm sấp bên cạnh chủ nhân của mình với dáng vẻ yếu đuối.
Nhưng suy cho cùng thì Đông Đông cũng là một con mèo tinh quái. Nó cũng chẳng nỡ từ bỏ việc chú ý tới người đàn ông bên cạnh.
Đông Đông nhẹ nhàng vẫy đuôi, thỉnh thoảng lại chọc vào vạt áo của Thẩm Đông Ngôn, lúc trúng lúc trượt.
Sau khi khiến cho người đó nhẹ nhàng vuốt lông mình, nó mới kêu lên như đang lẩm bẩm gì đó, mặt mày cũng giãn ra một cách dễ chịu.
Dáng vẻ cực kỳ thỏa mãn, thoải mái và mất giá.
“Đông Đông.” Thẩm Đông Ngôn dựa nửa người vào ghế sô pha rồi cất tiếng gọi con mèo.
Con mèo nhỏ lập tức không dám làm ổ bên cạnh nữa. Nó từ từ đứng dậy rồi bước tới chỗ anh với vẻ nịnh bợ.
Thẩm Đông Ngôn khẽ nhướng mày, dáng điệu nhàn nhã, liên tục vuốt ve nó rồi chỉ tay vào ổ mèo: “Vào đó đi.”
Đông Đông khẽ kêu meo meo một lát, cuối cùng nó cũng chui vào một góc khác của phòng khách.
Đông Đông còn nhân tiện vùi đầu vào khay thức ăn, thưởng thức thức ăn cho mèo mà Thẩm Đông Ngôn mới đổ cho nó khi anh đi bật đèn.
“...”
Cát Yên - người chứng kiến toàn bộ sự việc - không tránh khỏi cảm giác hơi líu lưỡi vì chẳng nói nên lời.
Cô vốn tưởng rằng chuyện trước đó đã là giới hạn cao nhất rồi.
Con mèo nhỏ này...
Tại sao nó lại nghe lời Thẩm Đông Ngôn đến vậy nhỉ?
Hơn nữa, anh còn có thể kêu nó đến thì đến, bảo đi là đi ngay.
Hình như sự ân cần, niềm nở của Đông Đông đối với vị “khách” này còn nồng nhiệt hơn cả Cát Yên.
Chỉ có điều, lúc thấy con mèo nhỏ vui vẻ ăn uống, cô cũng chẳng buồn tiếp tục để ý nữa. Cát Yên ngẩng đầu nhìn Thẩm Đông Ngôn đang ngồi bên cạnh mình: “... Hôm nay anh đã về nước lúc nào vậy?”
“Một tiếng trước.” Thẩm Đông Ngôn bình tĩnh nhìn sang, khóe môi thoáng chốc khẽ cong lên: “Vừa xuống máy bay là anh đã tới tìm em ngay lập tức.”
Khi anh nói những lời này, chiếc ghế sô pha làm bằng tơ lụa và vải nhung cũng bị kéo lên, nhào nặn nên hơi biến dạng.
Cát Yên vừa bám chặt vào ghế sô pha vừa thì thầm với Thẩm Đông Ngôn: “Vậy sao anh không báo với em một tiếng...”
“Anh chỉ muốn đến bên cạnh em thôi.” Giọng nói của Thẩm Đông Ngôn từ tốn, cực kỳ rõ ràng lẫn chân thành: “Anh không nghĩ đến chuyện nào khác cả.”
Những lời lẽ như vậy lại được anh thốt lên một cách nghiêm túc, trịnh trọng đến thế...
Cát Yên nhẹ nhàng đá anh một cái.
Chẳng có một chút sức lực nào cả.
Đến khi cô ngẩng đầu lần nữa, nửa người của Thẩm Đông Ngôn đã ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt phảng phất nét trong trẻo nhưng lạnh lùng, song ánh mắt anh lại không hề dịch chuyển.
Tuy bây giờ hai người họ đã khác xưa nhưng khi bị anh nhìn đăm đắm như thế này, Cát Yên vẫn cảm thấy vành tai mình đang bị nhúng chìm trong núi lửa có nham thạch nóng chảy và liên tục phun trào.
Cô thoáng nín thở: “Sao anh cứ nhìn em mãi thế?”
“Nhìn em bao lâu cũng không thấy đủ.”
Khuôn mặt Thẩm Đông Ngôn chẳng có biểu cảm gì, ngữ điệu đáp lời cũng không nhanh không chậm nhưng lại khiến Cát Yên cảm nhận được một ý tứ hàm xúc khác.
“...”
Cát Yên cắn nửa môi rồi lại đá nhẹ vào người Thẩm Đông Ngôn lần nữa mà không cần suy nghĩ.
Sau đó, cô ngoảnh mặt lại rồi cúi đầu.
Cát Yên nào biết rằng: Một động tác vô thức như vậy khi lọt vào đôi mắt của người khác sẽ trở thành dáng dấp ra sao.
Bờ môi cô bị răng cắn nhẹ rồi đặt hờ ở đó, trông như một đóa hoa bỉ ngạn đang rơi rụng theo chiều gió rồi lộ ra sắc đỏ nhàn nhạt.
“Bây giờ Đông Đông không có ở đây.”
Thẩm Đông Ngôn chợt thốt ra câu này, ánh mắt sâu thẳm của anh dán chặt vào đôi môi như cánh hoa đang nở rộ của cô.
“Thì sao?” Cát Yên khó hiểu, vì vẫn chưa kịp phản ứng nên cô chỉ nhìn về phía Thẩm Đông Ngôn.
Cô bắt gặp ánh mắt đong đầy dịu dàng của anh đang hơi cụp xuống để nhìn một nơi nào đó tại chỗ ngồi, giữa con ngươi không ngừng xuất hiện ánh sáng ám muội.
Như thể đã nhận ra điều gì đó, Cát Yên chợt lên tiếng theo bản năng: “Anh muốn làm gì…”
“Anh muốn làm tiếp chuyện vừa bị gián đoạn lúc nãy.”
Thẩm Đông Ngôn chống nửa người lên, cơ thể lập tức cúi xuống, áp sát về phía Cát Yên rồi híp mắt nhìn cô: “Hay là em không muốn?”
Chuyện vừa bị cắt ngang ư...
Vậy chẳng phải là sự kiện trước khi Đông Đông tới đây, họ vẫn chưa kịp…
Cát Yên khẽ hé môi nhưng những gì cô muốn nói lại bị mắc kẹt trong cổ họng.
Cuối cùng, cô cũng không chối từ.