Mà có lẽ Thẩm Đông Ngôn cũng chẳng thật sự đợi lời đồng ý từ cô. Anh chỉ lẳng lặng làm theo ý mình mà thôi. Lúc Cát Yên còn chưa kịp ngẩng đầu lên, Thẩm Đông Ngôn đã kề sát vào cơ thể cô một cách chặt chẽ, hai tay chống ở hai bên người cô.
Cô thuận thế nhấc nửa người khỏi ghế sô pha, trước mặt chính là Thẩm Đông Ngôn đang tiến lại gần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cát Yên.” Anh vén hết tóc của cô sang hai bên, sau khi buông chúng ra thì gọi cô.
“… Vâng?”
Cô gái lại ngước mắt lên, để rồi trông thấy đôi mắt nặng nề và đen kịt như màu mực của Thẩm Đông Ngôn.
“Nhìn anh đi.” Thẩm Đông Ngôn lên tiếng.
Ánh sáng từ ngọn đèn để bàn trên kỷ trà bên cạnh chiếc ghế sô pha dần dần lan tỏa rồi bao phủ tới nơi này, bao trùm lấy hai người đang nửa ngồi nửa nằm và ôm chầm lấy nhau.
Không gian chẳng những mơ hồ mà còn hết sức yên lặng.
Vì không còn thứ gì khác quấy rầy nên càng khiến người ta buông thả, dây dưa.
So với ngày nọ ở Phần Lan, rõ ràng Thẩm Đông Ngôn đã mãnh liệt hơn trong chuyện hôn cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh giữ cằm Cát Yên bằng một tay rồi cứ dán môi mình vào môi cô như thế.
Sau khi hôn đi hôn lại vài lần, hai người càng lúc càng đắm chìm trong cảm giác đuối nước, như thể ngay giây tiếp theo họ sẽ mất đi dưỡng khí.
Trong lúc hơi thở giao thoa vào nhau, họ đều không quá rối loạn.
Cô không hiểu tại sao một số người có thể mang lại cảm giác nóng bỏng vô tận trong khi sở hữu mùi hương mát lạnh, dễ chịu cùng hơi thở thơm tho như vậy.
Đây là sự tương phản cực độ khiến Cát Yên hoàn toàn không thể trốn tránh...
Mà cô cũng chẳng muốn né tránh.
Không biết đã qua bao lâu, bờ môi của cô mới được anh buông tha. Khi họ tách ra, hơi thở dung hợp vào nhau vẫn còn vấn vít xung quanh.
Anh nhổm nửa người lên cao, tầm mắt vẫn dán vào hai gò má cô.
Không hề chú ý đến bản thân, Cát Yên khẽ nhướng mắt lên...
Dường như cổ áo của Thẩm Đông Ngôn đã bị xé toạc.
Khuôn mặt của Cát Yên như một đóa hoa hải đường mới chớm nở. Hình như đôi mắt hồ ly của cô đang ngâm trong làn nước suối cực kỳ trong vắt và mát lạnh nên chúng sáng rực đến mức lạ thường.
Cát Yên chẳng màng quan tâm đến việc anh kéo cô lên từ chiếc ghế sô pha xiêu vẹo. Cô hơi giãy giụa: “Đừng mà…”
Nhưng Thẩm Đông Ngôn lại cười cười, nhìn cô với vẻ mặt phơi phới: “Em thật sự không muốn anh à?”
Cát Yên nhẹ nhàng khuyên nhủ: “... Anh để em bình tĩnh lại đã.”
Cô đáp lại câu hỏi vừa rồi của Thẩm Đông Ngôn.
Nhưng điều đó vốn dĩ không hề quan trọng chút nào.
Thay vào đó, thứ quan trọng hơn là sự xác thực rõ ràng.
Như thể một khi đã nắm chặt lấy nhau thì sẽ vĩnh viễn không buông tay vậy.
Mà chỉ cần nghĩ tới việc khuôn mặt đẹp trai như vậy ập xuống, chỉ cách cô vài xăng-ti-mét, hơn nữa còn làm những chuyện hết sức thân mật và mãnh liệt thì Cát Yên lại cảm thấy hô hấp của mình có phần khó khăn.
Trong khoảnh khắc im lặng, chẳng biết Đông Đông đã rời khỏi góc phòng khách rồi nhảy vọt tới đây tự bao giờ.
Móng vuốt của con mèo nhỏ giẫm lên sàn, nó cứ liên tục đảo đi đảo lại giữa hai người họ như đang đánh giá gì đó.
Hết nhìn sang trái, Đông Đông lại ngó sang phải.
Có lẽ đã bị từ trường giữa hai người họ hấp dẫn nên nó không ngừng ngẩng cao cái đầu mèo lên để thăm dò.
Người ta nói rằng: Chó và mèo rất nhạy cảm với cảm giác của con người.
Vì vậy, có lẽ nó đã cảm nhận được loại hơi thở thế nào đó nên mới có thể không thèm đếm xỉa tới thức ăn mà vội vã tới đây...
Cát Yên luôn cảm thấy rằng: Mình không thể nhìn thẳng vào Đông Đông.
Ít nhất là trong khoảng thời gian từ khi Thẩm Đông Ngôn đến đây cho đến khi anh rời đi trong hôm nay.
... Chắc hẳn sẽ như thế.
---
Sau khi đã dây dưa với nhau trên ghế sô pha được một lúc, Cát Yên bèn kiếm cớ đi vào nhà bếp ở phía bên kia.
Chỉ có điều, khi vừa đặt chân xuống đất, hai chân của cô hơi yếu ớt. Khó khăn lắm Cát Yên mới có thể đứng vững được, song điều đó lại khiến người đàn ông kia cười khẽ.
Lần này, cô không nán lại ở đó nữa mà bỏ mặc anh rồi đi thẳng vào nhà bếp.
Cô cảm giác hơi luống cuống và bối rối.
Tựa như rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, cô rót liên tiếp hai cốc nước ấm rồi tự bưng cốc lên uống.
Nhưng cô vẫn chưa kịp làm gì thì tiếng chuông điện thoại thông báo cuộc gọi đến đã đột ngột vang lên.
Cát Yên nheo mắt lại nhìn lướt qua, đó là Thiên Ỷ.
Đúng lúc có thể nhân cơ hội này để tiếp tục bình ổn hơi thở nên Cát Yên cũng không từ chối cuộc gọi. Cô liếc nhìn phòng khách một thoáng rồi từ tốn mở màn hình.
“Nguy rồi! Hót hòn họt luôn rồi!”
Ngay khi điện thoại được kết nối, giọng nói gần như bùng nổ của Thiên Ỷ lập tức chọc thủng điện thoại di động truyền tới tai cô.
“Chuyện gì mà nguy cấp thế?” Cát Yên khẽ cúi đầu, một tay cầm điện thoại di động, còn tay kia cầm cốc nước ấm để thấm giọng.
Vành môi hơi râm ran tê dại. Cô khẽ nhíu mày, nhấc đầu ngón tay bé nhỏ và mảnh khảnh lên để ấn vào chỗ đó.
Thế là Cát Yên lại thất thần lần nữa. Đáp lại cô chính là giọng điệu hơi khó hiểu của Thiên Ỷ: “Yên của tớ à, giọng nói của cậu bị làm sao vậy?”
“… Nó thế nào cơ?”
“Tớ có cảm giác hình như cậu không thể mở miệng á.” Thiên Ỷ dừng lại một chốc: “Cậu không khỏe hả?”
“Không phải đâu.” Cát Yên thì thầm: “… Tớ đang uống nước thôi.”
“Vậy thì tốt rồi. Tớ tìm cậu vì chuyện của Thẩm Đông Ngôn nè. Vừa rồi tớ đã gửi một tin nhắn cho cậu nhưng cậu vẫn chưa đọc đấy!”
“Là chuyện gì thế?” Cát Yên ngừng uống nước.
Thiên Ỷ cũng chẳng vòng vo, lập tức nói tiếp: “Trên mạng có người đã phát hiện ra một chuyện, đó là vào mấy ngày trước, máy bay riêng của Thẩm Thị đã hạ cánh ở Phần Lan. Hình như anh ta còn bị một người trong nước đang đi du lịch ở đó tận mắt bắt gặp nữa cơ. Người đó nói rằng Thẩm Đông Ngôn đã hôn môi một cô gái đấy!”
“...”
“Tớ cười chết mất thôi. Tất cả những người nổi tiếng trên thế giới đều bị người dân trong nước chúng ta tình cờ bắt gặp nhỉ!” Sau khi nói xong, Thiên Ỷ lại chuyển sang một chủ đề khác: “Thật ra, kể từ vụ việc về tài khoản chính thức của Thẩm Thị lần trước, tớ đã luôn âm thầm suy xét rồi. Dù sao thì tớ vẫn cảm thấy có điều gì đó khá bất thường.”
“Trước đây, tớ đã cho rằng Thẩm Đông Ngôn rất quan tâm đến ngoại hình của cậu. Ôi, tớ còn nghĩ rằng chuyện này thật tốt quá đi mất. Nhưng kết quả thì sao nào? Thực tế chứng minh Thiên Ỷ này cũng có một ngày nhìn lầm người cơ đấy. Cậu không biết đó thôi. Lúc ở nước ngoài, Thẩm Đông Ngôn kia là một người cuồng nhiệt lắm á. Cứ xem như anh ta đã hẹn hò với giai nhân đi. Nhưng tớ còn nghe nói Thẩm Đông Ngôn đã hôn kiểu Pháp, cái kiểu hôn dữ dội và nóng bỏng đấy!”
Lúc nói tới đây, Thiên Ỷ bèn thẳng thắn nhắc nhở Cát Yên: “Dù sao đi nữa, sau này khi gặp gỡ anh ta, cậu hãy cẩn thận một chút nhé.”
Cát Yên đáp lại bằng vài từ, song cũng đang nghĩ ngợi.
... Thảo nào trước đó cô Hách cũng biết chuyện này.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ sự chú ý của Cát Yên đã bị thu hút hoàn toàn: “... Vậy là họ đã bị chụp ảnh à?”
Thiên Ỷ liên tục cảm thán: “Sao có thể như thế được chứ? Tớ nghe blogger đó nói rằng, người phụ nữ kia chỉ lướt ngang qua thôi. Sau đó bọn họ đã trở lại khách sạn, người kia mới biết đã muộn màng rồi.”
Nghe vậy, Cát Yên bèn hắng giọng: “Không có hình ảnh... Thế mà cậu vẫn tin tưởng đến vậy à?”
“Thật ra không phải vậy đâu, vẫn còn một số bằng chứng nữa cơ. Có người đang làm việc trong cục hàng không nên chuyện máy bay riêng đã xin phép đường hàng không để hạ cánh là một sự thật không thể giấu giếm được. Trong những ngày đó, Thẩm Đông Ngôn thực sự đã bay tới Phần Lan đấy. Chỉ có điều, quả thực cũng không thể khẳng định chuyện này quá chắc chắn được, bởi dù sao cũng đâu có hình ảnh đâu.”
Cát Yên khẽ tiếp lời.
Cô không ngờ... Đêm hôm đó, bọn họ lại bị bắt gặp theo cách tình cờ như vậy.
Cát Yên tiếp tục hàn huyên thêm vài câu với Thiên Ỷ. Sau khi đối phương dặn dò cô hết lần này đến lần khác, họ lại nói về những vấn đề vặt vãnh như là sau này sẽ ăn cơm cùng nhau.
Trước khi cúp điện thoại, Thiên Ỷ lại cất tiếng cảm khái với vẻ cực kỳ kích động: “Dù sao đi nữa, nếu đây là sự thật thì tớ thực sự không ngờ anh ta lại là loại người như vậy đấy!”
“...”
Sau khi cất điện thoại di động, hiếm khi Cát Yên trở nên lặng lẽ suốt một lúc như vậy.
Lần đó, Thẩm Đông Ngôn đã đi tìm cô, song kết quả lại là…
Ngay khi Cát Yên đang sờ soạng xung quanh vì định lấy thêm một cốc nước khác thì một giọng nói nhẹ nhàng bất chợt vang lên bên tai cô.
“Anh là loại người như thế nào?”
Cát Yên cau mày nhìn sang thì trông thấy Thẩm Đông Ngôn đã tới đây từ bao giờ rồi.
Anh đang dựa vào quầy nguyên liệu đang khép hờ trong nhà bếp, nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú và không hề chớp mắt.
Động tác của cô cũng dừng lại nhưng trong lòng lại âm thầm thở dài.
Thiên Ỷ quả không hổ danh là người dẫn chương trình. Giọng nói của cô ấy có vần có điệu theo tiêu chuẩn, kỹ năng cơ bản cũng mạnh đến mức khiến cho tất cả tiếng trò chuyện đều bị rò rỉ ra khỏi điện thoại.
... Để rồi lọt vào tai Thẩm Đông Ngôn.
Nhưng mà có phải anh được sở hữu một năng lực đặc biệt nào đó hay không? Cho nên mỗi lần đến gần cô, anh đều im hơi lặng tiếng như thế này.
Cát Yên ho nhẹ một tiếng, cố gắng lảng tránh để vượt qua cửa ải lần này: “Loại người gì chứ!”
Dừng lại một thoáng, Cát Yên nhẹ nhàng lên tiếng: “... Chắc là anh đã nghe lầm rồi.”
“Vậy à? Thế cứ xem như anh đã nghe lầm đi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Đông Ngôn lại nhìn cô, dường như anh đang mỉm cười: “Dù sao thì việc anh đang hẹn hò với ai, em chính là người biết rõ nhất mà.”
“...”
Vậy Thẩm Đông Ngôn đã đứng đó được bao lâu rồi?
Anh còn có thể nghe thấy đoạn “hẹn hò” kia nữa.
Cát Yên đưa tay lên để vân vê vành tai ửng đỏ của mình một cách vô thức.
Mà nổi bật hơn tất cả những thứ khác, khi gặp lại anh lúc này, đôi môi của cô vừa được nước ấm gột rửa nên càng sưng lên, bóng bẩy và mềm mại hơn nhiều.
Dường như họ lại rơi vào cảm giác bị đối phương thu hút và kéo về phía nhau.
Cát Yên đến gần để đưa cốc nước ấm cho Thẩm Đông Ngôn. Anh nhận lấy, nâng lên tới cằm để nhấp một ngụm, tiếp đó lại từ tốn đặt nó lên chiếc bàn bên cạnh.
Một âm thanh nho nhỏ, lanh lảnh vang lên.
Một loạt động tác của Thẩm Đông Ngôn vô cùng lưu loát như nước chảy mây trôi.
Chẳng hề có chút dè dặt hay mất tự nhiên của một “vị khách” nào cả.
Ngược lại, anh càng khiến cô như biến thành một người khách ở nơi đây. Cát Yên cứ mãi quanh quẩn, chần chừ trong nhà bếp này năm lần bảy lượt, mỗi phút mỗi giây đều suy nghĩ mình nên ra lại phòng khách như thế nào.
Cát Yên nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, thấy màn đêm dày đặc đã phủ kín không gian thì khẽ khàng hỏi Thẩm Đông Ngôn: “Trời đã muộn như vậy rồi, có phải anh nên…”
Nói đây là một lời ám thị cũng được, hoặc là nói: Màn đêm khiến cho lòng người trở nên bất an cũng đúng.
Cát Yên chỉ tùy tiện tìm một chủ đề để đối đáp lấy lệ thôi. Cô đang muốn nói rằng: Anh cũng nên về rồi.
Nhưng người đàn ông ở gần cô trong gang tấc lại không hề trả lời cô ngay tức khắc.
Thẩm Đông Ngôn chỉ híp mắt nhìn Cát Yên đang ôm thành cốc, đầu ngón tay thon dài và trắng nõn của cô đang khẽ cong lên.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Thẩm Đông Ngôn mới chậm rãi lên tiếng.
“Có phải anh nên sử dụng một chút quyền lợi của một người bạn trai không?”
Vừa dứt lời, Thẩm Đông Ngôn bèn lập tức áp sát Cát Yên, ghé vào tai cô rồi nói với giọng điệu trầm thấp: “Đêm nay anh không định rời đi đâu.”