Gương mặt rất nhỏ, vai gầy lưng mảnh, chiếc cổ thiên nga vừa dài vừa thanh mảnh kéo ra một độ cong cực kỳ xinh đẹp, cho dù xương quai xanh được che khuất đôi chút thì vẫn có thể tưởng tượng ra nơi đó sẽ tạo ra độ cong như thế nào.
Mỗi một tấc trên làn da đều trắng mịn như tuyết, đồng thời mỗi một tấc trên cơ thể đều khiến người ta si mê. Dù chỉ nhẹ nhàng nhìn thoáng qua một lần cũng cảm nhận được vẻ đẹp như đâm thẳng vào linh hồn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không nhắc đến khí chất toàn thân, chỉ dựa vào sắc đẹp của cô cũng đủ để tấn công mê hoặc người khác một cách trắng trợn thẳng thắn.
Chẳng trách…
Chẳng trách Thẩm Thị bọn họ lại quyết định đầu tư một người như vậy làm người đại diện của Kinh Ba.
Lần này chắc tỷ lệ phản hồi phải cao đến trăm phần trăm ấy nhỉ!
Tuy nhiên suy cho cùng vẫn phải tiến hành quay phim. Sau bước đầu tiên được những ánh mắt nồng cháy đánh giá quan sát, bên cạnh Cát Yên chỉ còn hai người vây quanh, một người là trợ lý đặc biệt sẽ hỗ trợ trong quá trình quay quảng cáo, người còn lại là trưởng nhóm của tổ chuyên môn được thành lập từ bộ phận pháp lý của Thẩm Thị, phụ trách toàn bộ công việc quay chụp lần này.
“Cô Cát, có gì thấy không ổn hoặc không phù hợp thì đều có thể đề xuất, kế tiếp chúng ta thử quần áo và trang điểm có lẽ sẽ cần thời gian rất lâu.” Nữ trưởng nhóm hơi lớn tuổi, có thể thấy được tính cách ngày thường của cô ấy thuộc loại làm việc nhanh nhẹn lưu loát dứt khoát.
Giờ đây cô ấy đang đứng trước mặt cô, thái độ rất hiền lành, đồng thời cũng khiến Cát Yên thả lỏng tinh thần một chút.
“Không sao, bây giờ vẫn ổn, tôi không mệt lắm.” Bởi vì phải cực kỳ phù hợp và gần sát với chủ đề ba lê nên quần áo được cung cấp lần này cũng có liên quan tới chủ đề ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vuốt ve chất liệu trang phục trong tay, chỉ cảm thấy xúc cảm rất tốt, sau đó ngước mắt lên cười nhìn người trước mắt: “Tôi sẽ cố gắng phối hợp hết sức mình.”
Nhóm trưởng vỗ vai cô, dặn dò mấy câu rồi rời đi kêu người của tổ trang điểm đến đây.
Trợ lý lúc trước được phái đến đây hỗ trợ mà nãy giờ không thể chen miệng vào nhìn Cát Yên, kích động đến mức không thể nói nên lời.
Từ lúc Cát Yên mới đến, cô ấy chỉ chào hỏi rồi nói rằng mình đã chú ý tới cô rất nhiều năm, sau đó trợ lý vẫn luôn đắm chìm trong thế giới của mình. Mặc dù ánh mắt né tránh nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Cát Yên cười tủm tỉm, không nói một lời hay cố tình bắt chuyện mà cứ thế đắm chìm trong cảm xúc của mình im lặng làm việc, thỉnh thoảng mới lên tiếng hỏi một câu có đụng trúng cô hay không, cẩn thận dè dặt từng li từng tí.
Cát Yên kêu cô ấy thả lỏng tinh thần, lại dẫn đến fan hâm mộ này lắc đầu nguầy nguậy như hải cẩu. Cuối cùng Cát Yên sợ mình nói thêm câu nào đó sẽ khiến cô ấy căng thẳng hơn, cô đành ngồi yên trên ghế, cầm di động của mình.
Hôm nay trước khi cô đến đây, anh có hỏi cô như thường lệ, đồng thời cũng cho người khác biết hôm nay anh có mặt ở Thẩm Thị.
Cát Yên vừa định tranh thủ lúc mọi người đi qua đi lại ồn ào để hỏi thăm lúc này anh đang làm gì, bỗng nhiên một câu nói vang lên từ studio quay phim cách đó không xa, mặc dù đã cố gắng kìm nén nhưng vẫn không thể lấn át được cảm xúc trong giọng nói, vang lên như nhắc nhở: “Mọi người… Tổng giám đốc Thẩm xuống lầu thị sát!”
Người nọ vừa dứt lời, toàn thể nhân viên đều đồng loạt dừng động tác, ai đang khuỵu xuống hay ngồi quỳ cũng đều đứng bật dậy, ngẩng đầu lên nhìn về phía cách đó không xa một cách ăn ý.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng sột soạt hòa lẫn với tiếng xì xào thảo luận liên tiếp vang lên, dẫn đến hồi âm dội lại bên trong studio.
“Wow, đó là tổng giám đốc Thẩm đấy! Sao bỗng nhiên lại xuống lầu thị sát thế nhỉ?”
“Chắc là coi trọng dự án, nghe nói lần này công ty chúng ta đã đầu tư không ít tiền.”
“Hu hu hu làm việc ở Thẩm Thị đã lâu cho dù đã trở thành nhân viên cốt cán nhưng tôi vẫn chưa thể được gặp tổng giám đốc Thẩm mấy lần, lần này tôi phải ngắm cho đã mắt mới được!”
“Trời ạ lần này mắt tôi thật có phúc, khuôn mặt của tổng giám đốc Thẩm chính là động lực làm việc của tôi hôm nay!”
“Tất cả im lặng im lặng! Mọi người đều không muốn các cấp trên chứng kiến chỗ chúng ta rối lung tung beng lên hết đúng không nào?”
Mọi người hoan hô một tiếng rồi bắt đầu trở lại dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn làm việc.
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn dần dần xuất hiện ở lối vào studio.
So với các nhân viên vội vàng nghênh đón chào hỏi, liên tục gật đầu chung quanh, Cát Yên chỉ đứng im trong đám đông, không bước lên phía trước.
Thực ra đã cách một khoảng thời gian kể từ lần gặp mặt lần trước.
Hai người đứng cách xa nhìn nhau giữa đám đông, dường như cũng là thời khắc cực kỳ hiếm hoi.
Đồng thời gần như lần đầu tiên cô thấy anh xuất hiện dưới thân phận này trước mặt các nhân viên.
Áo sơ mi được khoác trên cơ thể cao lớn vai rộng, chỉ thoáng gật đầu rồi bình tĩnh nói gì đó, đã đủ để nhận được những lời đáp trả cực kỳ nồng nhiệt của nhân viên.
“Không cần quan tâm tới tôi.” Anh đưa tài liệu trong tay cho thư ký Cảnh sau lưng mình: “Mọi người cứ làm việc tiếp đi.”
Dứt lời, nghênh đón đám đông chung quanh khuyến khích xô đẩy, đùa giỡn trêu chọc lẫn nhau đến chỗ Thẩm Đông Ngôn để báo cáo tiến độ công việc, anh bất chợt giương mắt lên, mặt mày được ánh đèn trong trẻo sáng ngời chiếu rọi, nhìn thẳng về phía trước.
Mặc dù không thấy rõ thần thái cụ thể trên gương mặt Thẩm Đông Ngôn vào giờ phút này nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của anh như có như không nhắm về phía mình.
Vốn dĩ bởi vì đám đông che khuất nên Cát Yên không tài nào đối diện với tầm mắt của Thẩm Đông Ngôn vào giờ khắc này, đến khi ngẩng đầu lên thì bất chợt đâm vào ánh mắt quen thuộc ấy.
Cách đám đông nhân viên náo nhiệt hân hoan, anh cứ thế nhìn về phía cô, tầm mắt âm thầm dừng lại trên người cô, lặng lẽ cong môi: “Đi lên.”
…
Thẩm Đông Ngôn nói không cần quan tâm đến anh cũng có nghĩa là thật sự không cần quan tâm tới anh.
Chỉ hỏi mấy câu ngắn gọn liên quan tới công việc quay phim, thoáng chốc đã rời khỏi nơi này, khiến không ít nhân viên chung quanh than thở tiếc nuối, đều cảm khái sao anh không nán lại nơi này lâu hơn chút xíu.
Cát Yên cũng cúi đầu đắm chìm trong bầu không khí và cảm xúc của những người chung quanh.
Vừa rồi anh chỉ hé miệng, thoạt nhìn như không nói thành lời, lại vẫn khiến cô phân biệt rõ anh muốn nói gì.
Đi lên.
… Anh nói như vậy đấy.
Chung quanh vẫn còn nhiều người như thế này cơ mà, có phải là hơi trắng trợn quá mức không nhỉ?
Không chờ Cát Yên suy nghĩ xem nên mượn cớ gì để đi gặp anh thì trong góc phòng chỉ có mình cô và trợ lý, bất chợt xuất hiện một gương mặt vô cùng quen thuộc.
“Cô Cát, để tôi dẫn cô sang đó.” Thư ký Cảnh nợ nụ cười mang tính công nghiệp.
Cát Yên không đáp lại, chỉ nheo mắt nhìn về phía trợ lý bên cạnh mình theo phản xạ.
Thấy hai người tự dưng đều nhìn về phía mình, trợ lý vô cùng khó hiểu nhưng cũng vội vàng xua tay: “Đừng nhìn tôi như thế! Tôi được nhóm trưởng phái đến đây thôi, nếu hai người có chuyện công việc nào đó cần tránh mặt tôi để bàn bạc thì cứ đi đi!”
Được người dẫn ra ngoài từ cửa hông, băng qua nơi đông người, đi đến trước thang máy dành riêng, suốt cả chặng đường Cát Yên vẫn đang suy nghĩ giọng điệu như sắp ra chiến trận của trợ lý.
Chắc là cô ấy bị hoảng sợ vì nụ cười không mấy khi được gặp của thư ký Cảnh.
Bỗng nhiên buồn cười, khi Cát Yên hoàn hồn thì thang máy đã phát ra một tiếng “ting”.
Cuối cùng cũng lên tầng cao nhất.
Vẫn là khu vực rộng lớn sáng sủa, vẫn phải men theo lối đi vòng qua văn phòng trợ lý đặc biệt như trước kia.
Lần này, có lẽ người trong văn phòng trợ lý đặc biệt đã được nhắc nhở từ trước, mặc dù không lên tiếng nhưng vẫn thi nhau thò đầu ra, giống hệt măng mọc sau cơn mưa, cứ nhìn theo bóng lưng cô từ từ bước đi không dời mắt.
Chờ đến khi văn phòng tổng giám đốc được mở cửa, thư ký Cảnh đứng trước cửa, hạ thấp giọng nói bằng giọng điệu ôn hòa: “Cô Cát, tổng giám đốc Thẩm đang chờ cô bên trong.”
Cát Yên gật đầu, khi vừa bước chân vào văn phòng, ngước mắt lên thì lập tức nhìn thấy người đang ngồi sau bàn làm việc.
Thấy người này, toàn bộ cảm xúc mà lúc nãy cô bị anh khơi mào trong studio quay phim lúc nãy dường như đều có chỗ trút xuống, cô kìm lòng không đậu lên tiếng mỉa mai anh: “Buổi trưa chỉ được nghỉ có một lát thôi mà còn phải gọi tôi lên đây à, tổng giám đốc Thẩm.”
Chỗ nào mà không thể gặp nhau, cứ phải sốt ruột như thế này…
“Anh nên hỏi em câu này mới đúng.”
Người ngồi sau bàn làm việc nói, đồng thời dừng động tác lật trang, nhướn mày cười nhìn cô: “Thế thì sao em vẫn lên đây?”
“…”
Đánh tráo khái niệm cũng không thể làm như vậy.
Nhất thời không thể kìm nén cảm xúc, Cát Yên trừng anh một phát.
Thấy bước chân của cô đang định tiến lên bỗng tạm dừng lại tại chỗ vì câu nói này, Thẩm Đông Ngôn chậm rãi đặt bút xuống, thật sự giải thích với cô: “Hôm nay ăn cơm với anh đi.”
Dừng lại trong chốc lát, anh bổ sung thêm: “Nghỉ trưa cũng ở đây luôn.”
Đúng là sắp xếp hết mọi thứ cho cô luôn rồi…
Trong lòng Cát Yên cảm thấy ngứa ngáy như bị lông vũ quét, ngước mắt nhìn anh một lát, cuối cùng vẫn đồng ý: “Biết rồi…”
Nghe được câu trả lời của cô, Thẩm Đông Ngôn mới chịu dời mắt sang chỗ khác, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Anh xử lý công việc trước đã, lát nữa chúng ta cùng nhau. Chờ anh một lát được không?”
“Ừ.” Dù sao cũng đến đây rồi, sao có thể không chờ cho được?
Nghe thấy giọng điệu hiếm khi trưng cầu ý kiến mình của anh, Cát Yên khẽ đáp lại một tiếng, ngay sau đó đưa mắt nhìn quanh tìm một chỗ: “Thế thì anh làm việc trước đi, em nằm trên sofa một lát nhé?”
Vừa nói, cô vừa đi về phía ghế sofa trong phòng tiếp khách.
Thế nhưng câu hỏi vừa rồi của cô lại không nhận được câu trả lời tương ứng.
Cát Yên đi mấy bước đến trước ghế sofa, khi vừa khuỵu chân ngồi xuống quay đầu nhìn về phía bàn làm việc thì thấy không biết từ khi nào Thẩm Đông Ngôn đã ngước mắt lên, đang nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt.
Sự im lặng cũng chỉ kéo dài trong giây lát, thoáng sau, anh đứng dậy sau bàn làm việc, đi vòng qua bên bàn rồi sải bước tiến về phía cô.
“Ê ê ê… Sao thế?” Cát Yên hơi kinh ngạc, chẳng phải anh kêu cô chờ anh một lát à?
Cát Yên đang thắc mắc thì Thẩm Đông Ngôn đã bước đến trước mặt cô: “Nếu em thật sự buồn ngủ thì đừng ngủ ở đây.”
“Hả?” Cũng không phải là cô mệt mỏi đến mức buồn ngủ, cô chỉ muốn chợp mắt một lát trong lúc chờ anh làm việc mà thôi.
Không chờ Cát Yên lên tiếng, Thẩm Đông Ngôn chỉ nói: “Để anh dẫn em vào phòng nghỉ.”
Dứt lời, anh nâng tay kéo cô gái đã nghiêng người tựa vào sofa đứng dậy.
Cát Yên không khỏi khó hiểu vì sự thay đổi của anh, chẳng qua cô chỉ giãy dụa mấy cái rồi cuối cùng vẫn mặc cho anh kéo cô đi.
Phòng nghỉ của Thẩm Đông Ngôn cách đằng sau bàn làm việc một khoảng cách. Khi mở cửa ra, Cát Yên đi theo sau lưng anh bước vào trong phòng.
Cát Yên vòng qua người tiến vào phòng trước, ung dung đứng đó chờ mình, thầm nghĩ sao tự dưng anh không nói gì nữa…
Cô vừa hé miệng định nói gì đó, đúng lúc này bỗng có tiếng đóng cửa truyền tới từ sau lưng, kèm theo đó là tiếng chốt khóa “lạch cạch” vang lên.
Tiếng động ấy rất nhỏ, song cũng truyền vào tai cô rất rõ rệt.
Cát Yên: “…”